Cho dù Lăng Tiếu ra lệnh cho bọn họ đi chết, bọn họ cũng không chút cau mày.
Đây là những cao thủ nhất đẳng mà Lăng Tiếu gầy dựng suốt ba năm qua, toàn bộ đều bị hắn dùng tinh thần chú ngữ cấp cao khống chế.
Minh Phong mỗ mỗ, Tổ Tu Viên, Cảnh Hồng, Lãnh Chính, Quan Xương, Phương Thần, Lạc U… đại bộ phận đều là lực lượng có sẵn của Sát Thiên tổ chức, có một ít là người của Hắc Ma môn cùng một ít tán tu.
Mấy năm nay mặc dù Lăng Tiếu không ra cung, nhưng lại phái Minh Phong mỗ mỗ đi hủy diệt không ít phân đà của Sát Thiên tổ chức, mà những này do bà ta bắt trở về.
Có một bộ phận là đầu lĩnh thổ phỉ có hung danh hiển hách trong Trung Vực, hoặc là đoàn trưởng dong binh đoàn.
Những người này từng phạm vào việc ác thao thiên, nhưng không ai dám đi thu thập bọn hắn.
Lăng Tiếu muốn vì dân trừ hại, cho nên phái Tổ Tu Viên cùng những người khác đến bắt họ về sau đó khống chế.
Kế hoạch thành lập cận vệ hắn đã sớm có ý tưởng trong lòng từ lâu.
Mấy năm trôi qua rốt cục đã có quy mô sơ bộ.
– Đều chuẩn bị xong chưa?
Lăng Tiếu liếc mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói.
Mọi người đồng thanh đáp:
– Đã chuẩn bị xong!
– Tốt lắm, lần này là lần đầu tiên các ngươi cùng nhau xuất động, cần phải thành công!
Lăng Tiếu nói.
Dứt lời chính hắn dẫn đầu đi tới một ngóc ngách.
Ở gần nơi đó có một gã thiên tôn cao giai lấy ra thú đan khảm vào trong cái rãnh giữa vách tường.
Đây rõ ràng là một truyền tống trận, trực tiếp chuyển dời mọi người đi tới phủ thành chủ Phong Vân thành.
Vương Đằng đã sớm chờ đợi bên truyền tống trận từ lâu.
– Tham kiến cung chủ!
Vương Đằng bái xuống.
– Đứng lên đi, lập tức đến Phục Long thành!
Lăng Tiếu ra lệnh.
Vương Đằng không dám chậm trễ, lập tức điều chỉnh truyền tống trận, khảm vào thú đan, để nhóm người Lăng Tiếu rời đi.
Nhóm người Lăng Tiếu rời khỏi, Vương Đằng thật sùng bái lẩm bẩm:
– Cung chủ đã vài năm không đích thân động thủ, ta không cảm giác được khí tức ba động của hắn, thật sự quá nội liễm!
Phục Long thành là một tòa cổ thành, cách nơi này không xa có một con sông chảy ngang qua vài tòa thành, được gọi là Hắc Long hà.
Hắc Long hà là mảnh đất ranh giới giữa Tiếu Ngạo cung cùng Hắc Ma môn, phía bắc thuộc Tiếu Ngạo cung, phía nam thuộc Hắc Ma môn.
Nhóm người Lăng Tiếu đi tới Phục Long thành, mỗi người nuốt vào đan dược che giấu khí tức, bay thẳng đến địa giới Hắc Ma môn.
Lần này mục tiêu của bọn họ là chi nhánh của Hắc Ma môn – Thi Nhân tông.
Đây là một tứ phẩm tông môn tiếp cận Hắc Ma môn, là một tông phái tà ác tàn độc, đặc biệt liệp sát cao thủ, đem thi thể luyện chế thành thi nhân, cường giả trong tông hút phệ thi khí tu luyện tà công, cũng có lời đồn đãi người của tông môn này ăn thịt người, làm cho người ta vô cùng ghê tởm.
Đây là một tông môn làm người nghe danh đều sợ mất mật, ở trong phạm vi vạn dặm nơi này không ai dám đi lại, thành trì của bọn hắn giống như tòa tử thành, âm phong tiêu điều, thi khí tung hoành, chợt có sói hoang ẩn hiện ăn thịt chân tay bị cụt rơi vãi, vô cùng âm sâm khủng bố.
Nhóm người Lăng Tiếu rất nhanh đã đến địa giới Thi Nhân tông.
– Minh Phong mỗ mỗ, ngươi cứ ở lại phía sau tọa trấn, không cho bọn hắn chạy thoát là được, những người khác theo ta trực tiếp giết đi qua!
Lăng Tiếu hạ lệnh.
Minh Phong mỗ mỗ gật đầu, hóa thành trận gió biến mất trước mắt mọi người, không ai thấy tung tích.
