Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 133

Mưa và em


Update Phần 133

Phần 133

Tôi không biết mình đã phải thức trắng bao đêm, đã phải trằn trọc vắt tay lên trán suy nghĩ cũng như đắn đo bao ngày để chờ đến thời điểm của hôm nay, cái thời khắc mà tôi chính thức được mặt đối mặt với Uyển My để một lần cuối cùng, nói rõ ràng rành mạch và đồng thời quyết định luôn mọi thứ cho tương lai của 2 đứa tôi. Cách đây gần nửa năm trước, khi mà nàng bất thình lình trở về rồi đùng một cái từ chối lời cầu hôn của tôi, tôi đã cảm thấy mọi thứ như sụp đổ ngay trước mắt. Thậm chí, ngay khi biết tin nàng “có bệnh” trong người, tôi đã đau đớn quặn thắt suốt một thời gian dài. Tôi lo lắng cho nàng đến mất ăn mất ngủ, học hành sa sút, chẳng thiết tha chuyện gì trên đời. Ấy vậy mà càng ngày, những gì tôi thu thập được lại chẳng phải là những tin tức tốt lành về sức khỏe của nàng, mà trái lại, nó càng khiến hình ảnh của nàng trong mắt tôi trở nên bớt lung linh và huyền ảo lại nhiều phần. Tôi yêu Uyển My rất nhiều, điều đó hoàn toàn là sự thật chẳng thể nào chối bỏ, nhưng với tất cả những thứ đã diễn ra, với tất cả những điều mà nàng đã che giấu tôi, liệu tôi có thể ngó lơ nó và vẫn đường hoàng ở bên cạnh nàng nữa hay không.

Tôi thừa nhận rằng tôi là một thằng có tâm tính chưa được vững vàng cho lắm, bằng chứng là sau Tuyết Mai, tôi lại tiếp tục trở nên tơ tưởng và rung động với Quỳnh, cô bạn thời thơ ấu của tôi. Tôi nhận ra ở Quỳnh hình ảnh của mẹ tôi, một người phụ nữ tần tảo, chịu khó, biết quán xuyến việc gia đình và đặc biệt là em rất thương tôi, một tình thương đặc biệt, không giống như những gì tôi đã nghĩ về em suốt những năm trước đó. Quỳnh không nghĩ nhiều như tôi, em thẳng thừng thổ lộ về tâm tư tình cảm trong lòng mình, rằng em thích tôi, nhưng tôi lại chẳng mảy may quan tâm về điều đó, chỉ cho đến khi, Uyển My bỏ rơi tôi, và rồi Quỳnh xuất hiện, mọi thứ, dường như, đã đảo lộn tất thảy:

– Được rồi, bạn muốn hỏi mình điều gì?

Uyển My bước vào phòng một cách khoan thai và tràn đầy tự tin, nàng mặc một bộ đồ ngủ satin bóng thường thấy nhưng vẫn không thể che giấu nổi cái nhan sắc cực phẩm của mình. Với mái tóc dài đen óng mượt vẫn còn chưa kịp khô, thi thoảng lại được Uyển My vuốt lên từ phía sau khoe phần gáy cổ trắng ngần đầy mị lực, nàng nhoẻn miệng cười nhìn tôi:

– Sao vậy?
– À… không… chỉ là…

Tôi thoáng bối rối, vì đã lâu lắm, tôi không được gặp lại Uyển My, có một chút cảm giác gì đó thật sự xa lạ và khó diễn tả bằng lời, cộng thêm hàng loạt những vấn đề trong suốt thời gian qua, hệt như chúng tôi chưa từng là gì của nhau vậy:

– Chỉ là thế nào, hì, bạn sợ mình à? – Uyển My cười tít mắt…
– …

Tôi chợt khựng lại mất vài giây, vì cái hình ảnh quen thuộc đang diễn ra ngay trước mắt. Phải rồi, tôi đem lòng yêu nàng cũng chính bởi cái nụ cười tỏa nắng đầy mê hoặc này, cũng chính cái nụ cười này đã khiến tôi quyết tâm vứt bỏ hết những suy nghĩ lông bông của tuổi trẻ để quyết tâm đạt được một thành tựu lớn lao, tuy có lẽ vẫn còn thua nàng rất xa nhưng ít nhiều gì cũng đủ khiến ba mẹ nàng tin tưởng về tôi, về một thằng con trai đầu đội trời chân đạp đất, hoàn toàn đủ khả năng để bao bọc cô con gái ngọc ngà của họ:

– Được, bây giờ, anh hỏi nhé! – Tôi thở hắt ra, lấy hơi thật mạnh…
– Ừm, mình nghe đây! – Uyển My tựa cằm nhìn tôi…
– Đầu tiên, là em về đây, khi nào? Và tại sao?

Trái hẳn với sự lo lắng và hồi hộp của tôi, Uyển My vẫn là nàng, vẫn hoàn toàn ở thế cửa trên và không tỏ chút e ngại:

– Mình về được vài ngày rồi, lý do thì như mình nói, mình nhớ bạn, thế thôi.
– Nhớ? Chứ trước giờ không nhớ hay sao?
– Dĩ nhiên lúc nào cũng nhớ, nhưng đến bây giờ mình mới dám hiện thực hóa nỗi nhớ đó, hì – Uyển My nhún vai…
– Anh không hiểu? Ý em là sao?

