“Ý lão trượng dường như là yết kiến Liễu Oanh cô nương là một chuyện không dễ dàng?” Lưu Phong thấy khuôn mặt mê say của lão trượng, không nhịn được cười lớn nói.
“Đương nhiên.” Lão già nghiêm mặt nói: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể gặp Liễu Oanh sao? Nàng không phải là nữ nhân bình thường. Nàng bây giờ là một trong rất ít những nữ tử trên sông Yên Chi này bán nghệ mà không bán thân. Thật là đáng quý”.
“Xem ra vị lão trượng này đối với cô nương đó dường như là rất tôn sùng. Chẳng lẽ lão cũng thích Liễu Oanh?” Lưu Phong cố trêu chọc, hỏi.
“Ài, ta đã già, chỉ là chuyện trước kia mà thôi. Công tử, ta xem ngươi cũng là người bất phàm, phỏng chừng có khả năng gặp được Liễu Oanh cô nương. Không chậm trễ nữa, ta bây giờ sẽ đưa ngươi đến thuyền hoa.”
“Ngươi đừng vội cười ta, chẳng qua là ngươi chưa thấy qua Liễu Oanh cô nương mà thôi, nếu thấy rồi thì e là ngươi cũng mê như ta thôi.”
Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Lão trượng, nữ nhân xinh đẹp ta cũng thấy không ít, ngươi không cần khoa trương.”
“Ngươi đừng khinh thường, mỗi ngày đều không có biết bao nhiêu quan gia, quý tộc cầu kiến Liễu Oanh cô nương nhưng cho dù là miễn cưỡng nhưng không hợp tâm ý nàng thì ngươi cũng đừng mong thưởng thức được tay nghề của nàng.”
Tay nghề? Lưu Phong quan tâm nhất chỉ là vóc người và dung mạo, về phần cái gì là thủ nghệ (tay nghề) thì để cho nó đi gặp quỷ đi thôi.
“Lão trượng, người có biết khi Liễu Oanh tiếp khách thì có gì đặc biệt có thể làm nàng vui vẻ không? Lão trượng ngày nào cũng ở Yên Chi hà, chắc hẳn là hiểu biết rất nhiều.”
“Công tử, xem ra ngươi cũng tinh mắt, lão hữu đối với Liễu Oanh cô nương rất rành rẽ.”
“Thỉnh mời lão trượng chỉ giáo.” Lưu Phong làm ra một bộ dáng cung kính mà nói.
“Nàng coi kim tiền như phù du, tuyệt đối không bán thân, đến nay vẫn chưa có nam nhân nào chạm được vào thân thể nàng. Hơn nữa nàng ghét nhất là loại nam nhân ỷ vào kim tiền. Cho nên công tử muốn gặp Liễu Oanh thì cũng nên bỏ ý định dùng kim tiền đi. Liễu Oanh cô nương chỉ thích nam nhân hữu tình, thích tìm nam nhân am hiểu thi tình họa ý mà thôi.”
Lưu Phong nghe vậy trong lòng cũng cười thầm, Liễu Oanh này quả là không phải nữ tử tầm thường.
Liễu Oanh quả nhiên là khôn ngoan, cho người ta thèm mà không cho người ta ăn. Quả thực là một phương pháp câu khách hiệu quả.
“Vậy theo lão trượng thì ta nên làm thế nào?” Lưu Phong bất động thanh sắc nói.
“Công tử, về ngoại hình của ngươi thì căn bản đã đáp ứng được yêu cầu đầu tiên nhưng ngươi cần phải có phong độ nữa thì Liễu Oanh mới thích.”
Ha ha nữ nhân này quả là lợi hại. Bình thường là khách chọn gà, bây giờ lại là gà chọn khách. Gà này quả là cao tay đây, cũng đáng tính là nhân tài trong giới thanh lâu.
Lưu Phong chính là đang cần những nhân tài như thế này.
“Công tử khách khí.” Lão già nhanh chóng dùng sức vận động cánh tay vạm vỡ của mình chèo thuyền, chiếc thuyền nhỏ lướt đi trong nước.
Một lát sau, từ xa xa đã thấy một hoa thuyền ba tầng thật lớn, lão già liền nói: “Công tử, đó chính là hoa thuyền của Liễu Oanh cô nương.”
Lưu Phong quan sát xung quanh, chỉ thấy có rất nhiều thuyền nhỏ bao quanh, trên thuyền đều có một vị công tử tràn đầy sự chờ mong.
“Công tử, ngươi thấy chưa, đến đây đều là văn nhân tài tử, quan gia quý tộc, xem bộ dáng của họ thì đã biết là bị cự tuyệt. Ài, thật là tội nghiệp.”
“Lão trượng, mời người mau áp sát thuyền hoa.”
“Tại hạ Lưu Phong đối với Liễu Oanh cô nương hâm mộ đã lâu, thỉnh xin vị tỷ tỷ này thông báo dùm tại hạ một tiếng.” Lưu Phong hai tay ôm quyền nhìn nha hoàn trên thuyền nói.
Nha hoàn nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, đột nhiên bị Lưu Phong gọi là tỷ tỷ, sắc mặt đỏ bừng, cười mắng: “Nam nhân các ngươi ăn nói đều vô lại như nhau. Nói thật cho ngươi biết tiểu thư nhà ta hôm nay không khỏe, không muốn gặp khách. Ngươi nên trở về, lúc khác quay lại.”
Ta khinh, Lưu Phong âm thanh lạnh lùng nói: “Tại hạ là ngưỡng mộ đại danh mà đến, một quãng đường xa, ngươi cho rằng có thể bằng một câu nói có thể đuổi ta đi sao?”
Nha hoàn thấy Lưu Phong ngữ khí cứng rắn, cười lạnh một tiếng nói: “Vị công tử này quả là có quan uy, không lẽ là công tử nhà quan? Bất quá ta nhắc nhở công tử, ngươi không thể tại nơi này giương uy được đâu.”
“Tình nhi, ngươi hỏi lại tên vị công tử đó cho ta.” Đột nhiên một thanh âm trong trẻo từ trong hoa thuyền vọng ra. Nha hoàn tên Tình nhi lúc này mới nghiêm mặt hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”
“Tại hạ là Lưu Phong.” Lưu Phong sắc mặt cũng đã trở nên hòa hoãn hơn.
“Tình nhi, để cho hắn tiến lên.”
Tình nhi vội quay về sau khẽ hỏi: “Tiểu thư, chẳng lẽ hắn là người mà tiểu thư hôm nay chờ đợi?”
“Nếu hắn thực sự là Lưu Phong thì chính xác rồi.”
Tình nhi quay lại, trầm giọng nói: “Ngươi thật sự là Lưu Phong, Phượng viên thiếu gia Lưu Phong?”
“Đúng vậy, chính là tại hạ.” Lưu Phong có chút kinh ngạc, dựa theo khẩu khí của nha hoàn này thì tiểu thư nàng tựa hồ biết mình.
“Nếu là vậy thì thỉnh mời công tử lên thuyền.” Thái độ của Tình nhi chợt chuyển đổi một trăm tám mươi độ, giống như Lưu Phong là tình lang của ả vậy.
