Chúa công, thuộc hạ nghĩ việc này hoàng thượng không cần quan tâm. Việc đóng quân tại Phúc thành không làm khó kinh đô vì ở xa, không cần biện pháp khống chế đe dọa từ đó. Ta nghĩ vấn đề này nhất định liên quan đến Ngô Chi Vinh.”
Ngừng lại một chút, Lãnh Nguyệt cười nói: “Hành động này của Ngô Chi Vinh hoàn toàn có thể coi là kết bạn với địch”.
Lưu Phong mỉm cười: “Đúng vậy, phen này nhất định không thể buông tha Ngô Chi Vinh”.
“Chủ công, có phải người vừa mới nhận được tin là Ngô Chi Vinh đã cử người về kinh thượng báo Hoàng thượng?”Hắc Vân lạnh lùng đi tới.
Lưu Phong hơi ngạc nhiên, cười nhẹ.
Theo tin tình báo từ kinh đô, Ngô Chi Vinh đã trình báo công tích lên Hoàng thượng. Nói là do chính mình tử chiến tiêu diệt Liễu Văn Kỳ.
Khuynh Thành không giận nói: “Kể công? Công lao họ nói chính là thuộc về Na Môn Tử. Ngô Chi Vinh có xuất tên lính nào đâu mà có? Chúng chùn bước ở trận tiền, chẳng qua bọn lính quỷ tử cố tình bỏ lại. Chúng ta không cáo buộc tội thông địch đã là tốt cho họ lắm rồi”.
Lưu Phong cũng không giận dữ cười nói: “Có vẻ như là Ngô Chi Vinh đã dự tính trước, sớm có kế hoạch mọi bề”
Lãnh Nguyệt gật gù nói: “Theo mức độ phản ứng của Ngô Chi Vinh, việc này chắc chắn đã có âm mưu trước. Nếu ta không nhầm thì Ngô Chi Vinh đã câu kết với Phù Tang, Cao lệ. Lúc trước mới chắc ba phần thì nay đã tăng lên bảy phần.”
Lưu Phong xem ra phiền muộn.
Mịa nó, lão tử xuất tiền nuôi dưỡng một kẻ phản bội.
Lưu Phong bây giờ mới thấy tiếc cho việc dùng mấy trăm vạn lạng bạc của mình.
Khuynh Thành lạnh giọng nói: “Tỷ phu, cấp cho ta một đội binh mã, ta sẽ đi chặt cái đầu chó của Ngô Chi Vinh mang về cho ngươi”
Lưu Phong lắc đầu nói: ” Không được, việc này không thể làm lỗ mãng. Muốn giết Ngô Chi Vinh không khó. Nhưng chỉ tổ làm tăng sự nghi ngờ của bệ hạ, đưa tới kết cục không tốt.
“Vậy ý của ngươi là chúng ta nhận phần xui xẻo, để cho cẩu tặc được tiêu dao?”Dù Khuynh Thành trời sanh ác tâm mà sao hôm nay xuất ra khẩu khí này.
“Lãnh Nguyệt tiên sinh nói đi chứ, ngươi không phải là quân sư của tỷ phu a? Sao bây giờ ngươi không nói câu nào vậy?” Khuynh Thành giận dữ nhìn Lãnh Nguyệt.
“Khuynh Thành, không được vô lễ với tiền bối.” Lưu Phong nhẹ giọng nói. Đối với người vừa trung thành lại có bản lãnh của nhân tài như Lãnh Nguyệt, Lưu Phong luôn luôn lễ độ có thừa. Bình thường, hắn đều ứng xử hòa hảo với Lãnh Nguyệt nên không thể để cho Khuynh Thành phóng túng.
“Hừ”
Khuynh Thành bất mãn liếc nhìn Lưu Phong tức giận nói: “Tỷ phu xấu xa chết tiệt, ta không phải là vì chuyện khẩn của ngươi sao? Chuyện quân công bất đắc dĩ ta mới giải quyết ưu phiền của ngươi. Vậy mà ông ta chẳng nói câu nào, chẳng lẽ là ta sai”.