Lăng Tiếu đem khí tức phóng thích, những người khác đều noi theo.
Khí thế đáng sợ chấn động cả phiến thiên địa nơi đây.
– Đi thôi, phàm là người của Thi Nhân tông giết sạch toàn bộ!
Lăng Tiếu nói.
Những người đứng phía sau đem linh thú triệu hoán đi ra, phân tán đi tìm kiếm đối thủ.
Trong Thi Nhân tông lập tức có phản ứng, đối thủ cường đại giết đến cửa, còn không phát hiện là chuyện không khả năng.
Hơn trăm bóng người từ khắp bốn phương tám hướng bay vút đi ra.
Thanh âm khàn đục phát ra đầy âm lãnh:
– Hắc hắc, ai dám đến Thi Nhân tông nháo sự, thật sự là chán sống!
Lăng Tiếu không nói nhiều lời, lập tức tiến lên, cuộc đại chiến tức khắc bùng nổ.
– Thật nhiều cao thủ, nhưng muốn diệt Thi Nhân tông chúng ta còn không có khả năng, gọi về thi nhân!
Thanh âm khàn đục lại vang lên.
Ngay sau đó từng đạo thanh âm chói tai vang lên, như ma âm từ cửu u, vô cùng quỷ dị.
– Có chỗ nào cường đại hay sao? Hy vọng đừng làm cho ta thất vọng!
Lăng Tiếu lăng không đứng thẳng, lạnh lùng nhìn cuộc đại chiến phía trước lẩm bẩm.
Bỗng nhiên từng khối thi thể từ trong dãy kiến trúc nhảy ra, mỗi thi thể đều mặc quần áo màu trắng, đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt không huyết sắc.
Đây chính là thi nhân mà Thi Nhân tông luyện chế, tổng cộng gần vạn, có vương cấp, địa hoàng, thiên tôn, nhìn thấy cũng làm da đầu mọi người run lên không thôi.
Thật nhiều thi nhân bay vút lên, hướng người của Lăng Tiếu đánh tới.
Tuy bọn hắn là thi nhân, nhưng có thể đánh ra thi khí ăn mòn, làm người ta đánh mất sinh cơ, yếu bớt chiến lực.
Có vài chục cỗ thi nhân bay tới hướng Lăng Tiếu, thi khí màu xám mang theo khí tức ăn mòn nồng đậm, làm người kinh hãi.
Lăng Tiếu lại không hề làm ra chút phòng bị nào, tùy ý cho thi khí xâm nhập đến.
Thi khí nhập vào cơ thể làm huyết khí của hắn vận hành có vẻ chậm chạp, vẫn chưa tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.
– Đây là thứ gọi là thi khí, nguyên nhân làm người bình thường đều không dám đến gần? Cũng không gì hơn cái này!
Lăng Tiếu khinh thường lẩm bẩm.
Lúc này hơn mười cỗ thi nhân đã đi tới trước mặt Lăng Tiếu, bay thẳng va chạm vào người hắn, móng tay sắc bén, răng nanh âm sâm, mang theo cực độ thị huyết.
Ngay một khắc thi nhân đến gần, Lăng Tiếu bắt đầu động.
Một đoàn hỏa mang oánh nhiễu quanh thân, như hóa thân thành thái dương, sáng đến chói mắt.
Ánh sáng chí dương, hỏa diễm chí dương, chính là khắc tinh của sự vật âm u tà ác!
– Nát cho ta!
Lăng Tiếu khẽ quát một tiếng, thân ảnh phân thành hai mươi bốn hư ảnh.
Mỗi hư ảnh vung lên hỏa quyền đánh ra, giận dữ bốc cháy, cường thế thao thiên.
Phanh phanh!
Hơn mười cỗ thi nhân chỉ nháy mắt bị Lăng Tiếu oanh nổ đầu, rơi xuống.
Sau khi xử lý hơn mười cỗ thi nhân, Lăng Tiếu bay vút vào cuộc đại chiến phía trước, một thân hỏa mang chiếu sáng đại địa, tản ra khí thế vô biên.
– Chỉ là thi vật há có thể làm quái, tiêu diệt hết cho ta, trừ hại cho muôn dân!
Lăng Tiếu quát to một tiếng, quyền kình Cửu Dương Phần Thiên Công oanh ra.
Một ít cỗ thi nhân bị oanh thành bột mịn, thanh âm chói tai không ngừng vang vọng bốn phương.
Người của Thi Nhân tông nhìn thấy một màn này đều hoảng hốt.
– Chẳng lẽ hắn là Tiếu Ngạo cung Dương Đế?
Một gã huyền đế trung giai Thi Nhân tông nhíu mày nói.
– Xem ra phải triệu hoán thi ma năm ngàn năm đi ra, bằng không chúng ta thật khó thể ngăn trở bọn hắn!
Một huyền đế đê giai nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 11:29 (GMT+7) |