Một vị công tử bên thuyền bên cạnh hâm mộ nhìn Lưu Phong, khẽ hỏi: “Vị huynh đài có thể chỉ giáo mấy chiêu không?”
Lưu Phong tiêu sái quay đầu lại nhìn nam tử đó nói: “Chỉ giáo thì không dám nhưng phương pháp thì có một.”
“Ồ, thỉnh xin công tử mau nói.” Người nọ vội vàng hỏi.
“Kỳ thật cũng không có gì chỉ là vấn đề về nhân phẩm.” Lưu Phong mặt dày nói: “Nhân phẩm tốt thì đương nhiên sẽ được gặp.”
Tình nhi nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Công tử thực là thú vị.”
Lưu Phong mỉm cười nói: “Ta bất quá chỉ là nói thật mà thôi.”
Tình nhi không nói nữa mà dẫn Lưu Phong đi đến mũi thuyền, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, công tử đã đến.”
Trong khoang thuyền nhất thời truyền ra một âm thanh ưu nhã: “Ngươi dẫn hắn đến đây.”
Tình nhi lấy tay vén tấm rèm lên, cùng Lưu Phong chậm rãi đi vào trong.
“Công tử, người đã đến rồi.” Liễu Oanh vốn là quay lưng về phí Lưu Phong, giờ phút này khẽ xoay người lại.
Lưu Phong chỉ thấy trước mắt sáng ngời, mặc dù đã nhìn qua nhiều mỹ nữ nhưng lúc này hắn cũng kinh ngạc. Mỹ nữ trước mắt có thân thể có thể sánh ngang với Kim Vận phu nhân, mặc một bộ y phục màu tím bằng lụa mỏng, hoàn toàn phô bày ra những đường cong tuyệt mỹ trong cơ thể, khuôn mặt đẹp tinh xảo như ngọc, trên mái tóc búi cao, lóe sáng một cây ngọc trâm. Thực là một nữ nhân quý phái.
“Cô nương biết tại hạ sẽ đến đây?” Lưu Phong phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi.
Liễu Oanh ôn nhu nói: “Đúng vậy, ta sớm biết công tử sẽ đến. Hôm nay gác lại mọi chuyện, chờ công tử đến.”
“Là Kim Vận phu nhân nói cho nàng biết?” Lưu Phong cười nói.
Liễu Oanh cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Không sai, là Bá tước đại nhân nói cho ta biết.”
“Vậy cô nương cũng đã biết chủ ý của tại hạ?”
“Không biết. Bá tước đại nhân chỉ nói ngươi sẽ đến, nhưng vì sao mà đến thì ta không biết. Bất quá ta biết ngươi đến không phải để nghe ta đàn.”
“Nói như vậy thì mọi nam nhân khác đều là vì nghe cô nương gảy đàn mà đến?”
“Không sai, không bằng ta cũng vì công tử tấu một khúc nhạc vậy.”
… Bạn đang đọc truyện Lưu Phong – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/luu-phong-quyen-4-full/
Tình nhi đứng một bên cũng âm thầm kinh ngạc, tiểu thư hôm nay quả thật là khách sáo, trước đây khách nhân muốn nghe nàng đàn cũng rất khó khăn, hôm nay lại chủ động đàn cho Lưu Phong nghe.
Vốn Tình nhi còn tưởng Lưu Phong nghe tiểu thư mình nói xong sẽ tỏ ra hưng phấn, ai ngờ Lưu Phong lạnh lùng nói: “Cô nương, tại hạ hôm nay đến đây không phải là vì nghe đàn.” Lưu Phong không phải là người cổ đại, hắn vẫn thích âm nhạc ở kiếp trước hơn, âm nhạc tại thời này đối với hắn chẳng tính là gì cả.
Tình nhi thấy hắn nói như vậy, trong lòng thầm nghĩ dám chắc tiểu thư sẽ nổi trận lôi đình, hạ lệnh tiễn khách.
Bất ngờ là Liễu Oanh không vì lời nói của Lưu Phong mà tức giận, ngược lại nàng tươi cười nhìn Lưu Phong nói: “Ta biết nhưng công tử nếu đã tới đây thì cũng nên nghe ta tấu một khúc nhạc xem sao.”
Lưu Phong rất muốn cự tuyệt nhưng lại bác bỏ ý nghĩ này, đành bất đắc dĩ nói: “Đã vậy xin cô nương biểu diễn.”
Tình nhi đột nhiên có một loại cảm giác tức giận, Lưu Phong đáng chết này dám coi thường tiểu thư, loại ngữ khí mà hắn nói vốn trước giờ chưa có ai dám dùng với tiểu thư cả.
“Thỉnh công tử chọn một khúc nhạc.” Liễu Oanh thủy chung vẫn duy trì nụ cười trên môi nói.
Lưu Phong thoáng do dự một lát, lạnh nhạt nói: “Thỉnh cô nương tùy ý.”
“Đã như vậy thì ta sẽ vì công tử tấu một khúc Thanh Nhã Lưu Thủy Lưu Hà có được không?” Liễu Oanh tay đặt trên cổ cầm, hỏi.
Chó má Thanh Nhã Lưu Thủy, ta có biết quái gì đâu. Bất quá hắn vẫn gật đầu, làm ra vẻ hiểu biết: “Hay lắm, bài này hay lắm.”
Tiếng đàn du dương nổi lên, Lưu Phong lẳng lặng ngồi bên bàn thưởng thức cầm kỹ mà rất nhiều nam nhân khác mơ tưởng đến.
Bất quá giờ phút này hắn hoàn toàn chẳng để ý đến âm thanh du dương này, hắn là đang suy nghĩ xem làm thế nào mà có thể thuyết phục được vị tiểu thư thanh cao này.
“Công tử, xin mời uống trà.” Nha hoàn Tình nhi dâng lên một chén trà, thấp giọng hỏi: “Công tử, người tựa hồ vẫn chưa chăm chú nghe tiểu thư gảy đàn?”
Lưu Phong tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, không nói gì, hoàn toàn không biết sự tồn tại của Tình nhi.
Tình nhi chu miệng nói: “Công tử có biết là thiên hạ này có bao nhiêu nam nhân muốn nghe tiểu thư ta khảy đàn không?”
Mẹ kiếp, ta như thế nào kệ ta, ngươi lải nhải cái gì? Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Ta nói Tình nhi cô nương, ngươi có thể yên tĩnh được không? Ngươi không nói chuyện không chịu được sao?”
Tình nhi nghe vậy nhất thời sắc mặt đỏ bừng, đang muốn mở miệng mắng to, không nghĩ ra Liễu Oanh đã đàn xong, chậm rãi nhìn Lưu Phong nói: “Xem ra công tử quả thật không thích nghe tiếng đàn của ta.”
Lưu Phong xấu hổ nhìn vẻ mặt ôn nhu của Liễu Oanh, cũng cảm thấy một trận yêu thương, thậm chí có cảm giác muốn ôm nàng vào ngực.