“Im miệng”. Lưu phong đột nhiên nhớ tới tích cũ Lưu Bị quẳng A Đẩu thu phục sự trung thành của Triệu Tử Long. Vì đang đối diện nhau nên trừng mắt nhìn Khuynh Thành.
“Chủ công. Người quá lời rồi”. Lãnh Nguyệt biết tâm tư của Lưu Phong, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp. Dù sao hắn cũng biết sau này Khuynh Thành cũng là một trong các chủ mẫu nên không thể đắc tội với tiểu chủ mẫu này được.
“Khuynh Thành tiểu thư, người nói đúng, việc chính của tại hạ là hiến kế sách đối ứng cho chủ công”. Dừng lại một lúc Lãnh Nguyệt hạ giọng nói: “Chủ công. Ta thấy là trước tiên nên chăng thu thập chứng cớ thông địch bán nước của Ngô Chi Vinh? Khi có chứng cứ rồi, thiết tưởng bệ hạ sẽ không dung thứ cẩu tặc Ngô Chi Vinh, lúc đó chúng ta hành động cũng không muộn”.
“Đúng rồi. Lời tiên sinh chính hợp ý ta”. Lưu Phong mỉm cười nói: “Ngày mai, ta sẽ đích thân hội kiến Ngô Chi Vinh xem thật hư của hắn”.
Lãnh Nguyệt nói tiếp: “Thu thập chứng cứ thì ta để Nữ Nhân Hoa hoàn thành”.
Mới sáng ngày hôm sau, Lưu Phong đã phân phó thuộc hạ chuẩn bị bộ cẩm kỳ màu đỏ, quyết định tự mình đi tới soái phủ của Ngô Chi Vinh.
Khuynh Thành bất mãn nói: “Tỷ phu, ngươi có phải đi kết giao đâu mà phải mang theo lễ vật”.
Lưu Phong cười lạnh nói: “Ngươi nói đúng. Đích thị là ta mang theo lễ vật. Bởi Ngô Chi Vinh tấu trình bệ hạ nói hắn tiêu diệt một vạn quân Phù Tang nên dĩ nhiên ta muốn chúc mừng hắn”
“Ngươi… ngươi sao nói như vậy?” Khuynh Thành không vui mấp máy miệng, rồi bất mãn nói: “Tỷ phu, liệu đầu óc ngươi có vấn đề chăng. Ngô Chi Vinh chẳng những thông địch bán nước mà còn cướp đoạt công lao của chúng ta. Ngươi sao bây giờ ngược lại còn muốn cho hắn bộ cẩm kỳ, thực là muốn làm ta tức chết?”.
Lý Hương Quân đi tới, yêu kiều liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái rồi nói: “Khuynh Thành, chuyện này để Phong nhi tự xử lý, ngươi đi theo đừng làm lộn xộn lên”.
Khuynh Thành nhìn sư tôn một cái, lại ngó Lưu Phong hừ một tiếng rồi nói: “Ta mà thèm để ý đến hắn”.
“Lão công, nếu không có ai thì ta đi cùng người sao?” Mộ Dung Uyển Nhi đi tới nhẹ giọng hỏi.
Khuynh Thành nghe vậy vội vàng đi tới, giữ chặt tay Lưu Phong nói: “Tỷ phu, ta cũng đi”.
Mộ Dung Uyển Nhi không cam chịu yếu thế. Bám sát vào tay còn lại của Lưu Phong.
Lưu phong hơi đau đầu, lập tức hướng về phía Lý Hương Quân cầu cứu.
Lý Hương Quân biết ý, hơi hả hê liếc nhìn Lưu Phong một cái. Tuy`nhiên cuối cùng nàng vẫn đi tới khuyên Khuynh Thành ở lại.
“Uyển nhi, nàng đừng đi đến soái phủ của Ngô Chi Vinh. Nàng đừng tới chỗ nguy hiểm đó. Vì sẽ làm liên lụy tới ta làm ta không triển khai quyền cước được”Lưu Phong hạ giọng khuyên nhủ.
