Mặc dù các tỉ muội ở cùng lúc thủ thỉ đều sẽ mắng người đó mấy câu, nhưng lần nào không phải vừa nghe đến sự tích của Ngưu Hữu Đức lập tức khiến cho mọi người ồ lên thán phục, đặc biệt là biết được lần gây rối Ngự Viên đó, ngay cả hôn sự của bệ hạ cũng dám làm như vậy, các tỉ muội càng khâm phục liên miên.
Nếu như các tỉ muội lại nghe nói việc năm vạn đại quân đánh tan trăm vạn tinh nhuệ, không biết sẽ bàn luận như thế nào?
Nếu như các tỉ muội đột nhiên biết được cái người xấu mà mọi người thường bàn luận đó trở thành phu quân của Quảng Mị Nhi nàng, không biết sẽ có phản ứng như thế nào… bản thân Quảng Mị Nhi ở trong gương cũng thấy có chút xấu hổ, nội tâm của nàng thực ra rất chờ mong các tỉ muội đến lúc nhìn thấy mình thì khiếp sợ phản ứng phòng thủ.
Ngoài Tàng Chân Các, thủ hạ của Miêu Nghị đang đứng ở bên ngoài, người ta lấy thiên chỉ ép người, nói chỉ truyền một mình Miêu Nghị vào trong hỏi chuyện, ai cũng không được tự ý xông vào gây rối người khác phụng chỉ làm việc.
Cảnh đẹp ưu nhã, thanh lịch của nội viên tất nhiên là không nhắc đến, Hàn Đông đi trước dẫn đường, mỗi khi đến chỗ khúc quanh lại khách khí đưa tay ra mời, như vậy quả thực là tương đối khách khí, dẫn Miêu Nghị thẳng đến một mảnh rừng cây nhỏ tĩnh mịch.
Trong rừng cây nhỏ có một cái đình nghỉ chân, Câu Việt đang ngồi ở trong đình, không có ngụy trang, lộ ra dung mạo thật sự, tự có uy nghi.
Hàn Đông dẫn người đến, rồi chắp tay báo cáo:
– Đại tổng quản. Ngưu tổng trấn đến rồi.
Đại tổng quản? Miêu Nghị dò xét người ngồi trong đình đang có nhã hứng pha trà, suy nghĩ một chút chẳng nhẽ người này chính là đại tổng quản của Quảng Thiên Vương phủ – Câu Việt ư?
Câu Việt quay đầu lại nhìn một cái biết rõ rồi còn cố hỏi:
– Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức ư?
– Đúng! – Miêu Nghị chắp tay nói:
– Không biết các hạ là ai?
Câu Việt để tay xuống, chậm rãi đi ra khỏi đình, nói:
– Quản gia của Thiên Vương Phủ Câu Việt là ta, bởi vì ta vừa mới đến đây, Tây Quân bên kia liền hạ lệnh cử ta làm đặc sứ, trước tiên tìm ngươi tìm hiểu một chút, nếu ngươi có gì nghi hoặc thì có thể lập tức xin chỉ thị của cấp trên để xác minh.
Miêu Nghị trả lời:
– Không cần đâu, không biết đại tẩm quản muốn tìm hiểu gì?
– Không cần khẩn trương, Tây Quân lệnh cho ta đầu tiên là tìm hiểu tình hình, việc thẩm án chờ người cụ thể đến rồi lại nói. – Câu Việt phất tay về phía con đường mòn trong rừng, nói tiếp:
– Thả lỏng một chút, rồi đi đến nơi vừa nói.
Miêu Nghị đi theo người phía sau hắn, hai người từ chậm rãi đi vào trong rừng, Hàn Đông luôn giữ một khoảng cách đi theo phía sau.
Đi chưa được mấy bước, Câu Việt quay đầu lại cười ôn hòa, nói:
– Nói một chút, tiền nhân hậu quả của việc lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Bản tướng trước kia cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy, sau khi ta ra khỏi Hoang Cổ Tử Địa, việc đầu tiên chính là điều chỉnh thay phiên nhau trị thủ nhân mã của Cống Viên, sau khi nhân mã ở bên Tây Đinh Vực chạm trán nhau, ai biết lại gặp phải dâm tặc Giang Nhất Nhất đang ép buộc con tin… – Miêu Nghị đã chuẩn bị xong lý do giải thích nên nói liên tục.
Câu Việt nghe vậy không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng nói chen vào hỏi đôi câu, hai người từ từ đi lại trong đường mòn ở trong rừng.
Sau khi nói một hồi. Câu Việt cảm thấy tinh linh truyền tin của Vương Phi trong vòng tay trừ vật đang di động, liền bất tri bất giác dẫn Miêu Nghị đi về một con đường nhỏ khác trong rừng.
Cánh rừng này thực ra cũng không quá lớn, chỉ chốc lát sau đã đi ra khỏi rừng, trước mắt sóng nước mênh mông, trên hồ có bình đài thủy tạ thật là hoa mỹ.
Miêu Nghị vừa nhìn qua cảnh vật chung quanh đây một cái, ai biết trên lầu các ở phía đối diện xuất hiện một nữ nhân mặc y phục lộng lầy, nhìn sang bên này cười nói:
– Câu quản gia, thật hiếm khi thấy ông nhàn nhã như vậy, không biết bên cạnh ông là ai, vì sao nhìn có chút lạ mặt?
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn, chỉ liếc mắc một cái liền kinh ngạc vì nhan sắc của đối phương, không nhịn được mà nhìn thêm một cái nữa, trong lòng thầm than, không ngờ trên thế gian còn có một báu vật như thế.
Câu Việt vội vàng chắp tay nói:
– Bẩm Vương phi, lão nô cũng không phải đang đi dạo, mà là phụng mệnh thẩm án, người bên cạnh lão nô chính là Ngự Viên tổng trấn Ngưu Hữu Đức.
Vương Phi? Trong lòng Miêu Nghị cả kinh cảm thấy bản thân mình có chút vô lễ, vội vàng cúi đầu rời ánh mắt khỏi người nữ nhân kia, hóa ra nữ nhân này chính là phu nhân có hôn lễ cuối cùng của Quảng Thiên Vương.
Quả nhiên, Mị Nương trên lầu các kinh ngạc nói:
– Hắn chính là Ngưu Hữu Đức ư? Bản phi đã nghe đại danh từ lâu, bản nhân lần đầu tiên gặp mặt, nếu như không làm nhỡ việc của hai người, có thể mời lên đây gặp mặt.
– Được! – Câu Việt đồng ý, sau đó đưa tay về phía chiếc cầu ở bên kia, nói:
– Ngưu đại nhân… mời!
Miêu Nghị dự đoán việc mà Khấu gia nói sắp xảy ra rồi, trong lòng có chút chông cự, trâm ngâm nói:
– Ngưu mỗ vì việc công mà đến, sợ là không ổn đâu?
Ai biết được trên mặt Mị Nương lại dửng dưng nói tiếp:
– Bản phi nghe nói Ngưu đại nhân là người có tôn ti và có quy tắc trên dưới nhất, vừa vào thành đã vì Thiên Nhai đại thống lĩnh mục vô tôn thượng mà tiến hành trừng trị, không biết cáo mệnh của bản phi cấp bậc không đủ, hay là Ngưu đại nhân không cho bản phi chút mặt mũi? – Trong lời nói có mềm lại có cứng, ám thị nàng cũng có thể học hắn làm như vậy.
Người ta lấy lời của hắn để áp chế hắn, còn có thể làm như vậy, trừ phi muốn tự tìm xui xẻo, các loại hộ vệ bên người sao có thể là một người bình thường, Miêu Nghị chỉ có thể đi theo Câu Việt lên cầu, leo lên trên lầu các.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 25 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:29 (GMT+7) |