“Tại hạ không hiểu âm luật, khiến cô nương chê cười.” Lưu Phong dứt khoát không hễ giả bộ nữa, lời thật nói thật, dù sao thì hắn nghe không hiểu cũng không phải là việc quá nhục nhã.
Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Oanh nhìn chằm chằm vào Lưu Phong mỉm cười: “Công tử quả thật không thông âm luật?”
Lưu Phong gật đầu, nghiêm mặt nói: “Không sai, tại hạ quả thật không thông âm luật, thật là phụ một phen thịnh tình của cô nương, thật là đàn gảy tai trâu.”
“Ặc!”
Liễu Oanh nghe Lưu Phong nói xong không nhịn được bật cười: “Công tử thật là thú vị, tự so sánh mình với trâu.”
Mẹ kiếp, ta đương nhiên không phải là trâu, đây là thành ngữ, có biết không? Tiểu thư cổ đại thật không có văn hóa. Văn hóa cổ kim khác biệt, Lưu Phong cũng không thể giải thích thêm cho Liễu Oanh được.
“Cô nương, mặc dù tại hạ không thông âm luật nhưng ta từ khúc nhạc của cô nương mà cảm nhận được nội tâm bi thương của cô nương. Nếu ta đoán không sai thì cô nương hình như cũng không thích ở nơi này bán nghệ?”
“Làm càn.” Tình nhi nghe Lưu Phong nói tiểu thư bán nghệ, nhất thời tức giận quát lên, sắc mặt đại biến.
Lưu Phong hừ một tiếng nói: “Ngươi là nha hoàn mà thôi, không lẽ không biết quy củ.”
“Tình nhi, lui ra.” Liễu Oanh thấy sắc mặt Lưu Phong biến đổi vội quát Tình nhi, sau đó xoay người xin lỗi: “Công tử, cũng là trách ta ngày thường quản giáo nha hoàn không nghiêm, xin người bỏ qua.”
“Cô nương, chuyện này không quan trọng, ta chỉ muốn biết là lời ta vừa nói với cô nương có đúng hay không?” Lưu Phong lạnh nhạt hỏi. Liễu Oanh thoáng do dự, nói: “Công tử, nữ tử của thiên hạ có ai mà nguyện ý tại nơi này mãi nghệ đâu?”
“Nói như thế thì cô nương cũng là bất đắc dĩ?” Lưu Phong trầm tư một chút nói: “Nếu ta có thể mang cô nương rời khỏi chỗ này, cô nương có nguyện ý không?”
Liễu Oanh lạnh nhạt cười: “Công tử nói đùa chăng?”
Lưu Phong khẽ buông chén trà xuống, trầm giọng nói: “Không dối gạt cô nương, hôm nay ta đến đây là muốn mang cô nương rời khỏi nơi đây.”
“Công tử nói là thật?”
“Đương nhiên là thật.” Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Nếu cô nương không tin thì ngay bây giờ ta có thể mang nàng rời đi.”
Liễu Oanh nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ tươi cười, bất quá nhanh chóng chuyển thành bi thương: “Công tử, hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh chỉ là ngươi không thể mang ta rời khỏi đây được.”
“Vì sao? Không lẽ là vì cô nương đã ở nơi này lâu quá nên sinh ra cảm tình với nó?” Lưu Phong cảm thấy khó hiểu, liền hỏi.
“Cảm tình?” Liễu Oanh lạnh nhạt cười: “Công tử quả nhiên là thú vị, chỉ là nữ nhân bình thường thì không ai có thể sinh ra cảm tình với nơi yên hoa phong nguyệt này cả.”
“Vậy thì vì sao?” Lưu Phong càng thêm khó hiểu.
Lưu Phong khẽ đứng dậy, chậm rãi nói: “Công tử có điều không biết, cả đời ta vĩnh viễn là thân phận hèn mọn, không thể rời khỏi nơi này được.”
Lưu Phong kinh hãi, vội vàng hỏi: “Vì sao?”
“Công tử thật muốn biết sao?” Liễu Oanh khẽ do dự hỏi.
“Đương nhiên, ta nói rồi, ta nhất định muốn mang nàng rời đi, nàng tốt nhất nên nói rõ ràng ra có chuyện gì?”
“Ba năm trước đây ta đắc tội với một người. Người này ỷ vào quyền thế tại triều đình mà đem ta vào chỗ này, vĩnh viễn cả đời cũng không được chuộc thân. Công tử có muốn biết ta đắc tội với ai không?” Lời cuối cùng của Liễu Oanh rõ ràng là có chút khiêu khích hắn.
“Nói là ai, người nào ác độc lại muốn cô nương cả đời ở nơi này?” Lưu Phong nhíu mày hỏi.
“Công tử, người này quyền to chức trọng, sợ rằng ngươi cũng không chống lại được.” Liễu Oanh tựa hồ muốn nói ra nhưng lại thôi.
Lưu Phong lạnh nhạt, cười nói: “Là Yến Vương hay Hoàng thái tôn? Đừng nói là nàng đắc tội với cả hai người này nhé.”
Liễu Oanh thấy hắn cũng tỏ vẻ quan tâm, do dự một chút, nói: “Là Yến Vương. Ba năm trước đây ta và Yến Vương ngẫu nhiên gặp nhau, Yến Vương vừa thấy ta liền sinh ra tà tâm. Bất quá ta lúc đó cự tuyệt hắn. Quả nhiên là Yến Vương mặc dù mặt mũi đạo mạo nhưng lại là một ngụy quân tử, chẳng những dùng thủ đoạn cướp đi thân thể ta mà còn giam ta vào nơi này, cả đời cũng không cho ta rời khỏi nơi này.”
Mẹ kiếp, coi như xong, ngay cả nhũ trư cũng đã bị lão già Yến Vương xơi rồi. Bất quá kích tình tú của Lưu Phong cũng không quan tâm đến nữ nhân còn trinh hay không, cái này có thể làm giả dấu Thủ cung sa được hết.
“Nguyên lai là vậy, Yến Vương quả thật ghê tởm. Được rồi, gia đình của ngươi đâu?” Lưu Phong lơ đãng hỏi. Hắn quyết định sẽ giúp nữ nhân này một phen, nếu người nhà của nàng đang bị giam thì sẽ cứu ra, nếu nhà nàng thiếu thốn thì sẽ xuất tiền ra cho họ. Tóm lại sẽ làm cho nàng hiểu được tình người.
“Đã chết. Bởi vì ta cố chấp mà cả nhà ta, kể cả đệ đệ còn nhỏ cũng đã bị thuộc hạ Yến Vương giết chết. Quên đi, chuyện quá khứ ta cũng không muốn nghĩ đến nữa. Công tử, bất kể thế nào thì ta cũng rất cảm kích ngươi.” Liễu Oanh thật sự không tin một người là Bá tước lại có thể cứu được nàng ra khỏi chỗ này.
“Trước tiên không cần cảm kích.” Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói: “Cho dù là cảm kích thì nàng cũng đợi ta cứu nàng ra khỏi đây, lúc đó hãy cảm kích.”
Liễu Oanh nghe vậy, trong lòng run lên, có vẻ kích động: “Công tử, ngươi nói ngươi thật sự có thể cứu ta rời khỏi chỗ này?”
Lưu Phong cười ha ha, tự tin nói: “Đương nhiên, ta đã nói từ đầu, ta sẽ mang nàng rời khỏi đây mà.”
“Công tử, nếu người có thể mang ta rời khỏi nơi này thì Liễu Oanh đời này sẽ làm trâu ngựa cho công tử để báo đáp đại ân.” Liễu Oanh vốn là muốn nói lấy thân báo đáp nhưng nghĩ lại mình đã là hoa tàn bại liễu, sao dám vọng ngôn.
“Làm trâu làm ngựa? Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Lưu Phong cười nói: “Cô nương, tại hạ có thể dám chắc mang người rời khỏi đây nhưng là ta có một điều kiện.”
… Bạn đang đọc truyện Lưu Phong – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/luu-phong-quyen-4-full/
Điều kiện? Liễu Oanh vội vàng hỏi: “Điều kiện gì? Công tử nếu quả thật muốn tấm thân hoa tàn bại liễu này thì ta cũng cam tâm tình nguyện.” Rõ ràng là Liễu Oanh tưởng Lưu Phong muốn thân thể của nàng.
Lưu Phong mỉm cười nói: “Ta nghĩ nàng đã hiểu lầm, ta đối với thân thể nàng không hề có hứng thú. Ta mang nàng rời đi, chỉ hy vọng nàng có thể trợ giúp ta.”
Liễu Oanh nghe vậy nhất thời hứng thú: “Vậy xin mời công tử nói rõ. Nữ nhân ta ngoại trừ thân thể ra thì còn có thể trợ giúp được gì cho ngươi?”
Lưu Phong mỉm cười đem ý nghĩ của mình nói cho Liễu Oanh nghe, để cho nàng lựa chọn.
Liễu Oanh nghe Lưu Phong nói xong, cẩn thận hỏi lại: “Công tử, người xác định là không phải muốn ta tiếp khách để sinh lợi?”
“Cô nương, xem ra ngươi cũng chưa hiểu được. Thiên Thượng Nhân Gian của ta không hề giống với thanh lâu truyền thống. Hạ nhân dưới tay ta đều là các cô nương tự do làm việc. Nhất là về mặt kích tình thì lại là nghệ thuật biểu diễn giả, không phải là kỹ nữ. Hơn nữa tiền lương của các nàng mỗi tháng cũng hết sức hậu hĩnh.”
Liễu Oanh tịnh không quan tâm đến tiền lương, nàng quan tâm nhất chính là thoát ly chỗ này, thân thể có được tự do.
“Cô nương, chẳng hay đã hiểu được ý của ta hay chưa?”
Liễu Oanh lạnh nhạt nói: “Công tử, ta quan tâm nhất chính là sự tự do, không phải tiếp khách. Về phần tiền lương thì ta không cần.”
“Không sao, tiền lương là công sức của ngươi bỏ ra, còn chuyện tự do đương nhiên là ngươi tự do, không ai ép buộc ngươi được.” Muốn con ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ, đạo lý này Lưu Phong rất hiểu.
“Công tử, đã như vậy thì Liễu Oanh đáp ứng, chỉ là chuyện biểu diễn kích tình người cho ta một thời gian để chuẩn bị tâm lý.” Cho dù Lưu Phong nói đó là biểu diễn nghệ thuật nhưng Liễu Oanh vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Chuyện này ngươi yên tâm, ta sẽ an bài cho các ngươi chuẩn bị tâm lý.”
Lúc này Tình nhi tại bên ngoài lên tiếng: “Tiểu thư, Yến Vương phủ Chu Tam công tử đến.”
Liễu Oanh khẽ nhíu mày, rõ ràng là nàng rất căm thù người của Yến Vương.
“Ngươi nói với hắn thân thể ta không khỏe, không muốn gặp khách. Nói hắn vài ngày nữa trở lại.” Liễu Oanh định chơi Chu Tam một lần, vài ngày nữa thì nàng đã cao bay xa chạy với Lưu Phong rồi.
Tình nhi đang muốn lên tiếng, đã thấy Chu Tam tiến lên, vén rèm bước vào khoang thuyền, thấy Lưu Phong, không khỏi kinh hô lên một tiếng: “Lưu Phong, ngươi như thế nào cũng ở nơi này?”
Lưu Phong cười hì hì nói: “Đúng vậy thật là trùng hợp, quả là có duyên với Chu Tam công tử, đi đến đâu cũng gặp ngươi.”
Liễu Oanh nhìn Lưu Phong mỉm cười: “Nguyên lai hai người là bằng hữu.”
Lưu Phong khinh thường cười: “Cô nương đừng hiểu lầm, ta làm gì có phúc phận làm bằng hữu với người của Yến phủ.”
Chu Tam trắng mắt liếc Lưu Phong, sau đó nhìn Liễu Oanh nói: “Liễu Oanh cô nương, ta phụng mệnh phụ vương đến vấn an ngươi, đây là lễ vật của phụ vương gửi cho ngươi.” Nói xong một gã thuộc hạ của Chu Tam đã đưa ra một hộp gấm nhỏ tiến lại.
Liễu Oanh cũng không dám ngỗ nghịch với Chu Tam, hai tay tiếp lấy lễ vật, sai Tình nhi đi lấy trà cho Chu Tam.
Chu Tam nhìn Lưu Phong, hừ lạnh một tiếng nói: “Nhìn không ra Lưu huynh thật là phong lưu, mấy ngày trước vừa mới chuộc thân cho nữ nhi của Hộ Bộ thị lang, không tưởng hôm nay đã đến nơi này. Thật sự làm cho người ta bội phục. Hôm nay ngươi cũng muốn giúp đỡ Liễu Oanh cô nương chuộc thân sao?”
Lưu Phong lạnh nhạt cười, không giấu giếm: “Mấy ngày không gặp, Chu Tam công tử quả đã thông minh lên rất nhiều. Không sai, tại hạ quả là có ý này.”
Chu Tam cười khan hai tiếng, hướng Liễu Oanh nói: “Liễu Oanh cô nương, hắn nói là sự thật. Chỉ là nếu ngươi nguyện ý cùng hắn rời đi thì sau này ngươi đừng hối hận.”
Liễu Oanh trong mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn Lưu Phong, lạnh nhạt nói: “Tam công tử, ta nghĩ rồi, nếu Tước gia giúp ta chuộc thân thì ta sẽ đi theo hắn.”
“Hừ.” Chu Tam cười lạnh một tiếng: “Liễu Oanh, ngươi đừng quên thân phận của mình. Ngươi phải suốt đời làm kỹ nữ, hắn như thế nào có thể phục hồi tự do cho ngươi được.”
Liễu Oanh nghe vậy cắn môi, không nói gì, hướng ánh mắt sang cầu cứu Lưu Phong.