Nàng lại nghiêng mái đầu, lấy tay vuốt mái tóc cho nó nằm gọn sang một bên rồi ngước mắt lên nhìn tôi:

– Chắc bạn đã biết về chuyện của Randall?
– Ừm, đã biết, nhưng sao… em biết là anh… biết?
– Randall gửi tin nhắn cho bạn, mình biết chứ, và mình cũng đã đợi ngày này rất lâu, hì.
– Là… là sao?

Uyển My thở dài, nàng quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, nơi bầu trời đêm vẫn đang lập lòe những ánh sao ngủ muộn, bầu không khí dần trở nên mát mẻ hơn tuy trong lòng tôi vẫn tràn ngập biển lửa giận dữ:

– Về chuyện này, chắc phải kể từ đầu nhỉ?
– Ừm… em kể đi, anh nghe đây!

Nàng nheo mắt nhìn tôi lần nữa, hỏi bằng giọng hồ nghi:

– Kể nhé?
– Ừ! – Tôi kiên quyết…

Một phút im lặng bất chợt hiện lên giữa không gian tĩnh lặng đến đáng sợ của căn phòng rộng lớn quen thuộc, cả hai chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, trong ánh mắt không che giấu đi nổi những xúc cảm và cả vô vàn tâm sự:

– Phong nè!
– Hở?
– Bạn có nhớ lý do mình sang Mỹ không?
– Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ.
– Là gì?
– Em nói với anh, với mọi người, rằng ba em nợ ba của thằng Hải ân huệ gì đó, và rồi thì cả gia đình em muốn trả cho gia đình thằng Hải, tiện thể cũng là thêm thời gian cho anh… phát triển, đúng chứ?

Không ngoài dự đoán của tôi, Uyển My nhoẻn miệng cười, nàng gật đầu đáp:

– Đúng, vậy bạn có nhớ ai là người nói cho bạn nghe thông tin đó đầu tiên không?
– Thì là… em còn gì…
– Hì, không đâu, nghĩ kỹ lại đi – Nàng tựa cằm nhìn tôi mong đợi…

Thực lòng là quá nhiều chuyện đã xảy ra kể từ thời điểm đó, và tôi cũng không tài nào nhớ được từng chi tiết nhỏ xíu trong quãng thời gian này, huống hồ là còn trước khi mọi thứ diễn ra. Nhưng nếu Uyển My hỏi như vậy, ắt hẳn phải có nguyên nhân nào đó. Tôi đưa mắt nhìn nàng dò xét, vẫn là gương mặt xinh đẹp mê hoặc đó, và tôi từ từ lục lại những mảng ký ức tưởng như đã trôi xa rất xa ấy. Chốc chốc, từng mảnh ghép, cứ như thể đã ở sẵn nơi đó, chờ tôi lấy ra và ghép chúng lại với nhau vậy. Phải rồi, phải rồi, chính là người đó:

– Có phải là… ba của em?
– Đúng rồi, hì, thông minh đó! – Nàng cười hiền…
– Vậy thì sao, anh không hiểu?
– Thật ra thì… tất cả những gì mà ba mình nói ngày hôm đó, đều là… ý của mình!

Tôi phần nào đã đoán trước được câu trả lời này, vì rõ ràng cho đến giờ, điều duy nhất tôi biết vẫn là việc nàng chấp nhận lời thỉnh cầu của mẹ Randall và sang Mỹ để chăm sóc cho hắn. Kèm theo đó, thêm một điều hiển nhiên nữa, đó là việc rõ ràng chỉ có nàng mới có thể quyết định được chuyện này, và sau đó nói lại với ba mẹ để dễ bề hợp tác là chuyện không khó đoán:

– Ừm, anh biết…
– Nhưng có điều này chắc bạn không biết…
– …
– Ba mình nói hoàn toàn là sự thật, tức là suy nghĩ thật của ông lúc đó, không có chút kịch bản nào đâu nhé – Nàng lém lỉnh nhìn tôi…
– Là sao…
– Vì người khiến ba nói ra những điều đó, người truyền đạt lại ý tưởng trực tiếp đến ba, không phải là mình, mà là… bác Hoàng…
– Ba thằng Hải? Ý em là sao?

Đầu óc tôi đã bắt đầu trở nên rối tinh rối mù vì những thông tin khó hiểu mà Uyển My đưa ra từ nãy tới giờ. Thật tình thì tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, nàng muốn sang Mỹ chăm sóc Randall vì mủi lòng với lời kêu gọi của mẹ hắn, rồi thì nàng nói chuyện này cho ba mẹ nghe, ba mẹ nàng giúp nàng nói khéo với tôi để kế hoạch trót lọt, nhưng mà qua cái bộ não thiên tài của Uyển My, xem chừng mọi chuyện không chỉ có như vậy:

– Việc ba mình nợ bác Hoàng một ân tình, mình có nghe ba nhắc qua, nhưng bác Hoàng khi đó không có ý định nhắc lại món nợ đó.
– …
– Mình đã gặp bác Hoàng và đưa ra ý phương án vừa rồi vì mình biết bác và ba mình đang có ý tưởng hợp tác đưa công ty của bác sang Mỹ, và mình nói mình có thể giúp được…
– …
– Dĩ nhiên bác ấy đồng ý ngay, vì bác ấy và ba mình đã gần như muốn hai gia đình sẽ thành sui gia của nhau. Nhưng để chắc chắn rằng bác Hoàng sẽ nói với ba, mình cũng tranh thủ chút thúc đẩy từ anh Hải, và nói với anh ấy rằng mình rất nhớ Mỹ, muốn trở lại đó làm việc, và thế là… mọi chuyện diễn ra như vậy…

Uyển My nói đến đâu, gai ốc tôi nổi lên đến đấy. Có cho vàng tôi cũng không thể nào nghĩ ra được cái kịch bản vòng tròn như những gì nàng vừa kể. Thay vì bắt mọi người cùng nói dối với mình, nàng đã chủ động vẽ ra một câu chuyện, một kịch bản hoàn hảo không vết xước để dẫn dắt tất cả những người xung quanh đi theo những gì nàng mong muốn. Ở phía ba của thằng Hải, thì ông chỉ biết rằng cô “con dâu hờ” này có ý định sang Mỹ, tình cờ thay ông cũng muốn thằng con trai của mình phát triển thêm và sẵn dịp… được ở gần Uyển My, tội gì mà không đồng ý. Thằng Hải thì khỏi cần nói, dù nó có thông minh tài giỏi cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không có chút kháng cự gì trước màn mỹ nhân kế của Uyển My. Cuối cùng, là về phía ba mẹ của nàng, Uyển My thậm chí còn chẳng tốn chút nước bọt nào để giải thích về kế hoạch của mình, nàng chỉ việc ngồi im và chờ mọi thứ nằm ngay ngắn trên đường ray. Và điều ấn tượng nhất của kế hoạch này, đó là việc tất cả mọi người tham gia đều tin nó là thật và bản thân họ thì đều bộc lộ cảm xúc chân thực nhất của mình trong suốt quá trình đó, vì ai cũng nghĩ những gì Uyển My nói là thật, hẳn là thế rồi, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như thế này, ai mà không tin nàng kia chứ:

– Em… em… thật sự… em… tại sao vậy?
– Mình biết, mẹ mình rất quý Phong, và mẹ cũng chưa bao giờ có ý định chia rẽ hai đứa mình. Nhưng ba thì khác, ba không quan tâm đến những gì mình nói, ba chỉ có một yêu cầu là bất cứ người bạn trai nào muốn đến với mình, kể cả Phong, thì phải đảm bảo sẽ có thể hoàn toàn lo lắng được cho mình, còn những thứ khác, ba chẳng quan tâm…
– …
– Vậy nên, việc mình quyết định sẽ dùng quãng thời gian 2 năm là vì mình biết, sau 2 năm trở về, Phong đã học xong, và với những gì mình biết về Phong, về chàng trai rất thông minh và chăm chỉ của mình, Phong sẽ nghiễm nhiên có trong tay một công việc ổn định và một vị thế khác hẳn so với trước đó, và ba mình có lẽ sẽ giảm bớt đi chút khó khăn trong suy nghĩ của ông…
– Ý em nói, mọi thứ em làm, đều là vì anh sao? Nực cười, vậy còn thằng Randall, em đừng nói là mọi thứ chỉ ngẫu nhiên đấy nhé? – Tôi cười nhạt, không tin những gì mình vừa nghe…

Nàng khẽ cài tóc lên vành tai, nhìn về phía tôi, mặt vẫn không biến sắc:

– Mình thừa nhận, mấu chốt của vấn đề chính là vì Randall…
– Hừ… hóa ra là vậy – Tôi hừ nhạt, miệng đã cảm thấy đắng chát…
– Randall đối với mình có thể không phải là tình yêu, nhưng là một người thân thì có lẽ chẳng sai…
– …
– Mình biết Randall vẫn còn yêu mình, nhưng mình chưa bao giờ có ý định sẽ từ bỏ Phong, từ bỏ Việt Nam để trở lại Mỹ lần nữa, mình chỉ muốn ở lại quê hương của mình, vui vẻ tận hưởng tương lai với người mình yêu…
– …
– Mình thậm chí đã từ chối Randall rất nhiều lần, vì mình nghĩ là cậu ấy không hoàn toàn bệnh nặng như cậu ấy nói, chỉ cho đến khi…
– …
– Đến khi mẹ của Randall gọi điện cầu cứu mình, vì Randall đã quá suy sụp, sợ rằng sẽ không có thể cố gắng kéo dài sự sống thêm được nữa, và cô ấy thậm chí đã quỳ xuống trên màn hình điện thoại để… để van xin, nài nỉ mình…
– …
– Ở trong trường hợp đó, mình thực sự chẳng biết phải làm thế nào cho phải nữa. Một bên là người bạn tri kỷ nhiều năm, một bên là người mình yêu thương nhất, mình đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu… Và rồi thì, mình quyết định, sẽ giúp Randall, một lần cuối cùng, vì mình sợ rằng sau này mình sẽ phải ân hận vì đã quá vô tâm với cậu ấy…
– …
– Mình chỉ đơn giản nghĩ rằng, Phong cần thời gian để phát triển, nhưng Phong cũng chẳng thiếu thời gian để trui rèn điều đó, còn Randall, cậu ấy chẳng còn nữa, Phong à…

Nàng nói bằng giọng xúc động, nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ:

