Lăng Phong biết tên nàng ta cũng chỉ mới đây, buồn cười là lại nhờ vào mấy tên người làm bốc phét mà nghe lỏm được. Lăng Phong lúc đó chỉ cười khổ. Cô gái này đi cùng hắn cả đoạn đường dài, thế mà tên đầy đủ của người ta lại phải chờ người khác nói cho biết.
Khương Vũ Y vừa tới đã nổi tiếng trong đám hạ nhân, bởi vì nàng ta là mỹ nữ số hai trong Lăng phủ hiện nay. Vài tên còn nói đùa, nếu có thân phận đại tiểu thư như Lăng Vân, chỉ sợ hai bên không phân thắng bại. Chẳng qua bọn chúng lại không biết, Khương Vũ Y thực là tiểu thư, gia tộc còn to hơn cả Lăng gia.
Ở Tô Châu, Lăng Vân là mỹ nữ hàng đầu, tuy vậy nàng lo làm ăn, ít xuất hiện chốn phong nguyệt, đâm ra tiếng tăm ít hơn hẳn những Ngô Tô tài nữ gì kia.
Lăng Vân là một kiểu cường nữ, đã giỏi còn đẹp, vô cùng khó chinh phục. Ngược lại, Khương Vũ Y cũng là mỹ nữ, nhưng xem ra dễ tiếp xúc hơn. Vì vậy đám người làm vẫn xem Khương Vũ Y là tình nhân trong mộng, còn Lăng Vân là tiên nữ trong mộng. Lăng Phong thì thấy cả hai đều như nhau. Khương Vũ Y kia căn bản cũng cao ngạo không kém gì Lăng Vân.
Lăng Nguyên Tán vừa nhìn thấy Lăng Vân, liền chạy lại:
– Vân muội, đã lâu không gặp, sao lạnh lùng với ta thế chứ? Ấy. Nha hoàn mới của muội sao?
Nói rồi gã liếc Khưuơng Vũ Y không chớp mắt, suýt mồm miệng rớt cả ra ngoài. Không ngờ trong phủ xuất hiện một mỹ nhân siêu cấp thế này. Xem ra phải thường xuyên ghé phủ, nếu không để mấy tên đường huynh đường đệ khác nẫng trước, mất mặt Nguyên Tán thiếu gia.
Lăng Vân lãnh đạm:
– Cô ấy là nghĩa muội của ta. Tốt nhất ngươi đừng có nói linh tinh gì.
– Haha, huynh đã nói cái gì đâu chứ. Đúng rồi, ta vừa đi về, có thứ này…
Đến lúc này đột nhiên tên công tử bên cạnh chen vào:
– Vân Vân, xa cách lâu ngày không gặp, nàng vẫn tốt chứ?
– Đa tạ Từ thiếu gia quan tâm.
Lăng Phong đứng từ xa, thấy tên vừa muốn đánh mình xum xoe, vừa rồi một màn roi ngựa hắn còn chưa hết tức, hắn hỏi tên Trình:
– Những người kia là ai?
– Hắn? Lăng Nguyên Tán…
Lăng Nguyên Tán, con cháu trong Lăng phủ, tuy không phải đích tôn nhưng bối phận cao hơn hẳn Lăng Vân một chút, và là con của chính thê. Nhưng một bên là thiếu gia ăn chơi, một bên là nắm giữ thương nghiệp, đứng cùng hàng với cha của gã.
Lăng Thiên Nhi là cô gái “trời vừa sáng mà sợ nắng” kia, con gái của Lăng Kha, lão già sáng này to tiếng với Lăng Phong. Cha nắm nhiều quyền hành, con gái dĩ nhiên cũng được dịp bước lên. Những tiểu thư thiếu gia này, mặc dù cùng họ Lăng, nhưng quan hệ khá xa, Lăng gia trải qua 2 3 thế hệ đã là một gia tộc lớn khai chi tán diệp, cũng chỉ có dịp cuối năm thế này mới hội tụ về.
Tên thứ ba A Trình cũng không biết là ai, nói:
– Họ Từ à? Có lẽ là đại thiếu gia Từ gia, Từ Nguyên. Gần đây thường theo đuổi đại tiểu thư.
– Từ đại thiếu gia? – Lăng Phong lẩm bẩm.
Hắn có chút ấn tượng với Từ gia, Từ Nhị thiếu gia là Từ Chính Huy, từng gặp ở Hoa khôi hội.
Lúc này nhóm người kia đã đi khá xa, Lăng Phong không nghe rõ được nữa. Gã Từ Nguyên kia đang trò chuyện vui vẻ với Lăng Vân, kỳ lạ là nàng kia thái độ cũng tốt lắm, không còn lạnh lùng như trước.
Lăng Thiên Nhi xem chừng thích gã họ Từ kia, nhưng bây giờ thấy người ta chỉ để ý đến Lăng Vân, vô cùng thất vọng. Mặt cô nàng như ăn phải mướp đắng, đại tỷ Lăng Vân cô ta tự biết kém quá xa, đẹp không chưa nói, ngay cả Lăng Kha cha cô ta cũng ngồi cùng mâm. Chán nhất là Từ Nguyên không để ý thì thôi, quay qua nhìn Lăng Nguyên Tán, lại thấy vị biểu huynh này đang cười nói với con nha hoàn họ Khương gì kia, cô ta thành người thừa, dậm chậm gây tiếng động cũng chả ai để ý, bực tức vô cùng.
A Trình thấy Lăng Phong cứ nhìn về phía đó, liền cười hỏi:
– Phong ca để ý cô ta?
– Ai?
– Thiên Nhi tiểu thư.
– Nói nhảm. Trong ba nữ nhân kia, cô ta kém nhất.
Lăng Phong suýt phì cười. “Mắt ta kém vậy sao?”
– Ố, không lẽ Khương cô nương? – Trình hỏi dò.
Lăng Phong khựng lại. Hắn cũng không rõ nữa.
Nói hắn không mơ tưởng là nói láo. Hắn thậm chí còn cảm thấy bất công. Cô gái Vũ Y kia rõ ràng do hắn dẫn tới, lúc đầu dù biết nàng ta đẹp, nhưng không nghĩ ăn mặc đầy đủ lại đẹp như kia. Lúc trước ở kinh thành, nàng ta không chỗ nương tựa, nếu làm liều một lần, không khéo bây giờ đã thành người của mình.
Có điều, chém gió thì chém vậy.
Từ lúc tới đây, nàng ta tuy vẫn thăm hỏi Lâm thị thường xuyên, riêng Lăng Phong chả bao giờ nói chuyện, cùng lắm gặp thì gật đầu một cái là hết. Không phải kiểu bẽn lẽn gì cả, mà là khinh thường. Thái độ này Lăng Phong nhận ra ngay từ những lần đầu. Xem ra, mặc dù chỉ giúp việc bên cạnh Lăng Vân, nhưng nàng ta đã lấy lại được thân phận tiểu thư cũ, nhận ra khoảng cách với Lăng Phong nên có ý tránh ra.
“Ài. Lên voi xuống chó. Bây giờ người ta là voi rồi”
Lăng Phong nghĩ một đằng nói một nẻo:
– Cô ta? Không hợp mắt ta.
– Kinh vậy, khẩu vị Phong ca thật lớn. Để ý đại tiểu thư luôn sao?
– Thì sao? Chả lẽ không được? Để ý thôi, cũng không phải làm gì ngay.
Lăng Phong không cho là đúng cười nói. Ngắm cũng không được? Chuyện nực cười.
A Trình huých tay Lăng Phong:
– Lại có người tới kìa. Thôi mơ mộng đi.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensexhay.org/mat-tham-phong-van/
Khuê phòng Lăng Vân.
Lăng Vân đang dọn tư trang. Nếu có sắc lang nào ở đây, e là sẽ phun máu bất tỉnh.
Nàng đang mặc váy ngủ bằng tơ lụa thượng hàng, tất nhiên không phải đồ lót cánh ve hiện đại, vẫn che chắn đầy đủ. Nhưng phập phồng chỗ dính chỗ lượn thế kia cũng đã quá đủ. Dáng người nàng mỹ đến tận cùng, lại đang trong khuê phòng, cử chỉ không hề cố kỵ, bao nhiêu phong tình đều hiện ra.
Khương Vũ Y bây giờ thành bạn khuê phòng của Lăng Vân, ra vào tự do. Cả cái Lăng phủ này cũng chỉ có Khương Vũ Y ngồi được ở đây, thiếp thân nha hoàn Tiểu Tinh cũng chỉ có thể đứng một bên.
– Vân tỷ, hắn cũng đi sao?
– Ừm. Dù sao hắn cũng từng sống ở kinh thành.
Lăng Vân lười nhác nằm ra giường, tỏa ra vẻ đẹp vô hạn. Lăng Vân bình thường lạnh như băng, hóa ra về phòng lại bày toàn tư thế chết người.
“Hắn” trong lời hai nàng, không ai ngoài Lăng Phong.
Lăng Vân vừa bàn bạc với Mạnh đại phu nhân và vài trưởng lão trong tộc xong. Qua Tết, nàng sẽ cùng Lăng Hải lên kinh, một là hộ tống Lăng Hải đi thi, hai là để chỉnh đốn mấy chi nhánh ở kinh thành.
Còn Lăng Phong, cũng không phải đi cùng làm thư đồng cho Lăng Hải, hắn sẽ là một chân quản sự ở kinh thành. Đề xuất cũng không phải Lăng Vân, nàng căn bản không để tâm đến vị đệ đệ 20 năm mới gặp này. Là mấy trưởng lão suy đi tính lại một lúc, rút cục nghĩ đến Lăng Phong.
Dù sao hắn cũng là con cháu họ Lăng, cũng không thể làm gia đinh thư đồng mãi. Lăng Minh bệnh tật như vậy, Lăng Hải nếu theo đường học vấn, Lăng Phong cũng phải làm chút gì đó cống hiến cho gia tộc.
Lại nói, Lăng gia buôn bán chủ yếu ở Tô Hàng, kinh thành chỉ có vài tiểu chi nhánh nhỏ. Ở Tô Châu đã có các trưởng lão lo lắng, cũng chỉ có kinh thành xa xôi không ai muốn đến, còn không khác bị phạt là mấy. Để Lăng Phong đi, cũng là có ý ngầm đào tạo, nói thế nào hắn cũng là con Lăng Chiến. Tuy tương lai không thể làm gia chủ, quản toàn bộ, nhưng ít nhất cũng phải chưởng quầy một cái gì đó. Xưa nay, phàm là con lớn của tiểu thiếp, đều sẽ được sắp xếp như vậy, cũng không phải là ưu tiên đặc biệt gì dành cho nam chính.
Còn Lăng Vân, lần đi này cũng có thể nói là lần cuối. Nàng đã 20, sẽ phải giao dần lại việc buôn bán cho các trưởng lão, còn bản thân nghĩ đến chuyện gả người. Cổ đại nữ 20 đã bị xem là ế chổng vó. Chẳng qua Lăng Vân lại không phải đang ế, mà vì gia tộc bôn ba trễ nãi chính mình. Bằng vào nhan sắc của nàng, đánh tiếng một cái không sợ bốn phương anh tài tới cầu hôn.
Khương Vũ Y lúc này không phục nói:
– Tỷ muốn để hắn làm chưởng quầy? Nhưng hắn lúc trước chỉ biết làm thuê cho người, làm sao quản lý ai?
Khương Vũ Y ấn tượng về Lăng Phong rất ít, một lần là bóng lưng che cho nàng đêm nọ, lần hai là một lần tình cờ nhìn thấy hình bóng cô độc đầy tâm sự của hắn nhìn trời sao. Nếu hỏi hắn làm được gi, nàng cũng không rõ, chắc đâm thuê chém mướn, nói trắng ra là vô lại.
Chỉ là, nói xong chính nàng ta cũng đỏ mặt, đây cũng không phải việc nàng ta quản. Khương Vũ Y chỉ là người ngoài, có thể ngồi ở đây chẳng qua vì làm thân được với Lăng Vân.
Lăng Vân chỉ thờ ơ:
– Không sao. Chỉ cần đừng ngu ngốc quá là được.
Khương Vũ Y biết mình nhiều chuyện, cũng không nói gì thêm.
Lăng Vân bỗng liếc nhìn Vũ Y rồi nói:
– Muội có ý với Nguyên Tán?
– Muội… Tỷ đùa sao?
Khương Vũ Y phì cười, nàng đang nghĩ đến chuyện Lăng Phong, không nghe rõ hai chữ “Nguyên Tán”, còn tưởng Lăng Vân nói đến Lăng Phong.
– Nguyên Tán hắn không có tương lai, muội đừng nên để hắn ngon ngọt mà tin.
– Nguyên Tán? – Khương Vũ Y lúc này mới tỉnh ra.
– Tên kia căn bản chỉ muốn đùa giỡn. Đến Thiên Nhi đồng tộc mà hắn cũng không nghiêm túc, nói gì người ngoài. Vô học vô tài, hừ.
Khương Vũ Y chỉ cười, cũng không muốn giải thích, miễn cho Vân tỷ lại nghĩ nàng bẽn lẽn. Nàng căn bản không xem tên Nguyên Tán kia vào mắt. Nàng quen biết nhiều nam nhân ưu tú hơn rất nhiều, vì vậy lâu nay mới tỏ ra cao giá như vậy.
– Chuyện người nhà muội ở Danh Châu, ta đã cho người hỏi, chắc sẽ có tin sớm thôi.
– Cảm ơn Vân tỷ.
Lăng Vân đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy Khương Vũ Y đùa nghịch.
– Còn khách sáo với tỷ.
– Aaa, tha cho muội.
Một mảnh cười đùa khắp phòng, xuân cảnh lại tiết lộ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |