Triệu Đán có việc phải về Vương phủ, Phong ca cũng bị đuổi đi.
Sau bình phong, có một giọng nữ cất lên:
– Băng Băng, cái tên vừa giúp Vương gia, lúc ra về hắn có nói gì khác không?
Nha hoàn Phạm Băng Băng dọn dẹp bên ngoài, nghĩ nghĩ một lúc lưỡng lự đáp:
– Hắn… Nô tì không dám nói.
– Nói thì nói đi quỳ quỳ cái gì? Phiền chết ta mất.
Phạm Băng Băng cúi đầu, nàng ta kỳ thật không sợ lắm. Dương tiểu thư tuy xuất thân nhà võ, nhưng lại rất tốt tính, còn hoàn toàn khác với những tiểu thư quyền quý đanh đá khác. Nàng ta đối xử với hạ nhân gần gũi phóng khoáng, thậm chí có chút dân dã.
Chỉ là, câu của Lăng Phong lúc rời đi quá kinh hãi, nha đầu Phạm Băng Băng không dám nói ra.
Dương tiểu thư thở hắt ra, nhẹ giọng:
– Rút cục hắn nói gì? Ngươi cứ nói, ta tha chết cho ngươi.
Phạm Băng Băng nghĩ một lát, hít một hơi nói:
– Tạ tạ tiểu thư. Hắn nói…
Đến đây, Phạm Băng Băng học theo điệu bộ Lăng Phong, ra vẻ cợt nhả:
– “Kỳ quái, Phạm Băng Băng rõ ràng đẹp hơn Angelababy, phải làm tiểu thư mới đúng nha.”
– Cái gì?
Phạm Băng Băng quỳ dưới đất im thin thít. Quả nhiên khiến tiểu thư động nộ.
Đằng sau bình phong, có một bóng nữ nhân hấp tấp đi ra.
“Angelababy Dương Mịch”, tên thật Dương Diệu Chân, thân hình dong dỏng. Khuôn mặt không tính là mỹ nữ, cùng lắm chỉ có thể dùng hai chữ ưa nhìn. Nhưng cánh mũi hơi cao, gò má vuông, quả thật có điểm giống “tiểu hoa đán” Dương Mịch kiếp trước.
Được một lát, Dương Diệu Chân lấy lại sự bình tĩnh, lại hỏi:
– Hắn… còn nói gì nữa không?
Phạm Băng Băng tuy sợ hãi, có điều câu khó nói nhất cũng đã nói ra. Câu tiếp theo có vài chữ nàng nghe không hiểu, nhưng cũng không thấy sợ nữa, run rẩy đáp từng chữ:
– Còn nói… còn nói… “Thanh Hoa Sứ phối cầm phải đánh rê, đánh son ngay cả Châu gì đó cũng không hát nổi.”
Dương Diệu Chân hai mắt thất thần, vẻ mặt không dám tin run rẩy nói:
– Châu Kiệt Luân?
Phạm Băng Băng hồ hởi đáp:
– Dạ, tiểu thư tiên đoán như thần. Đúng là… Châu Kiệt Luân.
– Hắn có nói mình tên là gì?
– Lúc ra về nhớ lời tiểu thư dặn, nô tì đã hỏi. Hắn nói họ Lăng, không chịu nói tên. Nhưng mà…
Dương Diệu Chân đã rất nóng ruột:
– Nhưng mà làm sao?
– Nhưng mà hắn nói mình có tên tiếng Anh gì đó.
Dương Diệu Chân hừ mũi:
– Hừ, cũng bày đặt dùng tên ngoại, tên gì?
Phạm Băng Băng gãi gãi đầu, gắng gượng nhớ lại cách đánh vần của Lăng Phong, nói:
– Cái gì mà, gi… gi đờ rây…
– G – Dragon?
– Đúng rồi, đúng là cái “đờ – rây – gần” đó.
Dương Diệu Chân trong mắt vừa vui mừng xen lẫn kinh hãi. Còn lấy cả G – Dragon ra hù bản cô nương sao? Phàm là fan Kpop đều biết Angelababy thần tượng G – Dragon, tên kia rõ ràng là chọc tức nàng.
– Mau gọi A Tùng bám theo hắn. Chuẩn bị đồ cho ta, ta cần ra ngoài.
– A, vậy còn bên Vương gia?
– Ngươi muốn thông báo cho Vương gia hay làm gì thì tùy.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensexhay.org/mat-tham-phong-van/
Lúc này, trước hẻm Chu lâu.
Bốn người Tần Quyền đã đình chiến nhảy xuống đất, còn chưa kịp trả lời phỏng vấn cuối trận, phía đầu phố đã oang oang giọng ai đó:
– Là ai là ai là ai? Tháng trước đã mất chuỗi đẹp 30 ngày. Tháng này vừa mở mắt lại có chuyện. Các ngươi rút cục có xem Ngự Miêu Thần Bổ này vào đâu không?
Triển Chiêu hùng hổ vừa đi vừa mắng, dẫn theo một dàn dân phòng gậy gộc đầy đủ.
Bước tới hiện trường ngó nghiêng một lúc, Triển Chiêu lạnh giọng:
– Lại là các ngươi? Tối qua vừa tụ tập đánh nhau, bây giờ lại đánh nhau? Lộ dẫn chứng thân, giấy phép dùng đao, mau mau đưa hết ra đây…
Kỳ thực, quản lý nhân khẩu thời Tống khá lỏng lẻo, đặc biệt những nơi chiến loạn nạn dân đông đúc như Hà Đông. Cùng lắm chỉ khi nào truy bắt tội phạm, quan sai mới đòi soát lộ dẫn, chung quy chỉ là cái cớ bắt người về tra khảo.
Tiêu Thiên Phóng khoanh tay đáp:
– Đại nhân, tiểu nhân vốn là ăn mày, không có lộ dẫn…
– Không có? Tốt! Người đâu, đem về nha môn. Chu lâu chứa chấp kẻ gây rối, cũng vào dọn sạch cho ta…
– Tuân mệnh!
Anh em Bộ khoái lâu lắm mới được dọn dẹp vỉa hè, nhất tề hô lớn, thanh âm to rõ tròn đẹp.
Còn chưa kịp thi hành, từ đầu ngõ lại có tiếng hô:
– Triển Đại ca, Triển Đại ca, từ từ đã…
– Ai gọi ta?
– Đệ ở bên này… Nhìn sang trái một chút.
Triển Chiêu xoay đầu, cũng không biết đã nhìn thấy ai, chỉ thấy đầu vênh hẳn lên trời.
– Hừ, sao ngươi toàn đem phiền phức đến cho ta vậy?
Lăng Phong thoáng nhìn qua tình hình.
Chỉ thấy Tần Quyền xòe hai tay ra vẻ vô tội. Nhìn sang phải lại thấy Đại Đao, tuy không hiểu ra sao, dù sao đều là người một nhà, bèn nhoẻn miệng cười cầu tài:
– Triển Đại ca, mấy huynh đệ giao lưu thôi, không đến mức nghiêm trọng vậy chứ?
Triển Chiên hai mắt phát lạnh, giận dữ nói:
– Sao lại không nghiêm trọng, phi thường nghiêm trọng là khác. Có biết Thái Nguyên đang thi đua châu phủ tiêu biểu toàn quốc không? Con phố này là trọng điểm cần tu bổ. Ngươi nhìn… Nhìn… Nhìn thử đi.
Lăng Phong bị 3 chữ “nhìn” liên tiếp làm cho đầu váng não trướng.
Triển Chiêu lạnh giọng:
– Đều nát bét hết cả. Còn thi đua gì nữa? Ngươi nói nghiêm trọng hay không?
Lăng Phong gãi gãi đầu:
– Nghiêm trọng nghiêm trọng. Dù sao tổn thất vật chất thôi, cũng không có ai bị thương mà. Không biết… có thể giải quyết dựa trên tinh thần “đóng góp” hay không?
– Hừ, vậy phải xem là góp bao nhiêu?
Lăng Phong thở dài. Dân phòng thời nào cũng như nhau.
Rút cục vẫn là Phong ca, thân là Bang chủ, lầm bà lầm bầm “ký tên vào biên bản”, ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa lấy ra một nén bạc đưa cho tên sai dịch.
Triển Bộ đầu cầm bạc giơ lên cao soi qua soi lại, hai mắt lệch hẳn vào trong, rút cục mắng:
– Chỉ có chừng này? Tiểu đệ à, ngươi có biết mấy huynh đệ sáng sớm bị dựng dậy, phí tổn tinh thần, tiêu hao tinh lực lắm không hả? Chưa kể ảnh hưởng trị an phố phường. Ngươi có biết một khắc không lưu thông trong này, ngoài kia có thêm một kẻ chết đói hay không?
Lăng Phong gãi gãi tai:
– Ài, Đại ca, chỗ người quen mà, nhẹ tay chút…
– Nhẹ tay?
Triển Chiêu cầm cán đao gõ gõ tên sai dịch dáng vẻ thư sinh đứng cạnh:
– Ngươi nói, chiếu theo Đại Tống Luật, tội này phạt bao tiền?
Tên sai dịch nọ cười dài, xòe mười ngón tay.
Lăng Phong toát mồ hôi:
– 10 Lượng?
“Hử?” Triển Chiêu hai mắt lại nhíu vào một chỗ.
Lăng Phong lảo đảo:
– 100 Lượng?
Tên quan sai cười gian:
– Ý ta là, trong người có bao nhiêu bạc, đưa ra xem thử?
Lăng Phong trợn mắt. Làm bộ xoa xoa khắp người, rút cục bên hông có một chỗ lồi ra, thò tay móc ra thêm… một nén bạc.
Triển Chiêu thở dài:
– Ài, ngươi rút cục có tư tưởng tiến thủ không vậy? Nghe nói ngươi làm khách khanh…
– Tân khách, vẫn chưa là khách khanh.
Tin tức của Triển Bộ đầu cũng thật nhanh, Phong ca vừa tinh mơ gặp Vương gia, vừa trở về Bộ khoái đã biết. Không lẽ mấy vị đây núp sẵn trong bụi, nhắm Phong ca vừa có tiền kiếm cớ trấn lột.
– Thì tân khách. Vậy mà trong người chỉ chừng này tiền? Làm sao mua sắm y phục? Làm sao trả tiền thuê nhà? Làm sao có bạn gái? Làm sao mua nhà tậu xe ngựa? Đúng là… khiến cho đại ca thất vọng mà.
Lăng Phong hoàn toàn bị đánh động tâm can, nước mắt ngắn nước mắt dài, khổ sở nói:
– Đại ca khuyên phải, đệ sẽ cố gắng nỗ lực…
Qua loa thêm một lát, chờ đám “cướp ngày” vừa đi mất, Lăng Phong bỗng nhếch mép lẩm bẩm:
– Hừm, cũng may ông thần cơ diệu toán. Cả vạn bạc nếu đổi hết ra thỏi, làm sao khiêng về nổi chứ?
Nói xong lại hí hửng cười, tay sờ sờ ngân phiếu sau mông.
Chẳng phải mới sáng còn bế tắc chuyện tiền sao? Xem xem, Phong ca vừa đi Vương phủ đại triển thần uy một cái, liền có ngay vạn lượng. Không làm nam chính cũng phí mà.
Chẳng qua cũng phải nói, cái đám Vương công quý tộc quả đúng là tiêu xài như nước. Chỉ vì làm vui lòng người đẹp, liền thoải mái ném ra vạn lượng như không, chuyện thật như đùa. Phong ca gì thì gì, tính mạng có thể treo vì gái, nhưng tiền tuyệt đối phải tính toán kỹ.
Tiền, rất trọng yếu nha.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensexhay.org/mat-tham-phong-van/
Lát sau, sảnh Chu lâu.
Chỉ thấy Đại Đao Tiêu Thiên Phóng, người đao người côn, thân hình đều cao lớn, như hai sát thần chiếm mất một góc. Ngũ Thử Tần Quyền Lăng Hổ ngồi trên bậc cầu thang.
Nhưng đáng nói nhất phải là người ngồi giữa sảnh.
Chính là anh tuấn tiêu sái Phong ca… Bỏ đi, là một mỹ nữ búi tóc cao quý, y phục mượt mà, phong tình vạn chủng. Và một tiểu muội tinh linh đáng yêu bên cạnh.
Nhìn vào hai mẹ con Thành Bích ngồi cạnh nhau, quá nửa nam nhân ở đây đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một cảnh tượng… Khụ!
Lăng Phong khều Bạch Ngọc Đường:
– Ngươi đi làm về lúc nào vậy?
– Mới về.
– Không bị trễ giờ chứ?
– May là không.
Lăng Phong suýt chút úp sấp. Con m* nó làm màu, đi ăn trộm mà cứ như nhân viên nhà nước.
Hắn hắng giọng:
– Rút cục có chuyện gì lại đánh nhau?
Bạch Ngọc Đường hích tay Từ Khánh:
– Ta tăng ca về muộn không rõ. Lão Lư, ngươi kể đi!
Lư Phương chỉ vào mũi mình, làm bộ khó nói:
– Ta? Ta không giỏi kể chuyện cho lắm. Vẫn là để lão Lôi thôi.
Lôi Trấn bị lãng tai, liền nói to:
– Ta? Chuyện gì?
– Thì chuyện… đó đó? – Lư Phương chỉ tay nhắc nhắc.
Lôi Trấn rút cục hiểu ra, đỏ mặt:
– Chuyện đó? Ài, các ngươi… cứ ép ta. Được rồi, kể thì kể.
Lăng Phong thấy tựa hồ không đúng lắm. Chỉ nghe Lôi Trấn dõng dạc:
– Nàng ấy tuy hồng bài thanh lâu, nhưng thủ thân như ngọc, tiết hạnh…
– Gượm đã… hình như không phải chuyện này.
– Làm sao? Các ngươi đang nói chuyện nào?
Lăng Phong mắt trợn ngược, quên mất tiêu thằng này tai lãng.
Cũng chỉ Tần Quyền vội vã chạy tới:
– Không, lão Lôi. Chính là chuyện này, ra ngoài hai chúng ta bàn kỹ hơn.
Rút cục, lại để Lăng Hổ đại sư thuật lại, kể chuyện đánh nhau mà như giảng kinh, Lăng Phong còn tưởng mình sắp đắc đạo.
Lăng Phong nghe xong nói:
– Còn tưởng gì? Tương lai đều là người một nhà…
Thành Bích cười mà không cười, nói:
– Ngươi có biết, chúng là Thiên Nhẫn giáo?
Giọng nàng có chút không vui. Chẳng qua, Lăng Phong vừa có tiền, tâm hồn phơi phới không để ý đến. Phong ca lúc này đang là cả một “bầu trời nhân cách”. Đừng nói Thiên Nhẫn giáo, Thiên Chúa giáo xuất hiện cũng chả sao cả.
Lăng Phong cười dài nói:
– Thiên Nhẫn thì cũng có làm sao đâu? Đều là bằng hữu thôi. Ngũ Thử, nói cho mọi người biết, Phong Vân bang tiêu chí là gì?
– Có văn hóa.
Ngũ Thử uể oải đồng thanh.
– Chính vậy, cho nên có chuyện thì không nên cứ đánh nhau. Mà làm sao các ngươi lại uể oải như vậy?
Ngũ Thử chép miệng:
– Ra ngõ đã gặp quan binh, hôm nay chẳng làm ăn được gì, đói.
– Haha. Kém. Xem đây…
“Bạch”
Ngân phiếu 1 vạn lượng được đặt ngay ngắn lên bàn.
– Thế nào? Không có ta ra ngoài kiếm tiền, các ngươi ngồi ở đó có mà chết đói hết…
Lời còn chưa nói hết, đã nghe tiếng Điền Khai Quang chạy vào:
– Bang chủ, bên ngoài có khách tới, nói là cần hộ tiêu.
– Hộ cái gì tiêu? Bây giờ đang lúc họp bang kiểm điểm. Từ từ, hộ tiêu?
Lăng Phong ngẩn ra.
Thực ra, ngay từ ngày đầu thành lập, Lăng Phong đã xác định Phong Vân bang sẽ là một chi nhánh tiêu cục cho Phong Vân đoàn. Cho nên hắn cũng dán cáo thị nhận vận tiêu toàn thành.
Chỉ là, mãi chẳng có khách…
Hôm nay rút cục ngày gì, tiền vào như nước.
Lăng Phong bỗng liếc sang Thành Bích. Chỉ thấy như có làn gió mát rượi thổi vào người.
Bởi mới nói, nam nhân mà cứ độc thân sẽ mãi không đột phá được. Chỉ khi có một nữ nhân ở bên cạnh, lập tức vận mạng sẽ đổi. Còn là đổi theo chiều hướng nào, thì… hên xui.
Chỉ nghe Thành Bích cất lời:
– Từ hôm nay, Phong Vân và Trường Phong là một nhà. Ta sẽ nhường lại chức Đại Đương gia cho Lăng Bang chủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |