Vân Tri Thu không ở chợ quỷ lâu, chưa đến một tháng nàng đã đi.
Vân Tri Thu đi mấy ngày sau bên Cổ Đa Quý truyền tấn cho Miêu Nghị, kêu hắn mang vài người đi một phòng đấu giá.
Đi phòng đấu giá cũng đành thôi, cấp trên còn muốn Miêu Nghị tạm thời nghe theo Chiến Như Ý chỉ huy.
Làm cái quái gì? Miêu Nghị đang suy nghĩ.
Diêm Tu truyền tấn thông báo: Có nam nhân vào phòng Chiến Như Ý, trông không giống thuộc hạ của nàng.
Miêu Nghị loanh quanh trong phòng một lúc rồi mở cửa ra đi hướng gian phòng Chiến Như Ý ngay bên cạnh.
Hai thuộc hạ của Chiến Như Ý ngăn lại:
– Hoa tiểu thư đang gặp khác, không tiện quấy rầy.
Chiến Như Ý có cái tên, tên rất thông tục, Hoa Mỹ.
Miêu Nghị thầm nghĩ cô nam quả nữ đang làm gì. Cửa mở ra, một nam nhân khuôn mặt bình tĩnh đi ra, liếc Miêu Nghị một cái rồi chậm rãi rời đi.
Chiến Như Ý đứng trong cửa nhìn Miêu Nghị, lạnh nhạt nói:
– Vào đi.
Miêu Nghị đóng cửa lại, chưa kịp nói gì Chiến Như Ý đã ngắt lời:
– Cổ Đa Quý đã nói hết với ngươi?
Miêu Nghị gật đầu nói, vặn vẹo lời của Cổ Đa Quý từ nghe theo chỉ huy biến thành phối hợp:
– Kêu ta phối hợp với nàng.
Miêu Nghị hỏi:
– Đi phòng đấu giá là sao?
Chiến Như Ý khách sáo nói:
– Ngươi không cần quan tâm tâm chuyện gì, còn năm canh giờ là tới đấu giá, ngươi lo triệu tập tất cả người rảnh rỗi tập trung ở Tín Nghĩa các, ngươi còn năm canh giờ để chuẩn bị.
Từ lần trước phát hiện Miêu đại quan nhân tìm nữ nhân thanh lâu thì Chiến Như Ý đối xử với hắn rất lạnh nhạt.
Miêu Nghị nghi hoặc hỏi:
– Toàn bộ người rảnh rỗi?
Chiến Như Ý phất tay mở cửa phòng tiễn khách:
– Đúng vậy, toàn bộ! Đi chuẩn bị đi.
Miêu Nghị ngẩn người, đành rời đi.
Thuộc hạ rảnh rỗi của Miêu Nghị trong chợ quỷ chỉ có khoảng một ngàn người, lúc trước phái bao nhiêu người ra thì cấp trên có ghi lại hết, hắn khó mà lừa gạt. Miêu Nghị đành điều động tất cả đến gần phòng đấu giá.
Nói là có năm canh giờ chuẩn bị nhưng xuất phát trước một canh giờ, không thể chờ tới lúc bắt đầu đấu giá mới lên đường.
Miêu Nghị và Chiến Như Ý đã lâu không đi chung với nhau rốt cuộc cũng chung đường. Lần này đi đường nước, thuyền đã thuê sẵn đậu bên bờ sông cách khách điếm Khuyết Nguyệt khá xa. Không lên thuyền ngay ngoài khách điếm cũng vì che giấu hành tung. Bốn người lên thuyền rồi núp trong khoang thuyền. Hai người chỉ mang theo một người, Miêu Nghị mang Diêm Tu, Chiến Như Ý chọn Khang Đạo Bình.
Người chèo thuyền thi pháp làm thuyền lặng lẽ phá sóng lướt đi.
Trong khoang thuyền, Miêu Nghị khoanh tay đi tới đi lui, trong tia sáng mông lung hắn cách bức rèm ngắm hai bên bờ đốt đèn. Chiến Như Ý thỉnh thoảng quay đầu liếc Miêu Nghị.
Tín Nghĩa các cách chỗ này khá xa, nó nằm ở bên rìa chợ quỷ. Chỗ Tín Nghĩa các là một hồ nước, có một tòa lầu đá làm bằng tạp khoáng đứng thẳng trên mặt nước, đại khái có hình trụ nối với nóc bên trên, xung quanh không có kiến trúc khác, nó đơn độc trên mặt hồ như một cây cột.
Trong Tín Nghĩa các kinh doanh hai thứ, dưới hồ là phòng đấu giá, mặt hồ là Tín Nghĩa tiền trang nổi tiếng như cồn. Đông gia là người tên Tào Mãn, nơi này có thể nói là trung tâm quyền lực chợ quỷ.
Quanh mặt hồ có nhiều thuyền lướt tới Tín Nghĩa các, thật ra không cần ngồi thuyền, chẳng qua muốn né tránh tai mắt người.
