Làm sao được như bố, không nâng niu không chỉ thêm mệt mỏi cho mẹ, mẹ vất vả cả ngày, vất vả lắm mới về được. Tôi không thể không kêu lên vì thương.
Tôi bước vào ngay lập tức, kéo tay áo lên, cầm lấy dao cắt rau từ tay mẹ và xả vào nước.
Hành động đột ngột của tôi khiến mẹ tôi sững sờ một lúc, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, rồi cười cẩn thận. Nở nụ cười, bước đến bên nhẹ nhàng lật con tôm đang cháy âm ỉ, ánh mắt đầy ý cười.
Chẳng mấy chốc, có sự tham gia của tôi, mẹ không còn phải phân tâm, chạy vạy giữa chừng để rửa rau nữa, tiến độ cũng tăng lên rất nhiều. Mẹ dường như rất vui, ngân nga một bài hát và nấu rau. Đột nhiên, tôi đưa tay sờ sờ mông của mẹ, làm cho nụ cười của mẹ đông cứng lại, sau đó mẹ quay đầu bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: “Tiểu Phong, còn làm gì vậy? Gan lớn rồi phải không? Bố của con vẫn ở ngoài kia kìa”
Âm thanh của mẹ đè nén, tôi không nói gì, chỉ dùng hai tay ôm mẹ vào lòng, chặt chẽ dính vào sau lưng mẹ. Cảm nhận hương thơm quyến rũ trên cơ thể mẹ, và lặng lẽ tận hưởng giây phút này nơi mẹ vẫn thuộc về tôi có lẽ là điều tốt đẹp cuois cùng đối với tôi.
Sau một vài lần vật lộn, mẹ đã từ bỏ sự phản kháng của mình và để tôi ôm mẹ như thế này. Sự khác lạ của tôi khiến mẹ tôi cảm thấy lạ và hỏi tôi bị sao vậy, có điều gì đó bận lòng không?
Tôi vẫn không lên tiếng, tôi chỉ lặng lẽ ôm mẹ, và không nói gì.
“Tiểu Phong buông mẹ ra, con như thế thì mẹ nấu sao? Nếu bố con nhìn thấy thì sao?” Một lúc sau nồi vang lên tiếng hơi bốc lên, mẹ không thể không vội vàng nói với tôi.
Mà tôi nhắm mắt lại, như thể mọi chuyện không còn gì liên quan đến tôi, tôi vùi đầu vào sau dái tai trái của mẹ và hít một hơi thật sâu, như thể tôi muốn nhớ mãi mùi của mẹ. Sau khi làm tất cả những điều này, tôi cúi đầu chạy ra khỏi bếp và trở về phòng riêng của mình.
Sau đó, mặc dù tôi cũng có ra ăn nhưng trong suốt quá trình tôi vẫn không phát ra tiếng động, nhiều nhất tôi chỉ trả lời hai lần khi có người gọi.
Bố và chú Cảnh Minh là một cặp thanh niên học thức lâu ngày không gặp, tự nhiên vui vẻ uống rượu, trong khi mẹ đang giúp bố rót rượu và trò chuyện với người cô thời thượng tên là Huệ Anh.
Điều tôi không biết là trong khi tôi đang cúi đầu ăn cơm, sự chú ý của mẹ luôn hướng về tôi, đôi mắt lấp ló của bà lóe lên những suy nghĩ đầy suy tư.
“Này, tại sao con tôm hơi đắng và mặn vậy? Không có lý do gì, tôi mua nó ở chợ ven biển, và người lái buôn nói rằng nó mới được vớt”. Bất ngờ, bố tôi bắt được một con tôm, và vỏ của con tôm được mẹ làm cẩn thận, tôi bóc ra nhưng bố tôi cắn một miếng, có vị lạ, tôi thấy lạ, vì hôm nay bố tôi mua con tôm ở chợ bờ biển về. Chúng tôi ở gần biển, chợ do ngư dân dựng tạm ven biển, dùng để buôn bán hải sản tươi sống.
Hai mẹ con tôi nhìn hơi kỳ quái nhưng rồi tôi nói: “Là con sơ suất, vừa rồi mẹ chạy đi rửa rau rang tôm, nhìn lửa không rõ, con lỡ tay làm cháy một chút, con xin lỗi”.
Bố muốn nổi cáu, thường thì bố có nhường nhịn mẹ đến đâu cũng không sao, lúc này lại có người ngoài, coi như cũng phải bày tỏ thái độ. Cũng may chú Cảnh Minh ngăn lại, “không thành vấn đề, tôm khi bị cháy càng có hương vị, uống rượu vừa vặn.”
“Haha không sao đâu, tiếp tục uống rượu, Thục Nhàn kệ chồng em, đừng để ý đến, em nấu cho chúng ta một bữa cơm ngon như vậy, chúng ta vui còn không kịp ấy, tôi thật sự không thể tưởng được em lại tốt như vậy.” Lúc nấu ăn, Thục nhàn, lần sau tôi phải xin được chỉ giáo mới được”
“Ừ, Thục Nhàn, em thực sự phải dạy Huệ Anh cả hai tay. Ngay cả con trai cô ấy cũng không muốn ăn những gì cô ấy nấu”
“Hử? Thật sự là xin lỗi nhé, để anh ăn món khó ăn lâu như thế” Huệ Anh giả vờ không tức giận.
“Hehe, nào có chứ đều là chuyện bình thường, anh chỉ sợ mẹ bỏ bê mẹ con em thôi.”
… Bạn đang đọc truyện Mẹ là hiệu trưởng tại nguồn: http://truyensexhay.org/me-la-hieu-truong/
Tôi biết là do mình đã khiến mẹ tôi bị bố tôi trách móc, nhưng tôi không có một chút hối hận, tôi có chút để trả thù sự nghi ngờ của xã hội và để trút nỗi oan ức, tuy vô tình nhưng tôi rất vui khi thấy bố tôi mất bình tĩnh.
Sau ba vòng uống rượu, bố và chú Cảnh Minh đều không thể đững vững, hai người đều muốn chiến đấu lần nữa, thấy vậy mẹ và dì Huệ Anh vội ngăn cản, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, dì Huệ Anh và tôi giúp chú Cảnh Minh xuống nhà lấy xe, trong khi mẹ tôi trông chừng, nhưng bố tôi không cần phải giúp vì ông ấy đã nằm sẵn rồi. Đây là ở nhà, và mẹ tôi để thế.
Chú Cảnh Minh cũng không khá hơn là bao, chú ấy luộm thuộm. Dì Huệ Anh, tôi và mẹ tôi là ba, rất khó để giữ chú ấy lại ngã.
Khi tôi đột ngột bước ra khỏi cầu thang, chú Cảnh Minh loạng choạng và ngã về phía trước, tôi và dì Huệ Anh vội vàng cố gắng đỡ lấy, nhưng chúng tôi đã bị trọng lực của chú Cảnh Minh kéo đi, mẹ đứng ở phía sau lại càng khó với tới, cả người choáng váng, không kịp phản ứng.
Tôi vấp ngã trên mặt đất và mọi chuyện không dừng lại ở đó. Đột nhiên một bóng đen đập vào mặt tôi làm tôi tắc thở, tôi sắp chết ngạt.
Khoan đã đây là cái gì, làm sao lại có mùi dâm mỹ, kèm theo mùi hôi. Nó hơi quen thuộc, như thể tôi đã ngửi thấy nó ở đâu đó – nhưng điều đó không quan trọng, tôi phải thở, nếu không tôi sẽ chết.
Tôi vùng vẫy và bất chợt mở mắt ra, đoán xem tôi đã thấy gì? Đỏ, đen đỏ, cảnh tượng này có vẻ giống với những gì tôi thấy cách đây không lâu, đó là…
Quần tất màu đen, bên trong in một làn da trắng nõn, một chiếc quần lót ren mỏng gần như trong suốt, giữa hai cái mảnh mông ngấn mỡ suýt lọt vào khe hở. Đây có phải là một chiếc quần lót ren sexy không? Sau đó những gì tôi thấy trước mắt là…
Thật lâu sau, khi tôi sắp nghẹt thở, cái mông to lớn này cuối cùng cũng động đậy. Nhưng mọi thứ lại không phát triển theo thói quen bình thường, cái mông thực sự tiến lên, một mảng thịt mu mềm mại chặn lại miệng của tôi, mặc dù có một lớp ren trong suốt, nhưng lớp ren gần như mỏng, có nghĩa là thế này. Âm hộ gần như bằng miệng với tôi.
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là lớp tất đen bên ngoài lẽ ra phải từ quần tất, nhưng một mảng lớn của đũng quần đã bị nứt, tôi cứ nghĩ là do mình gây ra, nhưng ngẫm kỹ lại thì tất cả những đôi tất hiện tại đều có chất cống – kiểu dáng sát thương, sao có thẻ xe ra dễ dàng như vậy, đây là nhân tạo.
Góc nhìn hơi di chuyển về phía trước, và tôi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc hợp thời trang đang ngồi trên đầu một người đàn ông trẻ tuổi. Bạn không cần phải đoán cũng biết đó là cô ấy. Ngay sao khi chú Cảnh Minh bị ngã, tôi cũng bị ngã, nhưng dì Huệ Anh may mắn không đỡ chú Cảnh Minh kịp nên không bị đưa đến đó, nhưng cô ấy quên mất đôi giày cao gót hôm nay đang đi và muốn đỡ tôi dậy trước, nhưng cô ấy không cẩn thận giẫm phải quần của chú cảnh minh, chú ấy vấp ngã, mất trọng tâm và ngã đè lên người tôi, còn mông ngồi trên đầu tô.
Các thói quen phát triển kịch tính thường không đến từng cái một mà đến theo nhóm. Mẹ phản ứng ngay và tiến lên định kéo dì Huệ Anh, dì kêu tôi dậy trước, nhưng không ngờ lúc đầu mẹ thấy tôi vất vả, sau đó mở mắt ra là bà sững sờ. Tôi đang nhìn trộm mông của dì Huệ Anh. Thực tế thì tôi có nhìn nó, mẹ vô cớ cảm thấy không vui một lúc, đồng thời kéo tay dì Huệ Anh ra một chút, làm cho mặt âm hộ của dì Huệ Anh trực tiếp áp vào miệng tôi.
Cuối cùng tôi cũng biết thứ gì bắt đầu chảy vào miệng mình, hóa ra là vợ của chú Cảnh Minh, cái đó của dì Huệ Anh. Đó không phải là mùi của những vệt nước chảy ra từ lỗ âm hộ của mẹ tôi và dì Ôn khi tôi làm tình với họ sao?
Sau nhiều khó khăn, cuối cùng dì Huệ Anh cũng đã rời khỏi bầu trời của tôi, và tôi liền cảm tháy tràn đầy sức sống.
Cảm giác vừa rồi tôi rất rõ ràng, dì Huệ Anh, cũng là người cùng cảnh của tôi làm sao có thể không cảm nhận được, nhưng sau khi đứng dậy, chúng tôi ngầm không đề cập đến chuyện xấu hổ. Khi mẹ tôi hỏi chúng tôi có sao không, chúng tôi không nói với mẹ. Đã thế, ba người chúng tôi tiễn chú Cảnh Minh lên xe với suy nghĩ của chính mình, người lái xe đương nhiên là dì Huệ Anh, may mà cô ấy cũng có bằng lái xe, nếu không hôm nay sẽ phiền phúc.
Trước khi đi, tôi thấy rằng cái nhìn cuối cùng của dì Huệ Anh nhìn tôi thật kỳ lạ không phải kiểu kỳ lạ mà các bạn tưởng tượng đâu, chính là cảm giác nói không nên lời, như có lời muốn nói với tôi nhưng vì mẹ tôi có mặt nên không cách nào mở miệng.
Sau đó khi tôi lên lầu, mẹ tôi nhìn tôi một cách kỳ lạ, hôm nay bị làm sao vậy? Có cái gì trên mặt tôi sao? Điều khác biệt là khi mẹ nhìn tôi chằm chằm, gương mặt lạnh tanh như tảng băng với nhiệt độ hàng chục độ dưới 0 khiến lòng tôi rùng mình. Nó khiến tôi muốn nhân cơ hội gần gũi mẹ mà không dám.
Sau đó mẹ con tôi về nhà, mẹ tôi phụ trách chăm sóc bố tôi, tôi phụ trách thu dọn hậu sự, tôi phải mất cả tiếng đồng hồ hoàn thành mọi việc.
Tôi bước đến cửa phòng định vào nghỉ ngơi nhưng lại nghe thấy tiếng động từ phòng bố mẹ, tôi bước đến thì thấy cửa phòng chưa đóng chặt, tôi nhẹ nhàng đẩy ra, đúng lúc thấy bố đang lê tấm thân nặng trĩu đặt mẹ xuống giường đặt tay lên nơi lồng ngực của mẹ, tôi chớt thấy bàng hoàng. Chắc chắn rồi, chuyện gì sắp xảy ra? Mẹ rốt cuộc không thuộc về tôi…
Tôi không tiếp tục xem nữa. Hơn nửa tháng nay bố không về, tự nhiên bố muốn có một thời gian vui vẻ với mẹ. Bạn không cần phải đoán điều gì sẽ xảy ra. Nếu như trước đây tôi từng do thám, nhưng điều tôi cảm nhận được bây giờ là nỗi đau vô tận giằng xé trái tim, và hương vị buồn đến nao lòng, không cam lòng, không cam lòng và bất lực.
