Tôi không biết sau đó, Uyển My có vơi bớt đi được phần nào những tâm sự trong lòng nàng hay không, chỉ biết rằng tôi đã chẳng còn đủ sự tỉnh táo để tiếp tục chờ đợi trong sự im lặng được nữa mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
– Zhi pa wo zi ji hui ai shang ni, Bu gan rang zi ji kao de tai jin…
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc, đưa tay với lấy chiếc điện thoại đang ngân lên những giai điệu ngọt ngào bằng giọng hát của Uyển My, những giai điệu nàng đã hát tặng cho tôi vào tối hôm qua khiến tôi ám ảnh thật lâu. Mất vài giây định thần lại, tôi mơ hồ nhận ra lúc này đã gần 8h sáng, và người gọi điện không phải ai khác, mà đó chính là mẹ tôi:
– Dạ, con nghe mẹ ơi!
– Mày đi đâu mà sớm vậy Phong?
– Dạ con… à con đi… ăn sáng với mấy đứa bạn.
Mất một tích tắc để tôi hoạch định lại hiện trường xem mình đang ở chốn nào, cũng may là ba mẹ không biết tôi đã tót ra khỏi nhà từ đêm, không là lại to chuyện nữa cho mà xem:
– Ba với mẹ đi xuống Vũng Tàu ăn đám cưới con gái cô bạn của mẹ, có thích mua gì không?
– Có gì đâu mà mua?
– Thì có bánh bông lan rồi mấy cái hải sản lung tung, có ăn gì thì nói để mẹ mua. À mua cho con bé My gì của mày một ít nữa, coi như làm quà, được không?
– Dạ… vậy cũng được mẹ ơi, vậy mẹ mua cho con mỗi thứ một ít đi.
– Rồi, giờ ba với mẹ đi, chắc mai mới về, về trông nhà cẩn thận, mất đồ chết với tao!
– Lạy hồn, hoàng hậu cứ yên tâm, mất vào mắt.
– Cha mày.
Lúc nào cũng vậy, những cuộc đối đáp của tôi và mẹ luôn kết thúc bằng câu mắng yêu quen thuộc của bà. Ngộ thật đấy, những người quan tâm yêu thương mình thì ít khi nào nói những câu ngon ngọt, còn những người ganh ghét đố kỵ với mình thì y như rằng luôn luôn khiến mình cảm thấy sao mà họ tốt đẹp quá đỗi, mặc dù đằng sau lưng, họ nói xấu mình chẳng ra một cái thể thống cống rãnh gì cả. Ấy thế nhưng con người ta, thật lạ lùng, luôn luôn thích nghe những lời khen sáo rỗng, mặc dù biết những lời khen đó chẳng có mấy phần là thật. Nhưng đó là ở trong trường hợp người bình thường, còn đối với tôi, chẳng hiểu sao mà nếu có ai đó nhẹ nhàng nhỏ nhẹ với tôi thì người đó luôn luôn là người tốt với tôi thật, tiêu biểu như Uyển My, còn những ai mà nặng nề, đôi co, lâu lâu quát tháo trước mặt tôi thì cũng không thể khác được rằng họ coi tôi còn hơn cả kẻ thù, ví dụ không xa chính là thằng Đức trời đánh. Số phận tôi tính ra cũng éo le hết biết, một lòng muốn tác hợp bạn thân với một cô gái tốt, chẳng hiểu sao một hồi cô gái ấy lại quay sang thích mình, mà mình thì cũng phải lòng cô ấy lúc nào không hay. Giờ mà tôi đến với cô ấy thì chẳng hóa ra tôi đang trêu đùa thằng bạn thân của mình hay sao, cái đó người ta không gọi là lừa gạt nữa mà người ta gọi là “sống chó” mất rồi. Tôi thì không hề có ý định đó, vậy nên tôi không thể nào tiếp tục cái sự việc không hay như vậy, dẫu có làm bản thân cũng như người khác phải đau khổ.
Nghĩ vẩn vơ một lúc, tôi hốt hoảng thật sự khi vừa chợt nhận ra, Uyển My đã không còn nằm ở bên cạnh tôi nữa. Ban đầu thì tôi vẫn ráng nằm im vì nghĩ rằng chắc nàng chỉ đi đánh răng, rửa mặt gì đó thôi. Nhưng mất khoảng thêm 5p sau, Uyển My vẫn không xuất hiện. Xét thấy có dấu hiệu chẳng lành, tôi ngồi bật dậy, tính lao ra khỏi phòng để tìm nàng thì bỗng, một tiếng kêu thất thanh vang lên và chân tôi thì hình như vừa đạp lên một cái gì đó mềm mềm:
– Má á á á á á á nó, đau quá á á á á á á, bỏ cái chân chó ra coi, huhuhu!
Cái tiếng la không làm tôi hết hồn bằng việc tôi nhận ra người vừa tạo ra nó, không phải Uyển My, dĩ nhiên rồi, mà đó chính là… con nhỏ Nhi yêu quái:
– Vãi đạn, Nhi, sao mày nằm dưới đất?
– Đạn cái cục cứt ý, huhu, đau chết mẹ, cái con… chó Phong này!
– Đệch, chửi đủ rồi nha!
– Éo đủ, éo đủ, huhu, nát mẹ cái tay rồi, huhu…
Con nhỏ bày trò mếu máo khiến tôi muốn đá cho nó một cái dính tường, cơ mà dù sao tôi cũng chính là thủ phạm vừa gây ra đau đớn cho nhỏ Nhi, vậy nên tôi đành xuống nước làm hòa, nói gì nói nó cũng là ân nhân của tôi:
– Hê hê, anh xin lỗi, anh không biết em gái anh nằm đấy, có sao không nè?
– Dẹp đi, giả tạo như chó, hức hức.
– Thôi mà, anh éo thấy mày nằm đấy, sao tao biết mày nằm đó được?
Mà kể cũng lạ, tại sao hôm qua con nhỏ này nó không đuổi tôi và Uyển My xuống đất để nằm trên giường, chẳng lẽ nó lại tốt với tôi như thế cơ à:
– Mà sao mày nằm dưới đất, không gọi anh dậy?
– Thôi khỏi, hai bạn diễn ngôn tình kinh tởm quá nên mình đành nằm dưới, chứ không mắc ói chết.
– Nói… tào lao gì vậy, con yêu quái này! Mà Uyển My đâu rồi?
– Uyển My? Người yêu ông đó hả?
– Đã nói không phải người yêu, lì không? Mà đâu rồi, nói anh với!
Nhận thấy sự sốt sắng quá độ của tôi, nhỏ Nhi cũng chẳng buồn úp mở nữa:
– Ờ. Về rồi. Về lâu rồi!
– Cái đệch, sao mày không gọi tao?
– Chửi câu nữa là chị đấm cưng sưng mỏ nha, đừng thấy hiền chửi miết nha! Nha!
– Tao lạy mày! Nói đi! Không đùa đâu.
– Bả đi về rồi, ủa nói không nghe hay gì trời? Điếc à? Bây giờ cút ra ngoài cho tui thay đồ rồi chở tui đi ăn sáng, ra đó tui kể cho, oke chưa?
– Má, nhây nữa, nhanh đi coi!
– Có cút không? Hay éo kể nữa? Cút! Nhanh! Chó!
Con nhỏ này nó không hiền lành gì cho cam, với lại dù sao nó cũng đang giữ một bí mật kinh thiên động địa trong người, thành ra tôi không thể nào lỗ mãng làm trò gì ngu xuẩn trong thời điểm này, thật chẳng có lợi gì cho tôi. Tôi chỉ thắc mắc không hiểu tại sao Uyển My tối hôm qua còn nói sẽ để tôi đưa về, vậy mà giờ nàng lại bỏ đi trước làm tôi lo lắng từ nãy đến giờ. Xét thấy tình hình chắc không thể chờ đợi được gì từ con nhỏ Nhi yêu quái, tôi quyết định lấy máy ra bấm gọi cho Uyển My. Và dĩ nhiên là mọi chuyện đã nằm trong tính toán từ trước, tất nhiên không phải là tôi tính, cũng không phải là Uyển My hay nhỏ Nhi tính, mà là do ông trời tính. Một khi ông trời đã muốn tôi phải đợi con nhỏ Nhi trở ra thì tôi sẽ phải đợi, không có cách nào xoay chuyển được tình hình đâu. Cuộc gọi của tôi dành cho Uyển My kết thúc chỉ trong vài giây sau khi tôi nhận ra điện thoại của nàng đã hết pin từ lâu và nàng thì cũng chẳng có nhu cầu sạc pin lại. Tôi không biết Uyển My có giận dỗi gì tôi hay không, nhưng rõ ràng cách đây mấy tiếng đồng hồ, nàng còn nằm ôm tôi hai đứa thủ thỉ đủ thứ chuyện, vậy mà giờ nàng lại bỏ tôi một mình bơ vơ chốn xa lạ với một con tiểu yêu quái chỉ biết chọc cho người ta chửi như con nhỏ Nhi:
– Hey hey, đi bạn ơi!
Nhỏ Nhi đá vào đít tôi nhằm báo hiệu sự có mặt của mình:
– Cái con lợn này, tin tao ném mày xuống lầu không?
– Lúc nào ông cũng nói chuyện với con gái như vậy đó hả?
– Mày mà là con gái sao? Con quỷ thì có!
– Thứ đàn ông con trai lỗ mãng, hèn gì người ta bỏ!
– Rồi mày chịu kể cho anh nghe chưa? Kể đi! Úp mở mãi vậy?
Cái độ nhây của nhỏ này nếu xét trên thang điểm từ 1 – 10 thì sẽ đạt tầm 11 hoặc 12 gì đấy vì nói thật là nó không có mức độ và cũng chẳng có dấu hiệu dừng lại. Mặc dù nó thấy thằng anh nó đang lo sốt cả vó lên nhưng nó vẫn tuyệt nhiên ra vẻ bình thản và vẫn đang mải mê suy nghĩ về món thực phẩm tiếp theo sẽ nạp vào bụng. Vì tình hình cấp bách, tôi nhanh chóng lao xuống nhà xe dắt xe ra một mạch ngoài cổng để đứng chờ, không đợi cho con nhỏ này tiếp tục bài câu giờ quen thuộc. Thấy một thằng lạ hoắc lạ hươ dám chèo kéo nữ nhân xinh đẹp của mình, mấy thằng nhãi chơi net hướng ánh nhìn đầy hận thù về phía tôi:
– Thằng chó nào đây? Má nó chở em Nhi của tao mày?
– Cái đậu… phộng, má mày đừng cản tao để tao đá chết bà nó!
– Nhi ơi sao em ngồi xe nó, để anh chở em đi, em đi đâu?
Những tiếng gào thét thất thanh tuyệt vọng của bọn ranh con vắt mũi chưa sạch không khiến nhỏ Nhi quan tâm, nó biết nó có sức hút đối với tụi kia, vậy nên nó chảnh không thể nào mà chịu được:
– Cho tui tiền đi rồi thích chở đi đâu thì chở! Đi nha, bai bai mấy cưng!
Tôi thì dĩ nhiên là vẫn nghe thấy những lời đối đáp vô tri của bọn con nít ranh này, thế nhưng tôi làm quái gì còn chút tâm trạng gì mà quan tâm nữa cơ chứ, Uyển My giờ chẳng biết đang ở nơi chốn nào nữa:
– Rồi, giờ ăn gì đây? Lẹ đi!
– Ông sao ấy nhở? Chở tui đi ăn mà cứ sồn sồn lên vậy? Từ từ để chị nghĩ đã, bớt chó điên lại!
– Lẹ đi mày! Sốt ruột quá!
– …
– Rồi xong chưa?
– …
– Xong chưaaaaa?
– …
– Má, ăn gì má?
– Im mẹ đi, nhức cái đầu, nghĩ cũng éo cho nghĩ. Chở ra quán phở cuối đường đi, chó Phong.
Tôi nghiến răng ken két vì bực mình, nếu là lúc bình thường, tôi thề sẽ dạy cho con nhỏ ễnh ương này một bài học nhớ đời, nhưng hiện tại thì nó đang nắm trong tay nhiều thông tin mà tôi chưa được biết, vậy nên tôi đành xuống nước nhịn nó thêm nốt phen này, lát nữa phun ra hết thì mày chết với ông.
Quán phở mà nhỏ Nhi chỉ điểm cũng là quán phở mà tôi thường xuyên có mặt vào mỗi dịp cuối tuần, tất nhiên là cách đây vài tháng khi tôi còn chưa đi học lại, chứ còn bây giờ thì tôi bận trăm công nghìn việc, hơi sức đâu mà đi chơi net nữa chứ. Vừa vào đến nơi, con nhỏ Nhi đã chứng tỏ mình cũng là một người sành ăn nhất quả đất bằng cách gọi lia lịa từng chi tiết cho tô phở của mình, từ việc không bỏ hành tây, có bỏ hành lá cho đến việc thịt bò thì làm hơi tái một chút, xin thêm ít nạm rồi cả xin cốc trà nóng uống cho dậy mùi, cứ như là một nhà phê bình ẩm thực:
– Ăn có tô phở mà màu mè dữ vậy? Kể được chưa?
– Chờ xíu pha miếng nước chấm, bớt xoắn lại đi!
– Mẹ.
– Chửi gì đó?
– Không, pha đi.
Mất khoảng thêm gần 5p đồng hồ để yêu quái Nhi nhận tô phở thơm phức nóng hổi từ anh nhân viên của quán và mất thêm 2p nữa để nó tống thêm vào đó một mớ gia vị các kiểu:
– E hèm, vừa ăn vừa kể nè, ăn đi!
– Rồi, kể đi!
Nhỏ Nhi chép miệng, vừa nói vừa thổi cho nguội miếng bánh phở thơm nức mũi:
– Nói thiệt đi! Ông với bà chị My là gì! Nói láo một câu thì khỏi nói nữa, éo kể, oke?
– Thì nói thật còn gì nữa, bạn thôi, bạn thân.
– Thân cái quần, éo có bạn thân nào mà nằm ôm nhau ngủ hết, quá xạo chó, còn một cơ hội cuối!
– Thì… haizz… thật ra…
Tôi ngập ngừng, tất nhiên là tôi rất thích Uyển My, và nàng chắc là cũng thích tôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không dám nói thẳng điều này ra với mọi người, nhất là với mấy đứa nhiều chuyện như nhỏ Nhi, biết đâu được vài bữa nữa nó lại đem đi kể cho thằng Đức trời đánh thì quá mà hỏng việc. Dù sao nó với thằng Đức cũng có vẻ là nói chuyện hợp gu hơn tôi:
– Thật ra sao? Nói đi úp mở mãi!
– Nhớ đừng kể cho ai nha, bí mật đấy!
– Không nói dẹp mẹ khỏi nghe nữa nè!
Không rõ là kiếp trước, tôi với con nhỏ này có phải là cùng một mẹ sinh ra hay không mà cái kiểu nói chuyện cục súc là y như nhau, không khác chút nào:
– Ừm… Uyển My có vẻ thích anh, anh cũng vậy, nhưng mà thằng Đức bạn anh đó, nó cũng thích Uyển My luôn, nên bây giờ anh khó xử quá, không biết nói sao nữa.
– Rồi, tiếp!
– Thì vậy đó, bữa giờ anh với thằng Đức gây lộn vụ này mấy lần rồi, anh thì không muốn vì tranh bạn gái của nhau mà hai thằng không nhìn mặt nữa, tụi anh chơi với nhau 8 9 năm nay rồi.
– Kệ mẹ Đức chứ liên quan gì ông, bà chị My thích ông chứ có thích ông Đức đâu mà quan tâm?
– Thật ra là một nửa là vì thằng Đức, còn một nửa thì tại nhà Uyển My gia thế chênh lệch với nhà anh lắm, nhìn vào là thấy không có hợp rồi, giờ tụi anh mà quen nhau chưa chắc sau này nhà bên đó chịu, mà anh thì cũng lớn rồi, muốn quen rồi cưới luôn.
– Ờm, nghe có vẻ lâm ly bi đát, tiếp đi rồi tui phán cho nghe!
– Thì tổng hợp cả hai lý do đó, anh nghĩ là dù sao anh cũng không tới được với Uyển My, và anh cũng không muốn anh với thằng Đức xích mích vì chuyện đó, nên…
– Nên ông nhường đúng không?
– Ừ thì… cũng gần như vậy.
Nhỏ Nhi nghe xong, ngẫm nghĩ hồi lâu, mắt vẫn nhìn đăm chiêu trong khi tay vẫn gắp phở ăn sột soạt nhìn không khác nào mấy vị quân sư ngày xưa vừa ăn vừa phải lo nghĩ chiến sự:
– Chậc, chậc.
Tôi thì sau khi phun được ra hết tâm tư tình cảm cũng thấy nhẹ nhõm được phần nào, dù sao mình là người trong cuộc, cũng khó mà sáng suốt được như người ngoài, dù sao họ cũng có cái nhìn khách quan hơn:
– Nói thiệt ông đừng buồn nha!
– Ừm.
– Ông ngu như con chó vậy!
– Cái đệt, mày chửi đủ chưa? Cái con mất dạy này!
– Nói ngu như chó là xúc phạm loài chó, chó cũng không ngu như Phong được Phong ơi! Ngu gì mà ngu dữ vậy trời!
Thằng nào mà chửi tôi là tôi tức, cơ mà chẳng hiểu sao, con nhỏ này nó chửi tôi là chó nãy giờ chắc phải trên dưới 10 lần, ấy vậy mà tôi vẫn không cảm thấy quá tức giận, chắc tại vì tôi vẫn còn muốn nghe thêm những ý kiến của nó, chắc là vậy, chứ không tôi đã đấm nó lật ghế nãy giờ rồi:
– Má, mày chửi hơi nhiều rồi đó, không khuyên can được gì bớt chửi lại nha!
– Ngu quá khuyên gì nổi. Hỏi thiệt nhé, ông có thích bà My không?
– Thì cũng có… chút chút.
– Một chút hay nhiều chút?
– Thì… hơn một chút xíu xíu.
– Vậy éo hợp đâu.
Bỏ mặc tôi đang thập phần ngơ ngác, nhỏ Nhi phán một câu xanh rờn:
– Mày nói vậy là sao?
– Thì không hợp chứ sao. Ông thích bà My một chút, nhưng mà bà My thích ông nhiều chút đó, biết không?
– Sao mày biết?
– Thì bởi, nói ngu còn tự ái. Ông biết tối hôm qua có vụ gì mà tui phải ngủ dưới đất không?
– Không, vụ gì?
– Ngủ như chết biết gì.
– Xỉa xói đủ chưa? Vui lắm à?
Con nhỏ này không biết nó là quân sư hay quan tòa nữa, nãy giờ tôi thấy nó đưa ra lời khuyên cho tôi thì ít mà chửi vô mặt tôi thì nhiều. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi sống trên đời 25 năm nay khéo cũng chưa bị người nào chửi nhiều như con nhỏ yêu quái này, nó chửi tôi không biết mệt hay sao ấy, cứ hở ra là chửi, hở ra là miệt thị:
– Lúc sáng nay nè, khoảng 3h mấy, tui mắc ngủ quá nên tui lên ngủ, thì thấy hai anh chị nằm ôm nhau cứng ngắc, thấy tội tội nên tui đi xuống ngồi chơi xíu rồi lên.
– …
– Nửa tiếng sau tui lại lên, buồn ngủ chịu hết nổi. Ông thì vẫn nằm ngủ, còn bà chị My thì ngồi nhìn ông một lúc lâu.
– …
– Vừa nhìn vừa khóc nữa cơ, thấy tội ghê luôn. Bả cứ ngồi nhìn ông vậy đó, không biết sao luôn, một lúc lâu sau thì bả đắp chăn cho ông rồi bả ra ngoài.
– …
– Thì ra gặp tui ngoài đó, bả nhờ tui để ý xem ông có bệnh tật gì không? Xong bả nhờ tui đặt xe dùm bả đi về trước.
– Sao mày không cản lại dùm anh?
– Ông không cản sao ông nói tui? Tui cũng hỏi là hai người bị sao mà thấy sướt mướt vậy?
– Rồi Uyển My nói sao?
– Thì bả cười thôi, bả nói bả thích ông đơn phương mà ông không thích bả nên bả không làm ông khó xử nữa, vậy đó. Mà nói thiệt nhen, ông ngu vãi ra mà sao bà chị My thích ông không biết nữa. Con gái gì mà hiền ơi là hiền, xinh không chịu nổi luôn, cười lại còn dễ thương nữa chớ, má gặp tui là xong rồi!
Tôi chẳng còn bận tâm về những lời khen sáo rỗng mà nhỏ Nhi dành cho Uyển My nữa, vì dĩ nhiên là vậy rồi, Uyển My “của tôi” lúc nào mà chẳng là người con gái xinh đẹp dễ thương nhất trên cõi đời này. Tôi không biết mình đã có được phúc phận gì hay kiếp trước đã lập được đại công lao gì để mà giờ đây lại được Uyển My để mắt tới. Tội nghiệp cho Uyển My, nàng quan tâm tôi như vậy, nhưng rồi cũng chẳng nhận lại được gì ngoài những lời nói, những hành động vô tình từ tôi. Nhỏ Nhi nói đúng, tôi ngu, quá ngu, tôi là một thằng ngu không còn gì để nói nữa, nếu như có danh hiệu “người ngu nhất vũ trụ” chắc chắn tôi sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất. Tôi đã mặc kệ hết những gì mà Uyển My dành cho mình, mặc kệ hết những xúc cảm của nàng cũng như những rung động của bản thân để chạy theo những dòng suy nghĩ mà tự tôi cho là đúng đắn, tự tôi cho là nên làm. Tôi không đủ can đảm để đối diện với sự khác biệt giữa hai gia đình, sự khác biệt quá to lớn ấy đã giết chết hết một chút xíu sự can đảm còn sót lại trong con người tội lỗi và ngu ngục của tôi. Tôi buông tay nàng ra, không phải là vì tôi không yêu nàng, mà chỉ là bởi, tôi không muốn sự đau khổ này sẽ nhân lên thêm nữa, vì chắc chắn đến một lúc nào đó, mỗi quan hệ của chúng tôi sẽ ảnh hưởng không nhỏ bởi gia đình, đặc biệt là ba mẹ của Uyển My. Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng không thể nào thay đổi được quyết định của mình, vì mọi chuyện cũng đã rồi. Uyển My có lẽ cũng đã hiểu cho quyết định của tôi, nàng chấp nhận sẽ buông tay để cả hai đứa chúng tôi sẽ không phải rơi vào trạng thái khó xử nữa, dẫu cho quyết định ấy là một quyết định quá sức đau lòng:
– Bây giờ tui nói thiệt nha, ông thích bà My thì ông cứ tiến tới, chẳng sao hết, Đức kệ mẹ Đức, éo liên quan gì mà đòi xen vào!
– …
– Với cả nữa, ông là đàn ông, muốn lấy người ta thì phải chứng minh là mình có đủ bản lĩnh, đủ khả năng. Tui nói thiệt, gia đình nào cũng vậy hết. Cái kiểu của ông mới thấy khó một chút đã bàn lùi thì có là gia đình nghèo kiết xác, họ cũng không gả con gái cho ông đâu. Thứ đàn ông con trai gì mà kém bản lĩnh, hèn nhát, ngu ngục. Má càng nói càng tức, tính tiền đi! Tự suy nghĩ đi, tui tự đi bộ về.
– …
– Chiều khỏi ăn lẩu gì nữa, ăn với cái mặt của ông tui nuốt không vô. Đồ hèn!
– …
Tôi không giận nhỏ Nhi chút nào, tôi biết nhỏ nói đúng, nói rất đúng, chẳng sai chỗ nào cả. Tôi dĩ nhiên là một thằng ngu, một thằng ngu xuẩn hết thuốc chữa. Nếu không muốn thì người ta tìm lý do, còn nếu muốn thì họ sẽ tìm cách. Trong đầu tôi lúc này đã có đủ hàng tá những lý do để trốn tranh cho việc rằng, có lẽ bản thân tôi không đủ khả năng để có thể đứng trước mặt ba mẹ Uyển My mà đường hoàng nói rằng, tôi sẽ lo được cho con gái của hai người, hai người hãy cứ yên tâm mà giao Uyển My cho tôi. Nhưng thực sự thì con người của tôi không phải như vậy, tôi biết rõ khả năng của mình, tôi biết mình có thể làm tất cả để biến mình thành một con người xứng đáng với Uyển My, nhưng quá trình đó có lẽ còn phải mất một thời gian rất dài nữa, mà Uyển My cũng như ba mẹ nàng chắc cũng không đủ kiên nhẫn để có thể chờ đợi. Bên cạnh đó, khi sự việc đã đến nước này, thì dù sau này tôi có đến với Uyển My bằng bất kỳ cách nào đi chăng nữa, tôi và thằng Đức chắc chắn cũng sẽ không thể nhìn mặt nhau, chắc chắn là vậy, có khi là thiên thu vĩnh biệt luôn cũng không chừng. Tôi là người sống tình cảm, tôi không muốn để mất đi bất cứ mối quan hệ tốt đẹp nào cả. Tôi không muốn mất đi thằng bạn thân nhất, tôi càng không muốn mất đi Uyển My. Thiệt tình đầu óc tôi lúc này đang thập phần rối bời, tôi chẳng biết mình phải làm những gì để có thể thay đổi mọi chuyện nữa.
Tôi cứ giữ cái tâm trạng nửa sống nửa chết đó cho đến tận lúc về nhà, thậm chí còn chẳng thèm nhắn tin cho Ái Quyên hay thằng Đức biết về tình hình của Uyển My nữa mặc dù tôi đã mở tin nhắn và đọc hết những gì mà cả hai gửi cho tôi từ đêm qua đến giờ.
Tôi giam mình trong phòng, suốt cả ngày hôm đó, tôi cũng không đủ can đảm để gọi điện cho Uyển My, cũng không đủ tư cách để xuất hiện trước mặt nàng để nói thêm bất cứ điều gì vào lúc này nữa cả. Tôi thật sự là một thằng ngu ngốc, tôi không xứng với Uyển My, chưa nói đến bất cứ điều gì, chỉ riêng việc tôi tìm đủ mọi lý do để trốn tránh nàng thì tôi đã là một thằng thất bại khủng khiếp rồi.
Suốt ngày hôm ấy, tôi cứ nghe đi nghe lại mãi những lời ca, những câu hát mà Uyển My muốn gửi gắm đến tôi. Ngay cả một người con gái còn dám đứng lên thổ lộ tâm tư tình cảm của mình, ấy vậy mà tôi lại bị những mặc cảm, những tự ti của bản thân để nỡ chà đạp lên thứ tình yêu trong sáng và cao cả của Uyển My. Nhưng biết làm sao hơn, tôi không thể trong ngày một ngày hai mà có thể làm thay đổi được tình hình. Đây là cuộc sống thực, không phải trong phim, chẳng có một lý do nào trên cái cõi đời này có thể khiến ba mẹ Uyển My đồng ý để nàng đến với tôi trong khi khoảng cách của chúng tôi về cơ bản đã là không thể đong đếm. Làm quái gì có chuyện rằng ba mẹ nàng sẽ niềm nở đồng ý sau khi tôi đứng hiên ngang và thốt ra một câu vô thưởng vô phạt rằng: “Con sẽ lo được cho em, hai bác cứ yên tâm ở con”. Nàng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, lùi lại cả cây số mới thấy vạch đích, còn tôi chỉ là một thằng nô tài thấp cổ bé họng, đi lên từ số âm, có nỗ lực cả đời cũng chưa chắc gì nhìn thấy được vạch xuất phát chứ nói gì đến việc chạm tới được nàng ở xa tít mù tắp.
Lau vội đi giọt nước mặt đã trào dâng tự lúc nào, tôi tự an ủi mình rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, tất cả sẽ không sao, ngày mai sẽ là một ngày mới, rồi cả tôi và cả Uyển My sẽ tìm thấy những gì phù hợp với mình và chúng tôi sẽ không ai còn phải đau khổ nữa.
Nhưng mọi chuyện xảy ra trên cái cõi đời ô trọc này thì đâu có được như những gì tôi nghĩ, chuyện này chưa kết thúc, chuyện khác đã lại tiếp tục kéo đến…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 98 |
Ngày cập nhật | 21/11/2024 05:35 (GMT+7) |