Miêu Nghị đứng bên cửa sổ nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn lờ mờ đoán được điều gì.
Miêu Nghị quay về ngồi xuống cạnh Chiến Như Ý, truyền âm hỏi:
– Chắc không phải nàng muốn giám thị người đi ra từ phòng đấu giá đi?
Chiến Như Ý đáp:
– Không phải ta muốn giám thị mà là ý của cấp trên.
Miêu Nghị nói:
– Mặt hồ xung quanh cách bờ khoảng mấy trăm trượng, lỡ có người từ dưới nước chạy trốn thì làm sao? Có lẽ đây là lý do tiền trang và phòng đấu giá đặt ở đây, khó giám thị.
Chiến Như Ý nói:
– Lát nữa ngươi sẽ biết.
Thấy Chiến Như Ý không chịu nói rõ thì Miêu Nghị lười hỏi.
Thuyền tới lui không cần cập bờ, quanh bờ ló ra mặt nước của Tín Nghĩa các đào nhiều cửa hang đủ cho thuyền vào. Mấy người cưỡi thuyền vào trong hang, bên trong có cảnh khác, xung quanh là các tầng bậc thang nối lên trên, có cửa đi vào.
Mấy người xuống thuyền toàn mặc áo đen, đội mũ đen. Người trên chiếc thuyền đậu bên cạnh đi xuống cũng ăn mặc như vậy, đều không biết đối phương là ai.
Leo lên bậc thang đi qua cửa, vào một đại sảnh nhỏ, có cái quầy có người canh giữ, sau quầy là một cánh cửa.
Không cần nói thêm cái gì, muốn vào phòng đấu giá thì bỏ tiền ra lĩnh thứ tự là được, không có thẻ thì đừng mơ vào. Giá khá đắt, một số thứ tự có giá một ngàn vạn Hồng Tinh, muốn vào xem náo nhiệt cũng phải trả giá đắt.
Bốn người lĩnh thẻ đặc chế, trong tay Miêu Nghị là hai hai ba, hắn nhìn trong tay Chiến Như Ý, là hai hai hai.
Đưa thẻ cho thủ vệ kiểm tra xong bốn người dọc theo bậc thang uốn lượn đi uống, đi phỏng chừng mười thước thì qua một cánh cửa, đập vào mắt giống như sân khấu, không gian khá lớn. Đằng trước là bục, phía sau là các ghế ngồi, đã có mấy trăm người đến trước, ai nấy che mặt không thấy con mắt, yên lặng không tiếng động. Ngẫu nhiên có người toát ra dao động pháp lực.
Trước cửa có thủ vệ, thấy thẻ mới cho vào, không ngừng dặn dò:
– Ngồi theo số thứ tự.
Bốn người ngồi ở hàng hai xếp thứ hai, gần ngoài rìa, chỗ ngồi cụ thể là số đuôi, trên ghế có dãy số tương ứng. Bốn người ngồi gần nhau.
Bốn người mới đến không kiềm được quan sát bốn phía, tuy khá đông người nhưng đều giữ im lặng, dù giao lưu cũng dùng kiểu truyền âm.
Lục tục có người vào sân, ngồi chờ không lâu sau tất cả dao động pháp lực đừng ngừng lại. Một nữ nhân áo xanh ăn mặc lão luyện thướt tha đi trên cái bục đối diện mọi người, từ bên cạnh mặt không thấy rõ mặt mày nhưng vóc dáng nhấp nhô nóng bỏng.
Cái quầy trước bục che vóc dáng nóng bỏng từ phần eo trở xuống. Nữ nhân xoay người lại, khuôn mặt làm người ta thất vọng, mặt rất bình tĩnh, không xấu, khá đoan trang. Miêu Nghị sửng sốt một chút, bản năng ngoái đầu nhìn Chiến Như Ý, thấy nàng cũng đang nhìn hắn.
Hai người cùng chung nhận thức, phát hiện khuôn mặt nữ nhân trên đài hơi giống một người, Hạ Hầu Long Thành!
Dĩ nhiên sẽ không cao lớn thô kệch như Hạ Hầu Long Thành nhưng khuôn mặt rất giống nhau.
Trước đó Miêu Nghị nghe Vân Tri Thu nói nơi này là địa bàn của Hạ Hầu gia tộc, giờ có một người như vậy, hắn khẳng định nữ nhân này tám chín phần mười là người của Hạ Hầu gia tộc. Hay nói Hạ Hầu gia tộc không ra mỹ nữ, không biết có phải vì huyết thống quá mạnh mẽ áp đảo hết huyết thống khác không. Nghe nói nam họ Hạ Hầu gia cưới nữ nhân nào là tuyệt sắc trên đời, bằng vào tiền tài quyền thế của người ta thì đó là lẽ tất nhiên, nhưng sinh ra đời sau chẳng ai được hưởng lây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2019 03:29 (GMT+7) |