Lăng Tiếu nhích tới gần Hạ Huyên Huyên một chút hết sức chân thành nói.
Năm ấy Hạ Huyên Huyên chỉ là một tiểu nha đầu khả ái, không nghĩ đến bây giờ đã biến thành đại cô nương xinh đẹp rồi.
Bất quá Lăng Tiếu nhưng không có quá nhiều ý nghĩ sai trái, trong lòng hắn chỉ đem Hạ Huyên Huyên trở thành muội tử.
– Đúng rồi, Đại ca ca, ngươi có thể đem Báo thúc thả ra hay không? Hắn là người hung hăng một chút, bình thường đối với mọi người rất tốt!
Hạ Huyên Huyên rốt cuộc là nhớ tới Thân Khôn Báo mà thay hắn nói chuyện.
Hạ Huyên Huyên xưng Thân Khôn Báo là Báo thúc, cũng không phải là không tôn trọng hắn mà là nàng từ nhỏ đã xưng hô hắn như vậy, đây đã tạo thành thói quen rồi.
Ở bên trong minh cũng chỉ có nàng một người dám trực tiếp xưng hô Thân Khôn Báo như vậy.
Lăng Tiếu rõ ràng có chút do dự, bất quá hắn rất nhanh liền nghĩ thông suốt.
Nếu Hạ Huyên Huyên chính là Thiên nữ, mà Chu Tước thần thú cũng xác thật là tọa kỵ của nàng, như vậy hạ lạc của Thủy Nguyên thạch đang ở trên người nàng, mà nàng còn là tiểu muội muội mà hắn nhận thức lúc đầu.
Giữa huynh muội, hết thảy vấn đề đều dễ giải quyết rồi.
Lăng Tiếu đem Thân Khôn Báo thả ra, đem lực lượng áp lên trên người hắn triệt hồi, hơn nữa còn nói với Hạ Huyên Huyên:
– Huyên Huyên, ngươi có thể hay không để những linh thú kia đừng công kích người của Viêm tộc, Viêm Dương kia là một bằng hữu của ta!
Hiện tại trừ một nhóm Thánh thú vây quanh Lăng Tiếu ra, có đại bộ phận đều đang truy kích người của Viêm tộc, cứ tiếp tục như thế đại bộ phận người của Viêm tộc nhất định là không còn mạng rồi.
Nhưng mà có thể giữ được một ít thì tính là một ít đi, vậy coi như là làm người tốt đến cùng rồi.
– Đại ca ca, đều theo ngươi nói!
Hạ Huyên Huyên đối với lời của Lăng Tiếu đều là nghe theo, sau khi nàng đáp ứng một tiếng, lại đối với đầu Chu Tước thần thú ở không xa kia nói:
– Tước a di, ngươi để cho chúng nó đều đừng đuổi theo đi!
– Không thể như vậy, Thiên nữ… Hôm nay bỏ qua cho bọn họ là thả hổ về rừng, huống hồ bọn họ giết nhiều Thánh thú của chúng ta như vậy thì càng không thể để bọn họ rời đi!
Thân Khôn Báo đã phục dụng một gốc thần thảo khôi phục, vẻ mặt bất phẫn nói.
Tuy nói hắn có năng lực hiệu triệu rất nhiều linh thú nhưng mà không thể nào so sánh được với thú trung chi hoàng như Chu Tước.
– Báo thúc, gia gia nói không nên làm địch thủ với bọn họ.
Hạ Huyên Huyên đáp.
Không đợi Thân Khôn Báo nói thêm cái gì, đầu Chu Tước lớn hơn một chút kia đã giương cánh bay lên cao, trực tiếp lướt đến trên cửu thiên phát ra từng đạo tiếng đề minh rõ to, truyền đến mệnh lệnh vô thượng của nó!
Ô ô!
Chu Tước thần thú triển hiện ra hỏa diễm khí thế giống như dị tương hàng lâm, thật không hổ là điểu trung chi hoàng cao cao tại thượng!
Linh thú ở phương xa đang truy kích có bộ phận nghe được thanh âm của Lăng Tiếu bắt đầu tạm dừng lại, hơn nữa còn đồng thời gầm thét lên để truyền lại tin tức cho những linh thú khác!
Hống hống!
Từng đạo tiếng thú hống càng không ngừng vang lên, chấn đến bầu trời của Vạn Thú sơn mạch đều không ngừng trở nên lắc lư.
Những người của Viêm tộc đang chạy trốn kia rốt cuộc là phát hiện không có linh thú truy kích, từng người đều là thở ra một hơi.
Bọn họ tổng cộng đến hơn ba trăm người, hiện tại chỉ còn lại không tới năm mươi người, trực tiếp hao tổn hơn hai trăm Thần Vương.
Coi như là Viêm tộc nhà lớn nghiệp lớn cũng là tổn thất thảm trọng chí cực rồi!
– Cuối cùng là trốn ra được rồi!
Viêm Vô Trần thân là Bán Thủy Thần có chút thoát hư nói.
Ở trước mặt mấy chục vạn linh thú này bọn họ đều chỉ có hy vọng chạy trốn, cho dù là Bán Thủy Thần cũng không dám khinh thường.
Mười tên Bán Thủy Thần của Viêm tộc đi tới đã mất đi một nửa, có thể thấy những thánh thú đại quân này là đáng sợ bậc nào.
Đáng thương nhất chính là bọn họ hy sinh nhiều người như vậy lại chỉ là trảm không tới mười lăm người của Vạn Thú minh mà thôi, địa bộ phận đều là giết những Thánh thú kia.
Đây đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là một đại đả kích!
Bên phía bọn họ là người chết mà bên phía đối phương là thú chết, tiêu hao như vậy trong thời gian dài là Viêm tộc bọn họ chịu không nổi a!
Đây cũng là nhiều năm qua không người nào dám dễ dàng đến trêu chọc Vạn Thú minh bọn họ.
Vẻ mặt của Viêm Dương bực dọc nói:
– Nếu không phải là ta ngược lại cũng sẽ không làm hại mọi người như vậy, thật là đáng giận chí cực!
Viêm Dương vốn định hướng Vạn Thú minh đề thân, hai đại siêu cấp thế lực kết minh thành tựu một đoạn giai thoại ở Thiên Tước địa vực.
Không ngờ lại là bởi vì một câu nói liền đưa tới tổn thất lớn như vậy.
Bất kể là ai đều sẽ cảm thấy hết sức khó chịu cùng không cam lòng!
Viêm Tùng Quân ở một bên vẻ mặt tức giận nói:
– Đều là tên Viêm Phúc ngu ngốc này, ở lúc nào thì không nói những lời kia mà hết lần này đến lần khác muốn ở trên địa bàn của người khác nói ra loại lời đó, đơn giản là chết không có gì đáng tiếc!
Ngừng một chút hắn lại quay đầ nhìn về phía Vạn Thú sơn mạch kinh quát lên:
– Tổn thất lần này không thể bỏ qua như vậy, trở về bẩm báo lão tổ tông, nhất định phải triệu hoán đại quân đi đến tiêu diệt Vạn Thú minh!
Những Viêm vệ khác của Viêm tộc đều là liên tục phụ họa tán đồng, một trận chiến này bọn họ bị đánh đến quá biệt khuất rồi!
Đã chết nhiều người như vậy lại là một điểm cũng không cách nào dao động được nửa điểm căn cơ của nhân gia, thật sự là buồn bực vô cùng!
– Nguy rồi, Lăng thần sư còn ở trong sơn mạch! Đây nhưng làm thế nào cho phải!
Viêm Dương đột nhiên kinh hô.
– Lăng thầ sư? Ngươi nói là người trẻ tuổi đã từng cứu ngươi?
Viêm Tùng Quân nhíu lông mày một chút hỏi.
– Không sai, hắn là bằng hữu mà khi ta ở Dược Minh công hội biết được, là một gã Thần dược sư so với ta còn phải mạnh hơn nhiều lắm, hiện tại đảm nhiệm chức vụ khách khanh trưởng lão của Dược Minh công hội, hơn nữa hắn còn là người của Thiên Long môn ở Thiên Long địa vực!
Viêm Dương đáp, tiếp theo hắn lại nói:
– Hắn là một người lưu lại, lại không thể chạy thoát được, đây là để cho Viêm Dương ta làm sao mà nhìn người khác.
– Cái bằng hữu này của ngươi không đơn giản như vậy, hắn có thể từ trong tay Thân Khôn Báo đem các ngươi cứu ra, vậy thì năng lực chạy trốn của hắn liền đầy đủ, thực lực của hắn nhưng là không yếu hơn so với chúng ta, thậm chí… Mạnh hơn vài phần a!
Viêm Tùng Quân nói.
– Đúng vậy a, Viêm Dương, chúng ta trở về trước, hết thảy do lão tổ tông làm chủ, cái bằng hữu này của ngươi hẳn là sẽ không có chuyện gì đấy!
Viêm Vô Trần nói thêm.
– Hy vọng là như vậy, bằng không cả đời này của ta đều sẽ áy náy!
Viêm Dương than thở nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2019 11:29 (GMT+7) |