– Mình quyết định sẽ ở bên cạnh Randall tối đa 2 năm để cậu ấy thực sự có đủ can đảm chống chọi với căn bệnh quái ác đó. Hơn thế nữa, Phong cũng sẽ không phải chịu thêm bất cứ áp lực nào từ ba mình, hay anh Hải…
– …
– Mình hoàn toàn có thể bỏ rơi Randall, mình có thể không cần sự ủng hộ của bất cứ ai, mình chỉ cần Phong thôi, và mình chắc rằng mình sẽ không bao giờ nhìn nhận sai về người đàn ông của mình…
– …
– Nhưng mà, một phần khác trong mình lại muốn mọi thứ thật hoàn hảo, đẹp đẽ và gọn gàng hết sức có thể, để sau này, khi hai đứa mình ở bên cạnh nhau, mình có thể yên tâm tự hào rằng, mình đã sống một cuộc đời trước thật sự ý nghĩa và trọn vẹn. Cuộc đời sau này, mình sẽ dành nó cho người chồng yêu dấu của mình, là Phong đó…
– …
– Mình tin rằng lý do mình đưa ra sẽ chẳng thể thuyết phục nổi Phong vào thời điểm ấy, vì làm sao một người con trai có thể ngồi im nhìn bạn gái của mình đi xa nửa vòng trái đất để chăm sóc cho người yêu cũ được chứ, phải không?

Uyển My yếu đuối chui tọt vào lòng tôi như bao lần, vòng tay ôm lấy tôi và tựa đầu vào ngưc tôi một cách nữ tính và mỏng manh. Cuối cùng thì, sau rất nhiều hoài nghi, rất nhiều những khoảnh khắc thất vọng, tôi thật sự tin rằng lần này, ngay thời điểm này, Uyển My đang nói cho tôi nghe tất cả sự thật một cách rạch ròi và không che giấu, vì tôi thấy được sự xúc động trong đôi mắt của nàng, một đôi mắt long lanh tuyệt đẹp đã ngấn lệ từ bao giờ. Uyển My có thể rất giỏi trong việc giao tiếp với người khác, thế nhưng tuyệt nhiên nàng chưa bao giờ là bậc thầy che giấu cảm xúc cả, vì tất cả mọi cung bậc của Uyển My, tôi tin rằng mọi người đều có thể nhìn nhận thấy và đánh giá rõ ràng:

– Phong à!
– Sao vậy… Uyển My?

Uyển My chợt khựng lại trong giây lát, nàng khóc nấc thành từng tiếng rõ rệt, và quặn thắt:

– Randall… hức…
– …
– Cậu ấy…
– Sao vậy? Em… nói đi!
– Randall… hức… mất rồi!

Khi những lời nói cuối cùng được rời khỏi khuôn miệng xinh xắn ấy, tôi bất giác cảm thấy có chút gì đó nhói đau nơi lồng ngực, và Uyển My òa khóc nức nở và đầy ấm ức trong lòng tôi, nơi chẳng rõ từ bao giờ, tôi đã vòng tay ôm chặt lấy nàng như ngày nào, nơi cô tiểu thư xinh đẹp của tôi sẽ được sống đúng với chính cảm xúc của mình, chẳng cần phải che giấu bất kỳ ai nữa. Vậy là, Randall… đã đi thật rồi sao? Suốt quãng thời gian qua, chỉ bằng những nghi ngờ vô căn cứ, tôi đã trót buông lòng nghi hoặc và đổ tội lên đầu của cậu ấy, dẫu rằng mọi sự chưa có bằng chứng nào xác thực và cụ thể cả. Tôi nợ Randall một lời xin lỗi, và dĩ nhiên tôi cũng nợ cậu ấy thêm một lời cảm ơn chân thành nhất. Trước khi ra đi, Randall đã dũng cảm thú nhận tất cả với tôi, về mọi thứ đã xảy ra trong suốt gần 1 năm đã qua. Cậu ấy xin lỗi tôi và chúc tôi hạnh phúc, liệu rằng một con người có tính sân si và bất chấp sẽ có thể nói ra những lời ấy hay không? Tôi không rõ nếu Randall vẫn còn sống, tôi có đủ vị tha để bỏ qua cho những gì sư việc đã diễn ra sau lưng tôi suốt quãng thời gian qua hay không, chỉ là, niềm đau đớn vô hạn của Uyển My cũng khiến lòng tôi gợn sóng, mây đen kéo tới và gió cuốn mịt mù.

Tôi vuốt ve mái tóc của Uyển My, hôn nhẹ lên trán nàng như cách tôi vẫn hay làm và thủ thỉ với nàng những lời an ủi thiết tha nhất:

– Được rồi, khóc hết đi, có anh đây rồi, không sao hết…
– Hức… hức…
– Randall rất thương em, và cậu ấy là một chàng trai có lòng tự trọng, chắc chắn cậu ấy đang rất hạnh phúc và vui vẻ nơi thế giới bên kia, không còn đau đớn, bệnh tật gì nữa…

Uyển My chợt khựng lại giây lát, nàng ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm nước:

– Hức… thật… thật không?
– Ừm, thật chứ, Randall sẽ luôn tự hào về em, và cậu ấy luôn mong em hạnh phúc. Đừng buồn nữa, hen?

Dường như trong khoảnh khắc, tôi thấy Uyển My chợt khẽ nở một nụ cười, tuy rất nhanh, rất kín kẽ, nhưng hoàn toàn trong tầm quan sát của tôi. Có lẽ, trong sâu thẳm tâm hồn, nàng đang rất vui, rất hạnh phúc vì chàng trai của nàng đã trưởng thành và thay đổi tích cực hơn trước rất nhiều lần.

Cả căn phòng bỗng chốc chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn vang lên những giai điệu piano nhẹ nhàng, trầm lắng của giai điệu “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”. Vừa nhẹ nhàng, vừa sâu lắng hệt như lời thì thầm những nỗi niềm không thể gọi tên. Ánh đèn dịu dàng hắt lên góc phòng, phủ lên không gian một lớp sương mờ ấm áp nhưng phảng phất chút gì đó buồn bã, đau thương. Uyển My bé nhỏ khẽ run lên từng nhịp trong vòng tay tôi, những giọt nước mắt của nàng cứ thế bỗng chốc lặng lẽ rơi trên ngực áo tôi. Uyển My không nói, chỉ lặng lẽ khóc, như thể muốn trút hết những muộn phiền còn chất chứa trong tim. Trong khoảnh khắc khó tả này, tôi chẳng biết làm gì hơn để an ủi nàng ngoài việc cứ thế siết nhẹ vòng tay, không lời an ủi, chỉ lặng lẽ ở bên, để nàng biết rằng, dù có phải trải qua sự đau lòng thế nào, những ấm ức lớn đến làm sao, thì vẫn luôn có một nơi để tựa nàng có thể tìm đến và tựa vào. Tiếng đàn tiếp tục vang lên, như nhịp đập của cảm xúc, hòa quyện giữa hạnh phúc mong manh và nỗi buồn dịu nhẹ, khiến khoảnh khắc này vừa đẹp đẽ vừa xót xa đến tận cùng.

Vậy là, Uyển My, đã trở lại với tôi rồi, liệu đây có phải là giấc mơ không, hả em?

Từng khoảnh khắc cứ thế rơi xuống nơi căn phòng yên bình mà tràn ngập hạnh phúc. Uyển My lúc này đã ngừng khóc, nàng vẫn ôm tôi không rời, ngoan ngoãn và đáng yêu như một cô mèo con tinh nghịch nhớ mẹ:

“Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không? Em yêu anh bao nhiêu phần? Tình cảm này của em là chân thật, tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật, có ánh trăng kia sẽ nói hộ lòng em…”

Những lời ca ngọt ngào được chắp cánh bằng giọng hát thiên phú của Uyển My càng khiến bầu không khí lúc này trở nên đau buồn và đẹp đến nao lòng. Những lời hát đã từng được nữ danh ca Đặng Lệ Quân cất lên nay đã được Uyển My giỏi giang của tôi làm sống lại bằng chất giọng hoàn hảo của nàng. Dẫu để so sánh được với Đặng Lệ Quân là quá khập khiễng, nhưng có hề gì đâu, vì tôi luôn luôn tự hào về cô người yêu tài sắc vẹn toàn của mình, một cô gái khiến tôi vừa yêu vừa nể phục, rất rất, rất nhiều:

– Bài này nghe buồn ghê ha? – Tôi nói bâng quơ…

Uyển My khẽ đưa mắt lên nhìn tôi rồi lại vu vơ hát theo những nốt nhạc piano thánh thót, chốc chốc nàng lại ngừng vài giây để quan sát thái độ của tôi và lại tiếp tục trở về với công việc ca sĩ của mình:

– Bǎobèi à?
– Hửm? Anh nghe đây!
– Tất cả những gì mình nói, bạn có tin không?

Tôi hôn nhẹ lên tóc nàng, quả quyết:

– Anh không thể nói điều đó đúng hay sai, nhưng anh luôn luôn tin tưởng em, bất kể là em có định làm gì, anh sẽ luôn luôn ủng hộ điều đó…
– Hì, dẻo miệng quá ha? – Nàng tủm tỉm cười…
– Đệ tử của Uyển My sư phụ thôi, hờ hờ…
– Đệ tử mà dám… yêu sư phụ hả? – Nàng vờ nhăn mặt…
– Ơ, bậy… đệ tử nào yêu sư phụ?
– Chứ sao? – Nàng đứng bật dậy, quắc mắt…
– Ờ thì… tại vì là… sư phụ yêu đệ tử mới đúng chứ, đệ tử chỉ… chấp hành mệnh lệnh thôi… – Tôi phân bua…
– Giỏi cho cái miệng, hứ…

Uyển My quay ngoắt đi, lại tiếp tục ôm lấy tôi không muốn buông rời:

– Bǎobèi à!
– Hả? Sao vậy?
– Bạn và cô Quỳnh đó… là sao vậy?

Một chút bối rối từ tôi mà chẳng rõ là nó có qua mắt được Uyển My hay không:

– Sao… là sao? Thì anh nói với em rồi mà, bọn anh… quen nhau từ nhỏ, là bạn rất thân…
– Mình không quan tâm đến quá khứ của 2 người, nhưng mình có thể đoán được, Quỳnh rất thích bạn, đúng chứ?
– Việc này… việc này…
– Trả lời đi!
– Chắc… chắc là đúng.

Tôi định nói là “không”, định giải thích bất cứ 1 lý do gì mà tôi nghĩ ra trong đầu, thế nhưng lại bất lực trong việc truyền đạt lại nội dung đó ra bên ngoài, vì ngay lúc này đây, trước mặt tôi hoàn toàn không phải là một cô gái bình thường, mà là một cô nàng xinh đẹp, giận dữ, hờn ghen đồng thời cũng vô cùng nhạy bén, và tôi chẳng nghĩ rằng có điều gì che giấu được nàng nữa:

– Mình không cần biết chuyện gì diễn ra giữa 2 người, nhưng mình không chấp nhận một người con gái nào khác dám để mắt đến bạn trai của mình…
– Ơ… anh…
– Phong là của riêng mình, mình sẽ không bao giờ chia sẻ cho ai, và cũng đừng có ai mong rằng sẽ cướp được Phong khỏi tay mình, vì mình hứa kẻ đó sẽ lãnh hậu quả nặng nề – Uyển My nghiêm giọng nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh…
– Uầy… Quỳnh là… bạn anh, đừng làm hại… em ấy… – Tôi yếu ớt chống chế…
– Mình không rỗi hơn đến mức như thế. Việc đó, là do Quỳnh của bạn tự quyết định, còn mình sẽ chỉ làm công việc mà mình thấy phù hợp phải làm. Nếu Quỳnh hiểu chuyện, mình sẽ không gây khó dễ gì với cô ấy. Nhưng ngược lại, khi mà cô ấy đã cố tình nhìn nhận sai vấn đề, vẫn tiếp tục bám theo Phong như vậy, mình đảm bảo, Quỳnh sẽ phải hối hận, mình nói được làm được đấy nhé!

Ngoài những mảng kế hoạch khó hiểu và thâm sâu là tôi có phần mù mờ, thì tuyệt nhiên, tất cả những thứ mà Uyển My “nhắc nhở” tôi vừa rồi là điều không cần phải bàn cãi bất cứ điều gì thêm nữa. Nàng hồi nào giờ không muốn chọc ngoáy và phá đám ai, chỉ là khi đã dám “cả gan” đụng đến những thứ thuộc về nàng, đơn cử ở đây là tôi, có lẽ Uyển My sẽ không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng và suôn sẻ được đâu. Một khi nàng nói Quỳnh sẽ hối hận, thì hẳn là khi cục diện đã an bài, Quỳnh sẽ không còn lựa chọn nào khác dễ chịu hơn nữa đâu, tôi cam đoan là thế:

– Việc này…
– Chuyện này mình để bạn tự giải quyết với cô Quỳnh của bạn, mình sẽ tạm thời không xen vào. Nhưng nếu cô ta muốn thì mình chiều, hì hì, Uyển My sẵn sàng rồi đây!

Uyển My nhìn tôi cười lạnh, lúc này dường như sự giận dữ của nàng đã hơi vượt quá giới hạn chịu đựng, vậy nên nàng đã không còn ôm lấy tôi nữa mà chuyển sang ngồi cách khá xa:

– Nhưng mà…
– Chuyện gì?
– Em có thấy em đang rất… quá đáng hay không?

Câu hỏi này, có lẽ, nếu là tôi trước đây, đảm bảo sẽ không bao giờ nó được thốt ra khỏi khoang miệng, vì tôi khi ấy chưa bao giờ có ý định sẽ đôi co và tranh luận với Uyển My cả, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Tôi không thể cứ mãi mãi tiếp tục lép vế và bị nàng tự do điều khiển mọi thứ diễn ra trong cuộc đời của tôi được. Tôi yêu Uyển My là thật, nhưng không phải vì thế mà tôi đồng tình với tất cả mọi thứ diễn ra theo kế hoạch của nàng, trái lại, còn vô cùng bức bối và phẫn uất. Đã bao lần tôi muốn đứng trước mặt nàng để nói rõ ràng và hỏi cho rõ ngọn ngành về những lỗi lầm nàng đã gây ra cho tôi, vậy thì hà cớ gì khi có cơ hội, tôi lại không dám nói ra điều đó? Chúng tôi là một cặp đôi, không phải quan hệ chủ tớ, dù cho tôi có luôn miệng gọi nàng là “tiểu thư của tôi” đi chăng nữa, tôi vẫn mong mỏi một sự thừa nhận và công bằng trong mọi tình huống giữa hai chúng tôi:

– Mình? Quá đáng? Bạn nói gì thế? – Nàng hơi sững người, nhìn tôi đăm chiêu…
– Em rất giỏi, rất thông minh, rất sâu sắc, điều này không bao giờ anh dám phủ nhận. Thế nhưng, em có bao giờ nghĩ rằng, việc em sử dụng tất cả mọi người làm quân cờ trong tay em, điều khiển và sắp đặt mọi thứ diễn ra theo ý em là sai hay không?
– …
– Chưa kể rằng với tất cả những việc đó, thậm chí một người mà em muốn được gọi là “chồng”, là anh, cũng không và chưa bao giờ được quyền biết đến, dù chỉ là 1 phần rất nhỏ?
– …
– Anh biết em yêu anh, em thương anh và lo lắng cho tương lai của 2 đứa mình, rằng tất cả những việc em làm đều là lo lắng cho những chuyện sau này, vậy nhưng tại sao em không thử một lần cho anh biết những gì em làm, sao em có thể chắc chắn rằng anh sẽ không đồng tình với cách làm của em?
– …
– Chẳng cần biết đúng, sai, phải hay là trái, chỉ cần em nói ra, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh ủng hộ và dõi theo những gì em muốn làm, vì đối với anh, em không chỉ đơn thuần là một cô bạn gái, một cô người yêu, mà hơn thế nữa, em là hình mẫu để anh cố gắng trở thành, một người giỏi giang và tự tin một cách mạnh mẽ trong mọi hoàn cảnh…
– …
– Với tất cả những gì đã diễn ra, anh thật sự rất, rất thất vọng vì cách em đối xử với anh, và thậm chí với cả những người thân yêu của em nữa. Đơn cử là chị Mai, em thậm chí còn “dằn mặt” cả chị gái ruột của em nữa đúng không? – Tôi bức xúc nói…
– Ý bạn… là sao chứ? – Nàng nhìn tôi khó chịu…
– Hê, đừng giả vờ nữa, anh đã nghe chị Mai kể lại rồi, rằng cái hôm đầu tiên cả 2 người xuất hiện cùng lúc ở trên lớp, em đã không sắp xếp kịch bản gì và hoàn toàn… vùi dập chính chị gái ruột của mình…
– …
– Với người khác, đó có thể là sự ứng biến, nhưng anh không tin là em lại không có ý gì trong màn tay đôi ngày hôm đó…
– …
– Thừa nhận đi, Uyển My! Sở dĩ em không nói trước cho chị gái Tuyết Mai của em, đơn giản là vì em thực sự muốn chị ấy phải sợ hãi mà tránh xa anh mà không cần biết chị ấy nghĩ gì, đúng không?
– …
– Anh còn lạ gì với em nữa, vì bé Quyên ngày xưa cũng chả bị như thế rồi còn gì…

Nàng thoáng bối rối nhìn tôi, rồi ngay lập tức nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý:

– Đúng! Mình thừa nhận, ngày hôm đó, mọi chuyện đúng là ý của mình. Và đó không chỉ là lời cảnh báo của mình dành cho chị Mai, mà là còn dành cho tất cả những ai có ý định đó, hì…

Nụ cười khó hiểu đó của Uyển My đã khiến tôi rùng mình. Và dù muốn dù không, tôi cũng buộc phải tạm dừng bài diễn văn của mình, thở hắt ra tựa đầu vào thành giường, chẳng còn bận tâm xem ở trước mặt tôi lúc này, Uyển My đang tỏ ra khó hiểu và suy tư đến thế nào nữa. Tôi biết chưa bao giờ nàng nghĩ rằng, tôi sẽ dũng cảm đứng lên và nói ra tất cả những thứ uất ức đó cho nàng nghe, vì từ xưa đến giờ, với Uyển My, có lẽ tôi luôn luôn là một thằng chỉ biết lắng nghe và tuân theo những gì nàng muốn. Nhưng nói thế không có nghĩa là tôi muốn chống đối Uyển My, vì nếu mọi chuyện quả thực diễn ra êm đềm, đúng trật tự, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có ý định đòi lại công bằng trước mặt nàng như hôm nay, vì đối với tôi, cô tiểu thư xinh đẹp này, luôn luôn chẳng bao giờ sai:

– Hì, vậy đó là những gì bạn muốn nói với mình bấy lâu nay?
– Đúng, nhưng vẫn chưa đủ đâu, vì cảm xúc trong anh quãng thời gian qua, là rất tệ, thực sự rất tệ, và em sẽ chẳng bao giờ hiểu được điều đó… – Tôi nói bằng giọng uất ức…
– Mình… tệ đến vậy sao? – Uyển My cười buồn nhìn tôi chăm chú…
– Em không tệ, nhưng cách em làm, không đúng chút nào cả… Và anh không ý với phương án đó, quá tàn nhẫn, và quá vô tâm…
– …
– Em sử dụng tất cả mọi người, từ gia đình, ba mẹ, bạn bè, người quen, mọi thứ đều trở thành quân cờ trong cái bàn cờ lớn của em.
– Mình… mình xin lỗi, vì đã làm Phong… tổn thương đến vậy, quả thực mình… không còn cách nào khác…

Uyển My mắt lại đỏ hoe, nhìn tôi và nói bằng giọng run run:

– Em bỏ rơi anh suốt gần 1 năm qua, và rồi bây giờ quay trở lại, em định nói rằng em sẽ… dằn mặt cô bạn thân nhất của anh, người đã ở bên cạnh và bảo vệ anh những lúc mà anh gục ngã, đau đớn nhất?
– Bạn nói vậy là có ý gì? Bạn trách mình vì… cô Quỳnh của bạn sao? – Nàng nhăn mặt khó chịu…
– Anh không trách em, nhưng anh không đồng ý với cách làm của em, và anh càng không đồng ý với cách em dọa nạt anh về Quỳnh như thế. Quỳnh là bạn anh suốt gần 20 năm nay, không phải chỉ một sớm một chiều, và nếu anh bảo vệ em trước mặt mọi người ra sao, thì anh cũng sẽ phải bảo vệ Quỳnh như thế, vì cả 2 đều là những người quan trọng trong cuộc đời anh.
– Hì, và dĩ nhiên là người bạn 20 năm sẽ quan trọng hơn cô bạn gái 1 năm rồi, đúng không? – Uyển My lắc đầu, cười nhạt…
– Anh không nói vậy…
– Nhưng bạn có ý đó!
– Anh chỉ muốn em hiểu rõ vấn đề, rằng không phải ai tiếp xúc với anh cũng đều có cảm tình và muốn giành lấy anh từ tay em. Ái Quyên là một, chị Tuyết Mai cũng thế và bây giờ có lẽ Quỳnh sẽ là người thứ 3. Tất cả họ đều là những người quan tâm đến anh, họ an ủi và động viên anh rất nhiều trong suốt quãng thời gian mà… đúng, cái quãng thời gian mà em rời bỏ anh để chăm sóc cho bạn trai cũ của em đấy…

Giọng điệu hờn dỗi và gắt gỏng của tôi khiến Uyển My sững sờ mất vài giây, nhưng dường như đối đáp và tranh luận chưa bao giờ là thứ có thể làm khó được cô tiểu thư giỏi giang của tôi cả:

– Hì, bé Quyên có thể là không có ý gì với anh, chị tôi cũng thế, nhưng riêng Quỳnh mà nói, thì tôi không mù, không ngu đến mức đó đâu anh Phong!
– Sao…

Tôi sững người vì Uyển My đã chính thức chuyển cách xưng hô từ “bạn, mình” sang “anh, tôi”. Cứ mỗi lần nàng sử dụng cách xưng hô này, thì cứ xác định trước là tôi sẽ bị hành cho lên bờ xuống ruộng, không bao giờ có ngoại lệ:

– Anh thực sự nghĩ rằng nếu không phải có tình cảm sâu sắc với anh, sẽ có một cô gái nào đó sẵn lòng chăm sóc anh trong suốt một quãng thời gian dài, thậm chí còn chẳng màng tới gia đình, con cái của cô ấy sao?
– …
– Anh thực sự nghĩ rằng, Quỳnh đơn giản chỉ là hơi “rung động” với anh thôi sao, Phong? Anh ngây thơ quá rồi đó!
– …
– Tôi nói cho anh hiểu, rằng Quỳnh không sai khi đem lòng yêu ai, nhưng Quỳnh không được phép làm chuyện đó với người yêu của tôi, TUYỆT ĐỐI KHÔNG BAO GIỜ!!!
– …
– Nếu như luật pháp không cấm, thì tốt thôi anh Phong, tôi sẽ là người đứng lên để tuyên bố rõ điều đó cho tất cả những ai cần được biết – Nàng nói lớn quả quyết…
– Ơ… anh… không có ý…
– Ngày hôm nay, tôi xin phép rút lại lời “đe dọa” ban nãy theo ý của anh, và thông báo luôn một điều rằng, tôi sẽ không nói suông nữa, và tôi sẽ làm cho ra ngô ra khoai chuyện này…
– Ơ…
– Tôi không cần biết Quỳnh là gì với anh, tôi cũng không quan tâm hai người đã làm gì với nhau, nhưng tôi xin lấy danh dự của mình ra đảm bảo, một khi tôi vẫn còn ở đây, không ai trên cõi đời được phép đụng đến bạn trai của tôi…
– …
– Nói với cô Quỳnh của anh, chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ không nhường nhịn nữa đâu.
– Ơ… đừng… đừng mà…

Nói đoạn, Uyển My kéo tay tôi đứng dậy, và trong một khoảnh khắc, nàng đưa tôi ra bên ngoài phòng, và hét lớn:

– CÒN BÂY GIỜ, THÌ, CÚT ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI, ĐỒ TỒI!!!
– Chờ đã… Uyển My, nghe anh giải thích…

“RẦMMMMM”

Một tiếng sập cửa mạnh mẽ, dứt khoát và quyết đoán nhất tôi từng thấy trong đời, và kết cục thì sau một hồi tranh cãi nảy lửa, Uyển My đã đuổi tôi ra khỏi phòng nàng, để lại một thằng con trai với khuôn mặt ngơ ngác và trống ngực đang đập liên hồi vì quá sức sợ hãi. Tôi không rõ mình đã nói sai ở chỗ nào, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên mà tôi thấy Uyển My giận dữ đến như vậy. Ngày ấy, tôi cũng chỉ đơn thuần nghĩ rằng, nàng giận một lúc thì sẽ hết, và dù cho có thế nào đi chăng nữa, Quỳnh cũng là một người thân với tôi, Uyển My sẽ không làm gì tổn hại đến em ấy đâu. Nhưng có vẻ thì, tôi đã nhầm, nhầm to là đằng khác.

Hôm nay, 04/08/2019, và thằng Phong 25 tuổi ngày đó đã tự giác đặt bút ký vào một bản án “tử” cho chính mình vì dám cả gan thách thức đại tiểu thư Uyển My. Ngày mai là trận chung kết nảy lửa với thằng Trí, còn ngay từ bây giờ, trận “chung kết” khác của cuộc đời tôi, đã chính thức, khai mạc rồi…

Anh thực sự xin lỗi, và hãy tha thứ cho anh, Quỳnh nhé!


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 133
Ngày cập nhật 14/04/2025 05:35 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vẽ tranh - Tác giả thefool
Những ngày sau, những hoạt động thường ngày lại tiếp diễn. Cương cứ cách vài bữa là ghé thăm chị Trang, mua đồ “cho mẹ và bé” dù không ai nhắc nhở. Có một cảm giác khác xưa, là chị Trang có phần hơi kém thân thiện hơn trước. Chị hay ra lệnh này kia, coi Cương như con ở, và dù anh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện sex cô giáo Truyện sex có hình ảnh Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex ngoại tình
Hoa anh túc
Dực là người đàn ông may mắn. Đúng vào lúc Vân không còn nơi nào để đi, cần một nơi để nương tựa, cần một mái ấm cho đứa con bé bỏng... nàng tự tìm đến với lão. Dực chẳng phải tốn nhiều công sức cũng có được Vân, có được người đàn bà gợi cảm trẻ trung mơn mởn. Kể từ đêm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố đụ con gái Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex hay Truyện sex hiếp dâm
Người con gái giỏi làm tình
2 đứa ngủ như thế đến chiều, khi đói quá phải mò xuống bếp kiếm ăn. Em cứ để tinh khí khô trên người em thành từng vệt trắng mà không tắm rửa. Tôi cũng chẳng buồn hỏi han, chẳng thể nào cãi lại với em. Rồi tôi cũng làm xong bữa cơm với vài món đơn giản, cả 2 ăn ngấu nghiến vì đói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Phá trinh lỗ đít Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện sex có thật
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân