Tay Dương Khánh đang cầm một miếng ngọc điệp, hắn đang tra xét vấn đề gì đó vô cùng chăm chú. Sau khi xem xong, Dương Khánh đặt ngọc điệp trên bàn, nhắm mắt lại đầy vui vẻ mỹ mãn, giống như vừa uống được một vò rượu ngon.
Kim Mạn buông chén trà nhỏ trong tay nói:
– Tin tức được Lục Đạo thu thập về bữa tiệc mừng thọ tại Hành Cung đều nằm trong đây, thật giả lẫn lộn. Theo lý thuyết thì những cao tầng của Thiên Đình sẽ không khuếch tán công khai việc này ra làm gì, chẳng biết là có việc gì đang xảy ra.
Dương Khánh trợn mắt nhìn nàng đang mỉm cười:
– Hẳn là Thanh Chủ cố ý lan truyền tin tức.
Kim Mạn hơi ngơ ngác, sau đó thần sắc hệt như bừng tỉnh nhận ra điều gì đó, nàng vuốt vuốt cằm, sau đó hỏi:
– Rốt cuộc thì Thánh Vương muốn làm gì?
Dương Khánh cười nói:
– Chỉ cần lẳng lặng quan sát là được rồi.
Kim Mạn:
– Mời chào mười vạn quân tinh nhuệ từ bốn quân Đông Tây Nam Bắc, sao Thánh Vương có thể thắng lần cá cược lần này chứ? Một khi để thua, e rằng tính mạng cũng khó mà giữ được, chúng ta cần phải chuẩn bị thực tốt để ứng phó cho chuyện này.
– Ha ha…
Dương Khánh cười khẽ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén trà, sau đó đặt mạnh xuống bàn, hắn đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn ngắm khung cảnh biển rộng bao la ngoài kia, vẻ mặt thích chí.
Kim Mạn cũng đứng dậy đi theo, nhìn hắn hỏi:
– Chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao? Không nói đến chuyện các đại thần sẽ ra tay ngăn cản trong tối, lẽ nào đội quân tinh nhuệ dưới trướng bốn quân lại tự động chạy đến một nơi có thể phá hủy tương lai của chính mình sao?
Ánh mắt Dương Khánh trông về phía xa dần dần sâu thăm, mỉm cười sung sướng:
– Không thể thua được! Chỉ cần Thánh Vương có thể vượt qua thử thách tại tiệc mừng thọ kia, Thánh Vương đã đứng vào thế bất bại rồi, cũng chẳng ai ngăn cản được đầu, trừ khi bọn họ giết chết Thánh Vương, nhưng dường như Thanh Chủ đã ra tay, há lại để cho Thánh Vương gặp nạn à? Vì thế, mười vạn quân tinh nhuệ đã là vật nằm trong lòng bàn tay Thánh Vương rồi!
– Ồ!
Kim Mạn kinh ngạc, pha lẫn chút khó hỏi hỏi tiếp:
– Sao lại nói thế?
– Không cần nóng vội, chẳng bao lâu nữa Kim Thánh Chủ sẽ hiểu rõ những gì ta nói thôi!
Dương Khánh lắc đầu mỉm cười, ánh mắt phóng về phương xa đã toát lên thần thái khác thường.
Cho dù hắn đã sớm mô phỏng trước nhằm giúp cho Miêu Nghị biết về phương hướng đại khái của lần hành động này, nhưng hành động cụ thể thể nào thì hoàn toàn phải dựa vào Miêu Nghị rồi, hắn không thể nào phán đoán được chính xác một chín một mười hiện trường tiệc mừng thọ diễn ra thế nào, vì thế ngay từ khi Miêu Nghị vừa đặt chân vào trong Ngự Viên, nội tâm của hắn đã tràn ngập lo lắng cùng hồi hộp, hắn biết rất rõ, chỉ cần có chút sai lầm nhỏ nhặt nào thì Miêu Nghị sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, Dương Khánh hắn chỉ dám gửi hy vọng vào năng lực ứng biết xuất thần của Miêu Nghị, dù sao thì hắn đang ở đây, không có cách nào giúp đỡ Miêu Nghị được.
Nhưng kể từ khi nghe ngóng được những tin tức tiếp theo, biểu hiện của Miêu Nghị tại tiệc mừng thọ chẳng khác nào lớn gan, nhưng lại hết sức thận trọng, bình tĩnh ứng đối tự nhiên, năng lực ứng biến cùng dũng khí tự đặt mình vào chỗ hiểm nguy đã đủ để Dương Khánh khâm phục. Sự việc rốt cuộc cũng thành công! Hắn biết mà, kế hoạch này nhất định thành công!
Đối diện với kết quả mà hắn đã dự liệu từ trước, đáy mắt Dương Khánh vẫn hiện lên vui vẻ nồng đậm, miệng thì thầm nói với chính mình:
– Kế hoạch này nhất định có thể thực hiện được!
– Cái gì?
Kim Mạn không nghe rõ hắn nói gì, đành phải hỏi lại. Dương Khánh lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn nàng, chuyển chủ đề khác, mở miệng cười ha ha nói:
– Người sắp xếp tai mắt trong Thiên Đình rốt cuộc là ai thế?
Kim Mạn hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu rõ hắn đang đề cập đến người nào, nàng chỉ có thể lắc đầu đáp lời:
– Không biết, theo như quy củ thì chỉ có người đó chủ động liên hệ với chúng ta, chúng ta chưa bao giờ chủ động liên hệ với người đó, nên không biết rõ vị đó là ai cả.
Dương Khánh nhìn nàng chằm chằm trong một chốc, đây không phải là lần đầu tiên hắn hỏi vấn đề này, nhưng câu trả lời lúc nào cũng chỉ có một, mặc dù thế, hắn vẫn nắm bắt được một vài chuyện lặt vặt. Tỷ như, đám người này đều bị một người khống chế hơn mười vạn năm, cho đến khi Miêu Nghị đi vào Luyện Ngục thì mới thoát khỏi trói buộc, tuy rằng Kim Mạn không chịu nói, nhưng hắn đã đoán được đại khái là kẻ nào gây nên.
Lại tỷ như sau khi hắn vừa biết được thực lực tàn quân Lục Đạo, phát hiện chỉ dựa vào thực lực đám người này mà có thể đẩy lui nhiều cuộc càn quét toàn diệt của quân đội Thiên Đình, hắn đã tìm được một số người tham dự cuộc chiến tranh năm đó, vì thế đã phán đoán ra được Lục Đạo có người nằm vùng tiết lộ việc cơ mật quân sự của Thiên Đình. Dương Khánh vội vàng thăm dò Kim Mạn thì được xác nhận về sự tồn tại của người này.
– Sao thế? Ngươi cho rằng ta nói láo sao?
Kim Mạn nhíu mày hỏi.
Dương Khánh lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đón lấy từng đợt gió biển thổi vào, thì thào lẩm bẩm:
– Ta chỉ cảm thấy xúc động trước ánh mắt tuyển lựa chọn người của vị đó, có thể bỏ ra thời gian mười vạn năm để tuyển đúng một người như thế, thật đúng là nhọc lòng! Mà hiện tại, dường như ta đã hiểu rõ nguyên do vì sao rồi, hắn chọn người, không cần thiên phú dị bẩm, không cần quá mức thông minh, có lẽ chỉ cần người sở hữu năng lực ứng biến siêu mạnh, năng lực chấp hành siêu mạnh, năng lực thích ứng sinh tồn siêu mạnh, mới có thể đạt yêu cầu của hắn, e rằng đó cũng chính là nguyên nhân mà vị kia đã chọn hắn mà không phải người khác…
Lục Ương Viên, dường như Miêu Nghị cũng không ngờ được rằng tin tức bữa tiệc mừng thọ lại có thể truyền bá nhanh chóng đến mức này, theo lý thuyết thì những việc phát sinh trong cao tầng Thiên Đình sẽ không dễ dàng khuếch tán ra ngoài, nếu muốn phát tán thì cũng chỉ phát tán trong phạm vi nhỏ mà thôi, lần này lại lan truyền ra toàn bộ thiên hạ, khiến mọi người đều sôi nổi xôn xao bàn luận, điều này đủ để khiến hắn kinh ngạc.
Mà lý do hắn biết tốc độ lan truyền nhanh chóng đến vậy cũng nhờ vào mấy lời hỏi han ân cần từng những người xung quanh hắn về chuyện xảy ra ở tiệc mừng thọ. Hoàng Phủ Quân Nhu, mấy phòng thiếp thất, kể cả đám người Vân Ngạo Thiên ở Luyện Ngục, cùng đám người của Phục Thanh đều truyền tin đến hỏi hắn, duy chỉ có Vân Tri Thu và Dương Khánh lại bảo trì trầm mặc, không nói tiếng nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 29 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/01/2020 03:29 (GMT+7) |