Lưu Phong quay sang nhìn Chu Tam nói: “Trư Tam công tử, ta hỏi ngươi thiên hạ này của bệ hạ hay của Yến Vương? Ít nhất thì đây vẫn là thiên hạ của bệ hạ. Chuyện của Liễu Oanh cô nương ta đã nghe nàng nói qua, ta nhất định khôi phục tự do cho nàng. Cái gì mà suốt đời vi kỹ chó má gì gì đó.”
“Ngươi. Lưu Phong, ngươi dám.”
Chu Tam không nghĩ ra Lưu Phong hôm nay đã sính cường như thế, ngón tay chỉ mặt Lưu Phong nhưng không biết nói thế nào.
Lưu Phong đột nhiên giằn chén rượu lên mặt bàn, sắc mặt sầm xuống nói: “Chỉ cần có Bệ hạ thì Yến vương phủ không thể dùng tay che mắt thiên hạ được. Ta hôm nay sẽ dẫn Liễu Oanh rời khỏi đây, nàng sẽ hoàn toàn tự do, các ngươi dám ngăn cản ta không?”
Đối mặt với cường thế của Lưu Phong, Chu Tam xấu hổ không thôi: “Ngươi. Ngươi. Ngươi lớn mật.”
“Ta lớn mật, ta lớn mật thì sao bằng phụ tử các ngươi làm ra chuyện thương thiên bại lý như thế này?” Dù sao cũng là tử địch, Lưu Phong hoàn toàn không khách khí.
“Lưu Phong, ngươi chờ đi, nhìn chúng ta sẽ làm thế nào.” Chu Tam vốn là muốn động thủ đánh người nhưng nghĩ đến thân thủ kinh khủng của Lưu Phong, cuối cùng quyết định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Ở kinh đô, sau khi chuyện của Trung Nghĩa Hầu xảy ra thì sự nguy hiểm của Lưu Phong trong lòng Chu Tam đã tăng lên rất nhiều. Trong mắt mọi người thì cái chết của Địch Nguyên Xuân không thể tra ra hung thủ nhưng Chu Tam và Yến vương phủ thì biết đó là do Lưu Phong gây ra. Chỉ là Hình Bộ của đế quốc và hoàng thành binh mã ti không tìm ra được chứng cứ mà thôi.
Đợi khi Chu Tam rời khỏi, Liễu Oanh nhìn Lưu Phong với một ánh mắt sùng bái: “Công tử, có thể nhục mạ người của Yến phủ như vậy thì người tuyệt đối là người đầu tiên của đế quốc dám làm. Ta hôm nay đã được mở rộng tầm mắt. Nhưng ta không rõ lắm. Chẳng lẽ ngươi không sợ Yến vương phủ trả thù sao?”
“Trả thù?” Lưu Phong khẽ mỉm cười: “Cô nương có điều không biết, tại hạ và Yến vương phủ đã sớm thành thế nước với lửa, còn sợ cái gì trả thù nữa.”
Thấy Lưu Phong nói vậy, Liễu Oanh đã hoàn toàn yên tâm.
Kế tiếp, Lưu Phong đem Liễu Oanh về trạch viện của Dương thị, cho nàng ở chung với Tiểu Điệp, cho các nàng làm quen, tương lai hai nàng chính là đồng sự của nhau.
Hôm nay, khi trời vừa tối thì Phùng Nguyệt phái đến vài tên phiên tử, nói với Lưu Phong chuyện của Trương Trạch Toàn, bệ hạ đã phê chuẩn, bọn họ có thể đến đại lao.
Tại Hình Bộ đại lao trong phòng giam dành cho phạm quan. Một vị trung niên nam tử đang ngồi gặm đùi gà, uống rượu, hưởng thụ sự đãi ngộ mà phạm nhân bình thường không bao giờ có thể có.
Người này chính là cựu Hộ Bộ thị lang Trương Trạch Toàn. Mặc dù bây giờ đang là trọng phạm nhưng dù sao quan chức vẫn là tam phẩm cho nên cuộc sống trong chốn lao tù vẫn có phần sung túc, ngày ngày miệng lớn ăn thịt, miệng lớn uống rượu, khiến cho các phạm nhân ở các buồng bên cạnh không khỏi ngưỡng mộ lão. Đáng thương là lão trong đại lao không hề biết tin tức bên ngoài, nữ nhi của mình chút nữa đã trở thành quan kỹ mua vui cho người khác. Hắn bây giờ vẫn ngồi đây ảo tưởng hứa hẹn của nữ nhân Đông cung kia. Nữ nhân kia đã nói với hắn, chỉ cần hắn nhận tội thì hắn và nữ nhi của mình sẽ phú quý cả đời.
Đột nhiên mấy tên nha dịch của Hình Bộ tiến vào, cầm côn bổng uy vũ khua lên trừng mắt nhìn các tên tội phạm đang chảy nước miếng.
Những người đó tựa như thấy lang thấy hổ, nhất thời không dám nhìn Trương Trạch Toàn nữa.
Trương Trạch Toàn nhìn ra ngoài thấy đám nha dịch, lộ ra vẻ tươi cười, nói: ‘Hôm nay lại muốn ta nhận tội sao? Nói cho các ngươi biết, hôm nay Trương đại gia tâm tình khó chịu. Không nhận gì hết. Trở về nói cho vị kia ở Đông cung rằng ta sẽ không nhận gì hết cho đến khi có thể gặp mặt nữ nhi của ta. Một khi chưa thể xác định nữ nhi của ta có hạnh phúc không thì ta sẽ không nhận gì hết.
Nha dịch cầm đầu cười lạnh một tiếng, không để ý đến Trương Trạch Toàn, sai thuộc hạ mở cửa phòng giam, nói: “Trương đại nhân, Đông cung phái người nói cho lão biết. Dạo này ngươi đã chịu nhiều cực khổ nên lúc này muốn tiễn ngươi về thế giới cực lạc.”
Trương Trạch Toàn nghe vậy run lên hỏi: “Ngươi nói là ý gì?”
“Ý gì?” Nha dịch cầm đầu khinh thường cười nói: “Trương đại nhân, ngươi là người thông minh, mà ngay cả thế giới cực lạc cũng không biết sao?”
“Các ngươi muốn giết ta?” Trương Trạch Toàn không khỏi biến sắc, căm hận hỏi: “Là ý của Thái tử phi hay là của Hoàng thái tôn?”
“Xin lỗi, huynh đệ ta không thể trả lời ngươi được. Chúng ta chỉ là phụ trách làm việc thôi.” Nha dịch kia lạnh nhạt nói.
“Nhất định là nữ nhân kia, ta sớm biết ả sẽ không bỏ qua cho ta.” Trương Trạch Toàn sắc mặt trầm xuống, nói: “Ta đã sớm biết có ngày mình sẽ bị ả hại chết, bất quá các ngươi có thể cho ta trước khi chết được minh bạch một chút không?”
… Bạn đang đọc truyện Lưu Phong – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/luu-phong-quyen-4-full/
“Nói đi, ngươi muốn biết gì? Xem ngươi sẽ nhanh chóng chết đi, chúng ta cũng không hẹp lượng nói những thứ chúng ta biết cho ngươi.” Có lẽ chứng kiến người trước mắt sắp chết nên nha dịch cầm đầu đột nhiên trở nên hòa hoãn hơn trước.
“Ta muốn biết nữ nhi của ta bây giờ thế nào? Nó có khỏe không? Có thể cho ta gặp mặt nó một lần trước khi chết không?” Trương Trạch Toàn cầu khẩn nói.
“Được rồi, dù sao ngươi cũng sắp chết, ta cũng không sợ cho ngươi biết Tiểu Điệp đã bị tống vào Giáo Ti phường.”
“Cái gì, Tiểu Điệp bị tống vào Giáo Ti phường, các ngươi. Thật là quân súc sinh.” Giáo Ti phường là địa phương nào Trương Trạch Toàn tự nhiên rất hiểu rõ, không nghi ngờ gì nữa, nó chính là địa ngục.
“Ngươi đừng vội, nghe ta nói đã. Nữ nhi của ngươi mặc dù bị tống vào Giáo Ti phường nhưng chưa kịp tiếp khách đã bị một gã chấp sự thái giám bán ra ngoài, nghe nói là bán cho một kỹ viện. Chúng ta cũng đã tìm kiếm rồi nhưng không biết nàng ta hạ lạc nơi nào.”
“Ta hiểu, các ngươi muốn dùng nữ nhi của ta bắt ta im miệng, bây giờ không bắt được nữ nhi của ta nên muốn giết ta, có đúng không?” Trương Trạch Toàn phẫn nộ quát: “Ta là tam phẩm đại viên của triều đình, trước khi chưa qua tam ti hội thẩm thì không ai có thể giết chết được ta. Các ngươi giết ta không sợ bệ hạ truy cứu hay sao?”
“Trương đại nhân quả là thông minh, đáng tiếc là ngươi thông minh nhưng lại đoản mệnh.” Nha dịch cười lạnh một tiếng: “Trương đại nhân an tâm, chờ khi ngươi chết, chúng ta sẽ tạo ra một hiện trường như là ngươi tự sát vậy. Tuyệt đối không để cho bệ hạ nghi ngờ.”
“Các ngươi dám?” Trương Trạch Toàn trợn tròn mắt, vẻ mặt dữ tợn hét lớn.
“Trương đại nhân, được rồi, chúng ta cũng chỉ là thừa lệnh Đông cung, không thể trách chúng ta được. Chỉ có thể trách ngươi không tinh minh mà thôi.”
Trương Trạch Toàn sắc mặt trắng bệch, oán hận nhìn tên nha dịch kia, hung hăng nói: “Súc sinh, bổn quan cho dù thành quỷ cũng không tha cho các ngươi.”
Nha dịch cầm đầu khẽ nói: “Tục có câu oan có đầu, nếu Trương đại nhân chết đi biến thành lệ quỷ thì nên lấy mạng Đông cung mới đúng.”
Trương Trạch Toàn thê thảm cười nói: “Các ngươi cũng không có kết quả tốt đâu.”
Nha dịch cười lạnh một tiếng: “Bây giờ là ngươi chết, về phần chúng ta sau này thế nào thì ngươi không cần quản.”
Trương Trạch Toàn quát lớn: “Ta chết đi thì dám chắc nàng ta cũng giết các ngươi diệt khẩu, lòng dạ của ả chẳng lẽ các ngươi không biết sao?”
Một gã nha dịch bên trái khẽ biến sắc, thấp giọng nói: “Lão đại, ngươi nói Đông cung có giết chúng ta diệt khẩu không?”
Nha dịch cầm đầu khẽ trầm tư, tựa hồ có chút do dự: “Không nên nghe hắn nói bậy, Đông cung không phải đã nói rồi sao, sau khi chúng ta hoàn thành chuyện này thì quan tước đều thăng tiến, sau này bổng lộc không thiếu.”
Trương Trạch Toàn cười lớn một tiếng, nói: “Các ngươi thật là ngây thơ, nữ nhân đó nói có thể tin sao? Nàng ta cũng cam đoan cho nữ nhi của ta phú quý một đời, bây giờ kết quả như thế nào?”
Tên nha dịch bên trái trong lòng run lên, thấp giọng nói: “Lão đại, Trương đại nhân nói cũng có lý, nữ nhân này thủ đoạn có chút âm độc, chúng ta không thể không đề phòng.”
Nha dịch cầm đầu quát lên: “Lão tam, không nhiều lời, giết Trương Trạch Toàn chúng ta sẽ không chết nhưng ta biết nếu Trương Trạch Toàn không chết thì chúng ta sẽ chết.”
Nha dịch đứng bên phải nãy giờ chưa lên tiếng cũng nói: “Không sai, lão tam không nên do dự nữa. Không phải hắn chết thì chúng ta tử. Động thủ đi.”
Dứt lời hai tên nha dịch tiến đến chế trụ Trương Trạch Toàn, không thèm để ý đến lời của Trương Trạch Toàn nữa.
Tên đầu lĩnh nha dịch từ trong ngực xuất ra một dải lụa màu trắng, cười nói với Trương Trạch Toàn: “Trương đại nhân, phối hợp một chút đi. Ngươi là tự vẫn mà chết.”
“Súc sinh, các ngươi sẽ bị báo ứng.” Trương Trạch Toàn trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, hắn không sợ chết nhưng nữ nhi bị người khác khi dễ, hắn như thế nào có thể cam lòng được. Bất quá bây giờ ngoại trừ chửi bới thì hắn không thể làm gì khác được.
Tên nha dịch bên trái nhanh tay nhét vào miệng lão một cuộn vải, không cho lão chửi bới nữa. “Trương đại nhân, chúng ta bắt đầu thôi.” Tên nha dịch cầm đầu cầm lấy dải lụa tròng vào cổ Trương Trạch Toàn, bắt đầu dùng sức lôi kéo, nhất thời hai chân Trương Trạch Toàn bắt đầu rời khỏi mặt đất, trong miệng lão phát ra nhưng thanh âm ô ô a a.
Cảm nhận được Trương Trạch Toàn trong mắt toát ra hận ý, tên nha dịch cầm đầu, đột nhiên có chút mềm lòng, tay nới ra một chút. Trương Trạch Toàn nhân cơ hội thở thêm được mấy hơi.
“Lão đại, ngươi sao vậy?” Tên nha dịch bên phải vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Ờ.”
Nha dịch cầm đầu định thần, gia tăng lực đạo trên tay trở lại, rất nhanh chóng ngay cả mắt của Trương Trạch Toàn cũng lồi ra, con ngươi không con chút huyết sắc, thật kinh khủng.
Trương Trạch Toàn cảm giác được mình không còn hít thở được nữa. Hắn biết mình sẽ chết nhưng vẫn không cam lòng. Hắn hối hận vì đã tin nữ nhân Đông cung kia.
Ngay lúc này đột nhiên kỳ tích xuất hiện. Một đạo kiếm quang màu trắng xẹt tới, đánh trúng vào hậu tâm tên nha dịch.
Một tiếng kêu đau đớn nổi lên, tên nha dịch ngã xuống đất bỏ mình, một nhân ảnh xuất hiện trước cửa đại lao, chính là Lưu Phong: “Mau thả Trương đại nhân ra, chẳng lẽ các ngươi muốn có kết quả như hắn sao?”
Hai gã nha dịch còn lại thấy lão đại không một tiếng động đã lăn ra chết, nhất thời kinh hoảng, vội tiến tới giải khai có Trương Trạch Toàn, sau đó lui lại nhìn Lưu Phong.
Trương Trạch Toàn chậm rãi mở hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn vị công tử trẻ tuổi, khẽ quỳ xuống cung kính nói: “Đa tạ công tử cứu mạng.”
“Trương đại nhân mau đứng lên, tại cũng chỉ là nhận lời người khác cứu người, huống chi sau này còn cần đại nhân hỗ trợ.” Lưu Phong mỉm cười, đưa tay đỡ Trương Trạch Toàn đứng lên.
Trương Trạch Toàn vội hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?” Trương Trạch Toàn thật sự kích động, nếu người này nói có người nhờ cứu lão thì dám chắc là Tiểu Điệp nhờ cậy.
Nghĩ tới đây, lão vội hỏi tiếp: “Công tử, có đúng là Tiểu Điệp nhờ người đến?”
“Trương đại nhân, trước tiên đừng kích động.” Lưu Phong khẽ cười nói: “Tại hạ Lưu Phong đúng là do Tiểu Điệp thỉnh đến cứu người.”
Trương Trạch Toàn nóng lòng muốn biết tin tức của nữ nhi vội hỏi: “Lưu công tử, Tiểu Điệp bây giờ ở dây, nó có khỏe không?”
“Yên tâm, ta đã mua lại tự do cho Tiểu Điệp, nàng bây giờ rất khỏe.”
Trương Trạch Toàn nghe vậy mới thực sự an tâm.
Đột nhiên lão kinh ngạc nói: “Công tử, ngươi là Lưu Phong? Vậy ngươi chính là Cẩm Y Vệ Tuần sát sứ Lưu Phong?”
“Không sai.” Lưu Phong cũng không giấu diếm nói: “Người cũng biết ta cứu ngươi không chỉ vì Tiểu Điệp mà còn vì muốn người trợ giúp, không biết đại nhân có nguyện ý hay không?”
Trương Trạch Toàn do dự một lát, cẩn thận nói: “Trước tiên ta muốn gặp Tiểu Điệp.”
Lưu Phong đang muốn nói tiếp thì Cẩm Y Vệ đi theo sau đã tiến vào.
“Tước gia, hai người này xử lý như thế nào?” Phiên tử thủ lĩnh nhanh chóng khống chế hai gã nha dịch.
“Mang về thẩm vấn cho ta.” Lưu Phong dặn dò xong quay lại nhìn Trương Trạch Toàn nói: “Trương đại nhân quả nhiên là cẩn thận, không lẽ ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?”
… Bạn đang đọc truyện Lưu Phong – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/luu-phong-quyen-4-full/
“Phạm quan không dám.” Trương Trạch Toàn khẽ rùng mình nói: “Công tử, ta chỉ còn duy nhất Tiểu Điệp, ta phải xác định nó hoàn hảo vô sự mới có thể giúp ngươi được.”
Lưu Phong mỉm cười: “Yên tâm, Tiểu Điệp cô nương bây giờ tình trạng rất tốt, ta sẽ nhanh chóng an bài cho phụ tử hai người gặp nhau.”
“Công tử, nữ nhân Đông cung dám chắc sẽ không bỏ qua cho ta, ta muốn biết ngươi như thế nào có thể đảm bảo an toàn cho Tiểu Điệp?” Trương Trạch Toàn mặc dù cái gì cũng có thể bỏ qua được nhưng nữ nhi của mình thì hắn không thể. Hắn muốn Tiểu Điệp phải hạnh phúc thì chết mới cam tâm.
“Ta không cam đoan gì cả.” Lưu Phong âm thanh lạnh lùng nói: “Ta chuộc thân cho Tiểu Điệp đã là chí tình. Tiếp theo Tiểu Điệp hạnh phúc như thế nào thì còn tùy thuộc vào đại nhân trợ giúp ta như thế nào. Ta dù sao cũng chỉ là quan chức nho nhỏ trong triều, hơn nữa cũng là thương nhân, mà thương nhân thì coi trọng nhất là ích lợi, ngươi suy nghĩ đi rồi hồi báo với ta.”
Trương Trạch Toàn cúi đầu trầm tư, đoạn nói: “Công tử, bệ hạ lần này thực sự muốn điều tra Hộ Bộ?”
“Không hẳn.” Lưu Phong cũng không giấu diếm nói: “Bệ hạ bất quá muốn kinh phí cho việc viễn chinh, mà nhiệm vụ của ta là thu lại quan ngân đã thất thoát.”
Trương Trạch Toàn gật đầu: “Không sai, ta có biết chút chuyện của Hộ Bộ. Bất quá mọi chuyện tại Hộ Bộ do Hình Văn Danh cầm giữ, nhưng ngươi yên tâm, bằng những gì ta biết thì cũng đủ cho Hình Văn Danh vào ngục.”
“Hay lắm.” Lưu Phong âm thầm cảm thấy may mắn, Kim Vận phu nhân chỉ điểm cho mình thật chính xác, vận khí của mình cũng thật tốt, tại Nam Nhân Thiên Đường có thể gặp được Tiểu Điệp.
“Xin hỏi công tử sau này an trí cho ta như thế nào? Ta biết nữ nhân Đông cung kia sẽ không bỏ qua cho ta.” Trương Trạch Toàn vốn đã tuyệt vọng nhưng Lưu Phong xuất hiện đã làm cho sinh cơ của lão hồi sinh trở lại.
Lưu Phong mỉm cười nói: “Trương đại nhân yên tâm, Đông cung tuy mạnh nhưng ta vị tất đã sợ họ. Chỉ cần ngươi phối hợp cho tốt thì an toàn của ngươi sẽ không thành vấn đề.”
Từ giờ trở đi người phải hết thảy nghe ta phân phó, người có nguyện ý không? ‘ Lưu Phong đột nhiên hỏi.
Trương Trạch Toàn gật đầu, không chút do dự: “Yên tâm, mạng ta là ngươi cứu, huống hồ ngươi còn cứu Tiểu Điệp. Từ giờ trở đi mạng ta xin giao cho ngươi.”
Lưu Phong khẽ hỏi: “Đại nhân bây giờ thấy nữ nhân Đông cung kia như thế nào?”
Trương Trạch Toàn sắc mặt đại biến, căm hận nói: “Đại nhân, ả thực là xà hạt độc phụ, ta chỉ cầu cho ả khi chết phải rớt xuống mười tám tầng địa ngục.”
“Nữ nhân đó thực không phải là người. Nàng đáp ứng ta chỉ cần ta nhận tội hết trách nhiệm của Hộ Bộ lên người ta thì nàng sẽ giúp ta chiếu cố Tiểu Điệp. Ai mà biết Tiểu Điệp bị tống vào Giáo Ti phường.” Trương Trạch Toàn không khỏi kích động khi nhắc đến Thái tử phi.
Lưu Phong vội vàng nói: “Được rồi Trương đại nhân, bây giờ có chửi mắng cũng không có tác dụng gì.”
Trương Trạch Toàn mới đình chỉ lại nhục mạ, cẩn thận hỏi: “Công tử, khi nào thì ta có thể gặp Tiểu Điệp được?”
“Không vội, Tiểu Điệp bây giờ đang ở cùng một chỗ với ta, không phải lo về vấn đề an toàn. Trương đại nhân ngươi đi theo Cẩm Y Vệ đến một địa phương bí mật của Cẩm Y Vệ tại kinh đô. Ta sẽ nhanh chóng an bài cho cha con hai người gặp mặt. Thời gian này ngươi nên viết ra nhưng điều ngươi biết về Hộ Bộ.”
Trương Trạch Toàn gật đầu nói: “Hết thảy xin nghe theo công tử phân phó.”
Mọi việc xong xuôi, Lưu Phong cũng không trở về trạch viện mà đi đến Kim Vận bá tước phủ.
Chuyện Trương Trạch Toàn thuận lợi như vậy là hoàn toàn do Kim Vận phu nhân chỉ điểm, nên hắn định đến phủ nàng tạ ơn.
Kim Vận phu nhân thấy Lưu Phong đến, tự nhiên vui vẻ không thôi. Chuyện Lưu Phong cứu được Trương Trạch Toàn tựa hồ nàng đã thu được tin tức nên cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Lưu Phong cũng không khỏi ngạc nhiên, Nữ Nhân Hoa quả thực là năng lực tình báo rất cường hãn.
‘Bây giờ đã nắm được Trương Trạch Toàn trong tay, ngươi định thưởng cho ta thế nào? Kim Vận phu nhân bưng cho Lưu Phong một tách trà thơm, tiện thể ngồi lên đùi hắn làm nũng.
Lưu Phong cười hì hì, đặt tách trà lên bàn, hai tay khẽ bóp bóp bộ ngực của nàng vài cái, nói: “Ta lấy thân báo đáp có được không?”
“Được, đương nhiên là được.” Kim Vận phu nhân cũng khẽ đưa tay xuống hạ thân của hắn, bắt lấy nội khố, kiều mị nói: “Nhưng ngươi phải hảo hảo nỗ lực phục vụ ta mới được.”Chuyện đó thì đương nhiên, vừa nói Lưu Phong vừa mở nút thắt áo ngoài nàng ra.
Kim Vận phu nhân e thẹn nói: “Công tử, chẳng lẽ người muốn. Ngay tại đại sảnh?”
“Không được sao?” Lưu Phong cười, bắt đầu kích thích nữ nhân.
“Cẩn thận kẻo hạ nhân thấy, ngươi mau bế ta vào phòng ngủ.”
Lưu Phong cười ha ha, ôm Kim Vận phu nhân vào ngực, bàn tay lặng lẽ luồn vào quần nàng, Kim Vận phu nhân thẹn thùng ngăn cản hắn lại: “Công tử, vào phòng rồi hãy.”
Lưu Phong dâm tiếu, nói: “Phu nhân, nàng không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?”
“Ngươi thật là đại sắc lang, hành vi thật quá thể biến thái, bất quá. Ta. Ta thích.” Nói xong nàng khẽ hạ chân mình xuống, tay Lưu Phong dễ dàng tiến vào quần, xoa xoa nơi mềm mại nhất của nữ nhân.
Kim Vận phu nhân khẽ cắn môi, thân thể mềm mại nằm trong ngực Lưu Phong không nhịn được khẽ run lên, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
“Phu nhân, nàng nới lỏng tay một chút, bấu ta chặt như vậy, thật không cách nào bước đi được cả.” Lúc này Kim Vận phu nhân cũng không cam bái hạ phong, hai tay chụp lấy bổng bổng của Lưu Phong xoa miết, khiến cho hắn bước đi cũng hết sức khó khăn.
Hai người vừa đi vừa tán tỉnh nhau, lộ trình vì thế mà tốn rất mất nhiều thời gian mới vào được phòng ngủ.
Đợi khi Lưu Phong bế được Kim Vận phu nhân vào đến giường thì hạ thể nàng đã có chút ướt át.
Lưu Phong nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo nàng ra, nhất thời lộ ra thân thể ngọc ngà trắng muốt, áo ngực màu đỏ khẻ phập phồng lên xuống theo hơi thở, hai vú nửa kín nửa hở thật mượt mà đáng yêu.
Kim Vận phu nhân động tình không kìm hãm được, thân thể khẽ uốn éo, phối hợp với động tác vuốt ve của Lưu Phong.
Lưu Phong mấy ngày nay cũng không quan hệ, được Kim Vận phu nhân trợ giúp, cũng rất nhanh chóng cởi bỏ quần áo, chồm lên người nàng, động thân. Đâm vào thân thể nàng.
Kim Vận phu nhân khẽ rên nhẹ một tiếng, đôi cánh tay ôm sát lấy Lưu Phong, làm cho thân thể hai người dán chặt vào nhau, gia tăng thêm cảm giác.
“Phu nhân, nàng có thoải mái không?”
Kim Vận phu nhân đôi mắt lim dim thẹn thùng, thân thể mềm mại không tự chủ được phát ra một trận khoái ý, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ, đã chuẩn xác nói cho Lưu Phong biết nàng giờ phút này hoàn toàn thoải mái.
Tinh dịch mấy ngày này được dự trữ, biểu hiện của Lưu Phong hôm nay cực kỳ sung mãn khiến Kim Vận phu nhân hoàn toàn đắm chìm trong biển khoái lác, càng ngày càng phát ra âm thanh lớn hơn.
Kim Vận phu nhân cao quý điển nhã giờ đây đã hoàn toàn biến thành đãng phụ dâm oa.
“Ối chao!”
Một tiếng rên cao vút vang lên, thân thể Kim Vận phu nhân co rút một cách mãnh liệt, Lưu Phong chỉ cảm thấy bổng bổng phía dưới bị mút chặt vào.
Một cỗ tinh dịch theo sự chuyển động của thân thể Kim Vận rốt cuộc đã phún xuất.
“Công tử, ngươi thật lợi hại, làm cho ta lên đến chín tầng mây. Ta rất thoải mái, ta muốn lớn tiếng la lên cho ngươi nghe.” Tinh dịch nóng bỏng của nam nhân lại mang đến cho nàng một trận khoái cảm, toàn thân nàng run rẩy, hai tay quấn quanh cổ Lưu Phong, tận tình hưởng thụ cảm giác hoan du kích tình.
Một lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh trở lại, vẻ mặt hạnh phúc nằm trong lòng ngực Lưu Phong, vui sướng nói: “Công tử, chúng ta thành thân nhé. Ta muốn làm thê tử của ngươi, ta muốn mỗi ngày đều ở bên người, cho ngươi sờ, cho ngươi chơi.”
Lưu Phong khẽ run sợ, phục hồi lại tinh thần, vỗ nhẹ vào mông nàng, không nói gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/08/2018 22:36 (GMT+7) |