Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex cũ » Mất em

Mất em

Bạn đang đọc một phần của truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensexhay.org/hoi-uc-ngay-do-ta-ben-nhau-full/

Trong lúc tôi vào rửa mặt thì H về khóa cửa phòng. Ngoài trời gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, mây đen ùn ùn kéo đến làm tối sẩm cả một góc trời. Quang cảnh u ám chẳng khác những ngày đông rét mướt ảm đạm là mấy. Lắc rắc vài hạt mưa vội vã rơi xuống trước, chẳng lâu sau là tiếng bộp… bộp… bộp liên hồi của những hạt mưa đầu tiên sau bao ngày khô hạn rơi xuống làm không khí như dịu hẳn đi. Trên trời sấm vẫn rền vang. Những vệt chớp nhằng nhịt không ngừng đan khắp nền trời. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Rồi rào….rào…ào một tiếng, mưa như trút nước làm trắng xóa cả một vùng trời. Bên kia phòng H vội vã chạy sang phòng tôi rồi chốt chặt cửa. Quay vào chưa vẹn bước H dừng lại ngập ngừng… quay lại tháo chốt cửa rồi để mặc cánh cửa mở ra hờ hững (có lẽ H ngại ngùng vì lúc này chỉ có tôi và em ở trong phòng), để mặc những hạt mưa đang xối xuống nền sân xi măng rồi lại bắn ngược trở lại làm ướt hết cả một khoảng đá hoa nơi cửa phòng.
– H, ra đóng cửa lại em.
– Vâng ạ.
H rụt rè ra chốt cửa rồi lại quay vào ngồi cạnh bàn học. Mưa càng lúc càng to hơn, thi thoảng lại có một tia chớp lóe lên sáng chói len lỏi vào tận góc phòng và kèm ngay sau đó là tiếng sét nổ đanh tai làm tôi giật mình còn H thì co rúm người lại vì sợ hãi.
– Chờ ngớt mưa thì ăn cơm anh T nhé. Em sợ sét lắm.
– Ừm, anh không đói mà cũng không muốn ăn lắm.
– Anh cố gắng ăn để còn uống thuốc. Anh đã đỡ đau chưa?
– Anh đỡ rồi.
– Chiều nay e đi học về anh đưa em lên thằm thằng Th nhé. Sáng nay em gọi điện về nhà nói chuyện anh bị ngã cho mẹ em nghe. Mẹ em nói em mới biết hôm qua… anh và Th bị người ta đánh.
– Ừm, chiều anh cũng muốn lên thăm nó một cái.
– Vâng.

Thấy tôi mệt mỏi nên H không hỏi gì nữa mà im lặng ngồi hí hoáy cắt móng tay móng chân. Bần thần tôi ngồi bó gối nhìn những giọt nước mưa nhạt nhòa lăn ngoài cửa sổ và nghĩ đến chị. Giờ này có lẽ đám cưới chị gái chị sắp xong rồi. Đám cưới vui vẻ, mọi người ai cũng ngập trong niềm hân hoan và hạnh phúc cùng bao lời chúc tụng. Nhưng chị…hôm nay, hôm nay chắc chị buồn lắm. Có lẽ chị lo lắng nhiều lắm. Trưa nay tỉnh dậy thấy hơn 10 cuộc gọi nhỡ của chị. Có lẽ chị nghĩ rằng tôi không muốn nghe điện của chị, chắc chị buồn và tủi thân lắm vì thế chị nhắn cho tôi rất nhiều. Chị nói chị không muốn về vì chị lo lắng cho tôi, chị sợ tôi ở một mình, chị sợ tôi buồn, chị sợ vì chuyện anh trai chị mà tôi và chị phải xa nhau. Chị nói giờ chị không muốn gặp bố mẹ chị bởi chị biết rằng gặp rồi bố mẹ chị lại đem chuyện của tôi và chị ra để gây áp lực nhằm cứu vãn cho anh trai chị.

Chị nói mọi chuyện giờ đây tùy tôi quyết định, dù tôi và gia đình có trừng phạt anh trai chị thế nào đi chăng nữa thì chị cũng không căn ngăn hay xin xỏ bất cứ điều gì cho anh ấy vì chị đã là vợ của tôi chị sẽ theo thôi và chị sẽ chấp nhận tất cả. Dẫu cho bố mẹ chị vì chuyện này mà lại ngăn cấm chị một lần nữa thì chị cũng vẫn không thay đổi. Thương chị nhiều lắm. Chị càng nói càng làm tôi thấy ngổn ngang và trăn trở trong lòng. Yêu chị nhiều lắm, thương chị nhiều lắm nhưng có lẽ một mình tôi không thể quyết định được gì vào lúc này.
– Anh T ơi, đi ăn cơm thôi, trời này chẳng biết khi nào mới tạnh mưa.
Lời của H xua tan những suy nghĩ trong tôi. Cố gắng ăn hết bát cơm tôi lên bàn học ngồi xem qua bài tập chuẩn bị cho buổi thi giữa tuần. H ăn xong cất dọn rồi đi rửa bát luôn. Xong việc thấy H còn loanh quanh, tôi nói:
– Em về phòng mà nghỉ một lúc đi rồi chiều còn đi học.
– Thôi, em ở đây một lúc nữa, ngớt mưa em đi học luôn. Gần 2h rồi. Ra ngoài em sợ sét đánh lắm. Anh… lên giường nghỉ đi. Tối thế này anh đọc sách làm gì cho hại mắt. Mà sao người lại cắt điện anh nhỉ.
– Chúng nó sợ sét đánh trúng đường dây, chắc ngớt mưa lại có. Em lên giường mà nằm nghỉ. Anh nằm cả buổi sáng mỏi lưng lắm rồi.
– Thôi… anh lên giường nghỉ đi để em ngồi ở bàn chờ ngớt mưa rồi em đi học luôn.
Xếp quyển sách lên giá tôi xuống giường nằm, với điện thoại đọc lại những tin nhắn sáng nay chị nhắn cho tôi. Mỏi mắt tôi vừa lơ mơ ngủ thì… đoành một tiếng làm tôi giật mình tỉnh dậy. H vẫn ngồi co rúm cạnh bàn học.
– Sét đánh kinh quá. Hơn 2h rồi, em không đi học à. Vẫn mưa trắng trời thế kia thì chờ đến bao giờ mới đi học được. Lấy áo mưa mặc vào mà đi H ạ.
– Thôi… em sợ lắm. Chiều nay em nghỉ ở nhà cũng được, chẳng đến lớp ôn nữa. Anh ngủ tiếp đi.

