Đi vào trong hoa viên gặp Bích Nguyệt phu nhân, trong chốc lát Miêu Nghị hoảng hốt, giống như tình hình năm đó mình gặp Bích Nguyệt phu nhân.
Không có người ngoài, Miêu Nghị gặp nàng cũng lười khách khí, chắp tay nói:
– Để phu nhân chờ lâu.
Bích Nguyệt không quay đầu lại, nói:
– Mỗi người hai ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, ngươi làm quá mức rồi, xả giận cũng bỏ đi, cùng lắm chỉ là ân oán cá nhân, xảo trá vơ vét tài sản đồng liêu, người ta tố cáo lên chỗ ta, ngươi bảo ta xử lý hay không xử lý? Thiên Nguyên cũng tạo áp lực lên ta.
Miêu Nghị nói:
– Không sao, ta chuẩn bị đường lui cho phu nhân rồi.
Bích Nguyệt buông cánh hoa trên mũi xuống, hỏi:
– Là thế nào?
Miêu Nghị:
– Hạ Hầu Long Thành đã đi thu sổ sách của Chương Hãn Phương và Liễu Quý Bình, cũng thu hai ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, thu được sẽ là của hắn. Mặt khác, ai có thể chứng minh ta xảo trá vơ vét tài sản bọn chúng? Dù sao ta không thừa nhận.
Bích Nguyệt phu nhân nhíu mày, ban đầu còn không hiểu, sau khi suy nghĩ liền hiểu ra, nàng im lặng, hóa ra đẩy Hạ Hầu Long Thành ra ngăn cản miệng kẻ khác.
Đã như thế nàng không cần quan tâm việc này quá nhiều, hiện tại nàng quan tâm chuyệ khác nhất, nói:
– Mang người ra!
Miêu Nghị mỉm cười, hắn chỉ vào thú nang bên hông.
Hắn đang muốn phất tay thả Hải Bình Tâm ra ngoài, Bích Nguyệt phu nhân lại không nghĩ hắn mang người theo bên cạnh, nàng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, bắt cổ tay hắn, nói:
– Chờ chút…
Dường như phát hiện mình thất thố, có chút vi phạm chuẩn tắc nam nữ thụ thụ bất thân, nàng lập tức buông tay, quay người đặt tay lên ngực, nàng lo lắng bất an đi qua đi lại, mình vì vinh hoa phú quý mà bỏ mặc con gái ở lại, đối mặt với nàng quá gian nan.
Miêu Nghị phát hiện nữ nhân này khẩn trương, đại khái đoán được chút gì đó, cũng thở dài, hắn im lặng chờ đợi.
Sau một lát Bích Nguyệt đã có quyết định, quay người gật đầu với hắn.
Miêu Nghị vung tay lên, Hải Bình Tâm hiện thân, nàng mờ mịt nhìn chung quanh, sau khi nhìn thấy Bích Nguyệt phu nhân cười khổ liền khiếp sợ, hốc mắt đỏ rực, nước mắt bắt đầu chảy xuống, nàng lui ra phía sau tìm kiếm gì đó.
– Tâm nhi!
Bích Nguyệt phu nhân gọi nàng.
Hải Bình Tâm launước mắt, nàng nâng váy bỏ chạy, trực tiếp đẩy cửa phòng lại.
Phản ứng của con gái như thanh kiếm đâm thủng tim nàng, Bích Nguyệt nhanh chóng bước tới cửa, vỗ nhẹ cửa phòng, không ngừng kêu gọi:
– Tâm nhi, là nương, mở cửa ra, nương có lời muốn nói với ngươi.
Mặc kệ nàng nói cái gì, Hải Bình Tâm bên trong sống chết không mở cửa, Bích Nguyệt cũng không dùng sức mạnh, cuối cùng đứng ngoài cửa nói rất nhiều.
Miêu Nghị chắp tay trong hoa viên, nghe Bích Nguyệt phu nhân thổ lộ.
Cũng không biết qua bao lâu, mặt trời ẩn ẩn ngã về phía tây, cánh cửa kia vẫn không mở.
Bích Nguyệt phu nhân bất đắc dĩ buông tha, mặt mũi đầy thất lạc không chịu nổi, hồn phi phách tan quay trở về.
Miêu Nghị ngang nhiên xông qua, lên tiếng nói:
– Sau này cứ để nàng ở lại chỗ của ta, ta nghĩ biện pháp an bài thân phận Thiên đình cho nàng, Thủ Thành Cung tùy tiện tùy tiện tìm việc cho nàng là được rồi, sẽ không ủy khuất nàng, chờ nàng nghĩ thông suốt lại đi gặp phu nhân, như vậy còn có thể tránh được ánh mắt của người ngoài.
Trước kia hắn không muốn như vậy, chỉ muốn giao Hải Bình Tâm cho Bích Nguyệt là không có chuyện gì, nhìn tình hình hiện tại, Hải Bình Tâm không muốn nhìn thấy mặt Bích Nguyệt, chắc chắn sẽ không đi cùng Bích Nguyệt, cho dù cưỡng bức mang đi cũng không dùng được. Nhớ lại Kim Mạn phó thác, ngay cả nha đầu xoắn xuýt như thế cũng do mình mà ra, hắn phải lên tiếng.
Bích Nguyệt ngẩng đầu, hỏi:
– Ngươi không sợ việc này liên lụy tới ngươi sao?
Nếu thật có chuyện thì con gái phản tặc có đáng là gì, lão tử chính là thủ lĩnh phản tặc đấy! Miêu Nghị cười khổ, hắn nói:
– Nếu thật xảy ra chuyện, việc ta giấu diếm nàng ở đây cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao ta đã đắc tội với tất cả quyền quý trong triều, chỉ trông mong phu nhân nhớ kỹ ty chức là được rồi, có chuyện gì nên tha thứ nhiều hơn.
Bích Nguyệt suy nghĩ, nàng lo lắng đặt Hải Bình Tâm bên cạnh Miêu Nghị, mấu chốt là Miêu Nghị quá biết gây chuyện nhưng thật sự chuyện này không nên để người thứ ba biết chuyện, mặc kệ nàng phó thác Hải Bình Tâm cho ai, ai cũng sẽ kỳ quái, khó tránh hiếu kỳ thân thế Hải Bình Tâm.
Nàng suy nghĩ sau đó gật đầu, nói:
– Sau này không cần hiếu kính hằng năm.
Lời này xem như đáp ứng đề nghị của Miêu Nghị, chẳng khác gì lưu chỗ tốt cho Miêu Nghị, cũng nhờ hắn hỗ trợ chiếu cố con gái.
Miêu Nghị khoát tay:
– Phu nhân cũng nên chuẩn bị một chút, chỉ có vị trí phu nhân càng ổn định mới dễ dàng che mưa chắn gió thay ta, huống chi không giao hiếu kính cho phu nhân sẽ làm người khác hoài nghi. Phu nhân yên tâm, ta sẽ không thiếu tài nguyên tu hành cho Hải Bình Tâm, sẽ không bạc đãi nàng. Lui một vạn bước mà nói, nếu tình hình kinh tế của ta khẩn trương, ta sẽ mở miệng yêu cầu phu nhân.
Bích Nguyệt phu nhân kinh ngạc khi nhìn phản ứng của Miêu Nghị, cân nhắc một lúc liền gật đầu, nói:
– Cứ như vậy đi, tình huống của nàng có gì biến hóa liền báo cho ta biết.
Nàng lật tay lấy tinh linh ra, trước kia lúc Miêu Nghị uy hiếp nàng, là tinh linh liên hệ giữa nàng và Hải Bình Tâm.
Miêu Nghị thu hồi, đột nhiên nhị tổng quản Lan Hương chạy vào, lập tức thông báo:
– Phu nhân, Hầu gia đến.
Bích Nguyệt phu nhân và Miêu Nghị giật mình, còn không kịp nghĩ nhiều thì thân ảnh Thiên Nguyên Hầu đã xuất hiện tại cửa hoa viên, khí vũ hiên ngang bước tới nơi này, sau lưng còn có hai tên thủ hạ theo sau, nhìn từ xa đã cười nói:
– Phu nhân làm ta đi tìm rồi.
Đột nhiên Thiên Nguyên Hầu xuất hiện làm Bích Nguyệt khẩn trương, dù sao con gái đang ở ngay bên cạnh, nếu để con gái nhìn thấy thì nàng làm sao chịu nổi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn sang Lan Hương, trầm giọng nói:
– Là ngươi nói cho hắn biết ta ở đây?
Lan Hương cúi đầu nói:
– Phu nhân, giữa phu thê cãi nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường hợp…
Bích Nguyệt tức giận quát:
– Câm miệng!
– Phu nhân không nên trách Lan Hương, là ta bức nàng.
Thiên Nguyên Hầu đến gần cười nói, trong lúc tươi cười dùng ánh mắt âm trầm nhìn sang Miêu Nghị. Quay đầu lại hỏi Lan Hương:
– Phu nhân ở nơi nào?
Lan Hương trả lời:
– Là chính phòng lúc trước.
Thiên Nguyên Hầu vươn tay kéo tay Bích Nguyệt phu nhân.
– Phu nhân, chớ tức giận, đi, ta nhận tội với phu nhân.
– Đừng đụng ta!
Bích Nguyệt rút tay lại, lui ra sau một bước, nói:
– Ngươi tới đây làm gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/12/2019 11:36 (GMT+7) |