Mộ Dung Uyển Nhi chính vì lo lắng cho an toàn của Lưu Phong nên mới định đi cùng, nay nghe hắn nói vậy mới biết không đi tốt hơn nên bỏ ý định cùng đi ban đầu, ôn nhu nói: “Lão công, người nên cẩn thận một chút”.
“A a, yên tâm đi, ta sẽ không gặp chuyện gì đâu”. Lưu Phong cười ha ha hôn lên trán Mộ Dung Uyển Nhi.
Khuynh Thành thấy thế lập tức thừa cơ chạy nhanh tới trước Lưu Phong nói: “Tỷ phu, ngươi cũng phải hôn ta chứ, ta cũng là nữ nhân của người mà. Ngươi không được bạc bẽo với ta”.
Có tin được không, đây cũng là chỗ để tranh giành sao.
Bởi Lưu Phong phản ứng hơi chậm, Khuynh Thành cho rằng hắn không muốn theo ý nàng. Hấm hứ hai tiếng, tiểu nha đầu chủ động hôn hai má Lưu Phong.
Sau đó nàng đắc ý lớn tiếng: “Bên trái là tự ta hôn vậy, còn bên phải là thay cho tỷ tỷ ta”.
Lưu Phong dở khóc dở cười… chắc sau này lúc hoan ái, ngươi chắc cũng muốn thêm vài lần nữa… vậy thật chết người.
Trước khi rời đi, Lý Hương Quân đi nhanh đến nhỏ nhẹ nói: “Cẩn thận một chút”.
Lưu Phong mỉm cười mập mờ hạ giọng: “Mỹ nhân tỷ tỷ yên tâm, ta không có sao đâu. Xem ngươi quan tâm như vậy, khi về ta phải tưởng thưởng cho ngươi”.
Lý Hương Quân chợt hiểu được ý tứ tưởng thưởng của Lưu Phong, gương mặt phớt hồng quay người rời đi.
Mộ Dung Uyển Nhi dù đứng xa xa, không nghe được hai người nói gì. Nhưng lại thấy được Lý Hương Quân đỏ mặt đoán được họ tựa hồ có gì đó mập mờ.
“Chẳng lẽ bọn họ…” Mộ Dung Uyển Nhi hơi nhíu mày, không dám đi xa hơn trong suy nghĩ của mình. Điều này có vẻ không thể tin được.
Khuynh Thành đang mải nghĩ đại sự. Dù có thấy sư phụ đỏ mặt nhưng cũng không để ý việc đó.
Lưu Phong đến thăm, tựa hồ Ngô Chi Vinh cũng không nghĩ thấu đáo việc đó.
Bởi vì hắn mới bắt đầu nghĩ nên chưa có ý tưởng về nội dung gặp gỡ. Vạn nhất hắn không tưởng tượng khi hội kiến Lưu Phong tự mình đưa lên bộ cẩm bào.
“A a, hầu tước đại nhân khách khí quá, nghĩa vụ của bản soái chính là vì nước giết giặc, vì vậy ta không dám nhận áo cẩm bào này a…”
Ngô Chi Vinh cười ha ha, mắt hổ cẩn thận nhìn thịt ngựa. Việc giết địch này Ngô Chi Vinh rõ ràng là Lưu Phong cũng biết rành mạch. Vốn là hắn cho rằng Lưu Phong đến đây là để chất vấn, ai ngờ lại tặng cẩm bào.
Có tin được không, cái đồ giặc bán nước. Bởi vì ngươi trong tâm có quỷ cho nên không dám nhận.
“Nguyên soái khiêm nhường quá, ta nghe nói người tiêu diệt một vạn đại binh Phù Tang nên cẩm bào này thuộc về người a”. Lưu Phong vẫn hồ đồ như trước vẻ mặt đầy cung kính.
Ngô Chi Vinh da mặt dày tựa tường thành thấy Lưu Phong kiên trì dâng áo, cũng không khách khí trực tiếp đưa tay nhận.
“Hầu tước đại nhân, xin mời. Nếu sớm biết ngươi tới, ta đã chuẩn bị tiệc rượu thượng hạng”. Ngô Chi Vinh không biết trong hồ lô Lưu Phong có bán thuốc gì. Vừa mới chuyển qua vấn đề cá nhân. Mặt khác, đây là địa bàn của hắn, cho dù Lưu Phong có ba đầu sáu tay cũng đừng có nghĩ đến chuyện tranh luận được. Hơn nữa sáng nay hắn đã chuẩn bị ở soái phủ.
“Hắc hắc, tiểu tử, ngươi chết chắc”. Ngô Chi Vinh âm thầm cười gian: “Thứ nhất, ngươi phá hỏng đại sự của lão tử, cắt đứt đường tài lộ của lão tử, ta sao có thể lưu ngươi lại”. Thực ra trước kia Ngô Chi Vinh cũng không có ý hại Lưu Phong mà chỉ muốn làm giảm uy phong của hắn, cho hắn biết rằng ở Phúc thành lão tử lớn nhất là được.
Ai mà biết rằng tiểu tử này hành động đáng ghét như vậy, ngay cả ý chỉ của Hoàng thượng cũng không tuân theo. Lần lượt công phá hai tòa thành trì Phù Tang. Như vậy không phải cắt đứt đường tài lộ của lão tử sao.
Phải biết rằng Ngô Chi Vinh trú tại Phúc thành lâu năm. Đã sớm cùng mấy chủ thành Phù Tang thiết lập quan hệ “lương hảo”không xâm phạm lẫn nhau. Đổi lại, hàng năm Phù Tang trả cho hắn một lượng lớn vàng bạc châu báu. Lưu Phong đã phá hủy con đường tài lộ của hắn. Đừng nói đến Trường thành đã bị tấn công. Các chủ thành khác cũng vì lý do Lưu Phong công kích mà đoạn tuyệt quan hệ với Ngô Chi Vinh, từ chối trả tiền năm nay.
Vì thế Ngô Chi Vinh bất đắc dĩ chấp nhận rủi ro mà chuẩn bị loại trừ Lưu Phong.
Tuy nhiên Cuồng Chiến lại mang ý chỉ Hoàng thượng đến không cho phép làm hại Lưu Phong. Có điều tướng ngoài biên ải không chịu quân lệnh, ở đây không nghe ý chỉ nói rõ phải làm như thế nào.
Huống hồ nếu như Lưu Phong chết thì đổ cho thích khách Phù Tang, đối với Ngô Chi Vinh không có nửa điểm quan hệ. Lão hoàng đế không đổ lên đầu hắn được.
Hai người giống như hai lão bằng hữu cầm tay nhau đi vào phòng yến tiệc.
Quả nhiên tiệc rượu phong phú, long trọng. Lưu Phong cũng không sợ Ngô Chi Vinh hạ độc. Với tu vi của hắn bây giờ, có thần lực hộ thể như vậy thuốc độc các loại căn bản là không có tác dụng với hắn.
Cắn miếng thịt to, uống bát rượu lớn, Lưu Phong căn bản giống như tráng sĩ bình thường nơi quân doanh. Tướng sĩ chung quanh rất là bội phục.
Ngô Chi Vinh cùng mấy người tâm phúc cũng âm thầm kinh hãi. Lưu Phong trúng một lượng lớn hóa công tán, đúng ra bây giờ hắn phải là tứ chi vô lực mới phải. Chính là hắn ăn thịt uống rượu có độc mà tựa hồ như không có một điểm khác thường.
Thảo… quỷ tử binh đều nói rằng là thần tiên bất tử. Lưu Phong đâu phải thần tiên, là người phàm mà cũng không việc gì. Dưới tình thế cấp bách như vậy thậm chí Ngô Chi Vinh còn nghĩ việc dùng Lưu Phong đối phó quân Phù Tang.
Cũng may Ngô Chi Vinh biết Lưu phong khó đối phó nên an bài để việc này sau.
Sau khi cơm no rượu say, Ngô Chi Vinh bố trí một đội ca múa đi vào đại sảnh nhẹ nhàng múa lượn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/09/2018 11:29 (GMT+7) |