Phòng vẫn tối om vì mất điện, và vì bầu trời vẫn còn âm u và trắng xóa nước. Tiếng mưa tiếng gió quật xuống những cành cây sau nhà đập lộc cộc xuống mái ngói làm lòng tôi lại thấy ngổn ngang. Mưa to thế này có lẽ chiều nay chị không lên được rồi. Muốn nhắn cho chị nhưng chẳng biết giờ chị có còn cầm máy của chị Phượng nữa không. Nghĩ đến chị nhiều, thương chị nhiều, xót xa cho những khổ ải, những vất vả của chị lắm mà chẳng làm được gì. Nằm suy nghĩ một lúc tôi lại thiếp đi, chỉ đến khi những tiếng gõ cửa lọc cọc bên ngoài mới làm tôi tỉnh giấc. Mở mắt không nhìn thấy H đâu, cửa phòng thì vẫn chốt chặt. Có lẽ H đang trong nhà tắm. Bước xuống giường thò tay tôi kéo chốt cửa. Người chị sũng nước, môi chị bợt đi vì nước mưa, những sợi tóc bết dính trên hai má chị.
– Anh.
Chị khe khẽ chào tôi.
– Đi vào nhà nhanh lên, còn đứng đó làm gì. Mưa to thế này… sao em không để ngớt mưa hoặc mai thì lên.
– Em lo, em không ở nhà được. Sao… sao em gọi mãi anh mới nghe điện. – Chị lí nhí.

Nhìn chị tôi xót xa chẳng nói được gì, cũng chẳng còn tâm trí mà giải thích để chị hiểu rằng không phải tôi không muốn nói chuyện với chị mà chỉ bởi lúc đó tôi đang ngủ nên không biết chị gọi lên. Im lặng hồi lâu tôi mới luống cuống giục chị vào nhà kẻo cảm lạnh. Buồn bã chị cởi chiếc áo mưa mỏng manh và đã bị xé toạc bởi nước mưa và những cơn gió dọc đường. Phủ chiếc áo mưa lên yên xe, mở cốp chị lấy bộ quần áo và định đi vào thay thì H từ nhà tắm mở cửa đi ra.
– Chị Phương.
Ngước mắt lên nhìn thấy H đứng trước cửa nhà tắm chị sững người lại. Mất một hồi lâu chị mới bình tĩnh trở lại. Ấp úng chị trả lời:
– Em… em ở đây à.
Rồi chị quay lại nhìn tôi, ánh mắt chị đờ đẫn, hoang mang và tuyệt vọng như muốn bật khóc:
– Mưa to quá nên em nghỉ học. Chị vừa từ nhà lên à? – H vẫn bình thường.

Chị cố gắng ừ một tiếng nặng nề rồi run lẩy bẩy đi vào nhà tắm. Ngồi thêm một lúc H chào tôi ra về khi trời đã ngớt mưa. Thương chị quá. Mưa to gió lớn, sấm chớp rền trời nhưng chỉ vì lo lắng cho tôi, chỉ vì chị sợ rằng tôi không còn yêu chị nữa mà chị phải vất vả lặn lội lên đây với tôi. Tôi biết chị buồn lắm, nhìn chị khổ ải tôi càng thấy thương và yêu chị nhiều hơn. Thầm nghĩ,chờ chị tắm xong tôi sẽ nói với chị tất cả để chị hiểu tôi yêu chị đến nhường nào. Tôi cần chị như thế nào để chị bớt lo lắng. Tôi không muốn chị buồn, tôi không muốn chị phải khổ vì tôi thêm một lần nữa. Thương chị, có lẽ chiều nay lên thăm cu Th tôi sẽ nói với bố mẹ chuyện của tôi và chị để bố mẹ tha thứ cho anh trai chị. Bởi tôi hiểu, chấp nhận ở bên chị thì tôi phải cố gắng gạt bỏ đi lòng thù hận cùng những hằn học với anh trai chị trong lòng và tha thứ cho anh trai chị, có như thế chị mới được thanh thản bên tôi, có lẽ tôi phải chấp nhận…

Mười năm phút, rồi hai mươi phút trôi qua tiếng nước vẫn róc rách chảy trong nhà tắm. Sốt ruột tôi đến cửa nhà tắm gọi chị… chị không trả lời… mà chỉ có những tiếng khóc thút thít khe khẽ vọng ra. Kéo cửa nhà tắm sang một bên tôi ngó vào… chị vẫn ngồi nhìn chậu nước khóc nức nở. Đau đớn và xót xa. Thương chị quá tôi không cầm được lòng. Bộ quần áo ướt nhoèn vì nước mưa khi đến đây vẫn còn nguyên trên người chị. Chị run lên bần bật không biết vì lạnh hay vì những cơn khóc khi tôi bước vào và kéo chị đứng lên:
– Có chuyện gì hả Phương? Sao không nói gì với anh? – Tôi hỏi chị.
Chị càng khóc to hơn, mếu máo chị nói:
– Mình chia tay anh nhé… hu…hu…hu… em khổ lắm, em không chịu được nữa…anh… – Chị òa khóc khi chưa nói hết câu.

Lặng người tôi buông tay chị ra. Tại sao, có chuyện gì… vì gì… sao chị lại đòi chia tay, ai đã nói gì làm chị buồn, chẳng phải sáng nay chị vẫn còn nhắn cho tôi nhiều lắm sao. Luống cuống và rối bời, mặc cho người chị vẫn còn ướt nhẹp tôi kéo chị về phía tôi và ôm chặt chị vào lòng. Chỉ muốn nói với chị rằng mọi chuyện lúc này tuy nghiêm trọng thật nhưng tôi vẫn cần và vẫn còn yêu chị nhiều lắm.

