– Nữ nhân này đồng thời đều có lui tới cùng nhân vật trọng yếu của Đại Ma Thiên hòa Vô Lượng Thiên, nhưng mà đa số đều là cải trang mà đến, khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Chúng ta bên này liên tiếp muốn cắm người bên cạnh ả, nhưng bó tay một cái là khách điếm chỉ lớn như vậy, nhân thủ cũng chỉ có mấy người như vậy, căn bản không tìm được cơ hội hạ thủ. Ngươi nhớ kỹ, người bình thường đến khách sạn nữ nhân này chỉ sẽ lấy lệ một chút. Nhưng nếu như phát hiện nàng ta đặc biệt chiêu đãi ai đó, lập tức nhớ kỹ và liên hệ cùng bên này. Chúng ta bên này sẽ phái người theo dõi tra xét. Những cái khác không cần ngươi quan tâm.
Theo dõi tra xét kỹ cái gì? Người ta chưa chắc sẽ nói, Miêu Nghị cũng không muốn hỏi nhiều, có thể nói là chỉ biết cười khổ. Xem rra là bởi vì mình hơi có chút qquen biết cùng cùng Lão Bản Nương, thoáng một cái đã trở thành một công cụ để lợi dụng. Xem ra sự tranh đấu giữa Lục Thánh thật đúng là diễn ra cả ngoài sáng lẫn trong tối, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a! Tự bản thân mình chẳng qua là một con cờ mà thôi.
– An chưởng quỹ, mặc dù là ta ở phòng tạp vật, nhưng mà tiền thuê vẫn tính như bình thường a, ở lâu ta chịu không nổi a!
– Cái này ngươi không cần lo lắng, về phương diện tiền bên này sẽ xuất, sẽ không để cho ngươi bị thua thiệt đâu.
An Chính Phong đưa tới một nhẫn trữ vật:
– Bên trong này là 10 triệu kim tinh, đủ ngươi ở khách điếm nửa năm. Nửa năm sau ngươi lặng lẽ về thương hội né một tháng, sau đó quay lại ở thêm nửa năm, nếu không khách điếm quỷ đó một mực tăng gấp bội xuống thì không có ai có thể ở nổi đâu.
Miêu Nghị thu nhẫn trữ vật, thở dài:
– An chưởng quỹ, có chuyện ta cần nói với ngươi một chút. Nhiệm vụ lần trước, ta đụng phải quỷ thuyền đó, một bộ tam phẩm chiến giáp hỏng rồi.
An Chính Phong thần tình cứng đờ:
– Là ý gì đây?
Miêu Nghị xem thường nói:
– Cũng không có ý gì, chính là muốn hỏi phía trên một chút xem có thể cấp cho bồi thường hay không. Ta là phủ chủ trấn thủ một phương, vốn không có mối liên hệ gì cùng thương hội các ngươi. Hiện tại làm việc quên sống chết cho thương hội các ngươi không nói, dù gì cũng không thể bù ngược trở lại chứ?
An Chính Phong lập tức sầm mặt quát:
– Tiểu tử, thứ ngươi muốn có phải là quá nhiều hay không? Bộ coi thương hội là cái động không đáy à? Ngươi sờ lương tâm mà nói coi, ngươi từ chỗ ta này lấy đi bao nhiêu thứ rồi? Cho dù ngươi trở về làm điện chủ, điện chủ loại thường chỉ sợ hãi xoay sở một ngàn năm cũng không thu thập được nhiều đồ như vậy. Ngươi còn không thỏa mãn? Tam phẩm chiến giáp, ngươi tìm tam phẩm chiến giáp ở đâu ra, còn đòi một bộ? Bộ coi tam phẩm chiến giáp là hạt cát khắp Lưu Vân Sa hải ở đâu đều có thể nhặt được hay sao? Ngay cả Hồng Liên tu sĩ cũng còn dùng không được, ngươi bớt nói hươu nói vượn ở chỗ này đi! Hiền từ nói chuyện với ngươi nhiều rồi ngươi lờn mặt rồi phải không?
– An chưởng quỹ, chẳng lẽ ông nghĩ rằng ta đang ăn nói ba hoa? Ta từ Tinh Túc Hải Kham Loạn hội trở về, vất vả lắm mới có được một bộ tam phẩm bảo giáp phòng thân, đụng phải quỷ thuyền đó bị thiệt hại lớn rồi, một bộ bảo giáp đó của ta bị hủy lúc đó chính Ngô Chân cùng Ngô Minh tận mắt nhìn thấy. Ta thiếu chút nữa bỏ mạng rồi, ngươi nếu không tin có thể đi hỏi hai người bọn họ.
Miêu Nghị tức giận nói:
– Không tin ta saolại bảo ta làm chuyện này làm gì!
Bộ chiến giáp của hắn đích thật là bị Ngô Chân cùng Ngô Minh hủy rồi, chẳng qua là nhị phẩm, hắn cũng không tin hai nữ đó dám không nhận lỗi, cưỡng bức lão tử rồi lại còn bảo lão tử đền bù lại hay sao? Đừng có hòng! Dù thế nào cũng phải lấy về cả vốn lẫn lời.
Nghe hắn nói như vậy, An Chính Phong hồ nghi hỏi:
– Ngô Chân cùng Ngô Minh tận mắt nhìn thấy thật?
Nếu quả thật như vậy, lão không thể nghi ngờ là giả rồi. Ngô Chân cùng Ngô Minh vốn chính là do lão an bài, là người lão tín nhiệm.
– Ở sa mạc xoay sở hơn một năm, chúng ta cũng không nói với nhau mấy câu, ngươi dù sao cũng không thể cho là hai người bọn họ sẽ nói dối giúp ta chứ? Ngươi không tin có thể đi hỏi hai người bọn họ a! Đúng rồi, còn có một cây tinh hoa tiên thảo, chính là cây lần trước ngươi cho ta đó, cũng không còn nữa rồi. Nễ tình là thứ do các ngươi cấp, ta cũng áy náy lắm khi mở miệng nói ra đây.
Miêu Nghị gương mặt bi phẫn nói tiếp:
– Ta từ Tinh Túc Hải Kham Loạn hội liều mạng mới lấy ít đồ về, người ta làm việc cho cấp trên có thưởng, ta lại phải bù ngược vào, cái này đi đến mà nói cũng…
– Được được được rồi!
An Chính Phong vội vàng xua tay ngăn cản nói:
– Ta không nhiều lời với ngươi nữa. Chuyện này ta trước hết tìm hai người bọn họ xác nhận một chút, nếu như là thật, ta xin chỉ thị của phía trên rồi sẽ nhanh chóng bồi thường cho ngươi vậy. Làm gì mà lách cha lách chách như bọn đàn bà vậy, trước hết đi làm xong chuyện của ngươi đi. Sự tình làm xong rồi không thể bạc đãi được ngươi đâu.
Miêu Nghị hỏi:
– Nhanh chóng bồi thường là khi nào?
– Ngươi…
An Chính Phong trợn mắt nói:
– Trong vòng 3 ngày, hài lòng chưa?
– An chưởng quỹ, ngươi cũng không cần khó xử làm gì, chỉ cần ngươi thả ta trở về Thủy Hành cung, bộ tam phẩm chiến giáp kia ta không cần nữa, coi như là trung thành hy sinh vì Tiên Thánh vậy…
– Cút!
An Chính Phong gầm lên một tiếng giận dữ, tự bản thân mình đường đường là một kim liên tu sĩ, bao nhiêu người thấy là run run sợ sợ, tên này không ngờ lại mặt dày mày dạn cò kè mặc cả cùng tự bản thân mình, quả thực buồn cười!
Đối phương nổi giận rồi, Miêu Nghị cũng có chút thấp thỏm, u đầu sứt trán ly khai thương hội, nhưng mà lời nên nói cuối cùng cũng đã nói ra rồi, trong nhà còn có một đám người chờ đợi mình về nuôi, nếu như đã đi ra ngoài liều mạng kiếm tiền, tự nhiên không ráng kiếm chút cháo sao được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/09/2019 03:36 (GMT+7) |