Mặc dù đồng ý thì đồng ý đó, nhưng Miêu Nghị có tuân thủ hay không thì lại là việc khác rồi.
Ngày hôm sau, đội Cận Vệ Quân tiến vào trong Lục Ương Viên xem xét trước, bởi vì Thiên Đế và Thiên Hậu muốn giá lâm Ngự Viên, theo lệ cũ là phải kiểm tra toàn bộ, xem xét có điều gì bất thường hay không.
Dẫn đội là một người đàn ông gầy, tên là Đồng Nhạc, hiện tại là Thống Lĩnh trong Tổng Trấn Phủ Ngự Viên. Có lẽ Miêu Nghị không có ấn tượng gì với hắn, nhưng hắn vẫn còn ấn tượng với Miêu Nghị, bởi vì hắn là một trong nửa chi Hổ Kỳ còn sống sót tại trận chiến Dậu Đinh Vực năm đó.
Năm đó sau khi Hắc Long Ty bị giải tán, người sống sót trong nửa chi Hổ Kỳ đều đã hơn xưa rất nhiều, ví dụ như Đồng Nhạc, vốn chỉ là một gã Thiên Tướng thôi, nhưng hiện tại hắn đã leo lên vị trí Thống Lĩnh, có thể nói trong vài năm ngắn ngủi đã thăng hai cấp liền.
Miêu Nghị và Phi Hồng xuất hiện bên trong Lục Ương Viên cũng không phải là vấn đề gì, nhưng ít nhất đó cũng chính là điều dị thường.
Ánh mặt trời Xuyên thấu cánh rừng rậm rạp, bên trong khi rừng có từng luồng sáng chiếu xuống loang lổ, Đồng Nhạc bước ra từ trong những quầng sáng loang lổ đi ở phía sau hai người, sau đó lăng lặng đứng lại trước mặt Miêu Nghị.
Hai người chỉ thoáng đối mặt với nhau, Miêu Nghị chỉ cảm thấy gương mặt người này quen quen, biết rõ đã từng gặp qua rồi, nhưng năm đó thủ hạ dưới tay hắn nhiều đến vậy, hắn không có cách nào nhớ kỳ từng người được, nhưng hắn lại biết người đàn ông gầy gò này chính là Đồng Nhạc.
Một đám thủ hạ của Đồng Nhạc đều nhìn Đồng Nhạc, cũng biết rõ lúc trước hắn là quân đội dưới trướng Ngưu Hữu Đức, cũng là người sống sót trong nửa chi Hổ Kỳ do Ngưu Hữu Đức lãnh đạo, cũng vì trận chiến đó mà hắn thăng chức rất nhanh, nay gặp lại vị thủ trưởng cũ, chẳng biết vị Thống Lĩnh đại nhân này có cảm giác thế nào đây.
Mà đám người đó nhìn Miêu Nghị, trong lòng họ cũng chẳng biết tâm trạng hiện tại thế nào. Vị này đã từng là Tổng Trấn Hắc Long Ty tại Cận Vệ Quân, đặt xuống một tấm bia đá cực lớn không phải ai cũng có thể vượt qua được hiện tại có lời đồn đãi rằng tinh thần của hắn đã sa sút, cam chịu, nếu thật là thế thì không khỏi khiến người khác cảm thấy tiếc nuối cùng bùi ngùi xúng động.
Miêu Nghị đột nhiên tỏ ra vui vẻ thản nhiên:
– Đồng Nhạc!
Mọi người kinh ngạc trong âm thầm, năm đó có rất nhiều người trong Hắc Long Ty, mà Đồng Nhạc cũng chỉ là một vị Thiên Tướng mà thôi, không ngờ là Miêu Nghị có thể nhớ kỳ tên của Đồng Nhạc, đúng là không dễ dàng chút nào.
Gặp lại Miêu Nghị, trong lòng Đồng Nhạc có muôn vàn xúc động, trong đầu vô thức hiện lên cảnh tượng huyết chiến tại Dậu Đinh Vực năm đó, thực sự khắc sâu vào trong xương tủy. Cho dù tâm tình của hắn đang cực kỳ kích động, nhưng hắn vẫn nỗ lực khống chế gương mặt mình không được biến hóa, chắp tay hành lễ nói:
– Đại nhân!
Lục Bà Bà đứng một bên liếc mắt quan sát Miêu Nghị phỏng chừng đã đoán được đại khái đây là bộ hạ tại Cận Vệ Quân của Miêu Nghị.
– Không cần đa lễ đâu.
Miêu Nghị nhẹ nhàng đưa tay Lục Bà Bà cất tiếng nói:
– Chuyện hai người này đến đã đã được báo cáo trước rồi, không có vấn đề gì đâu. Đồng Nhạc nhìn sang Lục Bà Bà, sau đó nhìn về phía Miêu Nghị:
– Đồng Nhạc vẫn còn công vụ quấn thân, cần phải giải quyết việc chung trước, kính xin đại nhân thứ lôi trước, để Đông Nhạc xác nhận một chút.
Miêu Nghị gật gật đầu. – Tất nhiên là được rồi.
Đông Nhạc lấy ra tinh linh, không biết là đang liên hệ với ai, mọi người đợi trong chốc lát, sau khi xác nhận sự việc, hắn gật đầu với thủ hạ của mình, những người đang vây quang Miêu Nghị và Phi Hồng bắt đầu tản ra.
Sau đó Đồng Nhạc ra lệnh cho các thủ hạ điều tra khắp nơi, riêng hắn thì nói chuyện phiếm đôi câu cùng với Miêu Nghị thừa dịp này cũng trao đổi linh tinh liên hệ với Miêu Nghị.
Cho đến lúc những thủ hạ lục tục quay về, Đồng Nhạc cũng nói lời từ biệt, dân đám người rời khỏi.
Miêu Nghị híp mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ, hắn cần phải nắm giữ hướng đi sơ khởi bên trong Ngự Viên, nhưng những người trong Ngự Viên này sẽ không giúp hắn đâu, sau đó hắn điều tra được bộ hạ cũ của hắn tại Hắc Long Ty tên là Đồng Nhạc đang luân phiên trực tại Ngự Viên, Vân Tri Thu đã liên hệ với Đồng Nhạc ngay lập tức, để hắn phối hợp với Miêu Nghị.
Đối với những bộ hạ cũ này, Miêu Nghị cũng tương đối yên tâm, Vân Tri Thu vẫn duy trì công việc kinh doanh, không nói quan hệ lúc trước là thế nào, ít nhất toàn bộ những người đó đều đã bị dụ dỗ hết rồi, tất cả đều đã leo lên chiếc thuyền của Miêu Nghị. Nếu Cận Vệ Quân biết rõ những người này đã thường xuyên tiếp nhận giúp đỡ từ người khác, đó không còn là chuyện nhỏ nữa.
Miêu Nghị đã từng nghĩ đên những người này sẽ phát huy tác dụng trong tương lại, ai ngờ đầu bọn họ lại phát huy tác dụng nhanh đến vậy.
Hai ngày sau cũng là ngày tổ chức tiệc chúc thọ, hầu như tất cả đại thân trong triều đình đều bắt đầu đi đến biệt việt Ngự Viên.
Bên kia vừa bắt đầu có động tĩnh, Miêu Nghị lập tức bảo Phi Hồng quấn lấy Lục Bà Bà, cũng không thể gọi là quấn lấy, chẳng qua là nàng sẽ đi tìm Lục Bà Bà nói chuyện phiếm, chăm sóc cây cối hoa cỏ các loại, mà hắn thì đi dạo vòng quanh Lục Ương Viên sau đó lẵng lặng rời khỏi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 29 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/01/2020 03:29 (GMT+7) |