Chân tay luống cuống còn lòng dạ thì rối bời, mặc cho người chị vẫn còn sũng nước tôi kéo chị về phía mình rồi ôm chị thật chặt. Chị vẫn khóc thút thít, những hạt nước trên cổ áo chị vẫn không ngừng ngấm sang ngực áo tôi và len lỏi vào tận da thịt làm tôi khẽ rùng mình. Nước mắt lưng tròng chị khẽ ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi gằm xuống. Đẩy tay tôi ra chị dứt khoát:
– Anh… anh đi ra đi.
– Có chuyện gì? Bố mẹ nói gì với em? Sao em lại… bỏ anh? – Tôi xót xa.
Chị lắc đầu rồi lại bật khóc. Dùng cánh tay còn lại tôi cố gắng nắm chặt tay chị rồi nói:
– Vợ đừng lo lắng nữa. Tắm xong vợ lên thăm Th cùng anh rồi anh sẽ nói với bố mẹ chuyện của chúng mình.
– Không…hu..hu..hu. Anh… anh đi ra đi. Em không thể chịu được nữa. hu..hu..hu… em khổ lắm rồi.
– Sáng nay Th nó cũng đã tỉnh rồi. Vợ đừng lo lắng gì nữa. Ở nhà có chuyện gì? Sao em không nói gì với anh?
Cố gắng rút những ngón tay ra khỏi tay tôi, chị cay đắng:
– Em… em… không muốn yêu anh nữa… anh… anh ích kỷ lắm. Anh chỉ biết… anh… hu..hu..hu.

Đờ đẫn tôi buông thõng cánh tay đang đặt trên vai chị. Không còn đủ sức để kéo chị về phía mình nữa tôi chỉ còn biết đứng chôn chân ngửa mặt lên và cố đẩy nỗi tủi thân đang nghẹn cứng nơi cổ họng trôi xuống. Tôi thẫn thờ đi ra còn chị ngồi thụp xuống và lại khóc nức nở.
Tôi đã làm gì sai? Vì chuyện của tôi và chị, vì tình yêu tôi dành cho chị quá lớn tôi đã chấp nhận gạt bỏ thù hận, gạt bỏ bao đớn đau oán hờn với anh trai chị… Tại sao chị lại bỏ tôi? Vì bố mẹ chị, vì lão M hay vì điều gì? Hai ngày nay tôi biết chị buồn, chị khổ tâm lắm. Nhưng tôi… tôi cũng vậy. Chẳng lẽ chị không biết rằng tôi cũng đau, tôi cũng xót xa và lo lắng cho chuyện của tôi và chị lắm hay sao. Nhìn chị vất vả bao ngày qua lòng tôi đâu có yên. Nhưng vì nó nghiệt ngã quá mà tôi phải im lặng. Chẳng lẽ chị không biết… Sao giờ đây chị lại bỏ tôi? Ruột gan rã rời, lòng dạ tê tái, yêu chị nhiều lắm nhưng nghĩ đến lời chị nói sao đắng cay quá. Tôi ích kỷ, tôi ích kỷ ư? Tủi thân lắm chị có biết không?

Từ nhà tắm bước ra chị im lặng không nói với tôi lời nào. Mặc cho tôi nhìn chị chờ đợi, chị lẳng lặng đến cạnh chiếc tủ quần áo nơi có một góc tôi dành riêng cho chị để đồ kể từ khi chị chuyển đi. Đắng cay và đau đớn quá. Mỗi động tác của chị là một lần chị cứa vào tim tôi. Từng đôi bi tất, từng cái áo con, từng chiếc quần lót và cả những chiếc khăn len từ mùa đông năm trước… lần lượt được chị xếp vào túi xách rồi mang ra xe. Nhìn theo chị mà lòng tôi tê tái. Tủi thân cùng một chút hờn giận vì nghĩ mình bị chị bỏ rơi tôi móc chiếc điện thoại sáng nay chị để lại rồi đưa cho chị. Sững sờ và một thoáng khựng lại chị đưa bàn tay run rẩy đỡ lấy rồi ngước lên nhìn tôi, chua xót chị bật khóc.
– Em đi về…
Chị khẽ chào tôi rồi quay đầu bước đi.
– Phương…

Không để ý đến lời nói của tôi chị quay xe rồi nổ máy. Khóe mắt cay cay, tôi muốn chạy theo kéo chị lại nhưng dường như có ai đó níu chân tôi xuống. Chân tay rụng rời và tê tái, nhìn chị đang rời xa mình mà tôi vẫn loay hoay chẳng biết làm gì. Gục mặt xuống bàn tôi nhớ lại mọi chuyện kể từ buổi tối hôm qua khi về nhà chị… đến khi chị đưa tôi lên viện… rồi về phòng trọ… đêm qua và cả sáng nay… tôi không biết tôi đã làm gì sai, tôi không nhớ ra được tôi đã làm gì để chị buồn để tôi trở thành kẻ ích kỷ trong mắt chị… Những lời nói của tôi sáng nay? Vì tôi đã nặng lời? Vì tôi đuổi chị về? Vì lí do này ư? Chị có biết tôi đuổi chị về chỉ vì tôi không muốn có thêm bất cứ một rắc rối nào vây lấy chuyện của tôi và chị nữa hay không? Chị có biết tôi đuổi chị về chỉ vì tôi sợ bố mẹ chị sẽ nghĩ rằng vì tôi mà chị không có mặt trong ngày trọng đại nhất của chị gái chị hay không?

Tôi lo lắng cho chuyện của tôi và chị nhiều lắm chẳng lẽ chị không biết hay sao??? Không phải, nếu vì lí do này thì tại sao trưa nay chị vẫn còn gọi cho tôi? Chẳng phải trưa nay chị vẫn còn nói với tôi khi nào xong việc ở nhà chị sẽ lên luôn và ở lại chăm sóc cho tôi hay sao? Chị nói thương tôi đau đớn, chị nói chị không yên tâm khi để tôi ở một mình cơ mà? Tại sao, vậy thì tại sao? Tại sao giờ chị lại để tôi một mình? Tủi thân và tuyệt vọng đến cùng cực. Nhưng rồi tôi lại hi vọng. Hi vọng những lời chị nói chiều nay không phải xuất phát từ suy nghĩ của chị mà chỉ vì thời gian này chị đang phải chịu quá nhiều áp lực và bởi vì có quá nhiều sóng gió đang cố quấn lấy cuộc đời vốn không yên ả của chị khiến chị thêm khổ tâm, mệt mỏi và tuyệt vọng. Và đó chỉ là những lời nói trong một phút tủi thân và hờn giận khi chị thấy cuộc sống quá khó khăn với mình.
– Anh T, anh T ơi. Tạnh mưa rồi anh đưa em lên thăm thằng Th với.
Tiếng H gọi làm tôi sực tỉnh.
– Ừm, em về chuẩn bị đi rồi đi.

Vừa bước vào phòng bệnh những hờn dỗi và tủi thân lại khẽ trào lên trong tôi khi nhìn thấy chị đang ngồi cùng mẹ và hỏi han cu Th. Quay ra thấy tôi và H chị bối rối.
– Mẹ… Phương. – Tôi khẽ chào.
– T… H. – Chị lí nhí rồi lại quay đi.

Chào mẹ tôi và chị xong H ngồi xuống hỏi thăm cu Th. Nhìn chị rồi nhìn sang cu Th tôi lại thấy tưng tức và uất ức trong lòng. Giờ đây nó đã tỉnh hẳn nhưng mọi cử động và phản ứng vẫn còn chậm chạp và rất mệt mỏi. Không nói được to, Th đưa ánh mắt đã mất hẳn sự tinh nhanh nhìn tôi rồi khẽ gật đầu ra hiệu như muốn nói gì đó với tôi. Thấy tôi ghé sát tai vào miệng nó, Th thều thào nặng nhọc:
– Anh… có… làm… sao… không?
Nắm tay Th chua xót, tôi lắc đầu rồi cố cười với nó. Th gật đầu tỏ vẻ yên tâm rồi nhắm mắt vào ngủ tiếp. Bên cạnh thi thoảng chị quay sang nhìn tôi rồi lại vội vã quay đi.
– Bố con đâu? – Tôi hỏi mẹ.
– Lúc nãy mấy chú ở Công An Hà Tây biết tin tới thăm vừa về. Bố mày xuống cổng tiễn các chú ấy chắc là quay lên bây giờ đấy. Thế tay chân thế nào rồi? Phải chịu khó ăn mà uống thuốc kháng sinh không có nhiễm trùng con nhé. Uống kháng sinh mệt lắm nên phải cố mà ăn nghe chưa. Thế trưa nay anh T ăn được mấy bát hả H?
H ngượng ngùng:
– Cháu giục mãi anh ấy mới ăn được một bát bác ạ.
Quay sang nhìn tôi mẹ nói:
– Cố gắng mỗi bữa ăn lấy hai bát. Uống kháng sinh liều cao mệt lắm con ạ.
– Vâng. – Tôi khẽ trả lời.
– Quần áo thay ra thì cứ để đấy. Tranh thủ buổi sáng mẹ xuống giặt cho. Đừng có động tay vào, tay đang thế kia phải giữ gìn cẩn thận không có nhiễm trùng thì nguy hiểm lắm.
– Vâng.
H quay sang rụt rè:
– Thôi bác ạ. Để lúc nào cháu giặt thì cháu giặt luôn cho anh T cũng được.
– Ừm, hôm nào bác không xuống được thì cháu cố gắng giúp bác nhé. Khổ thế đấy, bao nhiêu người phải khổ lây vì chúng mày, con với chẳng cái.

Những lời than vãn của mẹ tôi vô tình làm chị bối rối. Ánh mắt chị buồn bã và vẫn còn hoe đỏ. Ngồi thêm một lúc chị chào tôi và H rồi xin phép mẹ tôi ra về.
– Phương…
Tôi chạy theo chị ra ngoài hành lang phòng bệnh. Quay lại chị đứng chờ tôi. Nhìn tôi ngập ngừng chị định nói gì đó nhưng thấy bố tôi đang từ cầu thang đi lên nên chị lại thôi. Gặp bố tôi chị lễ phép:
– Cháu chào chú.
Bố tôi mỉm cười với chị rồi đi vào phòng. Nhìn tôi chị nói khẽ:
– Anh đi vào đi. Em phải… đi về.
– Từ từ đã. Em quay lại phòng bệnh cùng anh một lúc đã. – Tôi năn nỉ.
– Em… thôi, anh đi vào đi. Có gì tối em gọi điện cho anh. Giờ em phải đi về.

Rồi chị vội vã bước xuống cầu thang. Thương chị nhiều lắm. Dù chiều nay giận chị và tủi thân lắm, rồi cả chuyện anh trai chị làm cho em tôi phải như thế này cũng làm tôi uất ức lắm. Nhưng nhớ lại từ những ngày đầu tiên tôi và chị yêu nhau đến nay… Chỉ vì tôi chị đã phải chịu bao cực khổ, bao vất vả nên lúc này đây tôi chỉ còn thấy thương chị và yêu chị nhiều hơn. Chỉ mong cho những khó khăn trong thời gian này sẽ sớm qua đi để chị được vui vẻ, để chị được bình yên thanh thản. Để rồi tôi và chị lại được ở bên nhau. Dù có chuyện gì tôi cũng sẽ vẫn ở bên chị, chở che và lo lắng cùng chị.

Nhìn chị đi hết cầu thang tôi mới quay trở lại phòng bệnh. Ngồi xuống cạnh cu Th, tôi với tờ báo Bóng đá đọc tin tức Euro 2004. Còn mẹ tôi bổ cam mời các bác bệnh nhân trong phòng cùng ăn. Bên chiếc giường trống bên cạnh bố tôi đang hỏi H về việc thi cử và nhờ H lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp tạm thời cho cu Th (Có lẽ bố tôi vẫn hi vọng Th kịp bình phục để đi học trung cấp công an). Bỗng bố mẹ chị cùng ông M và hai người nữa trạc tuổi bố mẹ tôi bước vào. Nhìn thấy ông M những bực tức và oán hận trong tôi lại trào lên. Sôi máu tôi chỉ muốn lao vào hắn ngay tức khắc nhưng rồi lại cố gắng kiềm chế. Chào bố mẹ chị và 2 người kia xong tôi quay đi. Bố mẹ chị chào hỏi bố mẹ tôi rồi hỏi thăm tình hình cu Th và tôi. Lão M thì nấp sau bố mẹ chị và lấm la lấm lét. Còn hai người kia sau khi chào hỏi bố mẹ tôi thì quay sang tôi cười cười. Hai người họ… tôi thấy quen quen… mất một hồi lâu ngờ ngợ tôi mới nhận ra. Đó chính là hai người đã cứu anh em tôi đêm hôm đó.

Sau khi hỏi han tình hình của tôi và cu Th, quay sang bố mẹ tôi bố chị mở lời:
– Thưa thật với hai bác. Hai ngày nay nhà chúng tôi có việc nên không ở đây chăm sóc cháu nhà mình được. Chúng tôi cũng thấy áy náy lắm, vì thế lo chuyện của đứa lớn xong vợ chồng tôi lập tức dẫn cháu lên đây để tạ tội với hai bác. Chúng tôi biết lỗi lầm mà cháu nhà tôi gây ra là rất lớn, nhưng mong các bác nể tình mà bỏ qua cho cháu nhà tôi. Cháu nó có lớn mà không có khôn, thôi thì con dại cái mang, mong hai bác thương vợ chồng tôi mà rộng lượng bỏ qua và không truy cứu các cháu. M… ra đây con.

Ngồi nép sau bố mẹ chị từ khi vào lúc này hắn mới hé mặt ra và mấp máy môi. Tôi không nghe rõ hắn nói gì nhưng theo tôi hắn chẳng nói gì, có chăng chỉ là câu chào nhưng không ra hơi. Nghe bố mẹ chị nói xong rồi lại nhìn thấy lão M, nỗi bực tức hiện rõ trên khuôn mặt bố mẹ tôi. Nhìn chằm chằm vào mặt hắn một hồi lâu mà không thấy hắn ngước mắt lên, cúi xuống trầm ngâm bố tôi thở dài. Lấy tay xoa quanh vầng trán rồi bóp nhẹ 2 bên thái dương bố tôi trả lời.
– 18 tuổi là người ta đã phải chịu trách nhiệm trước pháp luật cho mọi hành vi của mình. Đằng này cháu nhà bác đã 25 tuổi. Ở tuổi của nó không thể nói là nó hành động vì dại dột hay vì còn nhỏ dại được. Mọi hành động của con người ở lứa tuổi này đều là có chủ đích và động cơ rõ rệt.
Quá bực tức bố tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt hắn rồi nói tiếp:
– Mày không bị thần kinh, mày không bị thiểu lão có đúng không?
Hắn vẫn im lặng, không dám hé răng nói nửa lời. Quay sang bố mẹ chị bố tôi nói dứt khoát:
– Hai bác phải biết, các bác thương con thì vợ chồng tôi cũng thương con. Vì vậy hai bác không phải lên đây gặp vợ chồng tôi vì việc này làm gì nữa. Nó hư nó mất dậy, hai bác không dạy được thì để cho pháp luật dậy dỗ, có như thế con bác mới thành người được. Còn con tôi… đây… hai bác nhìn nó đi. Thử hỏi nếu con tôi gây ra cho con bác như thế này các bác có rộng lượng, các bác có tha thứ cho nó không?

Vừa nói bố tôi vừa chỉ xuống cu Th rồi lại cầm cánh tay vẫn còn kín mít băng bông của tôi đưa lên trước mặt bố mẹ chị. Lục trong túi áo, bố tôi lấy ra chiếc phong bì và để xuống giường rồi ông nói tiếp:
– Đây là chiếc phong bì hai bác mang lên và để dưới gối con tôi nằm đêm hôm trước. Sáng nay nhà tôi nói tôi mới biết. Tôi không biết ở trong đó có bao nhiêu tiền vì vợ chồng tôi chưa mở ra nhưng chắc chắn một điều vợ chồng tôi sẽ không nhận bất cứ một đồng bồi thường nào từ các bác. Hai bác cất đi.
Bố mẹ chị nài nỉ:
– Xin hai bác hiểu cho, vợ chồng tôi không có ý đó. Vợ chồng tôi có một ít gọi là thăm cháu thôi hai bác ạ.
Bố tôi dứt khoát:
– Nếu hai bác lên thăm cháu vì tình cảm với hộp sữa cân đường thì vợ chồng tôi không từ chối. Nhưng nếu vì việc xin xỏ cho cháu nhà bác và chuyện đền bù hay khắc phục gì đó… thì như tôi đã nói rồi đấy, vợ chồng tôi không chấp nhận bất cứ thứ gì cả. Còn việc xử nặng hay nhẹ là do pháp luật, họ sẽ điều tra và căn cứ vào các tình tiết để định tội. Về phía vợ chồng tôi, ngoài yêu cầu công an can thiệp vợ chồng tôi sẽ không làm thêm bất cứ điều gì nữa kể cả là tăng nặng hay giảm nhẹ cho cháu nhà bác đâu. Pháp luật đã quy định hết cả rồi. Bác cất cái này đi.

Quá căng thẳng bố tôi quay sang bác người nhà bệnh nhân giường bên cạnh xin thuốc lá. Định châm thì mẹ tôi can vì trong phòng có nhiều bệnh nhân. Vân vê điếu thuốc trên tay bố tôi định đi ra hành lang đứng hút thì hai bác đi cùng bố mẹ chị lên tiếng:
– Xin phép hai bác cho tôi có ý kiến.
Ngồi lại cạnh mẹ tôi, bố tôi nói:
– Xin lỗi hai bác. Mải việc mà em chưa hỏi được. Hai bác là…?
– Chúng tôi là người đầu tiên phát hiện ra cháu nhà mình sau khi bị đánh rồi gọi mọi người đến sơ cứu cho hai cháu.
Nghe thấy vậy mẹ tôi liền quay sang cảm ơn rối rít:
– Thật sự là phúc đức cho vợ chồng em. Nếu không gặp được hai bác không biết rồi con nhà em sẽ thế nào nữa.
Đưa tay ra bắt tay bác trai, bố tôi hỏi lại:
(Thật ra thì sau này khi cu Th ra viện và trong một bữa cơm mẹ tôi hỏi bố tôi tại sao người ta cứu con mình mà hôm ở viện bố tôi lại hỏi nhiều thế.Bố tôi nói: Bệnh nghề nghiệp. Nghi ngờ chúng nó đánh xong thấy hậu quả nghiêm trọng nên nhờ người từ nhà ra cứu rồi hôm nay lại cho người đó lên xin nhằm giảm nhẹ tội vì thế bố tôi mới hỏi rõ thời gian hai bác kia gặp anh em tôi sau khi anh em tôi bị đánh và khoảng cách từ đám cưới ra chỗ chúng tôi bị lão M chặn đánh xem có khớp thời gian không nhằm xác định xem hai vợ chồng bác kia cứu anh em tôi là ngẫu nhiên hay do sắp đặt trước).
– Xin lỗi bác, em muốn hỏi một chút. Hai bác phát hiện ra con nhà em khi nào? Sau khi con nhà em bị chúng nó đánh bao lâu?
– Tôi nghĩ chắc tụi nó vừa rút về thì vợ chồng tôi đi đến.
– Vậy là khoảng chưa đến 1 phút hoặc 1 phút phải không bác.
– Vâng.
– Xin phép bác cho tôi hỏi thêm là từ đám cưới ra chỗ hai cháu nhà tôi bị chúng nó đánh là bao xa bác nhỉ?
– Cũng phải đến gần 2km đấy bác ạ.
Quay sang tôi bố tôi hỏi:
– T, có phải không con? Con nhớ hai bác này chứ?
– Vâng, con nhớ ạ. – Tôi trả lời.
Bác trai lại xin phép nói tiếp:
– Tôi lên đây không phải là để báo công hay đòi hỏi gì vì đã cứu hai cháu nhà mình. Thật ra thì trong hoàn cảnh đó ai cũng làm vậy cả thôi. Thấy các cháu như thế thì cũng phải dừng lại mà cứu giúp chúng nó. Tôi cũng chẳng nói giấu gì hai bác. Tôi là chú ruột của con Phương và thằng M đây. Hôm đó vợ chồng tôi cũng đang trên đường từ đám cưới chị gái thằng M về thì thấy cháu nhà mình nằm vật bên đường, thấy nó lết đi tôi nghĩ là nó cố đến cái xe để đi về nhưng đỗ xuống mới thấy nó chỉ xuống thằng cu này đang vẫy vùng dưới máng nước. Vớt được thằng cu dưới máng lên thì thằng này ở trên đã ngất lịm rồi.
– Vâng. Bác cứ nói tiếp đi. – Bố tôi chăm chú.
Bác trai kể tiếp:
– Hai thằng đều bất tỉnh nên tôi không biết được chúng nó là người thôn nào để mà thông báo. Quay ra xem biển số xe thì tôi mới ngớ người ra vì đó là xe con Phương nhà anh chị tôi đây. Tôi mới điện về cho cái Phương. Rồi anh chị, cô dì, chú bác thằng M đây mới ra sơ cứu cho 2 cháu nhà mình. Chứ một mình vợ chồng tôi thì… thú thực là cũng không làm gì được. Nhìn thấy các cháu như vậy vợ chồng tôi cũng bạt hồn bạt vía hết cả rồi.
– Vợ chồng em vô cùng biết ơn hai bác. Chẳng biết đền đáp hai bác như thế nào. – Mẹ tôi chen vào.
Bác trai nói tiếp:
– Thôi giờ thì mọi chuyện cũng đã qua. Cháu nhà mình cũng qua cơn nguy kịch rồi. Tôi thì tôi cũng không bao che cho thằng M làm gì. Có như nào tôi nói hết với hai bác rồi. Hai hôm nay anh chị tôi đây cũng chửi cũng mắng nó nhiều lắm. Thật chẳng cái dại nào giống cái dại nào. Thôi thì nó chót dại thì xin hai bác cho nó cơ hội sửa chữa. Coi như vì nể tình tôi và anh chị tôi mà tha cho nó. Còn đây là điện thoại của hai cháu. Chắc nó bị văng ra lúc chúng nó va chạm với nhau. Tôi nhặt lại rồi đưa cho con Phượng nhưng có lẽ nó quên nên hôm qua nó không đưa cho cháu nhà mình được.
Đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, thở dài bố tôi nói:
– Trước hết em cảm ơn hai bác đã cứu con em và còn lên đây thăm cháu nhà em. Còn chuyện của tụi này thì… tạm thời vợ chồng em sẽ chờ cho cháu nhà em bình phục rồi tính tiếp.

Thở dài bố tôi nói tiếp:
– Con cái, mình đẻ nó ra thì mình cũng phải giáo dục cho đến nơi đến chốn. Có thể ở nhà anh chị vì thương con mà chiều chuộng chúng nó để rồi chúng nó sinh hư và nghĩ mình làm gì cũng được, bắt nạt bố mẹ anh chị em trong nhà quen rồi. Nhưng nếu anh chị không giáo dục cho nó cách ứng xử bên ngoài thì nó sẽ mang những thói hư tật xấu từ trong gia đình đó ra và ứng xử với người ngoài. Như vậy không sớm thì muộn anh chị cũng sẽ nhận hậu quả. Trước tiên là khổ nó rồi sẽ khổ đến anh chị. Vì xã hội có quy luật đào thải, và xã hội thì không bao giờ chiều chuộng ai cả. Thôi giờ em phải về nhà xem qua nhà cửa thế nào. Mọi việc ngày hôm nay vợ chồng em sẽ suy nghĩ.

Có lẽ hiểu được như vậy là bố mẹ tôi đồng ý bỏ qua cho lão M vì vậy bố mẹ chị không còn quá căng thẳng và lo lắng như khi vừa đến đây. Cảm ơn bố mẹ tôi xong, một lần nữa bố chị lại đưa cho bố tôi chiếc phong bì hôm trước và thêm một chiếc hôm nay nhưng bố tôi kiên quyết không nhận. Chào bố mẹ chị và hai bác kia, không thèm nhìn mặt lão M bố tôi xuống lấy xe đi về.

Lão M có vẻ bớt sợ sệt hơn sau khi bố tôi về. Hắn lại nhơn lên như chưa có chuyện gì xảy ra, rút điếu thuốc hắn định châm thì bị chú hắn giật khỏi miệng rồi chửi hắn. Nhìn hắn lúc này nỗi uất ức trong tôi lại trào lên. Thật lòng trong tôi lúc này là sự giằng xé. Nhìn em tôi tôi chỉ muốn nói với bố mẹ tôi rằng với những gì hắn đã gây ra thì không thể tha thứ cho hắn được, nhưng rồi nghĩ đến chị… nghĩ đến chị tôi lại im lặng và để mặc bố mẹ tôi giải quyết. Chỉ thương chị và em tôi. Nghĩ đến chị, nghĩ đến cu Th mà thấy đắng lòng. Với chị chị phải lo lắng, chị phải khổ tâm dằn vặt. Chị nghĩ vì chị, vì người nhà chị mà anh em tôi phải đau đớn, bố mẹ tôi phải vất vả xót xa. Và hơn cả có lẽ chị lo lắng con đường để tôi và chị bấy lâu nay vun đắp để cùng nhau đi đến cái đích cuối cùng từ nay sẽ hẹp đi và sẽ nhiều trông gai sóng gió hơn, và chiều nay thì… chiều nay chị đã quyết tâm từ bỏ con đường đó có lẽ bởi chị nghĩ bố mẹ tôi sẽ không tha thứ cho anh trai chị và sẽ không bao giờ chấp nhận chị là vợ của tôi chỉ vì những gì mà anh trai chị đã gây ra. Còn em tôi, sau trận đòn đêm qua giờ đây ánh mắt nó đã dại hẳn đi. Nó không chỉ phải chịu những đớn đau về thể xác mà giờ đây bao hoài bão của nó cũng đã tan thành mây khói.

Ngồi thêm một lúc bố mẹ chị cùng lão M và hai bác kia xin phép mẹ tôi ra về. Thấy mẹ tôi mệt mỏi sau một ngày đêm canh cho cu Th tôi nói mẹ đi về nghỉ để tôi ở lại trông Th nhưng mẹ tôi không đồng ý. Mẹ nói lát cậu mợ xuống mẹ tôi sẽ đi cùng mợ lên nhà cậu mợ tôi nghỉ. Còn cậu tôi sẽ ở lại trông cu Th đêm nay. Gần 6h mẹ tôi giục tôi và H đi về chuẩn bị cơm nước và nhắc tôi cố gắng ăn để còn uống thuốc.
Chào mẹ và cu Th tôi và H cùng nhau xuống bắt xe bus đi về xóm trọ. Trời đã tạnh mưa, những tia nắng cuối ngày chen nhau len lỏi qua từng khóm lá vẫn còn ẩm ướt. Không khí giờ đây đã trong lành và mát mẻ hơn. Nghĩ đến chị, không biết giờ này chị đang làm gì. Giờ đây mọi việc đã qua rồi, anh trai chị tạm thời được yên ổn, bố mẹ chị hẳn cũng sẽ bớt lo lắng hơn. Em trai tôi tuy nó vẫn còn yếu nhưng cũng đã dần hồi tỉnh. Chỉ còn tôi và chị. Nhớ chị, thương chị nhiều lắm. Tối nay tôi sẽ gọi cho chị, sẽ nói cho chị biết mọi việc để chị không phải lo lắng, không phải muộn phiền như những ngày qua nữa. Bởi tôi không muốn chị buồn và bởi tôi vẫn còn yêu chị nhiều lắm. Ngồi trên xe nhìn xuống dưới đường… tấp lập và nhộn nhịp trong giờ tan tầm. Giữa trăm vạn người kia… ai tốt ai xấu, ai giả ai thật… ví như đem tấm lòng của chị đặt giữa trăm vạn tấm lòng kia chắc chắn sẽ không bao giờ tôi và chị lạc nhau.

Ăn cơm xong H về phòng học bài. Thi thoảng cần đến tài liệu tham khảo H lại chạy sang lục lọi đống sách mà nó và cu Th chung nhau rồi lại chạy về. Tắm rửa xong tôi ra giường ngồi, cầm quyển giáo trình định đọc qua để chuẩn bị cho buổi thi giữa tuần mà không sao nhập tâm được. Ngồi nghĩ lại cuộc nói chuyện giữa bố mẹ tôi và bố mẹ chị chiều nay… một thoáng hậm hực trào lên nhưng rồi nghĩ đến chị tôi chỉ còn thấy nhớ chị và cảm giác thấy mình yêu chị nhiều hơn. Giờ đây khó khăn đã tạm lắng xuống, cuộc nói chuyện giữa bố mẹ chị và bố mẹ tôi buổi chiều nay không biết chị đã biết chưa. Nếu biết có lẽ chị sẽ đỡ lo lắng, đỡ buồn, đỡ dằn vặt và đỡ khổ tâm hơn… mong rằng tôi và chị lại được bình yên bên nhau. Sang lấy tài liệu, thấy tôi ngồi dựa vào tường vẩn vơ suy nghĩ điều gì đó không tập trung, còn quyển giáo trình thì vẫn úp xuống đùi. H ngồi xuống ghế rồi gọi tôi:
– Anh T, anh mệt à? Anh mệt thì nghỉ đi. Học lúc khác cũng được.
– Ừm. Anh sắp thi rồi.
– Thôi để mai thì học. Anh khóa cửa đi ngủ đi. Em đi về đây.
– Ừm, còn cần sách gì thì lấy luôn đi.
– Thôi em lấy đủ rồi. Em về đây.

Chốt cửa phòng tôi lại cầm quyển giáo trình lên đọc. Cố gắng tập trung đọc và không nghĩ đến chị mà không thể nào làm được. Gần 9 giờ rồi mà sao chị vẫn chưa gọi cho tôi. Cố gắng đợi thêm một lúc nữa vậy, có thể chị bận việc gì đó – Tôi nhủ thầm. 9 giờ 20 phút, nhớ chị cồn cào tôi cầm điện thoại bấm số của chị rồi gọi.Chị không bắt máy. Thường ngày ở nhà bác, ăn cơm xong nếu phải dọn dẹp giặt giũ thì cũng chỉ giờ này là chị đã nhắn tin cho tôi hỏi tôi “đang làm gì” rồi. Cũng có thể hôm nay chị có việc gì đó đột xuất bởi hôm nay hai bác về đám cưới chị Phượng chưa lên. Sốt ruột quá tôi nhắn tin cho chị. Nhắn chị khi nào cầm máy thì gọi lại cho tôi, dẫu có muộn đến mấy tôi cũng chờ chị.

