Hai trăm viên Nguyện Lực Châu không phải là một con số nhỏ, tuy Công Tôn Vũ không có, ngược lại Tần Vi Vi có thể lấy ra.
Mười động phủ dưới quyền nộp lên cho nàng hàng năm có trên trăm viên, mặc dù con số này được lấy ra để nuôi nhân mã bản bộ, nhưng thành thuộc quyền cai quản trực tiếp của nàng hàng năm còn có thể nộp lên trên trăm viên. Đây là con số mà nàng là sơn chủ có thể bỏ vào túi riêng, bởi vì phía trên có Dương Khánh bảo bọc, không ai dám tìm tới nàng kiếm chác làm tiền, nên số thu này đều lọt hết vào túi nàng.
Mà bằng tu vi nàng trước mắt, một năm luyện hóa cũng không được bao nhiêu viên Nguyện Lực Châu, ở Trấn Hải sơn những năm qua cũng tích cóp được một khoản.
Nếu là người bình thường Tần Vi Vi chưa chắc sẽ bỏ ra số Nguyện Lực Châu này, nhưng Công Tôn Vũ đã từng liều mình cứu nàng. Sau khi Tần Vi Vi trầm ngâm một lúc, quyết định coi như là hoàn trả ân tình Công Tôn Vũ liều mình cứu giúp, lấy từ bên trong nhẫn trữ vật ra hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, nói với Diêm Tu:
– Ta trả giúp y.
Công Tôn Vũ nhìn về phía nàng nhất thời lộ vẻ cảm kích, trong mắt đồng thời thoáng qua tình cảm khác thường, cảm thấy Tần Vi Vi đối với mình rất tốt.
Diêm Tu lại không đón lấy, ngược lại chắp tay nói:
– Đại nhân có nói, nếu như là Tần sơn chủ trả thay Công Tôn động chủ số Nguyện Lực Châu này, Đại nhân cũng không dám nhận. Đại nhân nói hắn thiếu nợ Tần sơn chủ, hai trăm viên Nguyện Lực Châu dù mời một tên tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm cũng có thể ra sức nhiều năm, giá trị của chúng suy đoán đã ngang bằng với chuyện Công Tôn động chủ ra sức trăm năm vì Tần sơn chủ, đủ giúp Tần sơn chủ trả ân tình Công Tôn động chủ liều mình cứu giúp ngày trước. Cho nên kính xin Tần sơn chủ thu hồi hai trăm viên Nguyện Lực Châu này, coi như là Đại nhân bồi thường chút đỉnh món nợ hắn thiếu cho Tần sơn chủ.
Người khác không biết rốt cuộc Miêu Nghị thiếu Tần Vi Vi cái gì, ngay cả Diêm Tu cũng không biết.
Chỉ có trong lòng Tần Vi Vi biết rõ ràng Miêu Nghị nói thiếu nợ là chỉ cái gì, bởi vì Miêu Nghị đáp ứng đi tới chỗ Dương Khánh cầu hôn, giúp nàng hóa giải lời đồn giữa nàng và Công Tôn Vũ, giải quyết cả chuyện Dương Khánh ép nàng sớm ngày thành thân xuất giá.
Nhưng Miêu Nghị quăng gánh giữa đường bỏ chạy, không ngờ rằng còn bày mai phục ở chỗ này, mượn cơ hội làm cho Công Tôn Vũ hiểu Tần Vi Vi đã trả xong chuyện y liều mình cứu nàng ngày trước, không còn nợ nần Công Tôn Vũ gì cả. Coi như hắn dùng một phương thức khác giúp Tần Vi Vi hóa giải lời đồn, về phần sau này lập trường của nàng thế nào, đó chính là chuyện của cá nhân Tần Vi Vi, Miêu Nghị đã giúp nàng hết sức mình.
Trong nháy mắt hiểu ra dụng ý Miêu Nghị, Tần Vi Vi ngây ngẩn cả người, sự quan tâm dịu dàng kia suýt chút nữa đã làm cho nàng rơi lệ.
Những lời này làm Công Tôn Vũ rất là lúng túng.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, chuyện năm đó liều mình cứu Tần Vi Vi đã trở thành vốn liếng của y, mặc dù y không thể cứu được nàng nhưng chuyện liều mình cứu giúp không phải là dễ dàng trả như vậy, dù sao cũng là ân cứu mạng. Bình thường cho dù là lấy ra bao nhiêu tiền cũng không trả nổi, bằng vào tính tình Tần Vi Vi coi như đã bị Công Tôn Vũ nắm thóp.
Nhưng bây giờ đã khác, Miêu Nghị cố ý gây khó khăn, hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm này đối với Công Tôn Vũ mà nói là tiền cứu mạng, Miêu Nghị là ai mọi người đều biết, một khi viết giấy nợ cho hắn, bất cứ lúc nào có thể tìm tới gây phiền phức, nếu không Công Tôn Vũ cũng sẽ không sợ tới mức như vậy.
Nói cách khác, Diêm Tu đã nói rất rõ ràng, vốn là Miêu Nghị muốn lấy mạng ngươi, hôm nay là Tần Vi Vi ra mặt cứu mạng ngươi, sau này Tần Vi Vi cũng không nợ ngươi gì nữa.
Tần Vi Vi yên lặng thu Nguyện Lực Châu vào, nhận lãnh phần ân tình này của Miêu Nghị, phất tay nói với Công Tôn Vũ:
– Ngươi về Trường Thanh động trước đi, đợi bàn giao Trường Thanh động xong hãy tới tìm ta.
– Dạ!
Công Tôn Vũ lúng túng xấu hổ cáo lui. Muốn không xấu hổ cũng không được, chút tư tâm của y đã bị vạch trần.
Nhìn Công Tôn Vũ lủi thủi rời đi, trong lòng Diêm Tu ít nhiều gì cũng cảm thấy khoái chí, nguyên nhân Miêu Nghị muốn cho lão làm như vậy đã nói rõ ràng trong thư, chính là muốn cho Công Tôn Vũ phải cúi đầu trước mặt Diêm Tu.
Miêu Nghị nói có lẽ thứ người như Công Tôn Vũ không phải là người xấu xa gì, nhưng khá đê tiện. Nói không chừng chuyện Diêm Tu lão chịu nhục trước mặt y sau này sẽ trở thành đề tài cho Công Tôn Vũ khoe khoang đàm tiếu với người ngoài. Lời đồn giữa Công Tôn Vũ và Tần Vi Vi bay đầy trời chính là tỷ dụ, trong đó có công lao thật lớn của Công Tôn Vũ.
Miêu Nghị nói hắn đã bị người xem thường rồi, không muốn thủ hạ tâm phúc của mình cũng bị người xem thường, sau này Diêm Tu phải ra mặt làm việc thay hắn. Chỉ có để Công Tôn Vũ phải cúi đầu trước mặt lão, sau này y mới không dám kể ra chuyện lúc trước làm nhục lão, đối phó kẻ hạ tiện như y không cần khách sáo.
Nếu không phải nể mặt Dương Khánh và Tần Vi Vi không tiện động thủ, Miêu Nghị đã giết chết Công Tôn Vũ.
Sau khi Công Tôn Vũ đi rồi, Tần Vi Vi lại viết một phần pháp chỉ cuối cùng phát tới các lộ động phủ Trấn Hải sơn, nói rõ mình đã điều đi Thiếu Thái sơn. Hiện tại Miêu Nghị là sơn chủ Trấn Hải sơn được phủ chủ bổ nhiệm, bảo Hồng Miên, Lục Liễu dùng linh thứu phát ra toàn bộ.
Sau khi bàn giao xong, Tần Vi Vi không ở lại lâu, trước lúc dẫn hai tên thị nữ rời đi dặn dò Diêm Tu một phen:
– Nói cho Miêu Nghị biết ta không hề giận hắn, chúng ta vẫn là bằng hữu, bảo hắn có rảnh tới Thiếu Thái sơn chơi.
Diêm Tu sửng sốt, chắp tay nói:
– Thuộc hạ ghi nhớ, sau khi gặp lại Đại nhân nhất định chuyển cáo.
Diêm Tu cũng dẫn Thiên nhi, Tuyết nhi đưa tiễn Tần Vi Vi tới trước sơn môn.
Tần Vi Vi ngồi trên long câu quay đầu lại liếc nhìn, trong ánh mắt như có vẻ lưu luyến không rời, cuối cùng một bộ quần trắng tung bay trong gió, dẫn đầu dong ruổi đi…
… Bạn đang đọc truyện Miêu Nghị – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/mieu-nghi-quyen-4-full/
Lúc này Miêu Nghị đang cùng La Song Phi ẩn thân ở nơi nào đó trong rừng núi.
La Song Phi nghe được động tĩnh trước tiên mở mắt ra nhìn, thấy một đội nhân mã đang chạy nhanh tới bèn quay đầu lại nói:
– Người Lam Ngọc Môn đến.
Miêu Nghị thu công đứng lên, chỉ chốc lát sau liền thấy hai mươi kỵ sĩ ầm ầm chay tới trước mặt.
Hai mươi kỵ sĩ dừng lại, người cầm đầu không ai xa lạ chính là Điền Thanh Phong, coi như là người quen cũ của Miêu Nghị và La Song Phi.
Điền Thanh Phong dẫn đầu nhảy xuống long câu, tiến lên ôm quyền nói:
– Điền Thanh Phong phụng pháp chỉ chưởng môn, dẫn dắt sư huynh đệ Lam Ngọc Môn tới đây ra sức phục vụ Đại nhân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/09/2019 03:36 (GMT+7) |