– Đại ca, không đi thăm thú tiếp Sài Gòn sao?
– Chúng mày thích thì cứ đi, tao không có tâm trạng!
– Tưởng tâm trạng cậu đã được giải tỏa rồi chứ? – Hòa vỗ vỗ vào vai tôi.
– Gặp Ngọc rồi còn gì mà vương vấn nữa?
– Bao nhiêu cho đủ!? – Tôi khẽ thở dài.
– Thế giờ cho cu Hiếu về khách sạn, anh em mình lượn lờ tí đã nhỉ? – Lâm quay sang Sơn hội ý.
– Đại ca, biết là đại ca vẫn còn vương vấn nhiều điều dở dang, nhưng trong tình cảnh này còn làm gì được hơn nữa. Đi dạo chút cho khuây khỏa nhé! – Sơn tiếp tục thuyết phục tôi.
– Thôi! Tao thấy hơi mệt. Chúng mày cứ đi đi. – Tôi vừa nói vừa tựa lưng vào thành ghế, nhắm nghiền mắt.
Ba thằng nó im lặng nhìn nhau. Chiếc taxi vẫn chầm chậm lăn bánh trên đường, khuất dần vào những dòng xe đông đúc đang xuôi ngược. Trời đã ngớt mưa hẳn…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensexhay.org/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Hội thằng Sơn thả tôi ở khách sạn rồi tiếp tục tranh thủ thăm thú nốt Sài Gòn. Tôi lên phòng tắm táp qua loa, rồi thả người xuống giường chống tay nằm nghĩ ngợi thêm một lúc, chờ đợi thêm một lúc, chờ đợi một tin nhắn, hay một cuộc gọi… và cứ thế thiếp dần đi trong mỏi mòn…
Yêu thương mong manh khiến bàn tay lúc nào cũng chới với vịn vào những hy vọng. Đôi chân đã biết bao lần gục ngã trong mệt nhoài, nhưng vẫn cố gượng dậy, đau đáu hướng về ánh hoàng hôn ấy, luôn luôn cả trong tiềm thức, dĩ vãng, hiện thực, tương lai. Tất cả cho một hành trình chẳng biết bao giờ mới tới điểm kết thúc…
– “Hiếu, ngủ gật sao?”
Một giọng nói thoang thoảng khẽ gọi tôi trong mớ ký ức đang chập chờn trong giấc ngủ.
Tôi vẫn nhắm nghiền mắt. Tôi chẳng muốn đối diện nữa, cứ như thế này nỗi nhớ sẽ lại dâng lên cồn cào hơn gấp bội.
– “Bài báo sẽ không kịp hoàn thành mất!” – Giọng nói có vẻ giận dỗi.
Tôi ti hí mắt ra, thấy mình đang nằm gục xuống bàn. Trên bàn ngổn ngang giấy bút, màu vẽ. Căn phòng quen thuộc ngày nào hiện ra, tuy nhiên chủ nhân của giọng nói và căn phòng này không hiện diện, chỉ có mình tôi… ở nơi khởi đầu này.
“Đừng mơ nữa, anh sợ lắm rồi!” – Tôi lại tiếp tục nhắm mắt. Mỗi giấc mơ nó như một điểm báo gì đó cho tương lai. Tôi đã chiêm nghiệm và nhấm nháp đủ, thế nên tôi sợ phải đối mặt…
Mà cũng chẳng biết là tôi đang mơ hay tự tâm trí tôi suy tưởng trong những hoang mang.
Bởi mọi thứ, vẫn quá mong manh…
– “Hiếu, ghét thật!!” – Giọng nói gay gắt hơn kèm theo một bàn tay đập mạnh vào vai tôi.
Tôi giật mình bừng tỉnh. Thấy mình vẫn đang nằm trên giường của khách sạn. Tôi khẽ thở phào, chắc chẳng dám ngủ nữa đâu!
– #%$&*@!! – Lúc này tôi mới nhận ra chuông điện thoại đang réo liên hồi.
– “Chắc bọn thằng Sơn gọi về!” – Tôi uể oải cầm điện thoại bấm nghe.
– Tao không muốn ăn gì, đừng mua! – Tôi vừa nói vừa ngáp dài.
