Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mèo con miệt vườn » Phần 20

Mèo con miệt vườn


Truyện đã hoàn thành

Phần 20

Mình cũng hông biết sao qua nổi 6 tháng kế đó nữa, sáng ra đi làm là phải nựng thằng con ở nhà trước rồi hôn vợ, vô cơ quan ngồi ấm đít phải nựng tiếp mẹ lẫn con bên kia. Dù con mèo cũng thuộc loại biết điều lắm, nhưng cũng không tránh khỏi cảm xúc tiêu cực chung của mấy bà bầu, là điều mà chẳng thằng đàn ông nào có thể hiểu nổi. Theo lời khuyên của 1 đứa bạn chí cốt là nữ, mình cứ giữ cho nàng bận nhất có thể, bận từ sáng tới chiều tối luôn, nên mình cho nàng sáng đi làm, trưa tự học bài, chiều 3 ngày học yoga, 3 ngày học tiếng Anh, tối về nàng tự làm việc nhà nữa là hết con mẹ nó giờ. Nhiều lúc nàng thắc mắc: “Sao đi khám thai nói 16 tuần tuổi rồi hả? Em nhớ mới đâu đây mà?”. Mình cười hì hì mà trong lòng đổ mồ hôi hột, ngày nào cũng nhắn tin hỏi thương hông, yêu hông, có thăm hông, trưa nắng mà chạy đầu đầy mồ hôi ngoài đường, lâu lâu còn bị chê hôi rình không cho ôm, hừ, hôi tại ai chứ.

Nhiều lúc giả bộ về nằm 1 đống, nói bị căng thẳng công việc cho ra vẻ ta đây bận rộn, thực sự thì việc đã vào guồng, cứ đúng quy trình tàn tàn làm tới, tiền vô đều đều, bữa nào căng quá kêu nhân viên nó làm choàng luôn phần mình cũng được. Thực sự là 2 đứa con 2 nơi làm mình nhiều đêm phải bật dậy luôn, vì nằm kế con cọp mà mơ thấy con mèo gọi mình, hên là không có nói mớ. Dù vậy, những lần lẫn lộn giữa bên này và bên kia làm vợ mình phải nheo mắt nghi ngờ sao thằng chồng nó mua lộn sữa cho con nít và sữa cho bà bầu, hừm, lâu lâu giả bộ đãng trí cho có chứ mặt mình sao đãng trí được, chỉ có quơ lộn tay thôi.

Đôi khi, mình cũng phục con mèo của mình thiệt, nếu lấy tiêu chuẩn của mấy con vợ bé trên phim hay trong truyện, thì ngoài ăn diện và làm tình, chúng nó biết làm gì? Còn mèo đây, bầu thì bầu, việc nhà của nàng vẫn nghiêm chỉnh, mình qua tới nơi là cơm nóng canh sốt, nàng cũng chịu khó đi chợ, đi siêu thị tìm món mới làm cho mình, cơm bà bầu nàng tự nấu hết, không có màn cháo dinh dưỡng Cây Quéo gì cả (cháo hiệu Cây Thị – mèo bĩu môi kêu Cây Quéo, nói nấu không đạt tiêu chuẩn), mình ăn xong là nàng dồn cho 1 phiếu điều tra món ăn, ngon dở ra sao, có gì phải cải thiện không. Hơi dà, nhiều lúc mình cũng gợi ý nàng đi chơi đâu cho đỡ buồn, nhưng nàng lắc đầu: “Em chờ anh rồi đi”. Sướng thì cũng sướng, mà mệt thì mệt đuối luôn à. Cho nên mình kết luận là nàng đúng là một người phụ nữ của gia đình, không có ham muốn gì khác là được bên chồng bên con.