Thấp thỏm phập phùng chờ đợi mà chẳng thấy chị gọi hay nhắn lại, Ruột gan cồn cào, cầm máy tôi lại bấm số và gọi cho chị. Không có tín hiệu từ đầu dây bên kia. Băn khoăn, lo lắng… không biết chị bận, chị không cầm máy hay chị không muốn gặp tôi. Nhớ chị quá.
Hơn 11 giờ đêm, tôi lại gọi cho chị nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút dài ngân lên buồn bã. Tôi không nhớ nổi đây là cuộc điện thoại thứ bao nhiêu tôi gọi cho chị trong buổi tối hôm nay. Mệt mỏi và tuyệt vọng. Tủi thân và buồn vô cùng nhưng tôi vẫn thấp thỏm đợi chờ và hi vọng mặc cho màn đêm đang dần bao phủ xuống. Giờ này mọi người có lẽ đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn có tôi nằm đây đợi tin tức từ chị và lắng nghe những âm thanh của đêm buồn vọng lại. Tiếng thạch sùng kêu anh ách, tiếng những giọt nước còn đọng lại trên mái sau cơn mưa ban chiều rỏ tong tóc xuống chiếc chậu nhựa mà ai đó vô tình để quên ngoài hiên vắng, tiếng chuyển động lặng lẽ của chiếc kim đồng hồ trên bàn học… giữa màn đêm tĩnh mịch tất cả sao nghe thật não nùng, chúng như đồng cảm với sự cô độc và trống trải của tôi đêm nay.

Đêm buồn tĩnh lặng bơ vơ và dài rằng rặc bởi những tiếng thở dài. Đêm nay… chẳng lẽ đêm nay chị không như tôi, chẳng lẽ chị không day dứt, chẳng lẽ chị không trăn trở cho những ngày đã qua. Chiều nay chị nói xa tôi nhưng tôi hiểu rằng đó là lời nói trong lúc chị thấy cuộc sống khó khăn quá với mình. Còn giờ đây, khi những khó khăn kia không còn nữa chẳng lẽ chị vẫn muốn rời xa tôi. Tại sao lại thế?

Vùi mặt trong gối mệt mỏi mà không thể nào tôi chợp mắt được bởi nhớ chị, mong chị cùng cảm giác bơ vơ một mình giữa căn phòng tối đen mù mịt, rồi lại nghĩ đến những ngày tới đây khi tôi và chị không còn bên nhau nữa làm tôi day dứt không yên.
2h sáng. Giờ này có lẽ chị cũng không còn thức nữa nhưng tôi vẫn thấp thỏm đợi chờ. Cầm chiếc điện thoại trên tay tôi bấm số của chị rồi lại tắt đi. Bấm… rồi lại tắt đi. Căn phòng khẽ sáng lên lờ mờ mỗi khi bàn phím tự động khóa lại nhưng rồi lại tối đen mù mịt chỉ vài giây sau đó. Bỗng… tít – tít. Căn phòng lại lờ mờ sáng. Vội vã cầm chiếc điện thoại tôi mở khóa phím rồi đọc tin. Chị nhắn:
“Muộn rồi anh ngủ đi, đừng gọi cho em nữa”.
Vội vã tôi nhắn lại, như thể tôi sợ chậm chễ một giây thôi chị sẽ không thức cùng tôi nữa:
“V ơi, sao a gọi v ko nghe máy?”.
Không thấy chị trả lời, tôi lại bấm số của chị. Chuông đầu tiên chưa dứt chị đã từ chối cuộc gọi. Chị nhắn lại:
“Đừng gọi đừng nhắn cho em nữa. Chuyện của chúng mình không còn gì nữa. Anh ngủ đi, muộn rồi”.
Hâp tấp tôi gọi cho chị nhưng không được. Viết nhanh những dòng chữ vội vàng rồi tôi nhấn nút gửi:
“Vì sao v lại xa a, a đã làm gì có lỗi.”
Cảm giác mất mát, đau đớn, xót xa và hờn tủi làm môi tôi mặn chát sau khi đọc những dòng tin nhắn cuối cùng của chị.
“Em biết, từ đầu em đã biết em không thể đến được với anh, em không thể làm vợ của anh được. Nhưng em vẫn cố gắng. Lỗi tất cả là ở em. Anh không có lỗi gì cả. Em khổ lắm rồi, em xin anh đừng gọi đừng nhắn cho em nữa. Em không thể chịu được nữa đâu anh ạ. Anh ngủ đi, em tắt máy”.
Rồi những cuộc gọi dồn dập của tôi đều trở lên vô vọng. Đau đớn, đắng cay và tủi hờn. Giờ đây tôi biết phải làm thế nào. Những lời em nói làm tôi cảm giác như thể mình đang ngồi một mình giữa hố sâu… không có tiếng người, không còn hơi ấm, lạnh lẽo và trống rỗng. Chẳng lẽ cứ thế này tôi mất em?

Bạn đang đọc một phần của truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensexhay.org/hoi-uc-ngay-do-ta-ben-nhau-full/
Thông tin truyện
Tên truyện Mất em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex cũ
Phân loại Truyện cũ mà hay
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/07/2015 20:55 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đụ nát lồn chị gái
Tiếng thúc giục của Phụng làm Toàn thêm hứng tình. Tay chị Phụng đẩy đầu nó xuống háng chị, một mảnh đất đầy mê hoặc hiện lên, kích thích chàng trai trẻ. Chị Phụng vừa ấn đầu Toàn vào háng chị, vừa lấy cặp đùi thon gọn kẹp chặt đầu em trai mình vào. Vừa chúi mũi vào phía dưới...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Mất em
Trong lúc tôi vào rửa mặt thì H về khóa cửa phòng. Ngoài trời gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, mây đen ùn ùn kéo đến làm tối sẩm cả một góc trời. Quang cảnh u ám chẳng khác những ngày đông rét mướt ảm đạm là mấy. Lắc rắc vài hạt mưa vội vã rơi xuống trước, chẳng lâu sau là tiếng...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Some 2 nam 1 nữ
Tôi bước đi cùng Lan Phương dưới cái lạnh của cơn gió đông, tuy không được cái rét mướt như trời Hà Nội, bầu trời Miền Nam cũng lạnh nhưng chỉ là se se. Gương mặt trắng trẻo của Lan Phương hơi nhạt đi vì gió lạnh. Chúng tôi vẫn thế, vẫn đi bên nhau một cách bình yên, vẫn yêu một tình...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân