Mộc Hàm Yên ngồi một tay chống cằm, một tay đùa nghịch lọn tóc. Lúc này nàng đã cởi áo khoác ngoài, lộ ra dáng người mềm mại thon thả, từng đường cong duyên dáng lộ ra.
– Hàm Yên, sao muội lại để hắn thoát như vậy?
– A ca, để chúng sống chạy về có lợi hơn đấy. – Mộc Hàm Yên nhẹ nhàng đáp.
Người thanh niên kia là Mộc Sinh, trưởng tử của Trấn Nam Vương Mộc Anh, thân ca ca của Mộc Hàm Yên, cũng chính là tướng quân nọ.
Mộc Sinh không hiểu hỏi:
– Có gì lợi?
Mộc Hàm Yên đắc ý nói:
– Để vài tên chạy thoát, về Tống chúng sẽ tự nghi ngờ lẫn nhau.
– Tên Thiệu Huy kia là đủ còn gì?
– Ngu ngốc như hắn thì làm được gì?
Mộc Sinh lười nghĩ mấy chuyện đau đầu kia, nói:
– Ài, ta tính không bằng muội. Có điều, sao muội lại để cái tên kia khống chế dễ như vậy?
Mộc Hàm Yên vừa đùa vừa nói:
– Từ đầu muội đã biết hắn sẽ không hại mình, việc gì phải lo.
– Sao chắc chắn vậy được?
– Cảm giác nữ nhân, nam nhân không hiểu.
Mộc Sinh ỉu xìu bó tay. Mộc Hàm Yên lại đùa:
– A ca bị người ta chọc giận vẫn chưa nguôi à? Mà nha, đường đường Mộc Sinh tướng quân, không đánh được người ta lại đem cả nỗ trận ra dùng.
– Hừ, ta nếu luyện thành Xuyên Vân Thủ, một tay cũng chụp được hắn. – Mộc Sinh không phục nói.
– Hì, kẻ kia cũng không tệ đâu. Hắn suýt nữa phá hỏng bày bố của Hắc lão đấy.
Mộc Hàm Yên nhắc tới có lẽ là “cấm chế” trong lều của nàng.
– Đồ vật của lão ma quỷ kia mà cũng bị…
– Ý. – Mộc Hàm Yên hơi nhíu mày liếc nhìn Mộc Sinh.
Mộc Sinh vội vàng che miệng. Lão già kia nếu biết gã xưng hô như vậy, tám phần sút gã bay khỏi Kim Quốc.
Mộc Hàm Yên nói tiếp:
– Hắc lão nói gặp người như vậy thì đem về cho lão nhân gia gặp. Lần sau muội sẽ không tha cho hắn. Ca cũng nhớ đi, biết đâu gặp lại, tên Lăng Phong.
– Sao muội biết tên thằng nhãi đó?
– Hỏi thì biết thôi. – Mộc Hàm Yên tỉnh bơ.
– Lỡ đâu hắn nói bừa thì sao?
– Không đâu. Muội nói tên thật cho hắn, hắn nói tên thật cho muội.
Mộc Sinh trợn mắt, cô em gái này, sắp xếp chuyện gì cũng tuyệt đỉnh thông minh, tại sao lại nói những câu kiểu này?
– Muội… nói tên cho hắn, thông minh quá hóa ngốc nghếch à?
– Cảm giác nữ nhân, nam nhân không bao giờ hiểu được.
Mộc Hàm Yên đứng lên cười nói, rồi quay người đi.
“Thật hết cách, khi nào cũng câu này.” Mộc Sinh lại vỗ trán thở dài.
Có điều suốt hai năm qua, cái “cảm giác nữ nhân” tưởng chừng trẻ con này lại chưa sai bao giờ.
Trận phá thành Đại Định năm đó, quân Trấn Nam cũng nhờ tiểu cô nương 16 tuổi này bày kế phản gián mà chiếm thành, người Liêu không đánh mà hàng, Thiên Tộ Đế của nhà Liêu phải bỏ thành lưu vong. Ngay cả phụ vương Mộc Anh kinh qua sa trường cũng hoàn toàn bái phục. Từ đó Mộc Hàm Yên bắt đầu nổi tiếng, chỉ hai năm quân Trấn Nam từ Trung Kinh phủ Đại Định đánh xuống Nam Kinh phủ Tích Tân, sau đó đoạt luôn 16 châu Yến Vân của Tống, trong đó công lao của nàng không ít.
Lăng Phong khinh thường nàng ta không có bản lĩnh, thực ra vì Mộc Hàm Yên không thích luyện võ, nàng thích dùng đầu óc hơn. Nếu nàng ta muốn luyện, chỉ sợ Lăng Phong cũng thua thiệt, bởi nàng ta được một “Hắc lão” cao cường thu làm nghĩa nữ. May cho Lăng Phong hôm đó không làm liều gì đụng đến vị “đồ đệ cưng” này, nếu không lại rước thêm một lão già biến thái.
Mộc Sinh sực nhớ gì đó nói vọng ra:
– Này, muội hứa rồi đấy, ngày mai theo ta trở về Tích Tân.
– Biết. – Có tiếng đáp nhẹ vang lên.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensexhay.org/mat-tham-phong-van/
Lăng Phong nghe kể về Mộc Hàm Yên, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy khó tin. Hắn đoán cái Thiên Sách phủ kia có quân sư đằng sau lo cả, còn cô gái kia chẳng qua làm trò cho vui thôi.
Hắn buông câu nhận xét:
– Chắc nhầm lẫn gì thôi. Ta thấy cô ta rất bình thường.
– Đệ lại thấy không bình thường. Chậc chậc.
Tần Quyền tay gõ lên bàn cảm thán.
Nguyệt Dung nói:
– Khiến đối phương nhầm lẫn có lẽ là… một khả năng của cô ta.
Lăng Phong chột dạ.
Có lý.
Đúng là từ đầu hắn bị sự bất bình thường kiểu “vô hại” và “điên điên” của nàng ta làm cho rối loạn, không cách nào nắm được.
Nếu cô gái kia có khả năng mật thám thật, vậy thái độ bình tĩnh kia không phải do “ngây thơ” không hiểu chuyện, mà do cô ta luyện được tinh thần, cố ý làm thế. Điều này không quá lạ, Liễu Thanh Nghi cũng có một môn tâm pháp khá tương tự.
Lăng Phong nghĩ lại mà tức anh ách, hóa ra hắn uy hiếp đối phương, nhưng người ta lại không thèm để ý, vẫn tự tin như không.
“Lần sau gặp, ông mà không bóp được vài chỗ, chết cũng không thả ra.” Lăng Phong nghĩ thầm, sau đó thở ra:
– Thật đáng tiếc.
– Đệ cũng thấy tiếc. – Tần Quyền ra vẻ đồng cảm.
– Ngươi tiếc cái gì?
– Cái huynh vừa nghĩ.
– Ta tiếc cái khác.
– Cái đó đệ cũng tiếc.
Lăng Phong giơ ngón cái, Nguyệt Dung ngơ ngác, các huynh đệ đằng sau bàn tán ý nghĩa thâm sâu của đoạn vừa rồi.
Nguyệt Dung hỏi:
– Bây giờ… chúng ta làm gì?
Lăng Phong nghĩ rồi nói:
– Về Đại Danh thăm dò. Ai là kẻ sống sót trở về, tám phần nội gian.
– Còn cái tên gì Cảnh Dương nữa. – Tần Quyền nói.
Lăng Phong gật đầu, hắn cũng nghi ngờ kẻ kia. Thứ nhất vì hắn và Cảnh Dương không ưa nhau, có chuyện gì dĩ nhiên nghi ngờ đối thủ đầu tiên. Thứ hai Cảnh Dương là người duy nhất không sang sông.
Đương nhiên, không qua sông còn có Lăng Hổ. Nhưng Lăng Hổ thì… Lăng Phong tuyệt đối không nghi ngờ.
Lăng Phong nói tiếp:
– Ngoài ra, không loại trừ nằm ngay trong chúng ta. Cụ thể là trong miếu này.
– Ngươi nghi ngờ… người của ta? – Nguyệt Dung trừng mắt.
Lăng Phong nhếch mép:
– Ta tin tưởng đội của ta, chỉ còn lại Ưng tổ của cô, kể cả cô.
Nguyệt Dung không tin nổi, đứng lên:
– Ngươi… có biết hai người tổ ta đã chết không? Ngươi còn nói câu đó.
Lăng Phong chỉ cười.
Khoảnh khắc vừa rồi, Lăng Phong cố ý nhấn mạnh câu nghi ngờ, đồng thời tỏa thần thức ra sau quan sát nét mặt từng người.
Sói tổ Lăng Phong không mảy may nghi ngờ ai. Đây đều là huynh đệ bấy lâu. Hơn nữa, việc hắn vào Mật Thám ty vô cùng ngẫu nhiên, người Kim thần thông đến mức có thể biết trước mà cài người vào, Lăng Phong trực tiếp đầu hàng cho nhanh.
Ưng tổ chỉ còn lại 6 người, không ai biết Lăng Phong có khả năng nhìn “sau lưng”, bởi vậy đề phòng của bọn họ đã giảm xuống thấp nhất, nếu có biểu hiện gì đều hiện ra mặt. Khi Lăng Phong nói câu kia, hắn thấy một kẻ có phản ứng màu da mặt hơi tái, khác hắn những người khác.
Đã xác định được kẻ tình nghi, nhưng Lăng Phong vẫn nhìn Nguyệt Dung nói:
– Ngươi có thể nghi ngờ ta. Tình trạng của ngươi bây giờ, bị ta bán đứng cũng không biết.
– Ngươi… – Nguyệt Dung gần như rối loạn.