Trong phút chốc, cả người tôi như mất hồn, hoảng hốt buông tay nắm cửa, lê thân hình nặng ngàn cân về phòng, thấp thỏm đóng cửa lại.
Nằm trên giường yếu ớt nhìn trần phòng, xung quanh cô quạnh đến mức không phát ra tiếng động, trong cả căn phòng chỉ có chiếc đồng hồ báo thức cạnh giường, kim giây bên trong tích tắc tích tắc. Mỗi giây “tích tắc” của đồng hồ đều gợi lại những ký ức về mẹ trong tâm trí tôi, sự thông minh, lạnh lùng, chín chắn của bà, cơ thể, sự nghiêm khắc của bà…
Tôi thật ngốc, thực sự tôi đã tưởng tượng mình sẽ có tình yêu với tôi nghĩ mẹ đã luôn coi tôi như một đứa trẻ. Và chỉ có tôi mới có thể ngây thơ đến mức nghiêm túc trong trò chơi mang tên tình yêu và loạn luân này. Dường như đã đến lúc tôi phải tỉnh ngộ, cái gọi là tình yêu cổ tích không thể nào chắp cánh thành hiện thực.
Chỉ là con thôi… con thật sự không chịu nổi mẹ… con thích mẹ vô cùng… con không muốn chỉ là mẹ con với mẹ… con…
Đột nhiên cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, mẹ tôi từ ngoài bước vào, “con cái đứa nhóc này, trốn trong phòng con làm gì vậy?”
“Mẹ? Mẹ…” khi nghe thấy tiếng mẹ, tôi bật thốt lên theo phản xạ, tôi bỏ qua những giọt nước mắt trên khóe mắt mà kinh hãi nhìn mẹ, liệu sẽ xuất hiện ở đây, vào lúc này, lẽ ra mẹ không phải ở cùng với bố tôi sao?
“Con cái gì mà con, con muốn nói rằng mẹ nên ở bên bố vào lúc này, và không nên ở đây?” Mẹ trong mắt “sau đó con sẽ thể hiện vai nam chính bi thảm, và diễn cảnh xả thân khó quên ở đây?”
“Hả, mẹ mẹ mẹ…”, vẻ mặt tôi kinh ngạc sợ hãi, chấn động vô cùng, mẹ là con giun trong bụng tôi sao.
Mẹ đến nói với tôi: “Chỉ vì suy nghĩ nhỏ nhặt của con mà không cầm được mạch. Mẹ làm công nhân tay trắng có giấy phép thú y bao nhiêu năm rồi. Kể từ khi mẹ bảo bố con về, buổi chiều con cư xử kỳ cục như một con người khác, đúng vậy mà còn làm nhiều hành động khó giải thích được. Con thật sự nghĩ mẹ ăn chay đấy, con đừng quên, bao nhiêu năm nay con đã làm điều gì xấu xa để giấu mẹ mà mẹ không biết?”
Tôi lập tức vui mừng khôn xiết “mẹ, ý mẹ là… chúng ta sẽ không trở thành mối quan hệ mẹ con?”
“Mẹ là mẹ con, làm sao mẹ có thể thay đổi, mẹ có thể phủ nhận được không?”
“Con không có ý này… ý con là… này… con cũng không biết mình đang nói về cái gì nữa, ý con là gì, chính xác là gì… nói sao đây… ah… con không biết nói…” lưỡi tôi thắt lại, tất cả bắt đầu không mạch lạc.
Mẹ thở dài và dừng cuộc nói chuyện đầy lo lắng, điên cuồng của tôi mà không thể tìm ra điểm mấu chốt. “Đứa nhỏ ngốc nghếch, không giải thích được rõ ràng lời nói của mình, sau này tìm bạn gái như thế nào, ta nghĩ cả đời này chỉ có thể ôm mẹ thôi.”
“Nếu là như vậy, con nguyện ý, con nguyện ý ôm mẹ cả đời.”
Nhìn thấy tôi đột nhiên nghiêm túc kiên định, mẹ khẽ mỉm cười, trong mắt trần đầy nhẹ nhõm.
Ngay lập tức nhìn tôi và nói: “Con nhớ đừng nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa. Mẹ anh có phải là loại phụ nữ dễ thay đổi ý kiến không?”
“Con cái đứa trẻ ngốc, nếu mẹ không thực sự yêu con, con có nghĩ mẹ sẽ duy trì mối quan hệ lố bịch như vậy với con không? Chuyện tình cảm không phải một sớm một chiều, tình yêu cũng thế. Mặc dù mẹ rát có lỗi với bố con nhưng mẹ không phải là người bội bạc đâu. Mẹ thì vậy, không thích luộm thuộm, yêu thì yêu rồi, vẫn là đứa con xấu xa như con”
“Mẹ cũng đã từng mơ hồ, nhưng từ khi quyết định đi bước này với con, mẹ sẽ không bỏ chạy đâu. Tiểu Phong cuộc đời vẫn thường đối mặt với nhiều lựa chọn, một khi đã đưa ra quyết định nếu đã lựa chọn, con phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình…”
Trong đầu mẹ chợt lóe lên những lời mà cô bạn thân Thu Vân đã nói với chính mình, cuộc đời thường có rất nhiều lựa chọn, và bạn không biết lựa chọn nào là đúng hay không đúng. Có thể sự lựa chọn hiện tại của bạn là sai lầm, nhưng bạn phải chọn sai lầm trước, sau đó bạn sẽ biết sai lầm nào đáng mắc phải hơn, vì không thể tránh khỏi nhiều sai lầm, tại sao lại để sự hối tiếc chôn vùi cuộc đời mình?
“Con là sai lầm mà mẹ đã chọn” phút chốc, không khí trong cả phòng im ắng, trong mắt mẹ chỉ có một tia lửa nóng bỏng, tôi ôm lấy eo mẹ, đưa tay còn lại qua mẹ. Bụng bị đẩy ngã xuống giường. Nếu có thể kìm lại vào lúc này, tôi đã không phải là đàn ông – tôi lập tức nhìn đôi môi đỏ mọng quyến rũ của mẹ tôi khẽ run lên, cắn và hôn như lưỡi khô!!
Khoảnh khắc tiếp xúc với môi mẹ, tôi cảm thấy miệng mình như muốn chảy ra, thật mềm, làm sao mà đôi môi của mẹ mềm quá. Cái lưỡi vụng về của tôi chưa kịp thè ra thì nó đã bị mẹ cuốn vào trong miệng, đây là lần đầu tiên mẹ tôi chủ động như vậy – tôi dính chặt lấy lưỡi mẹ, lâu không muốn tách ra nụ hôn như tình yêu của tôi, không bao giờ nguyện chia lìa, dù muốn thù với cả thiên hạ, ai quy định mẹ con không được yêu nhau? Chúng tôi sẽ đi ngược lại bầu trời.
Tay tôi không kìm được mà di chuyển đến vị trí ngực của mẹ, khi mẹ về thì thay bộ quần áo ở nhà để tiện nấu nướng, qua một lớp áo tôi vẫn có thể cảm nhận được sự đầy đặn của nó.
Tôi và mẹ tiếp tục hôn nhau, như một cặp đôi trong ngày tận thế, kiểu tình yêu không có ngày mai. Tôi ôm chặt lấy ngực mẹ, thấy mẹ không chống cự, tỏ vẻ ưng thuận trước thái độ của tôi nên tôi bỏ qua và mạnh dạn đưa bàn tay ác quỷ của mình ra với mẹ, muốn xâm phạm vị trí của mẹ. Kích thước của cặp chắc chắn và cao chót vót không có góc cạnh, và nó to lớn ngoài sức tưởng tượng mà rất khó để cầm bằng một tay. Bộ ngực của mẹ thật là to…
Sau đó tôi nhân cơ hội đó mà kéo bộ quần áo ở nhà rộng rãi của mẹ lên, để lộ ra chiếc áo lót có hoa văn ren bằng lụa màu đen, được quần chặt, căng đầy đến nỗi áo ngực sắp bung ra bóng sữa. Với bộ ngực đã đạt đến mức này thì không có cái gọi là khe ngực, cái gọi là khe ngực chỉ là do những phụ nữ có bộ ngực nhỏ hay còn gọi là đĩa cd bóp ra. Các bạn đã xem những em diễn viên âu mỹ vú bự chưa, em nào cần bóp khe ngực kiểu gì chưa? Không cần đâu, với cặp vú to như thế này thì phải biểu cảm kiểu gì, còn cứ đòi bóp thì sẽ hủy hoại vẻ đẹp của bộ ngực.
Nhìn hai cái vú to như quả bóng của mẹ mà chảy nước miếng, cảnh đẹp hiện tại nếu còn chịu nổi mới lạ đấy, không chịu nổi vẻ đẹp như vậy nên lập tức nhảy lên…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ là hiệu trưởng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Update Phần 132 |
Ngày cập nhật | 05/01/2024 12:16 (GMT+7) |