Hết tháng thứ 6 của thai kỳ thì bụng của nàng mới bắt đầu nhô lên, trước đó nàng gần như chẳng thay đổi gì cơ thể và cân nặng. Con được xác định là con gái, kể cũng lạ, con cọp trong nhà sinh con trai thì lại mê con gái, một hai đòi đẻ thêm đứa con gái, còn con mèo muốn có đứa con trai thì lại sinh con gái, kể ra thì nó cũng thuận cho mình đó chứ. Vì nàng là dược sĩ nên 2 đứa sẽ không có những câu như “anh mua thuốc tẩm bổ cho em”, “anh mua đồ bổ cho em, người ta nói… tốt cho thai nhi” hay “uống cái này tốt lắm”, mình mà hé môi thì nàng quát ngay “anh giỏi hơn em không mà tự cho thuốc vậy?”, Dinh dưỡng và thuốc bổ thì mình chỉ cần trả tiền thôi, còn lại nàng tự mua, tự uống, tự thảo luận với bác sĩ luôn. Ngay cả Bác P. Cũng chép miệng khen: “Con nhỏ giỏi quá trời, mày đúng là có phước đó thằng mập, liệu coi mà giữ”. Mình cười hì hì, có đứa con trong bụng thì nàng chạy đi đâu được, chỉ có mình hắt hủi nàng, làm quái gì có chuyện ngược lại, nhưng mình đuổi nàng vì chuyện gì mới được chớ, cưng còn hông hết mà.

Tranh thủ C. Ôm con về quê, mình chui qua nhà nàng ở đêm.

“Anh nè, em hỏi chút được hông?” – Nàng bước tới, chui vô lòng mình ngồi, thai 8 tháng rồi không cuộn người trong lòng chồng được nữa.

“Gì? Nói tự nhiên không ngại.” – Mình cười cười, mới coi phim Hàn Quốc gì gì chắc lại nghĩ bậy nè.

“Anh muốn để tên anh vô khai sinh của con thiệt hả?” – Nàng ngập ngừng lâu thiệt lâu rồi nói.

“Ừa, không chối trách nhiệm, với anh muốn con biết nó có ba, và ba nó yêu nó” – mình thản nhiên như không.

“Anh hông sợ sau này giành gia tài à?” – Lúc này nàng mới chìa chủ đề chính ra.

“Nếu nó đi giành gia tài thì nó không đáng làm con anh” – mình nghiêm mặt.

Nhiều lúc coi ba cái phim Tàu hay phim Hàn, mình cũng thấy hơi ớn nếu mình có từ 2 đứa con trở lên, con cái gì suốt ngày dòm của nhà cha mẹ, lấy chồng lấy vợ thì bòn của nhà sui gia đem về. Nhưng tới khi mình trở thành tiến sĩ, có nhiều cơ hội tiếp xúc với các đại tộc trăm năm ở phương Tây, thì mình thấy rõ tại sao châu Á mình vĩnh viễn khá không nổi. Ở bên đó, 1 gia tộc trăm năm, tứ đại đồng đường với tổng nhân số cả vài chục mạng, nhưng nếu ai cũng đi học, và học cho cao, thì thằng anh làm chức này, thằng em làm chức kia, cưới vợ con nhà ông đối tác… nên gia tộc dệt thành một tấm lưới, nhiều khi bao phủ cả một quốc gia, hay kinh hồn hơn là cả 1 châu lục!!! Bạn không tin vui lòng đọc Bố Già – Mario Puzo, thằng Johnny Fortune tên thật là Fansinatra chứ đâu, và dòng họ Corleone có thiệt luôn 100%. Nên thực ra, thứ con cái bất tài ăn hại mới đi về nhà chia của, chứ nó ngon thì ra đường nó hốt cạn túi của tỷ thằng đem về xài, thèm chi mớ bạc lẻ của ông già nó.

“… vậy đó, nếu con nó khó khăn, anh sẽ chìa tay ra, còn phận sự của nó là tự gầy nên sự nghiệp” – mình kết luận, tay xoa tóc nàng. Mái tóc đen dày và dài tới tận… mông, luôn là tình yêu bất tận của mình. Nhiều lúc muốn nắm tóc nàng chơi Doggy thử mà lại không nỡ.

“Anh, con là con gái đó, sự nghiệp gì chứ” – nàng nói đỡ cho… đứa bé chưa chào đời.

“Nó tự đi học, ra đi làm, kiếm tiền tự lo, vầy là 1 thân sự nghiệp rồi, em quan tâm làm gì?” – Mình vươn vai ngáp 1 cái – “phận sự của em là quan tâm anh nè”.

“Hứ, anh toàn hại người ta” – nàng giận dỗi đẩy mình ra, chừng thấy mình nheo mắt thì cười hì hì – “chị P. Nói anh làm em to bụng, hại đời em”.

“Xì, đứa nào thèm con nhỏ nước miếng?” – Mình trề môi.

“Thôi mà, chiều em đi mà, nhận đi mà” – nàng thấy mình quạu thì quyết định chơi chiêu, tay đưa ra sờ ngay con cu đang ở dưới lớp quần thun.

Dù dạo này hạn chế làm tình, chuyển qua trút vào con cọp ở nhà, thì nàng vẫn cố gắng làm mình xuất 1 lần mỗi lần thăm nàng – “để anh nhớ tới em”. Nàng lôi tuột cái quần xuống, rồi nằm nghiêng trên đùi mình, miệng ngậm xéo con cu mà mút mát.

“… hà hà… em bú giỏi quá… hừ hừ… ngoan đi em” – giờ mình cũng không dám táy máy tay chân gì nữa, đụng đâu nàng cũng kêu đau, chỉ đành xoa đầu nàng nhè nhẹ.

Nàng mút một hồi rồi nằm lăn ra sofa – “anh ơi, thai ổn định mà, anh chơi em đi anh, chơi truyền thống thôi rồi ra”.

Mình cũng chiều nàng, ngồi dậy cởi đồ rồi đưa cu vào hang, nhấp nhè nhẹ. Thân hình mèo con khi mang thai không hề bị mập hay phá tướng, chỉ có thêm chút nét tròn trịa của thiếu phụ, càng làm tăng thêm nét quyến rũ của nàng. Dập chừng 5 phút, nàng thẳng chân lên rồi lại gác lên vai mình, tư thế Vác Cày Qua Núi này vốn bị cấm, vì sợ chân nàng cong ngược ra rồi ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng nàng vốn là một cô vũ công trời sinh nên canh chân cực kỳ chuẩn xác, mình chỉ cần ôm lấy rồi nhấp theo là được. Không còn những kiểu đổi thế hoành tráng hay chơi thế khó, làm tình giờ đây chỉ còn 1 – 2 tư thế như Truyền Thống, Vác Cày Qua Núi là hết, mấy tư thế còn lại bị loại sau cuộc hội đàm của nàng và… Bác P.

“… anh… anh cứ đẩy đi anh… a… anh làm cho của em rộng đi… ư ưu… con ra cho dễ…” – nàng vừa thở vừa nói.

“Đâu ra suy nghĩ đó vậy? Bà P. Dạy?” – Mình cúi xuống chống tay rồi lấy thế hôn nàng, không dám ôm nàng ép xuống nữa.

“… hì hì… em tự nghĩ… chị P. Nói của em nhỏ quá… hừ hừ… con ra khó… nhiều khi phải mổ…” – nàng hôn trả mình.

“Xì, phản khoa học, em ráng rặn đi, coi chui ra được là nó khỏe lắm” – mình cong lưng xuất vào người nàng.

“Dạ, em yêu anh” – nàng siết nhẹ mình, hấp háy mắt trả lời.

Cuối tháng 11 năm 2023, một ngày trời hơi se lạnh, mình thu xếp công tác cho mấy đứa nhân viên đi, còn mình chỉ quan quẩn trong Sài Gòn hay Bình Dương, Long An là hết. Nàng đã nhập viện từ trước ngày dự sinh 5 ngày để tiện theo dõi, dù vậy mình cũng lo bấn xúc xích. Trước đó, bà già P. Cầm kết quả xét nghiệm, mặt đăm chiêu một hồi rồi ngó mình: “Mẹ này yêu con từ lúc con chưa ra đời, có bao nhiêu dinh dưỡng là con ăn hết, bé rất khỏe, nhưng mẹ thì… vẫn yếu hơn thể tạng thích hợp”.

Mình cũng cau mày, hỏi lại: “Yếu nhiều hông chị? Chị có can thiệp được không làm ơn em với” – các bạn nhớ nè, đi bệnh viện tuyệt đối không tự nói mình bệnh gì, hay tự đưa ra ý kiến, sẽ làm bác sĩ khó chịu, mà đám dở người đó khó chịu thì xác định là bệnh nhân bay 50% cơ hội sống sót.

“Ừm, biết điều đó” – bả nhìn mình gật gù, chừng thấy mặt mình nhăn tít lại thì thủng thẳng nói tiếp – “yên tâm, bữa nay có đoàn chuyên gia Đan Mạch qua, chuyên về Khó Sanh và Hồi Sức Sau Sinh, chị đã đưa con bé vào danh sách chăm sóc mẫu rồi”.

“Em hiểu rồi, chị cần gì em làm được là em làm” – nếu bạn nghĩ bác sĩ cỡ này mà cần tiền thì bạn đúng là chưa ngoi lên tầng trên rồi, có những thứ trong ngành mà tiền cũng không mua được, thí dụ những khóa tu nghiệp tại nước ngoài, do những chuyên gia đầu ngành nào đó dạy, giới hạn từng khóa, vui dạy buồn nghỉ, nên giành nhau từng vé đi học, tiền bạc kể gì, hay cơ hội mời 1 đoàn chuyên gia tới bệnh viện, bác sĩ giám đốc làm không được mà có người làm được, là 1 cơ hội rất ngon nữa. Nên lời hứa của mình cũng như những lời hứa mà mình nhận được, quý hơn mấy đồng bạc rất nhiều. Dù vậy, tiền khám và dịch vụ sinh của con mèo đã lo hết rồi, phí thu đúng quy định nhưng chất lượng thì quá quy định rất nhiều.

3h chiều, điện thoại reo vang, mình thấy số bà P. Là biết giờ lành đã điểm, vọt ra khỏi cơ quan đi ngay. Tới bệnh viện thì gần 4h, phòng bệnh của nàng tận trên lầu 4. Trước cửa phòng lố nhố cả chục người, da trắng xen lẫn da vàng, tiếng Anh đan xen tiếng Việt, danh từ quốc tế bắn ra rả. Mình ráng nén cảm xúc, bình tĩnh ngồi xuống hàng ghế nhựa.

Con bé điều dưỡng theo sát bên Bác P. Nhận ra mình, bước tới gọi. Mình ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng, chỉ thấy tai như ù đi, cảm giác của những ngày thi đại học, bảo vệ luận văn tiến sĩ chờ nghe kết quả, ùa về. Giữa tiếng ong ong từ trong đầu phát ra, tiếng quạt máy ù ù của những phòng bệnh xung quanh, tiếng lao xao của người qua lại, mình nghe được 1 câu:

“… Em bé ra rồi, 3,3kg, mẹ ráng hết sức nên rạn xương chậu…”

Dường như ai vừa vặn nút dò đài TV lại, nên âm thanh và hình ảnh trở về như ban đầu: “… chị cần tĩnh dưỡng nhiều anh à, các Bác Đan Mạch đã tiêm gel làm liền xương lại rồi, không cần mổ ra nữa. Chị đã đưa qua phòng Hồi Sức, chút xíu là về lại phòng, bé của anh chị đang trong phòng, anh có thể vào thăm.”

Phù… Con cảm tạ Đức Chúa Trời, dù con có tội nhưng con bé vô tội. Mình đứng dậy đi theo con bé điều dưỡng đi trước mở đường, miệng hô “Child’s father, please! Child’s father, please!”, Các nhóm làm việc nghe vậy lùi vô 2 bên, nhường đường cho mình tiến tới. Nhóm bác sĩ Đan Mạch đang ôm một cái khăn quấn, nói gì đó với các bác sĩ Việt Nam, mình tiến lại, một bà tóc đỏ tiến tới, trao đứa bé đang quấn trong khăn cho mình: “… your baby is so cute… congratulation…”.

“… thank, thank a lot, sir and madam…” – mình ôm lấy con, bồng nhẹ nhàng trên tay, cúi người cảm tạ các bác sĩ, họ cười tươi, nói là việc của họ, rồi đi ra ngoài.

“Anh ơi, anh cởi áo cho bé áp vào người đi anh” – một cô điều dưỡng nhắc.

Hơi dà, có con 1 lần rồi mà cũng quên, mình cởi cái áo chemise, ôm đứa nhỏ vào lòng. Con gái mà nặng vầy là sẽ khỏe mạnh, da con giống da mèo, mịn và mát chứ không nóng, cái miệng giống mẹ, mũi giống mẹ, mắt thì ba mẹ gì cũng hí nên chả biết giống ai, cầu cho con bé giống nàng chứ giống mình thì xấu lắm! Đứa nhỏ vừa rời khỏi tử cung người mẹ nên lúc nào cũng thèm hơn nóng, bé con nằm lên ngực mình thì hí mắt ra, tay nhỏ quơ quơ tìm chỗ bám, chừng tìm không thấy thì tức tối đập đập lên người mình, cái tính này giống mẹ nè, hở chút giận, hở chút khóc.

Đang ngồi tư lự trong phòng thì cửa bật mở, rồi 2 điều dưỡng đẩy giường của nàng về. Nàng đã tỉnh, nhìn thấy mình thì rên nhẹ một tiếng rồi đưa tay ra, mình cẩn thận ôm bé con lên rồi đưa thiệt nhanh vào người nàng, cái này là kinh nghiệm từ hồi có thằng lỏi kia, giơ con ra lâu quá gió thổi lạnh 1 cái là nó gào lên tét màng nhĩ. Thân nhiệt của nàng sau sinh nóng hơn bình thường rất nhiều, nhưng như vậy là thích hợp cho bé, nàng đã đuối sức lắm rồi, chỉ ôm được đứa con vào lòng rồi duỗi dài xuống giường.

“Em giỏi lắm, mẹ tròn con vuông, anh rất mừng” – mình nựng má nàng.

“… anh… anh về đi… em tự ở lại…” – nàng nói nhỏ rồi nhắm mắt lại, ngủ luôn. Mình tưởng nàng có chuyện gì, quay qua thì con nhỏ điều dưỡng vẫn còn ở trong phòng, nó lại kê gối rồi đắp mền nghiêm chỉnh cho mẹ con nàng, xong ngoắc mình ra ngoài:

“Chị ráng sức sinh đứa nhỏ bằng phương pháp sinh thường, ráng quá nên bị vậy đó anh, Bác P. Tính mổ mà chị nhất quyết không chịu, rặn một cú như trời giáng luôn vậy đó, hên là đứa nhỏ cũng ra, chứ không thì chị mà kiệt sức còn mổ thì nguy hiểm lắm. Tụi em làm ở đây cũng lâu lắm rồi, toàn mẹ kêu đau đòi đẻ mổ, chứ mẹ nhất quyết đòi sinh thường thì hiếm lắm. Anh có phước quá!”.

Mình gật gật đầu. Móc phong bì để sẵn túi quần đưa con bé 5 triệu, dặn dò con bé trực giùm mình. Con nhỏ đẩy lại: “Bác P. Nói ca này không được lấy tiền của anh”.

“Bác bao kệ bác, coi như anh lì xì em lấy hên cho con anh, em cứ nhận đi, Bác chửi thì kêu anh, đưa em số điện thoại nè, hai mẹ con trong phòng có gì cũng gọi anh vô luôn” – mình dúi cái phong bì vô tay con nhỏ điều dưỡng, móc thêm cái danh thiếp đưa luôn. Chừng thấy mình kiên quyết quá, con bé cũng cất phong bì vô, miệng nói để nó mua đồ cho 2 mẹ con…

“Em ơi là em, em có mệnh hệ gì thì anh biết làm sao, dù sinh thường con sẽ khỏe hơn sinh mổ, nhưng em cũng nghe bác sĩ chứ” – mình tức tối vò đầu, thấy quay qua quay lại cũng gần tới giờ thường ngày đi làm về, đành phải quay đầu ra bãi xe. Đi hết hành lang, Bác P. Đã đứng sẵn, bả đeo khẩu trang nên nhìn miệng không được, nhưng đôi mắt rõ ràng là cười… một cách nguy hiểm:

“Làm tụi nhỏ hư mày, đã nói là không cho tiền tụi nó mà”.

“Ôi dào 5 triệu thì xá gì, đám bệnh nhân vô đây cũng phong bì suốt mà, nhận đi cho em vui” – mình nhếch mép lên cho ra nụ cười rồi hỏi đểu – “chưa lì xì chị nên chị giận phải hông?”.

“Con mẹ mày, tao đập chết mày, thằng mất dạy” – quả nhiên Bác nổi cơn ngay, nói vậy là chạm tự ái ngành Y rất nặng.

“Hề hề, Bác P. Không thích thì cho qua đi, em hoàn toàn có tư cách gửi phong bì nha, mình là trình độ ngang nhau à” – tiến sĩ đấu tiến sĩ thì ngang hàng, dù ngành Y thì… trội hơn chút xíu.

“Ừa, dẻo mỏ lắm” – bả bất thần nghiêm mặt – “con bé của mày đúng là kiên cường, chị làm ở đây hơn 15 năm, mấy ca mẹ ốm yếu toàn mổ, mà nó dám rướn lên rặn 1 cái cho con bé ra đời. Em phải biết là vợ… à không, con bé này gan lắm đó”.

“Vợ em, vợ 2” – mình nhẹ nhàng chỉnh lại, bả lại quắc mắc lên – “méo biết nó xui xẻo gì mà dính vô thằng như mày, đám đàn ông chả thấy đứa nào tử tế”.

“Nói cho sướng vô, về em méc ông K. (Chồng bả)” – mình gật gù – “nhưng mà chị chờ em ở đây đâu phải để khen con bé không hả?”.

“Không, chị nhắc mày vài chuyện. Đầu tiên, con bé sẽ nằm đây khoảng 1 tuần để theo dõi thêm, bồi bổ rồi chị cho thì mới được về nhà. Thứ 2, tử cung con bé trước giờ đã mỏng quá, giờ bể luôn rồi, nên sẽ không có thai được nữa đâu, em coi nói cho… hừm… vợ để chuẩn bị tâm lý. Thứ 3, khi nào chị cho 2 đứa quan hệ mới được quan hệ, rõ chưa”.

“Rõ” – mình đáp gọn, bả nhìn mình một cái thiệt sâu rồi quay đi.

Mình vừa lái xe về nhà vừa nghĩ lung tung. Chuyện con bé sinh xong chuyến này nghỉ luôn là chuyện hoàn toàn trong dự liệu, tử cung con bé bẩm sinh đã mỏng hơn bình thường nên lúc mang thai bé Vy, bà P. Còn vỗ vai mình khen hay vì niêm mạc mỏng vậy mà thai đậu, không tuột. Hai đứa vượt qua 3 tháng đầu, mỗi ngày mỗi lo lắng, mèo con đi không dám đi, ngồi không dám ngồi, cứ sợ tuột thai. Mình cũng lo sốt vó, vậy mà giờ đứa nhỏ ra đời vẹn toàn là thành công ngoài mong đợi rồi, con cũng không suy dinh dưỡng hay bệnh tật gì mà khỏe mạnh, vậy càng tốt, chỉ lo mẹ suy nhược quá lại bị gì thì khổ.

Tối về, vợ mình cứ ngồi thắc mắc là sao bữa nay nấu có cơm gà Quảng Nam thôi mà chồng ăn tới 4 chén đầy, xúc ào ào. Mình cười cười nói là đi làm đói quá, chứ thật ra là… dỡ được tảng đá nên có chỗ nạp vào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Thông tin truyện
Tên truyện Mèo con miệt vườn
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 15/03/2024 12:01 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Vương Ký
Còn 3 ngày nữa là lão già kia trở về, trong tay tôi đã nắm được 48% cổ phần của lão cộng thêm những giấy tờ nhà đất mà tôi lấy được thì hiện tại tôi đã gần như làm chủ tài sản của lão ta, vấn đề bây giờ chỉ cần làm cho lão chịu ký quyền chuyển nhượng lại tôi. Sau khi đi dạo...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện móc lồn Truyện sex ngoại tình
Cô giáo dâm đãng của tôi - Tác giả Xuân Hùng
Vào trong phòng rồi mà tôi vẫn còn nguyên si cảm giác hồi hộp khi nãy. Lạ thật, em đã là của tôi và ở ngay đây rồi, mà sao nghĩ lại lúc đó vẫn còn thấy run và thèm lắm ấy. Tôi nghĩ có lẽ là do bản tính tò mò có sẵn trong mỗi con người và tâm lý chung của những kẻ ăn trộm thôi, chứ thực...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ với hàng xóm Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh Truyện sex sinh viên Truyện teen
Hoàng Dược
Chỉ một cú đẩy hông nhẹ thì cặc lão đã chui tọt vào trong vài phân, Ngọc ngửa cổ nấc lên thành tiếng đứt quãng, cố rướn người lên như muốn đẩy cu ông ra nhưng vô nghĩa khi lúc này 2 tay lão đang giữ chặt phần eo khiến sự vùng vẫy của Ngọc giờ chỉ như có lệ, âm đạo Ngọc quá khít...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex hiếp dâm
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân