Phương Hùng đang lạnh nhạt hỏi:
– Lão Long, ta nghe nói bên các ngươi phát hiện một mỏ vàng?
– Chuyện này…
Long Bác Khôn có phần lưỡng lự.
Hồi đó phát hiện ra dấu vết vàng, Long Bác Khôn và Lăng Phong đều nghĩ bên trong núi có mỏ, đã lên kế hoạch đãi vàng. Thậm chí Lăng Phong còn chạy đi lập cả tiền trang, mục đích ẩn là về sau rửa vàng tuồn ra ngoài, giao cho Gia Cát Vinh quản.
Chẳng qua, mấy ngày gần đây đám huynh đệ có phát hiện bí mật mới.
Cái chỗ vàng kia, không phải là vàng lẫn trong đất cát chảy ra, mà là…
Chuyện này vốn là của Bạch kỳ, Lăng Phong giao hết cho Long Bác Khôn, nay Phương Hùng lại vờ vô tình hỏi đến, khiến Long Bác Khôn không biết có nên nói không.
Phương Hùng vờ gặng hỏi:
– Sao vậy? Có gì khó nói sao? Ta chỉ quan tâm vậy thôi. Dù sao việc đào vàng cần nhân lực. Hoàng kỳ của ta nhân thủ đông đủ, lại đều là hảo thủ, ngươi nếu cần thì đánh tiếng là được.
Long Bác Khôn cười gượng, nghĩ một lát nói:
– Đúng là đang cần người, vả lại kia khả năng không phải mỏ vàng…
– Ồ, vậy chứ là gì?
Long Bác Khôn hạ thấp giọng nói:
– Có mấy tên biết chút bên đào mộ, nói có thể bên dưới là một cái lăng mộ. Thậm chí là lăng một Hoàng đế.
Phương Hùng không kìm được hít một hơi, ánh mắt lộ vẻ ham muốn:
– Bảo tàng? Thực sự? Còn nguyên sao?
– Nguyên hay không thì chưa biết, bọn ta cũng đang đau đầu với nó.
Bên ngoài hồ nước, quanh võ đài bỗng ồn ào hẳn lên.
– Phong Vân Hắc kỳ Tôn Lập lên đài.
Chỉ thấy Tôn Lập là một thiếu niên da ngăm đen, kẻ này là một trong 9 người Hắc kỳ, ở lại trấn giữ Vĩnh Lạc, còn đâu đều theo Lăng Phong lên phía bắc.
– Kinh Hồ Vô danh Hắc võ sĩ lên đài.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensexhay.org/mat-tham-phong-van/
Ngày hôm sau.
Cuối thu, trời càng lúc càng lạnh.
Đằng sau dãy núi đá lớn, tại một mỏ khai thác đá Hán Bạch Ngọc.
Chỉ thấy xung quanh đều phấp phới những lá cờ chữ “Phong” màu trắng, thấp thoáng vài bóng người đang đăm chiêu.
Long Bác Khôn đang đứng trước một cái động đất hun hút. Ở đó có vài khoáng công để ngực trần đang canh gác, chốc chốc từ trong đường hầm tối đen lại có vài người đẩy từng xe đất đi ra.
– Đại ca, hay là… chúng ta tung tin ra ngoài, cho đám tham lam nhảy vào trước chết trước? Dưới núi đã có rất nhiều kẻ nghe tin đổ về rồi, không sớm thì muộn cũng không cản được.
Người này là A Vỹ, thân tín của Long Bác Khôn.
Long Bác Khôn chỉ lắc đầu, đây là hạ sách.
Gã đang đau đầu, không biết là ai đã để lộ tin ra, cũng may là kịp thời bịt lại một ít. Đám giang hồ khác mò đến vẫn không sao, chỉ sợ quan binh cũng nghe tin.
Đây là địa bàn khai khoáng trọng yếu của Bạch kỳ, bên dưới có rất nhiều mỏ quý còn chưa khai thác hết. Nói trắng ra, Bạch kỳ đang khai thác lậu, bề ngoài đào đá, kỳ thực là đào mỏ kim loại. Nếu chỉ vì một cái hầm mộ mơ hồ mà vừa hại huynh đệ tỏn thất, vừa bị quan phủ thu hồi đất đai phát hiện chân tướng, vậy thì lợi bất cập hại.
Đang lúc Long Bác Khôn nghĩ không ra kế sách, lại có đàn em chạy vào báo:
– Lão Đại, Phương Tổng tiêu đầu đến.
Lát sau, Phương Hùng dẫn theo tầm chục huynh đệ đi vào. Đi cùng có một tên da đen vô cùng cao lớn.
Đúng, là người da đen, làm chúng huynh đệ đều tò mò không thôi.
Trung nguyên từ thời Minh đã giao thương khắp nơi, có cả thương nhân Byzantine da trắng, người Arab da ngăm, cho nên xuất hiện nô lệ da đen cũng không lạ. Chẳng qua rất hiếm gặp, đặc biệt là trong nội địa như Trường An. Thông thường phải chạy xuống Quảng Châu thì sẽ dễ gặp hơn.
Có tên thợ mỏ nhận ra tên da đen kia, cất giọng bàn tán:
– A, hắn là tân vô địch Lôi đài chiến hôm qua…
– Vậy sao? Sao lại đen sì như vậy, thật là kỳ quái.
– Nghe nói tên là Hắc Nô, là nô lệ Tây Vực, khỏe như một con trâu. Hắc kỳ Tôn Lập căn bản không thể động hắn, đành chịu thua.
Phương Hùng nghe cả vào tai, lộ ra chút đắc ý. Gã phải mất rất nhiều tiền mới mua được tên nô lệ dị nhân này từ thương nhân Kinh Hồ.
Vừa vào đến nơi, Phương Hùng nhìn cửa động sâu hoắm hỏi:
– Ở đây à?
Long Bác Khôn nghiêm túc nói:
– Mấy tháng trước, anh em ngẫu nhiên đào đá bị sập, lộ ra cửa động này. Về sau còn lộ ra cả một cái địa đạo bí ẩn được đào từ trước. Mấy anh em đoán là trộm mộ đào để lại.
– Nói vậy, đã có kẻ vào rồi?
Phương Hùng lộ ra chút thất vọng, có lẽ lo rằng mình đã đến muộn, bên trong kho tàng đã bị kẻ khác nẫng sạch.
Long Bác Khôn nói:
– Đúng là có kẻ đã vào, nhưng hình như là vào mà không có ra.
– Chết cả ở trong đó?
– Ta cũng đã mất một huynh đệ trong đó. Hôm trước cử 3 người vào dò, 1 người chết bên trong, 2 người trở ra được thì 1 bị trúng độc, cả khuôn mặt biến dạng thành câm điếc, chỉ còn lại 1…
Chưa nói hết câu, thì có một tên giám công chạy lại:
– Long Đại ca, A Đình cũng có chuyện rồi…
– Lại làm sao?
– Phát điên, nói năng hồ đồ không rõ.
– Mau đi xem sao.
Long Bác Khôn vội vã quay đầu:
– A Đình chính là tên thứ 3 còn sống đi ra.
Phương Hùng nghe vậy cũng vẫy huynh đệ theo xem.
Lát sau, bọn họ đến một cái lán nhỏ, chỉ nghe bên trong có tiếng hú hét cuồng loạn, đồ đạc đổ vỡ, bên trong có tiếng quát mắng nói cái gì “cẩu nô tài” “không được vào mộ” các loại từ ngữ khó hiểu.
Long Bác Khôn vội vào trong hỏi han, Phương Hùng chỉ ló mặt vào nhìn một cái liền đi ra ngay.
– Phương Đương gia…
Một tên thanh niên nhỏ thó tiến lại.
Lại nói, Phương Hùng là Tổng tiêu đầu, nhưng coi bộ mẫn cảm với vị trí “Đương gia”, cho nên thủ hạ Hoàng kỳ đều gọi gã đệm thêm hai chữ Đương gia.
Thanh niên nọ nhỏ giọng:
– Tại hạ cảm thấy chuyện này có chút “quá trùng hợp”.
– Trùng hợp chỗ nào?
– Điên lúc nào không điên, ngài vừa tới thì điên.
– Ý Lý tiên sinh là…
Kẻ này họ Lý, đang làm mưu sĩ cho Phương Hùng, cũng có chút học vấn Tam Tự Kinh. Nghe nói thi cử không đỗ phải đi bán chữ linh tinh, xảo diệu thế nào gặp Phương Hùng ở Kinh Hồ rồi đi theo, dần dà làm mưu sĩ.
Chỉ nghe gã ra vẻ mưu lược nói:
– Giả điên, sợ bị tra hỏi bố trí bên dưới, thậm chí là để Đương gia nhụt chí không vào nữa.
– Hừm, chắc không phải. Kể cả ta không vào hôm nay, hắn cũng không thể cứ thế làm một mình, về sau một khi đào ra được cái gì thật, hắn dám gặp ta sao?
– Đương gia, Long Bác Khôn là ai? Một tên đầu đà Diêm bang mà thôi. Chẳng phải năm đó hắn bị huynh đệ mình phản bội tới mông mới biết sao? Điều đó chứng tỏ, hắn căn bản không có tầm nhìn xa trông rộng như Đương gia, làm sao có thể tính xa được.
Phương Hùng trầm giọng:
– Dù sao ta đã đem người đến rồi, chắc chắn phải vào.
– Đương gia anh minh.
Lát sau, Long Bác Khôn mặt nhăn nhúm đi ra chửi:
– M* kiếp, rút cục là lăng mộ gì.
Tên họ Lý đánh mắt, ý tứ “hắn đang diễn đó”, Phương Hùng hiểu ý nói ngay:
– Để người của ta đi vào thử.
– Phương Đại ca, bên dưới vô cùng nguy hiểm…
– Haha, ta đem đến đều là hảo thủ, võ công cao cường, không phải lo.
Nói rồi không chờ Long Bác Khôn khuyên nhủ gì, Phương Hùng đã phất tay cho chục tên thủ hạ bắt đầu vào động, có cả Hắc Nô đi cùng. Gã và tên họ Lý thì vẫn đứng ngoài quan sát.
Gần hai canh giờ im ắng cứ thế trôi qua tẻ nhạt.
Ngay khi Phương Hùng nóng ruột muốn tự thân vào xem, thì…
– Aaa…
Một kẻ tóc tai bù xù như ma chạy thục mạng từ trong động ra, vừa ra ngoài đã úp sấp đầu xuống đất, toàn thân rách toác thê thảm.
– Sao rồi? Người đâu cả? Hắc Nô đâu?
– Có quỷ, có quỷ. Đương gia, bên trong có quỷ. Hắc Nô chết rồi…
Long Bác Khôn hơi nhiu mày, đây là lần đầu gã nghe xưng hô của thủ hạ với Phương Hùng.
Phương Hùng quát hỏi:
– Mau nói rõ cho ta. Bên trong xảy ra chuyện gì?
Tên thủ hạ mặt vẫn trắng bệch, run rẩy kể ngắt quãng:
– Bên trong, khắp nơi là cơ quan cạm bẫy, trùng trùng điệp điệp, còn có… cả khí độc, căn bản không thể tránh hết được. A Ngụy A Kiên… chết ngay khi vừa vào. Bọn tiểu nhân… may nhờ có… chút thân pháp, mới đi vào được mấy chục trượng… Sau cùng vào một thông lộ cổ quái, đi nửa canh giờ… vẫn không tìm thấy lối ra, lại thêm… 3 người bị bẫy chết…
Gã dừng một chút, nuốt một ngụm nước bọt nói tiếp:
– A Toàn nói… có lẽ là mê cung, cho nên chia nhau ra đánh dấu. Đi tiếp nửa canh giờ… vẫn không thể ra, bọn tiểu nhân… quyết định quay lại. Chỉ là, khi trở ra thì… phát hiện… phát hiện toàn bộ dấu hiệu lúc trước… đã bị… xóa sạch, thay vào đó là hình những… dấu tay to ấn vào tường. Bọn tiểu nhân cũng mặc… cứ một mạch quay lại cửa thông lộ. May sao… quả thực ra được. Nhưng vừa ra… thì phát hiện có người đứng sẵn ở đó chờ…
– Có người khác bên trong?
– Không không, không phải người… Là quỷ, là một con quỷ. Hắc Nô xông ra, con quỷ… chỉ vù một cái, Hắc Nô liền bị… nhấc bổng lên, sau đó thì… thủng ngực mà chết. Sau đó, A Toàn, Tiểu An… Tiểu nhân chạy… bán sống bán chết mới thoát ra được. Mẹ ơi, còn muốn về nhà…
Nói đến đó thì đã nước mắt nước mũi tèm lem.
Long Bác Khôn thở dài, lời của tên này không khác mấy so với lời của A Đình trước khi phát điên. Khác là có đoạn thông lộ và con quỷ kia rõ hơn, người của Long Bác Khôn thậm chí còn chẳng kịp gặp ai.
Tên mưu sĩ họ Lý lúc này lại là người tỏ vẻ kinh hoảng nhất, thì thầm:
– Không lẽ thực sự có ma quỷ trấn giữ? Phương Đương gia, hay thôi bỏ đi. Tại hạ nghe nói, lăng mộ Đế Vương, trước khi chôn xuống đều cho người vời chư ma chư quỷ đến canh, không có thiên binh vạn mã căn bản không thể vào đâu…
Long Bác Khôn tỉnh táo hơn, nói:
– Mấy huynh đệ biết chút bên đào mộ nói, những lăng mộ thế này, chỉ e phải có bản đồ mới được…
– Tàng bảo đồ sao?
Phương Hùng nhìn cái động sâu hoắm nọ, chính thức lộ ra vẻ trầm trọng, đồng thời còn có tò mò ham muốn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |