Triệu Phi chiến tử, Ô Mộng Lan thành quả phụ. Diệp Tâm chiến tử, Đàm Lạc độc thân. Văn Phương trọng thương… Từng ngươi đã lâu chưa từng nghĩ tới, cũng lần lượt hiện lên rõ nét trong đầu, nhớ tới tình hình lục Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy một mực cùng hắn đồng sinh công tử, Kham Loạn hội kết thúc, vì giúp nữ nhân kia báo thù, hai người lại cũng theo hắn chọn chỗ điều kiện không tốt để đi, tổ ba người thành tam giác sắt, trợ lẫn nhau quét ngang chung quanh, đến sau Tư Không Vô Úy có nữ nhân, ba người tản ra, mỗi người một tiến trình riêng.
Nhớ được hắn còn tác hợp qua để Triệu Phi cùng Ô Mộng Lan cùng một chỗ.
Diệp Tâm ưa thích Cổ Tam Chính, Cổ Tam Chính vì không cô phụ kỳ vọng của môn phái, đành phải cô phụ Diệp Tâm, thế là Diệp Tâm chọn Đam Lạc, người vẫn một mực ưa thích nàng, hai người vì đánh vỡ kỳ thi môn phái, để có thể ở cùng nhau, cũng mới hắn giúp qua. Bây giơ Diệp Tâm chết rồi, Đàm Lạc có lẽ sẽ rất đau lòng, không biết tâm tình Cổ Tam Chính lại là thế nào?
Còn có Văn Phong nỗ lực vật lộn vì tiền đồ trong thương hội, mặt dày mày dạn gọi mình là đại ca…
Những chuyện đã lâu chưa từng nhớ lại, đột nhiên đều hiện về trong ký ức.
Nhưng trước mắt còn có chuyên càng trọng yếu cần giải quyết, trong mắt Miêu Nghị lộ ra thần sắc kiên quyết, nỗ lực gạt bỏ những tâm tư lộn xộn kia ra khỏi đầu.
Nói hắn tuyệt tình cũng tốt, nói hắn bất nghĩa cũng thôi, hoặc là nói hắn hại chết bọn họ cũng được, nhưng trận chiến này người chết có rất nhiều, đại quyết chiến thực sự còn ở mặt sau, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa, hắn chỉ có thể thành công mới xứng đáng với những người còn sống hoặc đã chết, nếu không để những người còn sống sống tiếp một cách có ý nghĩa, những người chết đi cũng là chết một cách vô ích…
Trong không gian trữ vật, Vân Tri Thu đang rất khổ sơ, vừa được biết tin Lan Hầu chiến tử, lại đột nhiên nhận thêm tin Sở Nguyên chiến tử, nàng không biết phải nên đối mặt.
Vân Nhược Song thế nào, nam nhân của nàng tranh hùng thiên hạ lại hại khiến muội muội nàng ở góa…
Tính toán tốc độ di chuyển của đối phương, đội ngũ của Miêu Nghị đi vòng chạy tới rìa tinh vực chưa biết, ở một nơi bắt buộc phải qua trên đường bố trí sẵn bẫy rập, Thiên Nhãn giương mắt nhìn đám người Phá Quân xông tới.
Tùy theo một tiếng hạ lệnh của Miêu Nghị, mấy ngàn vạn nhân mã hiện ra, ngăn ở trước mặt đám người Phá Quân.
Phá Quân khẩn cấp vung tay quát ngừng, tấn tốc nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy các phương hướng chung quanh đều toát ra mấy ngàn vạn nhân mã hợp vây hướng bên này mà đến.
Nhân mã bên phía Phá Quân cũng tấn tốc khoách trương, một ngàn vạn cận vệ quân khẩn cấp bao bọc đám ngươi Phá Quân ở chính giữa.
Thanh chủ chi cho một ngàn vạn nhân mã hộ tống, thật sự là bởi phương vị đại quân chủ lực có quy mô tương đối lớn của song phương địch ta đều cơ bản hiểu rõ trong lòng, theo lý thuyết một ngàn vạn cận vệ quân đã đầy đủ bảo chứng trên đường an toàn, thật không nghĩ tới còn có người xuống tay nhắm vào đội ngũ của mình.
Mà một ngàn vạn cận vệ quân này tịnh không phải đưa Phá Quân tới điểm cuối, chỉ là đưa đến rìa tinh vực chưa biết liền rút về, đoạn lộ trình sau cùng là hoàn toàn tuyệt mật, sẽ không để quá nhiều người biết được.
– Phá Quân, hồi lâu không thấy, ta đã chờ ở đây khá lâu rồi!
Miêu Nghị tư trong đại quân lộ diện ra, chào hỏi một tiếng.
– Nghịch tặc! Phá Quân vung tay chỉ hướng Miêu Nghi, gầm lên:
– Sớm biết thế này năm đó ta đã không bao ngươi, đến nỗi dưỡng hổ thanh họa!
Miêu Nghị:
– Thanh chủ không đắc nhân tâm, người người trong thiên hạ phải trừ đi, trẫm thay vào đó là nhân tâm hướng tới! Ý nghĩa của tả chỉ huy sứ, trẫm ghi nhớ trong lòng, nguyện cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi hạ lệnh đầu hàng, trẫm bảo chứng không thương đến người mảy may, cùn bao người đời này vô ưu!
– Nghịch tặc con dám xưng trẫm, dày mặt vô si đến thế là cùng, bắn tên!
Phá Quân hạ lệnh một tiếng, lập tức chung quanh bắn ra vô số lưu quang.
Đại quân vây khốn tấn tốc dựng lên thuẫn bài cản lại, dưới sự chỉ huy của Đằng Phi, cũng bắt đầu phát động công kích.
Miêu Nghị nhíu mày, không nghĩ tới dưới loại tình thế này Phá Quân còn dám tấn công bất chấp hết thảy, rõ ràng không có thắng tính, không ngờ vẫn không nghĩ kéo dài thời gian tranh thủ viện quân tới cứu, quả thực là tìm chết. Điều này cũng không hợp với tính toán của hắn, bèn truyền âm cho Đằng Phi:
– Tận lượng kéo dài thời gian.
Đằng Phi gật đầu, minh bạch ý của hắn, đây là muốn tranh thủ kéo đại quận Thanh Phật tới, chỉ là nếu làm vậy, chiến đấu vốn có thể nhanh chóng kết thúc lại bị kéo dài, bên này tránh không khỏi lại phai chết uống không ít nhân mã, nhưng mà không còn cách nào khác, không làm ra hy sinh, đại chiến ở mặt sau khả năng sẽ tổn thất càng lớn, không thể bởi nhỏ mà mất lớn.
Đối mặt với quân địch gấp mình mấy chục lần, Phá Quân cũng biết rơi vào trong vây khốn bậc này căn bản không có khả năng giành chiến thắng.
Hắn quan sát thế tiến công của đối phương một lúc, rồi trực tiếp gọi cả nhà Chiến Như Ý đi ra.
Trong tiếng nổ vang kịch liệt chung quanh, cả nhà Chiến Bình nhìn quanh bốn phía, cả kinh không nhỏ.
Trong vùng yểm hệ giữa trung quân, Phá Quân lại ôm quyền các cung với Chiến Như Ý, lễ nghi mà trước đó chưa từng có, trầm giọng nói:
– Nương nương, chúng ta trúng bẫy rập của Ngưu tặc, địch đông ta ít, tuyệt không thắng tính! Nhìn thế công của địch phương, lại không có ý đồ cường công, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian, trong đó tất nhiên có trá, đoán là tướng dẫn dụ bệ hạ tới cứu viện, chúng ta tuyệt không thể để cho Ngưu tặc đắc sính. Để tránh hậu hoạn cho bệ hạ, cũng vì ngăn ngừa nương nương chịu nhục, tuyệt không thể để nương nương rơi vào tay Ngưu tặc. Lão thần được trọng thác từ bệ hạ, có lỗi với nương nương, cung thỉnh nương nương đi trước một bước, lão thần sẽ đi ngay theo sau!
Chiến Như Ý vào cung nhiều năm, bao gồm cả những khi trước mặt Thanh chủ, thì đây vẫn là lần đầu tiên nghe được Phá Quân chính thực xứng minh là nương nương như thế.
Mà Phá Quân vừa dứt lời, liền vung tay lên, một đám người trong trung quân lập tức nhất tề đổi chiều đao thương, vây chặt mấy người nhà nàng.
Một nhà mấy người kinh hãi, đây là muốn giết bọn họ!
Ngân Sương, Bạch Tuyết bị hù cho run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Chiến Bình kinh hãi, giận nói:
Phá Quân lão tặc, ngươi dám!
– Chuyện rơi vào tay Ngưu tặc chịu nhục tuyệt không khả năng xảy ra!
Chiến Như Ý nhàn nhạt một tiếng, thần thái bình tĩnh dị thường, vung tay quơ lấy một cây thương vào tay, chỉ về phía Phá Quân:
– Ta chỉ có thể chiến tử, không thể chết ở trên tay người mình, càng không thể chết ở trên tay ngươi, không nên vũ nhục ta, cũng không nên vũ nhục bệ hạ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 39 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2020 03:29 (GMT+7) |