Nàng chột dạ, Lăng Phong nói đúng. Nàng không giỏi mấy chuyện phân tích đau đầu. Từ khi xảy ra chuyện, nàng chỉ biết dựa cả vào Lăng Phong, hắn chỉ đâu nàng đánh đó.
Nhưng lúc này cần đoàn kết lại, Lăng Phong lại đi châm một mồi lửa nghi kỵ giữa hai người, Nguyệt Dung thực sự muốn đánh Lăng Phong cho hả giận.
Thực ra, Nguyệt Dung đã có đối tượng để nghi ngờ, chính là Cảnh Dương.
Trước khi qua sông, Cảnh Dương dặn dò nàng chỉ cần ở ngoài quan sát Lăng Phong, không cần mạo hiểm theo vào. Chính vì thế lúc hành động nàng có một đoạn chần chừ.
Lăng Phong đứng lên, nháy Tần Quyền đi ra.
Ra ngoài, Tần Quyền hỏi:
– Tứ ca, sao thế?
– Biết tra khảo không?
– Một chút, nhưng không chắc hiệu quả bao nhiêu.
– Chỉ cần có phong cách chút là được. – Lăng Phong nói.
– Huynh yên tâm, đảm bảo ấn tượng. Huynh tìm ra kẻ đó rồi à?
– Năm phần, tên để râu bị thương ở ngực.
Tần Quyền gật đầu, nói tiếp:
– Làm âm thầm hay gọi cả nữ tổ trưởng kia?
Lăng Phong nghĩ nghĩ rồi nói:
– Gọi cả cô ấy. Cô ấy lúc này khá khủng hoảng, không nên bỏ rơi.
– Tứ ca, cao tay. – Tần Quyền giơ ngón cái.
– Cao tay cái gì?
– Lại còn vờ vịt. Lúc này giang tay ra đỡ, người ta không ngả vào lòng mới sợ. Đòn lạnh lùng vừa rồi của Tứ ca, tiểu đệ phục.
– Cút. Ông đang nghiêm túc. – Lăng Phong chửi.
– Hêhê.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensexhay.org/mat-tham-phong-van/
Lát sau, Nguyệt Dung không tình nguyện dẫn kẻ tình nghi kia ra một góc miếu.
Lăng Phong phủ đầu luôn kẻ kia:
– Mời ngồi. Nhanh gọn thế này thôi, ta biết ngươi là nội gian. Tạm thời ta sẽ không hỏi nhiều lắm, đại loại tên tuổi tiểu sử, tại sao phản bội, điểm yếu thế mạnh, kế hoạch tương lai, mức lương đề nghị cái đã. Câu cú súc tích là được.
Tên kia ngơ ngác.
– E hèm.
Tần Quyền đằng hắng.
Lăng Phong xấu hổ. Quên mất tiêu, Phong ca nhầm thành tuyển dụng nhân viên vào công ty.
Tần Quyền nghiêm túc hơn, chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài, lát sau bệ vệ ôm một cục đá to khủng bố đi vào, đặt ngay trước mặt tên kia.
“Cóc cóc”
Tần Quyền gõ nhẹ lên đá, sau đó quỳ một chân, xòe bàn tay chưởng một cái thật mạnh xuống.
“Ầm”
Chỉ thấy khối đá lõm xuống khoảng 3 thốn, hình thù nguyên dạng bàn tay của Tần Quyền.
Xung quanh triệt để im lặng.
“Thằng nhãi này, công phu kinh thật.”
Lăng Phong không khỏi bội phục, lần đầu thấy Tần Quyền thi truyển môn này.
Lăng Phong cũng biết Tần Quyền có không ít môn công phu.
Một bộ Lạc Anh kiếm pháp, nghe nói trong giang hồ ít ai biết đến, đêm nọ chống lại cận vệ của Triệu Hanh dùng tới.
Một bộ Liên Hoàn thủ pháp, còn nhớ lúc Tần Quyền làm canh cửa cho Phong Vân tơ lụa, đám đệ tử Long Bác Khôn bị gã đứng một chỗ tát bay từng đứa một, chính là môn này.
Ngoài ra Tần Quyền còn một bộ thân pháp rất linh hoạt không rõ tên, lần đi áp tiêu thậm chí tránh được cả cung tiễn.
Lần này lại thêm một bộ chưởng pháp bá đạo. Xem chừng tên Quyền này còn giấu nghề không ít.
Tần Quyền nhìn vết lõm thở dài:
– Ài, lâu không luyện, chỉ sâu được chừng này. Các vị đợi chút, ta kiếm cục khác.
– Thôi, ta khai, ta khai là được chứ gì. – Tên kia hoàn hồn la lên.
Gã từ lúc bị Lăng Phong gọi ra phán nội gian đã chột dạ không ít. Tên trẻ tuổi họ Tần kia lại chả nói năng gì cứ thế làm trò, ý tứ uy hiếp còn nặng hơn. Gã này cũng chả phài tử sĩ thà chết không khai, đành đầu hàng cho nhanh.
Nguyệt Dung càng nghe kẻ kia khai ra càng tức giận.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |