Hoa Phiêu Nguyệt lại lộ ra vài phần vẻ u oán, lại giống như thể một vị tiểu lão bà bị tủi thân vậy.
Tục ngữ nói, khó tiêu nhất là ân huệ của mỹ nhân!
Huống chi là hạng trời sinh phong lưu giống như Lăng Tiếu vậy. Nghe xong lời này thân thể xương cốt của hắn đều mềm nhũn hơn phân nửa.
Hắn không thể làm gì khác hơn là cười nói.
– Hoa cô nương có lời mời, Lăng Tiếu sao dám không theo!
Hắn ở trong lòng âm thầm nghĩ.
– Thôi vậy, dù sao coi như không cứu được người ta, nhưng cho nàng kéo dài một chút thời gian thì hẳn là không thành vấn đề. Coi như là một chuyến thuận nước giong thuyền đi vậy!
– Ha hả, đa tạ Lăng Cung Chủ tán thưởng. Nếu như ngài không chê tiểu muội thân phận thấp kém, thì ngài cứ gọi Phiêu Nguyệt hoặc Nguyệt Nguyệt là tốt rồi.
Hoa Phiêu Nguyệt đến gần một bước mà cười nói.
Nụ cười kia của nàng giống như trăng sáng ngời ngời, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Vì lão Tông chủ của nàng, nên nàng cũng không đếm xỉa đến cái khác. Chỉ cần Lăng Tiếu đến trong Vạn Hoa Tông bọn họ, nàng không tin Lăng Tiếu lại không ra tay thể hiện một phen, nam nhân đều là người sĩ diện a!
Hoa Phiêu Nguyệt mặc dù chưa hề giao tiếp với nam nhân, nhưng nàng cũng biết những thường thức quan hệ qua lại này trong cuộc sống.
– Đi, có nói như thế nào thì chúng ta đều đã từng là chiến hữu. Nàng cũng đừng gọi ta là Lăng Cung Chủ, trực tiếp gọi Lăng Tiếu là được!
Lăng Tiếu cũng không hề giả bộ, liền đáp thoải mái.
Mỹ nữ bên cạnh hắn có không ít, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Hắn hiện tại chẳng qua là trêu ghẹo Hoa Phiêu Nguyệt một phen, nhìn một chút xem mỹ nữ này rốt cuộc đến khi nào mới nói thật với hắn về mục đích mời mọc.
Lăng Tiếu đi theo Hoa Phiêu Nguyệt cùng đến Truyền Thâu Trận, phải phản hồi quay về chỗ tông môn Vạn Hoa Tông đóng.
Trong khi đó có một người đệ tử Vạn Hoa Tông đến chỗ Hoa Phiêu Nguyệt hạ giọng nhói nhỏ bên tai.
– Sư tỷ, không phải chúng ta cần chạy đến nơi khác sao? Tại sao lại phải quay trở về.
– Ngươi và các sư tỷ, sư muội khác đi thôi. Ta phải đi cùng Cung Chủ cung Tiếu Ngạo quay về tông môn, không thể sơ suất!
Hoa Phiêu Nguyệt nháy mắt một cái mà nói với đồng môn của nàng.
Đồng môn của nàng ngầm hiểu, mang theo mọi người đi tới nơi khác. Chỉ có Hoa Phiêu Nguyệt mang theo Lăng Tiếu đến thành Vạn Hoa.
Thành Vạn Hoa đúng là thành trì lệ thuộc trực tiếp vào Vạn Hoa Tông. Thành trì này so với bất cứ thành trì nào thì điều khác nhau lớn nhất chính là khắp nơi đều trồng đủ loại hoa. Muôn vàn đóa hoa nở rộ vô cùng rực rỡ, mùi hoa tỏa ra bốn phía, có thể nói là cảnh tượng thịnh hành “Vạn hoa đua nở”.
Đi ở trong thành trì này, có cảm giác giống như là đi ở trong vườn hoa, thể xác và tinh thần cũng có một loại cảm giác thoải mái, làm cho người ta không nhịn được mà say mê trong đó.
Đi lại bên trong thành trì này đều là nữ nhân chiếm đa số, bọn họ kiều diễm xinh đẹp không sao tả xiết, vóc người nảy nở động lòng người, giống như thiên đường của nam nhân, làm cho người ta có loại cảm giác vui đến quên cả trời đất.
– Lăng huynh, huynh cảm thấy thành Vạn Hoa của chúng ta thế nào?
Hoa Phiêu Nguyệt vừa đi gấp rút đồng thời không quên quay sang Lăng Tiếu dò hỏi.
Nàng đúng là biết Lăng Tiếu nổi danh phong lưu, vốn nói hắn còn có mười mấy bà vợ xinh đẹp như hoa. Mặc dù nàng cảm giác Lăng Tiếu hoa tâm, chính là cũng không có bất cứ ý nghĩ chán ghét nào đối với Lăng Tiếu.
Tất nhiên ở trên thế giới này, ai là nam nhân có năng lực mà không phải tam thê tứ thiếp, chuyện thị phi thường thường thấy. Cho nên nàng không có cảm thấy bất cứ điều gì không ổn.
Lăng Tiếu cười ha ha đáp.
– Thành đẹp, hoa đẹp, người đẹp hơn!
Lúc hắn nói xong ba chữ cuối cùng, thì cũng quay sang Hoa Phiêu Nguyệt, rõ ràng đang nói “Người đẹp hơn” này là chỉ nàng.
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Phiêu Nguyệt có hơi nóng lên, nàng đáp.
– Đây là lời khen ngợi bộc trực nhất mà ta từng nghe. Nhưng mà Lăng huynh xác thật nói đến mấy điểm trên, thành Vạn Hoa của chúng ta được xưng là thành đẹp đệ nhất ở Trung Vực, đó cũng không phải chỉ có hư danh.
– Ừ, ta cũng coi như là được mở rộng tầm mắt. Ở chỗ này thể xác tâm thần toàn thân đều sẽ được thả lỏng một chút. Không có ai suy nghĩ những chuyện đánh đánh giết giết mà phá vỡ phong cảnh. Ai cũng đều muốn tình cảm nam nữ, sống mơ mơ màng màng một phen, ha ha!
Lăng Tiếu cười nói.
– Sớm biết rằng Lăng huynh là người chuộng tình cảm, không nghĩ tới huynh cũng là thẳng thắn như vậy, không dối trá giống như các nam nhân khác.
Hoa Phiêu Nguyệt đưa tay lên che cái miệng nhỏ nhắn mà nói khẽ.
– Ừ, đương nhiên, người khác chân thành đối xử với ta, ta cũng sẽ không che giấu cái gì!
Lăng Tiếu vừa nói đồng thời ý tứ nhìn Hoa Phiêu Nguyệt.
Lăng Tiếu vừa nói ra lời này, vẻ mặt Hoa Phiêu Nguyệt chợt cứng đờ, dường như bắt đầu có hơi mất tự nhiên.
Hai người không nói gì, tiếp tục chạy tới Thành Chủ phủ rồi đi trong hậu hoa viên.
Bên trong phủ Thành Chủ đương nhiên mọi người đều nhận ra Hoa Phiêu Nguyệt, đều là hành lễ đối với nàng.
Một người nữ nhân trung niên xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ, mang theo vẻ lo lắng mà hỏi.
– Nguyệt Nguyệt, hiện tại tình huống thế nào? Có người có thể cứu được lão Tông chủ lão nhân gia sao?
Hoa Phiêu Nguyệt hơi biến đổi vẻ mặt mà nói.
– Trang trưởng lão, chuyện này đã phổ biến trong tin tức phát đi. Mấy ngày nay ngươi liền chú ý nhiều hơn một chút đến động thái khắp nơi, không nên dễ dàng để cho một số người trà trộn vào tông. Nhất định phải sau khi xác minh thân phận thì mới có thể cho người ta đi vào.
Nữ nhân trung niên nhìn thoáng qua Lăng Tiếu ở bên cạnh Hoa Phiêu Nguyệt, cũng biết có hơi nói nhiều lời vụng về, lúc này gật đầu đáp.
– Yên tâm đi, chuyện bên này ta sẽ cai quản chặt.
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Lúc này, Hoa Phiêu Nguyệt cố lấy dũng khí nhìn vào Lăng Tiếu mà nói.
– Lăng huynh, kỳ thật tiểu muội mời huynh đến đây là có một chuyện muốn nhờ. Chỉ mong Lăng huynh hỗ trợ, Vạn Hoa Tông chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Lăng huynh.
– Bao gồm tỷ muội các ngươi sao?
Lăng Tiếu cười nhạt hỏi lại.
Trong lòng hắn ít nhiều có hơi tức giận. Phải đến tận cửa nhà thì mới chịu nói ra chuyện định nhờ vả người ta, thật sự là khiến cho hắn cảm giác có hơi khó chịu.
Nhưng mà, nể nàng cũng là hoàn toàn có lòng hiếu thảo, lo lắng sốt ruột cứu tiền bối nên hắn cũng lười so đo với nàng.
Cho dù là ai, bị người khác lừa thì cảm giác cũng sẽ không dễ chịu, cho nên Lăng Tiếu mới cố ý trả lời như vậy.
Vẻ mặt Hoa Phiêu Nguyệt cứng đờ, sau khi nàng đưa mắt nhung nhìn Lăng Tiếu một lát thì mới khẽ mở môi đỏ mọng đáp.
– Nếu như Lăng huynh có năng lực cứu chữa cho lão Tông chủ chúng ta, Phiêu Nguyệt cái gì cũng có thể đồng ý với huynh!
Lăng Tiếu khẽ lắc đầu nghiêm mặt nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 11:29 (GMT+7) |