Miêu Nghị khinh thường, sau đó nói:
– Hạ Hầu huynh, Ngưu mỗ luôn luôn là người có tài cùng phát, hôm nay có cơ hội phát tài tặng cho ngươi, ngươi nhận hay không?
Đôi mắt Hạ Hầu Long Thành tỏa sáng, gật đầu nói:
– Cơ hội ở đâu?
Miêu Nghị chắp tay thản nhiên nói:
– Có hai cái, Chương Hãn Phương và Liễu Quý Bình rời khỏi Đông Hoa tổng trấn phủ đi phủ bên cạnh, nếu Hạ Hầu huynh nguyện ý đi một chuyến, bốn ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan của bọn chúng quy Hạ Hầu huynh.
Đi một chuyến kiếm được bốn ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, Hạ Hầu Long Thành đã động tâm, ánh mắt tránh đi, hắn do dự nói:
– Làm như vậy không ổn đâu! Hai kia đi sang Nghê Thường tổng trấn phủ, ta chạy đi tính sổ sách giúp Ngưu huynh, làm sao nói nổi! Lại nói nháo sự náo tới nhà của người khác, Bích Nguyệt phu nhân không dễ dàng bỏ qua đâu.
Hắn đã nghe nói, rõ ràng là mình muốn lại nói thành thu sổ sách giúp Ngưu huynh, đây là tìm cớ tốt.
Miêu Nghị nói:
– Sợ cái gì? Tổng trấn Nghê Thường tổng trấn lúc trước là thủ hạ của Thiên Nguyên Hầu, có ý kiến gì cũng phải qua được cửa của Bích Nguyệt phu nhân, huống chi vị tổng trấn kia đã chết trong Luyện Ngục chi địa, tổng trấn tiếp nhận vị trí này chưa tới, đây là cơ hội thu sổ sách tốt nhất, sau đó trừ khi tổng trấn mới đầu óc có vấn đề, nếu không cũng không dám gây phiền toái với ngươi.
– Làm như vậy có quá mức hay không?
Hạ Hầu Long Thành sờ cằm suy nghĩ, ánh mắt hắn đảo trái đảo phải, hiển nhiên rất động tâm.
Miêu Nghị nói:
– Ta có hảo tâm, Hạ Hầu huynh được chỗ tốt, ta đã mang bêu danh rồi! Hạ Hầu huynh ngại tiền này phỏng tay thì ta đi thu lấy, bọn chúng cũng không dám không cho. Nhưng từ tục tĩu nói trước, nếu ta tự mình đi thu, bốn ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan không còn quan hệ gì với Hạ Hầu huynh. Tốt rồi, ta về trước, ta muốn xem tổng trấn đại nhân đi Thiên Nguyên tinh làm cái quỷ gì.
– Ngưu huynh!
Hạ Hầu Long Thành lập tức kéo tay hắn, cười nói:
– Nếu không tai đi thu cho, nếu ta không thu được, Ngưu huynh lại tự thân xuất mã cũng không muộn, như thế nào?
Nội tâm Miêu Nghị khinh bỉ, quả nhiên con gấu chó này quá tham tài, nói:
– Được! Ngươi thu được là của ngươi, thu không được ta tự mình lấy.
Dứt lời hắn bay lên không trung.
– Ngưu huynh đi thong thả!
Hạ Hầu Long Thành phất phất tay, hắn nhìn bóng lưng Miêu Nghị biến mất trên bầu trời, hắn sờ cằm một chút, cuối cùng hắn vỗ tay mình một cái giống như có quyết định, lập tức bay lên không trung.
Trong tinh không, mấy người đi theo sau lưng Bích Nguyệt phu nhân, Lan Hương tùy tùng bên cạnh Bích Nguyệt phu nhân thu hồi tinh linh trong tay, nàng truyền âm báo cáo tình hình bên ngoài phủ tổng trấn với Bích Nguyệt phu nhân.
Chuyện xảy ra bên ngoài phủ tổng trấn trước mí mắt của đám thủ vệ, thủ vệ không quản được mười vị đại thống lĩnh nhưng có thể báo cáo.
Lan Hương vốn tưởng rằng Bích Nguyệt phu nhân sẽ lập tức quay về, ai ngờ Bích Nguyệt phu nhân trả lời:
– Cứ mặc bọn chúng náo đi.
Lan Hương giật mình, hỏi:
– Sau lưng Nghiêm Tố chính là thủ hạ thân tín của Hầu gia. Nếu không quản không hỏi, có phải có chút không ổn?
Bích Nguyệt phu nhân nói:
– Đây là giao dịch giữa ta và Ngưu Hữu Đức, ta trốn trong Luyện Ngục chi địa hai trăm năm, căn bản không dám đi lộn xộn khắp nơi. Thành tích khảo hạch của ta là Ngưu Hữu Đức cống hiến.
Lan Hương ngạc nhiên:
– Ngưu Hữu Đức cống hiến? Nô tài nghe không hiểu.
Bích Nguyệt phu nhân hừ lạnh nói:
– Tâm tư của tiểu tử này rất lớn, biết rõ mình nện nát Chấn Thiên Cổ thì có cầm đệ nhất cũng vô dụng, cho nên hắn không mang hết thành tích của mình nộp lên trên, bí mật giấu một phần trong Luyện Ngục, chuẩn bị tạm gác lại về sau tu vi tăng lên sẽ đi tham gia khảo hạch tổng trấn. Về sau bị áp lực cho nên giao thành tích cho ta, ta mới có thể bảo trị vị trí tổng trấn hiện tại, tuy điều kiện trao đổi là chiếu cố hắn một hai, đồng thời để hắn phát tiết nhục nhã năm đó, bằng không hắn sẽ mang bí mật ta lừa gạt khảo hạch truyền ra ngoài.
Nàng biết rõ dị thường của mình đã làm cho Lan Hương hoài nghi, không thể không tìm lý do che dấu.
Lan Hương bừng tỉnh đại ngộ, nàng đã cảm thấy Bích Nguyệt cầm thành tích khảo hạch thứ chín là chuyện không đúng, nàng ở cùng Bích Nguyệt nhiều năm như vậy, biết rõ Bích Nguyệt không phải người dám liều mạng tìm thành tích trong địa ngục, còn tưởng rằng là Thiên Nguyên Hầu nghĩ biện pháp giành lấy. Lần này có không ít người của Hầu gia thi rớt, Thiên Nguyên Hầu chưa hẳn lợi hại hơn các Hầu gia khác, hiện tại rốt cuộc biết đáp án, thì ra là như vậy!
Lúc này Chiến Như Ý đưa tin đến, cũng cáo trạng với Bích Nguyệt phu nhân, báo cáo chuyện Miêu Nghị xảo trá vơ vét tài sản, thỉnh Bích Nguyệt phu nhân làm chủ.
Bích Nguyệt phu nhân lập tức cảm thấy đầu của mình lớn hơn trước, thủ vệ phủ tổng trấn chỉ nhìn thấy mấy vị kia náo loạn mà thôi, còn không biết Miêu Nghị thu được nhiều tiền tài như thế.
Chỉ chốc lát sau Thiên Nguyên Hầu lại liên hệ với nàng, hỏi: Ngưu Hữu Đức muốn làm gì? Động thủ đánh người trong đại sự nghị điện, quát tháo bên ngoài phủ tổng trấn, còn xảo trá vơ vét tài sản. Muốn tạo phản sao? Ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?
Thê tử Đô Thống chịu ủy khuất, vì vậy hắn phải chủ trì công đạo cho thủ hạ.
Bích Nguyệt phu nhân hỏi lại: Chẳng lẽ lại xử tử hắn?
Thiên Nguyên Hầu: Không cần làm thế, chuyện ám sát năm đó vẫn canh cánh trong lòng bệ hạ, Ngưu Hữu Đức đã đăng ký trong Thiên đình, chuyện các đại lão đấu pháp gần đây chưa lắng xuống, hiện tại xử tử hắn làm không tốt còn chọc ra phiền toái. Không nên làm lớn.
Bích Nguyệt lại hỏi: Không thể bịt miệng hắn, đến lúc đó hắn nói loạn chuyện thành tích khảo hạch của ta thì làm sao bây giờ? Ngươi có biết tên kia đã bất chấp giá nào hay không, nói cái gì đắc tội sạch quyền quý trong triều, sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi cũng biết cấp trên đang đấu pháp, bệ hạ rất có thể tìm cơ hội hạ đao, nếu thời điểm này hắn lại nhảy nhót náo lớn thì làm sao bây giờ?
Thiên Nguyên Hầu cũng cảm thấy buồn bực, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: Hắn thực nói hắn đắc tội sạch quyền quý trong triều quyền sớm muộn gì cũng phải chết sao?
Bích Nguyệt phu nhân: Ta cần lừa gạt ngươi sao?
Thiên Nguyên Hầu mắng: Chó điên không muốn sống… Như vậy, ngươi bảo hắn nhổ số tiền đã ăn ra đi, cộng thêm chút tiền bồi thương cho mỗi nhàu, bảo hắn đi từng nhà nhận lỗi, tạm thời cứ như vậy, chờ thời kỳ mẫn cảm qua đi lại thu thập hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/12/2019 11:36 (GMT+7) |