– Đó là nơi gieo trồng tiên quả, có một đại trận bảo vệ. Không có tu vi cảnh giới Thải Liên thì đừng mơ mạnh mẽ xông vào xông ra, không có lệnh bài thì không vào được.
Hùng Uy kinh ngạc hỏi:
– Vậy chúng ta làm sao đi vào? Ngươi có lệnh bài không?
Miêu Nghị cười gian:
– Ta không có lệnh bài nhưng ta có nội ứng ở bên trong!
Đám người trốn trên đảo mật mưu đồ một lúc rồi nhanh chóng thay quần áo mang mặt nạ, che giấu khuôn mặt thật.
Miêu Nghị chỉ đổi bộ đồ, thêm ít thứ vào quần áo, thay đổi thể hình chứ không đeo mặt nạ. Quan trọng là nếu đeo mặt nạ thì người ở bên trong tiếp ứng sẽ không nhận ra hắn, khi đó không chịu mở cửa thì toi.
Miêu Nghị hóa trang xong trước nhất lên tiếng hỏi:
– Mọi người chuẩn bị xong chưa?
Túc Chủ tứ phương, bốn vị sứ giả kiểm tra nhau, biểu tình nghiêm túc, không dám sơ sẩy.
Bọn họ nằm mơ đều không ngờ có ngày mình đến đại thế giới, càng không ngờ sau khi tới đại thế giới thì việc đầu tiên là cướp đồ của Thiên Đình, đúng là đáng giật mình.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi trừ ký Chủ phương nam Ưng Vô Địch ra những người khác đều bị Miêu Nghị thu vào túi thú.
Miêu Nghị lấy ba con tinh linh ra cùng thi pháp lắc lư trong tay, mãi khi tinh linh đáp lại Miêu Nghị mới nói với Ưng Vô Địch:
– Đi!
Hai người nhanh chóng bay ra. Miêu Nghị giữ Ưng Vô Địch lại bên cạnh vì tốc độ ra tay của hắn nhanh nhất trong nhóm.
Trên bầu trời biển cả dạt dào sóng, xông vào tử khí ngút trời, hai người lơ lửng trên cao chờ đợi. Ưng Vô Địch không ngừng nhìn quanh bốn phía.
Miêu Nghị truyền âm nhắc nhở:
– Ưng Vô Địch, thả lỏng chút, nhìn lung tung kiểu đó dễ bị người nghi ngờ.
Miêu Nghị mới nói xong giữa hư không đột nhiên xuất hiện một đoàn khói trắng dần xoay tròn mở rộng, rất nhanh một con đường hiện ra.
Miêu Nghị truyền âm kêu:
– Đi!
Ưng Vô Địch theo Miêu Nghị xông vào.
Hai người đáp xuống ngọc đài lối vào, hai thủ vệ giáp vàng cầm kích trấn thủ hai bên. Thổ Địa mập Chu Khánh Chi mặt chù ụ đứng chờ trước cửa, mắt tóe lửa trừng Miêu Nghị.
Ánh mắt Ưng Vô Địch lạnh băng quét qua ba người trước mắt, thần kinh căng thẳng, thầm ngạc nhiên về trận pháp của đại thế giới. Bên trong giấu một nơi lớn như vậy mà ở ngoài không thấy chút dấu vết nào.
Thần nhân giáp vàng canh gác đặt câu hỏi:
– Chu huynh, đây là ai? Có lệnh bài không?
Chu Khánh Chi cố nặn nụ cười, chắp tay nói:
– Là bằng hữu của ta, cho chúng ta nói chuyện vài câu.
Đều là đồng liêu nên thần nhân giáp vàng không khó xử Chu Khánh Chi:
– Mau lên, nếu bị Sơn thần đại nhân phát hiện âm thầm cho người vào thì không tiện ăn nói.
Chu Khánh Chi vái cảm ơn:
– Biết biết biết.
Chu Khánh Chi chạy ngay đến bên cạnh Miêu Nghị, truyền âm hung tợn nói:
– Ngươi lại chạy tới làm gì? Còn mang theo người đến, ngươi bị điên sao?
Miêu Nghị liếc mắt người thủ vệ xung quanh, truyền âm hỏi:
– Vương Thái Bình và Quyền Huy ở đâu?
Chu Khánh Chi hỏi:
– Ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị nói:
– Ngươi yên tâm, hôm nay ta không đến vì Tiên Hạnh, linh thảo mà có chút chuyện tìm Vương Thái Bình và Quyền Huy.
Nghe nói hắn không phải đến vì Tiên Hạnh, linh thảo thì Chu Khánh Chi thở phào nhẹ nhõm:
– Hai người đó canh giữ trong Hạnh viên, ngươi ra khỏi trận né tránh một lúc đi, ta tìm bọn họ kêu ra ngoài tìm ngươi.
Miêu Nghị đồng ý, gật đầu với Ưng Vô Địch:
– Tốt!
Vèo!
Ưng Vô Địch như ảo ảnh liên tục lấp lóe, Chu Khánh Chi và hai thủ vệ chưa phản ứng có chuyện gì thì đã xoe tròn mắt đứng yên tại chỗ, không kịp phát ra thanh âm, càng đừng nói tới đánh trả đã bị Ưng Vô Địch hạ cấm chế chậm rãi gục ngã.
Miêu Nghị thầm giật mình, Ưng Vô Địch được gọi là tốc độ số một tiểu thế giới quả nhiên là danh bất hư truyền!
Miêu Nghị nhanh chóng thả nhóm Hùng Uy ra.
Đám người Hùng Uy vừa lộ mặt liền thấy Miêu Nghị thu ba người gục ngã vào túi thú.
Miêu Nghị nhanh chóng móc ra mặt nạ đeo trên mặt, vẫy tay dẫn mọi người xông vào đền thờ ngọc thạch, hư không lăn tăn sóng gợn, bước vào một bước trước mắt đã là cảnh tượng khác. Cổ mộc chọc trời, so sánh thì con người bé nhỏ như kiến.
Đám người Hùng Uy căng thẳng nhìn quanh, hơi ngạc nhiên, bọn họ cảm nhận linh khí dồi dào nơi này.
– Phục Thanh, Lăng Thiên, hai người trốn hai bên canh giữ cửa. Không gặp chuyện thì thôi nếu có chuyện gì nhớ canh giữ nơi này đừng cho bất cứ ai ở bên trong sống rời khỏi.
Hiện tại không phải lúc khách sáo, Miêu Nghị gọi thẳng tên sắp xếp người. Phục Thanh, Lăng Thiên gật đầu, bay nhanh tới sau gốc cây hai bên trái phải.
Miêu Nghị chỉ vào đỉnh núi cao nhất nói với hai bên:
– Thấy đỉnh núi bốc tử khí không? Đó là vườn trái cây gieo trồng tiên quả, đi theo ta!
Đoàn người lập tức theo sát sau lưng Miêu Nghị xuống bậc thang, bước nhanh đi, ai nấy căng thẳng thần kinh, cảnh giác cao độ bốn phía.
Phong cảnh bốn phía tuy kỳ lạ hiếm thấy nhưng hiện tại không ai có tâm tình ngắm nhìn.
Miêu Nghị truyền âm nhắc nhở:
– Thả lỏng chút đi, đừng căng thẳng vậy, ai thấy cũng sẽ nghi ngờ.
Phục Thanh, Lăng Thiên trốn trong chỗ tối nhìn đoàn người dọc theo đường nhỏ lát đá biến mất vào rừng sâu. Hai người phập phồng lo sợ. Phục Thanh chửi thầm Miêu Nghị thật là gan to bằng trời!
Miêu Nghị dặn mọi người đừng căng thẳng vì hắn hơi coi thường đại thế giới, những người khác chưa từng đến nên rất hồi hộp.
Đặc biệt lúc này có một thần nhân giáp vàng dẫn năm thần nhân giáp bạc tuần tra phía trước, vừa lúc đụng mặt đoàn người Miêu Nghị. Đám Hùng Uy tim đập nhanh.
Vừa đụng độ mấy thiên binh thiên tướng lập tức ngăn cả nhóm lại:
– Làm gì?
Miêu Nghị nhìn bốn phía:
– Đến đổi linh thảo.
– Đổi linh thảo tại sao đi bên này? Nói ngươi đấy, nhìn ngang ngó dọc cái gì?
Thần nhân giáp vàng chỉ vào Miêu Nghị, hét to:
– Đang dò đường phải không?
Nhìn cái gì? Là nhìn coi bốn phía có ai không.
Miêu Nghị thấy xung quanh không có ai, hắn nhìn chằm chằm sáu người, thụt lùi hai bước đẩy đám người Hùng Uy lên trên.
Miêu Nghị phất tay:
– Giải quyết!
Hùng Uy, Hồng Thiên, Ưng Vô Địch cùng tấn công.
Sáu thiên binh thiên tướng còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì đã bị bẻ đầu, người và vật bị ba người thu vào trữ vật giới chỉ.
Miêu Nghị bước ra khỏi nhóm người tiếp tục dẫn đường, bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Đám người Hùng Uy tiếp tục theo sau hắn.
Bảy người đi thẳng tới cửa Hạnh viên. Như Chu Khánh Chi nói, quả nhiên Quyền Huy, Vương Thái Bình canh giữ tại đây.
Thấy đoàn người đi tới, hai người lập tức cản trước cửa, quát:
– Là ai?
Miêu Nghị tiến lên đáp lời:
– Quyền Huy, Vương Thái Binh, ta đây, mới rồi còn liên lạc với các ngươi.
Quyền Huy, Vương Thái Binh biến sắc mặt, nhìn người sau lưng Miêu Nghị.
Quyền Huy trầm giọng hỏi:
– Ngươi dẫn người chạy đến đây làm gì? Bị điên sao?
Miêu Nghị ngoắc tay ra sau:
– Hai vị, xin lỗi!
Vèo!
Ưng Vô Địch biến mất tại chỗ, hai tay như móng vuốt bóp cổ Quyền Huy, Vương Thái Bình. Hai người cùng rên, xương cổ kêu răng rắc, bị Ưng Vô Địch làm thịt ngay, người và vật bị thu vào túi thú.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/10/2019 11:36 (GMT+7) |