– Xác nhận người trong danh sách đến đủ cả?
Truy Viễn chấp sự trận thứ ba đi theo giám thị trả lời:
– Đã xác minh đến đủ.
Cao Quan không nói một câu với Bích Nguyệt Phu Nhân, gã phất tay, Truy Viễn liền dẫn Bích Nguyệt Phu Nhân cáo lui.
Ra khỏi cửa hang động, Bích Nguyệt Phu Nhân chắp tay từ biệt.
Truy Viễn xua tay nói:
– Xin Hầu gia phu nhân dừng bước, sợ là phải xin chút thời gian của phu nhân. Thế này, danh sách cuối cùng tăng gấp ba lần so với lúc trước, chắc phu nhân cũng biết việc chờ đến phút cuối mới báo danh.
Bích Nguyệt Phu Nhân gật đầu nói:
– Truy chấp sự nói đúng, bên ta đúng là vào cuối cùng đột nhiên thêm rất nhiều người báo danh, không biết điều này liên quan gì đến việc giữ ta lại?
Truy Viễn cười nói:
– Thế này, lúc trước không ngờ có nhiều người báo danh như vậy, nhân vật tham gia sát hạch hơn một trăm tám mươi vạn người, nên không đủ số người phụ trách nên tổng giám đại nhân đã tấu lên Thiên Hậu, được Thiên Hậu cho phép. Tất cả Tổng Trấn mang đội đến đều sẽ ở lại đây phụ trách quản lý người mình mang đến, tránh cho xảy ra sai lầm. Chờ khi tất cả nhân vật tham gia sát hạch đều vào đất luyện ngục rồi mới để các vị Tổng Trấn đây lưu dụng, phụ trách quản khống chính mình mang đến nhân, miễn cho xuất cái gì nhiễu loạn. Đợi sau khi tất cả những người đăng ký đều tiến nhập luyện ngục chi địa, mới lại để các vị rời đi, không biết phu nhân có phản đối gì không?
Bích Nguyệt Phu Nhân thầm hét trong lòng, không ngờ xảy ra chuyện này, nếu sớm biết như vậy nàng đã không đến sớm. Thời gian không dài, còn gần một tháng là tới chính thức sát hạch, nhưng Bích Nguyệt Phu Nhân hơi sợ Cao Quan, không muốn giao tiếp với Hữu Sứ mặt lạnh.
Nhưng Bích Nguyệt Phu Nhân có đường từ chối không? Nếu không đồng ý sẽ phải đi vào nói với vị kia.
Bích Nguyệt Phu Nhân nặn ra khuôn mặt tươi cười chắp tay nói:
– Tất nhiên là tuân mệnh!
Truy Viễn gật đầu, móc ra một lệnh bài đưa cho Bích Nguyệt Phu Nhân:
– Phu nhân cầm lệnh bài này có thể ra vào nơi cư trú của nhân vật tham gia sát hạch.
Truy Viễn nói xong phất tay kêu hai Giám Sát Hành đến, ra lệnh bọn họ dẫn Bích Nguyệt Phu Nhân và đoàn người về chỗ.
Cao Quan đầu đội mũ cao, áo khoác ngắn tay đen mỏng từ khi nào đứng ở cửa hang, khoanh tay đứng trên bậc thang, biểu tình vẫn lạnh lùng, mắt liếc hướng đám người Bích Nguyệt Phu Nhân, nhìn Miêu Nghị và nàng cùng đi xuống núi.
Trong lòng chảo to dãy núi vờn quanh vốn có mấy con sông nhưng bị người ta thi pháp sửa thành hình chữ ‘tinh’ xuyên suốt các hướng, chia lòng chảo thành chín khu vực. Chia ra chín khu vực thì hơn tám ngàn Thiên Nhai trong Thiên Đình quản lý chia cho chín vị đại đô đốc quản hạt. Chín khối khu vực chia ra cho Thiên Hậu khống chế nơi tất cả khu vực những người có sát hạch thuộc quyền quản lý của chín vị đại đô đốc trong hệ thống Thiên Nhai.
Giữa mỗi khu vực lớn dựng một cây cờ to chống trời, xem như tấm biển. Phủ Đông Hoa Tổng Trấn của Bích Nguyệt Phu Nhân lệ thuộc phủ Linh Diệu đô thống dưới tay quân đội Quảng Bình Đại Đô doanh, nên đoàn người bay hướng khu vực cắm cờ to có chữ “Quảng Bình”, rồi tìm cột cờ thấp hơn có chữ “Linh Diệu”, cuối cùng đáp xuống cờ sí nhỏ có chữ “Đông Hoa”.
Mọi người đáp xuống đất nhìn quanh, thấy đường đi giữa nhà tranh chỉ rộng cỡ một trượng.
Giám Sát Hành Tẩu dẫn đường chỉ vào hàng nhà tranh trống trước mắt:
– Đây là nơi phủ Đông Hoa Tổng Trấn tạm ngụ ở, xin Tổng Trấn đại nhân tự sắp xếp.
Bích Nguyệt Phu Nhân chắp tay, khách sáo tiễn đưa:
– Làm phiền.
Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn nhà tranh bốn phía thông gió, từng khối cách ly rất đơn sơ, lòng nàng thầm rít gào chẳng lẽ nàng phải ở cùng đám người trong hoàn cảnh như vậy hơn một tháng sao?
Bích Nguyệt Phu Nhân bất đắc dĩ khẽ thở dài:
– Chỉ có bấy nhiêu điều kiện, dù sao sẽ không lâu, mọi người chấp nhận đi, hãy tự tìm chỗ vừa ý.
Mọi người nhìn đông ngó tây, trời không chiều lòng người, mây mưa kéo tới.
Có người đầy bụng bực tức hét lên:
– Mợ nó, sắp mưa rồi, chắc chắn đất sẽ đầy bùn lầy. Chỗ ở kém quá, không chỉnh sửa lại mặt đất, ai chọn chỗ này vậy?
Mọi người thấy sắp đổ mưa thật, hai ngàn người lập tức tản ra tìm vị trí, không quy định ai ở chỗ nào, nhưng Miêu Nghị là người bị bài xích.
Ngưu đại thống lĩnh cũng tự biết, hắn tự động tìm một góc khu Đông Hoa, khu vực có nhiều vị trí nên hắn cách xa mọi người một chút.
Cách xa bên này nhưng đến gần người khu vực khác, bên cạnh có người dùng mũi chân gõ gõ cây cột gỗ:
– Này, tại hạ tên Đường Tam, ngươi là Ngưu Hữu Đức đúng không?
Nhiều người nghe cùng nhìn qua. Miêu Nghị ngoái đầu nhìn lại, thấy một người hai tay ôm đầu nằm trên ván gỗ đang bắc chéo chân cười tủm tỉm đánh giá mình, nhưng khuôn mặt rất xa lạ.
Miêu Nghị hỏi:
– Chúng ta quen sao?
Người tự xưng Đường Tam rút một tay đang gối trên đầu ra, chỉ vào nhất tiết tử giáp trên người Miêu Nghị lại chỉ hướng Bích Nguyệt Phu Nhân đứng gần đó.
Đường Tam trêu chọc:
– Nhìn ngươi không hợp đám đông, huống chi phủ Đông Hoa Tổng Trấn có thể đến đây trừ Tổng Trấn các ngươi là mặc chiến giáp thượng tướng ra chỉ có một người khác là Ngưu Hữu Đức nhà ngươi, được Thiên Đế ngự phong.
Thì ra là vậy.
Miêu Nghị ngồi trên miếng ván, khoanh hai chân, hắn quét mắt thấy các cặp mắt xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, tự giễu nói:
– Ánh mắt của ngươi rất tốt.
Được xác nhận Đường Tam liền xoay người nằm nghiêng, một tay chống đầu kinh ngạc hỏi:
– Ngươi thật sự là Ngưu Hữu Đức?
Hai tay Miêu Nghị đặt trên đầu gối đáp:
– Thật trăm phần trăm!
Đường Tam tặc lưỡi nói:
– Ngưu đại thống lĩnh, ngươi to gan thật, không biết tình huống của mình là gì sao?
Miêu Nghị thản nhiên nói:
– Không biết, vị Đường huynh này, hay là chúng ta kết minh cùng dự thi sát hạch đi?
– Bỏ đi, ta còn muốn sống thêm mấy năm!
Đường Tam xoay người đưa mông hướng hắn, gã không muốn chuốc rắc rối.
Lỗ tai Miêu Nghị được yên tĩnh, ai ngờ cơn mưa đỏ đổ rào rào, trong thiên địa một mảnh mông lung, nhưng khó ngăn cản các ánh mắt thỉnh thoảng nhìn hướng hắn.
Xung quanh lại có mấy Tổng Trấn đi tới, đội mưa đến bái kiến Bích Nguyệt Phu Nhân, đều là dưới tay Thiên Nguyên Hầu. Thuộc hạ của Thiên Nguyên vớt được mấy vị trí Tổng Trấn, tuy cùng đẳng cấp Tổng Trấn nhưng thân phận Hầu gia phu nhân đặt ở đó, vì vậy bọn họ đến chào.
Trò chuyện xong một vị Tổng Trấn hỏi:
– Phu nhân, không biết vị nào là Ngưu Hữu Đức?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/11/2019 03:36 (GMT+7) |