– Anh nói gì? – Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại khiến tôi giật mình. Nhìn lại số gọi đến, tôi tỉnh hẳn ngủ và suýt nhảy cẫng lên.
– Trời, anh tưởng bọn thằng Sơn!
– Em không hiểu?
– Anh vừa ngủ dậy, đang ngái ngủ nên không xem số! – Tôi mỉm cười.
– Các bạn ấy đi đâu?
– Chúng nó đi chơi rồi!
– Bỏ anh ở lại một mình sao?
– Không, là anh không muốn đi, thôi quay trở lại vấn đề chính! Từ sáng đến giờ anh nhắn tin mà mãi không thấy em gọi lại! Anh sốt ruột quá.
– Em đã bảo để em chủ động gọi rồi mà! Sáng nay bác sĩ qua kiểm tra. Rùi mẹ và dì cứ thay phiên ở trong phòng, anh bảo em phải làm sao?
– Anh hiểu mà, nhưng ngóng đợi thì vẫn phải ngóng thôi. Hôm nay em thế nào?
– Em ổn, nhưng đang có nhiều thứ không ổn… – Giọng nàng trầm xuống.
– Là sao? – Bỗng nhiên tôi cảm thấy bất an kinh khủng.
– Em… em… – Nàng thút thít khóc.
– Nào nào! Không khóc, có gì nói anh nghe!
– Bao giờ… anh… ra Hà Nội?
– Bọn anh định chiều mai.
– Hôm nay… em muốn gặp anh…
– Sao em bảo…
– Mọi thứ nếu cố thì vẫn được mà anh!
– Nhưng…
– Anh nói chuyện với Tiên nè!
– …
– Alo, hoàng tử đạo chích!
Tôi ngỡ ngàng khi nghe giọng nói của Tiên thật.
– Sao không nói gì? Ngạc nhiên hử? – Tiên cười khúc khích.
– Không… à mà có! Tiên vào đó khi nào thế?
– Tớ vừa mới vào sau khi Ngọc nhắn tin. Đang phải dỗ dành tình yêu của Hiếu đấy, nhưng có vẻ vẫn chưa ổn lắm, cần nguyên lý xúc tác mạnh hơn nữa cho “Định luật love” này.
– Mọi việc như thế nào, xin hai người đừng úp mở nữa.
– Tối nay vào đi! Bọn tớ đã thu xếp rồi, kế hoạch vẫn như cũ ha!
– Không, đừng làm tớ phải lo nghĩ, đưa máy cho Ngọc giùm cái! – Tôi sốt sắng.
– Thôi! Mẹ Ngọc sắp lên rồi, các cậu hội ý đi!
– …
– Alo! Alo!
Tôi chưa kịp nói thêm gì thì Tiên đã tắt máy. Tôi ngồi bần thần nghĩ ngợi một lúc. Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra nữa. Mọi chuyện cứ xoay tâm trí mình như chong chóng vậy.
Nhưng dù sao có thêm cơ hội gặp nàng trước khi trở về. Tôi còn mong muốn gì hơn nữa.
Tôi lại cầm máy gọi cho Sơn…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensexhay.org/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Đêm đã về khuya, cơn mưa rào cứ liên miên bất tận mãi chẳng biết khi nào mới tạnh. Khiến bầu không khí bao trùm những se lạnh…
– Nản thật, sáng đã mưa rồi, tối lại mưa tiếp, nước đâu mà lắm thế không biết? – Lâm co ro trong chiếc áo mưa, thở dài ngán ngẩm.
– Than thở cái gì? Nhìn mọi thứ tích cực hơn xem nào. Tiếng mưa sẽ át tiếng động, và ít ra tớ với cậu sẽ khó gặp lại thằng cha dân phòng hôm trước! – Hòa đưa tay hứng mấy giọt nước, có vẻ đắc ý.
– Hòa nói chuẩn đấy! Tớ thấy hôm nay có vẻ thuận lợi hơn nhiều. – Sơn vừa rít thuốc vừa nói.
– Nhưng các ông không tính đến việc leo trèo sẽ khó khắn hơn sao? Cành cây trơn, không cẩn thận cái là hạ cánh luôn ấy chứ chẳng chơi. – Lâm lè lưỡi.
– Cái này còn phải xem kỹ năng của đại ca! Đại ca nhỉ?
Tôi không trả lời Sơn, mắt vẫn dõi về phía nhà nàng, trong màn mưa nhạt nhòa.
Cả bốn thằng đứng co ro dưới mái hiên, cũng được hơn tiếng đồng hồ. Mấy thằng gàn tôi, bảo đợi Tiên nhắn tin rồi hãy bắt taxi ra, nhưng tôi không thể chịu được sự chờ đợi. Từ lúc nàng gọi đến giờ là quá đủ rồi, kiên nhẫn làm sao nổi.
Cơ mà tôi cũng đến cảm động muốn phát khóc với mấy thằng trời đánh này. Đang đi chơi, thấy gọi gọi là về, nghe tôi bảo tối nay tiếp tục diễn tiếp kế hoạch hôm qua là đồng ý luôn mà chẳng hỏi han gì. Hay là chúng nó nhìn thấy biểu hiện sắc thái tôi không được bình thường lắm nên cũng chẳng tiện hỏi. Nhiệt tình một cách vô điều kiện vậy.
Mà cả bạn Tiên kia nữa, chỉ là mới quen thôi mà…
– Có tin nhắn, có tin nhắn! – Bỗng Sơn khẽ reo lên.
Cả lũ lại mừng mừng tủi tủi chụm đầu vào xem tin nhắn.
– Hy vọng bác Vina Phone không chơi đểu lần nữa! – Lâm hồi hộp.
– “Ngọc bảo mưa quá, mọi người đừng vào nữa!”
– Gì thế này? – Cả lũ thất thần nhìn nhau.
– Để tao! – Tôi giật lấy điện thoại trên tay Sơn. Nhắn lại cho Tiên.
– “Bảo với Ngọc là mọi người đã ở đây, Hiếu đã ở đây. Và cơn mưa sẽ không thay đổi được gì đâu!”
Nhắn gửi cho Tiên xong, chúng tôi lại tiếp tục chờ. Cũng phải 15 phút sau mới thấy bạn ấy nhắn lại.
– “Vậy thì 45 phút nữa, Ngọc nhắn Hiếu cẩn thận…”
Dòng tin nhắn của Tiên khiến chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Hai người họ hội ý hơi lâu, nhưng mấu chốt vẫn là đồng thuật với sự quyết tâm của chúng tôi. Chỉ cần có vậy. Giờ, sẽ chỉ còn cơn mưa là thử thách cuối cùng mà thôi…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensexhay.org/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Diễn biễn kế hoạch vẫn như tối hôm qua. Lâm với Hòa đứng cảnh giới, tôi với Sơn sẽ thực hiện việc đột nhập. Chờ thêm khoảng hơn 40 phút, chúng tôi bắt đầu thực hiện.
Để tiện việc leo trèo, tôi và Sơn phải cởi bỏ áo mưa. Hai thằng ướt như chuột lột ngồi vắt vẻo trên cây.
Nhờ có cơn mưa mà người đi qua lại đoạn ngõ này cũng ít hơn, có chăng thì cũng đi vội vã. Thế nên công việc của Hòa và Lâm hôm nay nói chung là nhàn hạ hơn rất nhiều. Chỉ có tôi và Sơn là vất vả hơn gấp bội, vì cành cây… đúng là nó trơn thật.
– Đại ca, cẩn thận nhé! – Sơn tỉ mỉ dặn dò tôi.
– Yên tâm đi! – Tôi vừa vuốt nước mưa trên mặt vừa trấn an nó. Sau đó bắt đầu trườn dần men theo cành cây. Lần này tôi phải buộc thêm một đoạn dây vào lưng, đầu kia Sơn giữ, để lỡ có ngã lộn cổ thì thằng Sơn sẽ cố gắng giảm thiểu tốc độ rơi tự do của tôi. Đó chỉ là trên lý thuyết, còn thực tế thì cũng chẳng biết là nó giảm thiểu được, hay là hạ cánh luôn cùng với tôi.
Tuy nhiên đã đến thời điểm này, thì mọi diễn biến may rủi và nguy hiểm, tôi đâu còn màng nữa.
Mưa càng lúc càng dày, tôi mím chặt đôi môi tím tái vì ướt lạnh. Cố gắng bấu chặt vào cành cây và nhích từng mi – li – mét một. Thằng Sơn chắc cũng đang hồi hộp không kém.
– “Ối!” – Bỗng tôi bị trượt tay, cả người xoay sang một bên.
– “Đại ca!” – Thằng Sơn la hoảng.
Tôi cố quắp chặt chân và cả hai cánh tay vào cảnh cây, nhưng giờ đang ở tư thế lộn ngược. Tôi thở hổn hển, tim đập thình thịch. Xém chút nữa là tiêu đời.
Tôi nghiến răng, cố xoay người trở lại. Cành cây rung lắc mạnh khiến những giọt mưa đọng rớt rào rào xuống đất.
– “Đại ca, từ từ đã!!” – Chợt Sơn nạt khẽ.
Tôi vội án binh bất động, vẫn trong tư thê lộn ngược.
Một chiếc xe từ đầu ngõ đi vào, chiếc xe lăn bánh chậm rãi. Và từ từ đỗ… trước cửa nhà nàng. Ngay phía dưới tôi.
– “Cái quái gì thế này?” – Tôi thầm kêu khổ. Nhìn về phía Sơn, thấy nó đưa ngón trỏ lên miệng.
Một người tài xế trung tuổi cẩm ô đi ra mở cửa sau cho một người bước ra.
Tôi không thể nhìn rõ là ai, vì ở ngay trên đầu họ và chiếc ô đã che khuất mất tầm nhìn.
– Kính coong! – Tiềng chuông cửa khẽ ngân vang.
Tôi vẫn cố bám trên cánh cây, im thin thít, chân tay mỏi rã rời.
Một lát sau có người ra mở cửa.
– Huy à con? Sao qua muộn vậy? – Là giọng của mẹ nàng.
– “Nhật Huy?? Hắn đến đây làm quái gì vào giờ này?” – Tôi sửng sốt, tim lại đánh trống trong lồng ngực.
– Con bận việc quá nên giờ mới qua được, thấy bảo hôm nay Ngọc không ăn được gì nhiều, nên con mua ít đồ ăn, toàn những món Ngọc thích! Ngọc đã ngủ chưa má?
– “Má!” – Nghe đến từ đó tôi suýt nữa hụt tay. Cố trấn tĩnh để gượng lại, nhưng trong lòng thì hoang mang tột độ.
– Trời! Sao phải vất vả vậy, mà Ngọc vừa mới ngủ, chẳng biết sao hôm nay nó bỏ ăn. Ép hoài không được. Thôi con cứ vào nhà đã kẻo ướt mưa.
– Dạ!
Nhật Huy theo mẹ nàng đi vào trong nhà, người lái xe chui vào xe đóng cửa. Tôi ngoảnh nhìn về phía Sơn, qua anh đèn đường nhập nhoạng giữa những tán lá, thấy vẻ mặt nó cũng hoang mang không kém.
Nửa đêm đến mà mẹ nàng vẫn mở cửa cho gã, nghe cách xưng hô thân mật thì mặc định như kiểu người nhà. Rõ ràng qua mọi chuyện đã xảy ra, Nhật Huy đã tiến một bước rất dài, và tôi cũng “đóng góp” một phần không nhỏ trong đó nữa.
– Soạt!!! – Đang mãi nghĩ ngợi mông lung, chân vô tình nới lỏng khiến bị vuột khỏi cảnh cây. Tôi giật mình bấu chặt tay, và từ tư thế lộn ngược, thành tư thế cheo leo kiểu đẩy xà đơn.
– Rào rào!! Lộp bộp – Những hạt mưa đọng rớt xuống nóc xe.
– Cạch! – Cửa xe mở ra.
– “Chết rồi!” – Tôi thầm la hoảng, chỉ một phút lơ đễnh mà nguy cơ bại lộ đã gần kề. Tôi nhắm tịt mắt lại.
– “Vậy là xong!” – Lúc này chỉ tôi cũng chỉ còn biết phó cho mặc số phận muốn tới đâu thì tới…
– Bụp!! – Chợt nghe một tiếng khô khốc vang lên phía dưới.
– Hai thằng kia! Đứng lại! – Tiếng người lái xe hét váng lên. Rồi tiếng bước chân dồn dập, tôi mở mắt ra, thấy người lái xe đang chạy ra phía đầu ngõ.
– “Hòa Lâm ơi, đêm nay hai cậu lại là chúa trời rồi!” – Tôi mừng rơn, rồi lấy hết sức bình sinh đu lên. Giờ mới thấy cái sự tập gym nó thật hữu ích, ít ra trong hoàn cảnh này.
Quắp được chân lại cành cây rồi, tôi lại tiếp tục gồng mình dướn người lên, Sơn cũng kéo mạnh dây trợ lực. Trong giây lát tôi lại trở về tư thế cũ. Tôi vội vã bò trở lại về phía Sơn.
– Đại ca, trèo lên, nhanh! – Vừa trở lại, nó đã thúc tôi luôn.
Hai thằng vội vã trèo lên cao nữa, để khuất hẳn tầm nhìn phía dưới.
Vừa yên vị thì có tiếng mở cửa.
– Chuyện gì thế? – Giọng Nhật Huy.
– Dạ! Tự nhiên có hai thằng oắt con trời đánh nào ném viên gạch vào đuôi xe. – Người lái xe vuốt nước mưa, quay trở lại, làu bàu. Rồi cúi xuống xăm soi phía nắp cốp xe.
– Có sao không?
– Hơi móp tí, cậu chủ ạ!
– Chúng nó đâu?
– Chúng nó chạy nhanh quá em đuổi không kịp!
– Gì vậy con? – Mẹ nàng cũng bước ra hỏi.
– Dạ, tự nhiên có mấy đứa trẻ ranh ném đá vào xe má à!
– Chết thật, có sao không con?
– Không sao đâu má!
– Chắc là mấy lũ bụi đời vất vưởng, hết việc để làm đây mà!
– Dạ, thôi con về đây má, chắc em ý đã ngủ say rồi!
– Con lặn lội đêm hôm mưa gió mua đồ ăn qua mà… cái con bé này… thật là! – Mẹ nàng buông giọng trách móc.
– Không sao đâu má! Có lẽ con hơn vô duyên thôi, tầm này cũng muộn rồi, lại đến phá đám giấc ngủ. – Nhật Huy cười ha hả.
– Ừ, thôi con về nghỉ đi, mai mẹ sẽ hâm nóng lại đồ ăn, ép nó ăn bằng hết thì thôi.
– Vâng! Thôi má vào nhà đi ạ.
– Ừ, khổ thân con!
– Con đã bảo không sao mà! Con chào má!
Người tài xế mở cửa xe cho Nhật Huy. Sau đó bước vào xe. Chiếc xe quay đầu rồi lăn bánh đi. Mẹ nàng đứng nhìn theo một lúc rồi cũng trở vào nhà, đóng cửa.
Tôi với Sơn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
– Hòa, Lâm!! Yêu hai cậu nhất! – Sơn đập tay đánh bốp, ra vẻ khoái chí.
– Thế… giờ… sao? – Tôi xoa hai tay rồi áp vào má, run lập cập.
– Lỡ rồi, tiếp tục làm tới chứ sao nữa đại ca!
– Nhưng tao vẫn chưa hết hãi! – Tôi lè lười.
– Thế thì về nhé!
– Không! – Tôi nhăn mũi, cười.
– Vậy thì chờ thêm lát nữa, cho mẹ Ngọc ngủ đã.
– Ừ… hơ… hơ… hắt…
– Xoẹt… – Sơn vội đưa tay bịt mũi ngăn tôi hắt hơi.
– Khiếp quá đại ca! – Nó vừa than vãn vừa chùi đống nước mũi tôi vừa xổ vào tay nó vào cây.
– Chắc tao muốn ốm trở lại mất! – Tôi vừa quệt mũi vừa thở dài.
– Xong vụ này cho đại ca ốm luôn cả tháng cũng được. – Nó cười nhăn nhở.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mai Ngọc - người con gái tôi yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/07/2019 06:29 (GMT+7) |