– Chờ em một lát, em thay đồ rồi đưa anh về nhá nhen? – Nàng mỉm cười rạng rỡ…
– Ủa? Sao lại về nhà anh? Sao em nói đưa anh đi đâu mà? – Tôi tròn mắt…
– Ôi… thế anh định không tắm rửa, thay quần áo đẹp để đi chơi với tôi sao? – Uyển My khẽ nhăn mặt…
Gì chứ ngày trước thì chẳng rõ là làm sao, cơ mà bây giờ cứ nhìn thấy Uyển My tỏ thái độ khó chịu hoặc là nhăn nhó một chút xíu thôi là tôi đã hốt hoảng hết cả lên rồi, nói gì đến việc cự cãi:
– À… ừ… nhỉ… anh quên mất… hehe…
– Anh dắt xe vào trong đi, đi xe của em luôn cho tiện.
– Em chở anh hả, có tiện không?
– Sao lại không tiện, anh có biết lái không?
– Ờ… không…
– Thì đúng rồi, dĩ nhiên là em đèo anh, sau này học bằng lái rồi đèo em lại, vậy hén?
– Đèo? Trèo đèo lội suối à?
– Ngốc quá, “đèo” tức là “chở” đó – Uyển My cười trừ…
– Không sao, hồi nhỏ anh chơi game đua xe ác chiến lắm, để anh lái! – Tôi vỗ ngực tự tin…
– Điêu dễ sợ, đợi em đi!
Uyển My cười tít rồi quay đầu bỏ lên phòng để chỉnh sửa trang phục. Thật thà mà nói thì bình thường nàng mặc đồ ngủ thôi cũng đã thấy đẹp rồi, giờ lại còn trang bị đủ mọi thể loại phụ kiện nữa thì ai mà chịu cho nổi. Xét một cách công bằng nhất mà nói, thì giữa mấy vị nữ nhân thường xuyên xuất hiện cạnh tôi, nếu xét về riêng về nhan sắc thì Uyển My nhà tôi ăn đứt tất cả các cô còn lại, thậm chí còn có thể bỏ xa vị trí thứ 2 cả cây số chứ chẳng chơi, hiển nhiên thì vị trí số 2 ở đây sẽ là… Ái Quyên rồi, vì đúng như tôi đã nhận định từ đâu, chỉ có Ái Quyên là có được nét hài hòa xinh xắn nhất sau Uyển My, chính là kiểu có thể thiên biến vạn hóa vẫn thấy đẹp, còn những người còn lại thì tôi không chắc cho lắm. Tiểu biểu nhất thì sẽ là Tuyết Mai, nàng hoàn toàn là một kiểu khác, vì tôi cũng đã lọ mọ vào trang cá nhân của nàng và gật gù tán thưởng rằng, Tuyết Mai chỉ thực sự tỏa sáng nhất với kiểu tóc xoăn ngang cổ này, còn khi nàng để tóc dài thì lại trông khá bình thường, không thực sự ấn tượng lắm đối với tôi. Dì Hạnh nhà tôi cũng thuộc trong số này, tức là kiểu chỉ hợp nhất với một thể loại phong cách, giống như hiện tại, tức là kiểu tóc layer 2 mái xõa vai, hơi nhuộm nâu một tẹo, kết hợp cùng gương mặt ưa nhìn và khả năng phối đồ xuất sắc, dì Hạnh thực sự trông vô cùng sang trọng và quý phái, gần chạm nhẹ được đẳng cấp của Uyển My. Thế nhưng vì khoảng cách lứa tuổi cũng khá xa, tôi chưa thể so sánh chính xác được giữa 2 người này, vì cả 2 có những cách ăn mặc và định hình phong cách khác nhau, ở Uyển My là kiểu tiểu thư, lịch thiệp và hút hồn, còn dì Hạnh là quyến rũ và nữ tính, mỗi người một vẻ, Uyển My vẫn vẹn 10, hehe:
– Phong! Đi thôi, làm gì mà ngồi cười một mình thế?
Tiếng Uyển My gọi giật ngược ở sau lưng khiến tôi hoảng hồn ngồi bật dậy, và lại một lần nữa phải ngơ ngác nhìn vì Uyển My hôm nay lại xuất hiện với một bộ trang phục hoàn toàn mới mà tôi thề là mình chưa bao giờ thấy nàng ăn mặc kiểu này. Trong cái ánh sáng phảng phất của buổi trưa u ám mưa, mắt tôi như mờ đi vì sự mê hoặc của cô bạn gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình với nụ cười tươi như nắng bình minh. Nàng diện một chiếc đầm đen sọc xám nhỏ kiểu sang trọng, công sở cực kỳ tôn dáng với phần eo được thiết kế ôm sát với vòng 2, điểm thêm vào đó bằng một chiếc dây lưng với họa tiết vàng bắt mắt. Khu vực 2 tay áo được làm phồng lên giúp nổi bật cánh tay thon gọn của người mặc. Mẫu đầm này có phần cổ gấp kéo cao và những chiếc khuy áo to bản cũng được mạ vàng cực kỳ hợp với chiếc túi xách màu vàng kim mà Uyển My mang theo. Ở phần dưới của chiếc đầm được phá cách hơn bằng những nếp gấp xếp lớp nhau, tạo nên tổng thể trang phục rất ấn tượng nhưng cũng chẳng kém đi phần lịch lãm. Nàng trang điểm nhẹ nhàng với màu son hồng quý phái và đánh má hồng phảng phất vô cùng đáng yêu, đã vậy hôm nay còn đeo thêm một cặp kính mắt to tròn trông chẳng khác gì mấy quý bà mà tôi hay gặp ở các sự kiện hay họp hành gì đó:
– Hic… đẹp quá!!! – Tôi nói trong vô thức…
– Hì, lại nhìn trộm.
– Đâu có… nhìn trộm, nhìn công khai đấy chứ!
– Đi chưa nè? – Uyển My vui vẻ…
– “Vợ” nói sao thì anh nghe thế? – Tôi đon đả…
– Lẻo mép, hì hì.
Uyển My ăn mặc xem chừng là thập phần sang trọng, nhìn rất ra dáng nữ chủ tịch, đã vậy còn đi cao gót, trông quá ư là… xịn sò, còn tôi với vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch này, đích thị là tên nô tài ngu ngục đang lẽo đẽo đi theo tháp tùng nàng:
– Uầy, em đi guốc có… lái xe được không đó?
– Hì, được chứ, khi nào lái thì em đi dép, xuống xe lại đi cao gót thôi – Nàng cười tít mắt, trông lại đáng yêu tợn rồi…
Nói không phải khen chứ làn da trắng của Uyển My mà được làm nổi bật lên trong bộ đầm đen quý phái này càng khiến cho cô người yêu của tôi xinh đẹp hơn nhiều nhiều lần, chẳng trách mà ngày xưa tôi mê mẩn nàng đến vậy, hóa ra tôi cũng có mắt nhìn người quá đi chứ, hehe:
– Đi qua đây với em một lát rồi về nhà ăn cơm với ba mẹ ha? – Nàng ôm lấy cánh tay tôi…
– Ừ… ừ… tùy em…
Khi Uyển My lại gần, tôi đã nghe thấy phảng phất đâu đó một mùi hương nước hoa dịu nhẹ, quyến rũ nhưng không hề quá gắt, cảm giác như đang được tận hưởng một khu vườn ngập tràn hoa cỏ vậy:
– Em dùng nước hoa gì… thơm thế?
– Bí mật, anh thích mùi này không? – Nàng thè lưỡi tinh nghịch…
– Thích… mùi nào cũng thích!
– Vậy thì mỗi lần gặp em, anh sẽ đều được nghe thấy mùi này, hì hì…
Quen nhau đã lâu, thế nhưng đây có lẽ mới chỉ là lần thứ 2 tôi được Uyển My đưa đón bằng xe hơi. Lần trước thì hình như là đợt tôi nhậu với ba của nàng và thằng Hải, xỉn quắc cần câu nên nàng buộc lòng phải đưa tôi về tận nơi, còn mua trà gừng nóng cho tôi uống nữa thì phải. Thế nhưng lần thứ 2 này mới chính xác gọi là đi chơi, và dĩ nhiên là lúc này đây thì tôi hoàn toàn quá ư là tỉnh táo, thành ra có thể tận hưởng được mọi thứ diễn ra xung quanh. Nhưng nói gì thì nói, nhìn vào tương quan lực lượng của gia đình tôi và gia đình Uyển My, tôi bỗng dưng lại cảm thấy có đôi chút… tủi thân. Đành rằng gia đình tôi cũng không phải là dạng quá khó khăn, nói chung cũng có của ăn của để, nhưng khi đem ra so với gia đình nàng thì hoàn toàn là không bằng cái… móng chân, vậy nên trong tư tưởng của tôi ít nhiều cũng có đôi chút chạnh lòng, vì hiện tại tôi quả thực là chưa đủ khả năng để nhận được sự đồng ý từ ba mẹ nàng, về cả vật chất lẫn tinh thần. Tôi biết Uyển My chẳng cần những thứ đó, nàng với vốn kiến thức sâu rộng và sự thông minh sẵn có, hoàn toàn đã đủ khả năng tự chủ tài chính, không cần ngửa tay xin tiền ba mẹ như tôi… đợt trước. Nói chứ đợt này tôi cũng đã bắt đầu lọ mọ tự kiếm tiền, không cần phải dựa dẫm vào ba mẹ nữa, tiền học từ kỳ này trở về sau thì tôi cũng đã tự đóng, và hiển nhiên là cũng dư dả ra một ít, tôi sẽ cố gắng tiết kiệm để làm việc gì đó lớn lao hơn, như rước Uyển My về dinh chẳng hạn:
– Được chưa nè, đi hen? – Uyển My cười tươi…
Ban đầu thì tôi muốn ngồi sau cho ra dáng… chủ tịch, cơ mà Uyển My bắt tôi phải ngồi phía trước cùng với nàng, phần vì để nói chuyện cho dễ, mặt khác là nàng sẽ chỉ cho tôi một vài phương thức cơ bản khi lái xe, sau này có tập cũng đỡ bỡ ngỡ:
– Bên này là chân thắng, bên này là chân ga, ở dòng xe số sàn sẽ có thêm một chân côn nữa ở bên này, còn xe của em là số tự động nên không có.
– Sàn là sao, tự động là sao? – Tôi ú ớ như gà mắc tóc…
– Ừm anh cứ hiểu nôm na là vậy, điểm khác biệt lớn nhất của xe số sàn và xe số tự động sẽ nằm ở phần chân côn, dùng để giúp người lái sang số, cơ chế hoạt động của ô tô dùng số sàn là cần ngắt côn để sang số. Tuy nhiên, với xe số tự động, chân côn sẽ không cần thiết nữa. Các bộ phận còn lại chỉ là chân thắng và chân ga. Nói chung, xe số sàn sẽ có 3 bàn đạp trong khi xe số tự động chỉ có 2, vậy đó, hì.
Tôi không rõ ngày xưa thượng đế cấu tạo não bộ của tôi với của Uyển My có khác gì nhau hay không mà tôi cứ có cảm giác nàng biết hết mọi thứ trên cái cuộc đời này vậy. Họa may lắm tôi lấy được nàng, thế chẳng hóa ra tôi đã có thêm một gia sư không công vô cùng chất lượng và uy tín rồi hay sao:
– Uầy, gì mà loằng ngoằng quá vậy?
– Hì, từ từ rồi sẽ quen, anh tài xế!
Nói ra thì ngại chứ xe nhà Uyển My công nhận cũng xịn nhức nách. Tôi thì hồi nào giờ cũng không rành lắm về các loại xe hơi, cơ mà mấy hãng nổi tiếng thì tôi cũng biết, và mấy con xe sang tôi cũng có ngó qua giá cả, biết là không thể mua nổi, cơ mà đã tò mò thì chịu khó tìm hiểu thôi, đâu có mất gì. So với con Maybach S450 của thằng Hải ngựa thì con E300 này của Uyển My giá chỉ gần bằng 1 nửa, nhưng với tôi như vậy đã là quá sang xịn mịn rồi, vì đời tôi làm quái gì đã có cơ hội được ngồi lên một con Mercedes bao giờ:
– Xe đi êm ghê, cảm giác như đang bay! – Tôi thật thà…
– Hi, Uyển My chọn mà! – Uyển My cười tươi…
Lâu lắm rồi tôi mới thấy có cảm giác thoải mái và hạnh phúc như hôm nay, dù rằng chỉ mới ban sáng, tôi đã phải trải qua một màn tra tấn tinh thần vô cùng nặng nề, dù tôi dĩ nhiên chẳng phải là nạn nhân trực tiếp trong phi vụ đình đám đó của tiểu thư nhà tôi. Cơ mà dù không đứng hứng mũi chịu sào, tôi vẫn bị nàng ném cho vài mũi lao vào thẳng đỉnh đầu, chút nữa thì không kịp siêu thoát. Đúng là không nên chọc giận con gái, mà nhất là con gái thông minh như Uyển My, lúc cảm thấy hối hận thì chắc chắn là đã quá trễ, hic hic.
Giờ đã là khoảng gần 3h chiều, thế nhưng trời vẫn chẳng có lấy một chút nắng nào, vẫn âm u, mờ mịt và lất phất mưa như lúc ban sáng. Thật thà mà nói thì tôi thích cảm giác chạy xe máy giữa cái thời tiết thế này hơn là ngồi trong xe hơi, máy lạnh thổi phà phà, tuy cũng mát nhưng không tận hưởng được rõ ràng cái bầu không khí khoan khoái, dễ chịu. Mà hơn nữa, tôi thì hồi nhỏ đi xe hơi vẫn bình thường, nhưng chẳng hiểu sao một vài năm gần đây, hễ cứ ngồi lên xe hơi là tôi thấy buồn nôn, nói không say thì là không đúng nhưng nói say hẳn thì cũng chưa chắc, vì tôi có thể tự tin vỗ ngực rằng mình chưa bao giờ nôn ọe khi đi xe hơi, dù rằng đầu óc lúc đó cũng choáng váng dặt dẹo dữ lắm rồi.
Uyển My nhà tôi thì được cái thích tạo bất ngờ, mà một khi nàng đã muốn làm gì thì chỉ khi mọi chuyện có kết quả rồi, tôi mới mạn phép được biết, chứ bằng không thì chẳng có một chút dấu hiệu gì đâu, tiêu biểu như màn vượt ngàn trùng khơi trở về bên tôi vào buổi tối ngày hôm qua, tôi thậm chí còn nghĩ cô gái đứng ở trạm xe bus là một cô nàng xinh đẹp nào đó đang… say mê nhan sắc của tôi nữa cơ, hừm hừm:
– Vào đây chút nhé chàng!
– Hửm? Mua đồ tặng ai hả?
– Tặng anh đó, hi.
Trước mắt chúng tôi lúc này đây là một cửa hàng nhìn khá là châu Âu với đường lối thiết kế, cửa kính toàn phần, tông màu vàng nâu hài hòa, tạo cảm giác ấm cúng, kiểu trang trí, sắp xếp đồ đạc cũng được bày biện một cách có chủ đích, nhìn bối cảnh giống hệt như đang lọt vào giữa lòng Paris hoa lệ, dù rằng tôi chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là Paris cả:
– Thôi, anh có thiếu gì đâu mà mua!
– Không nhiều đâu, em thấy rất hợp với anh, vào đây đi!
Uyển My mỉm cười, kéo tay tôi vào phía trong. Nơi đây tràn ngập một mùi hương sang trọng, quý phái, và xung quanh tôi đây, hai dãy hàng dài được phủ kín bằng các bộ Âu phục vô cùng đẳng cấp, lịch thiệp:
– Em tính mua đồ vest cho anh hả? – Tôi ngờ nghệch…
– Đồ vest? Không phải, Vest chỉ là áo gile ở trong thôi, còn một bộ như này thì người ta gọi là Suit hoặc Tuxedo!
– Anh tưởng gọi là chung là Vest?
– Ngốc ơi, Vest chỉ là 1 trong 3 mảnh của một bộ Suit, gồm quần gọi là Dress Trouer và áo khoác ngoài gọi là Suit Jacket, nhưng mà hiện nay người ta cũng lược bỏ đi Vest và Cravat rồi. Về phần Tuxedo thì cũng gần tương tự như thế nhưng có một vài điểm khác biệt, chút nữa em nói cho.
Càng ngày tôi càng bất ngờ về độ hiểu biết của Uyển My, đã thế thậm chí cô nhân viên bán hàng dường như cũng phải hốt hoảng vì những gì mà tiểu thư nhà tôi biết, xem ra không phải chỉ là hiểu biết thông thường, mà gọi là cực kỳ chuyên sâu mới đúng:
– Chị nhà mình hiểu rõ quá, chị có cần em tư vấn gì thêm không ạ?
– Được rồi bạn, có gì mình sẽ nhắn hen?
– Dạ, vậy em chúc anh chị chọn được đồ ưng ý, có gì anh chị cứ báo em!
– Cảm ơn bạn!
Dù rằng đã trải qua tình huống tương tự cũng khá nhiều lần, thế nhưng xem ra tôi vẫn có vài phần choáng ngợp khi được Uyển My dắt tới mấy chỗ sang trọng kiểu như thế này. Nhà tôi thì vốn dĩ cũng không phải là kiểu nhà giàu, đại gia, thành ra những chỗ như vậy có thể gọi là xa xỉ, và gần như không bao giờ có cơ hội được tới. Ngay thời điểm này, dù cũng đã có của ăn của để, thế nhưng tôi vẫn theo thói quen ngày xưa, bị dị ứng với những chỗ như này, vì cái sự trịnh trọng quá mức, nó khiến tôi không thoải mái, chỉ vậy thôi, rất may ngày đó Uyển My hiểu ý tôi, còn “bà chủ nhà” của tôi bây giờ thì lại hơi… mà thôi, chuyện đó tính sau vậy, mới nhắc đến đã rợn hết cả người:
– Anh thích kiểu nào, về cơ bản thì Suit Jacket sẽ có 3 loại là Notch Lapel, ve áo hình chữ V khá thông dụng và thường gặp nhất, như thế này nè!
– …
– Tiếp theo sẽ là Peak Lapel, ve áo may ngược thể hiện sự quyền lực của người mặc, kiểu thế này, còn loại cuối cùng là Shawl Lapel, là mẫu có phần ve trơn may bằng lụa hoặc Satin bóng, dùng trong các dịp trang trọng.
– Uầy, anh thấy cũng giống nhau mà, chả khác gì!
Dẫu Uyển My đứng thao thao bất tuyệt, tôi thì cứ đùng đùng cạnh bên như vịt nghe sấm, chẳng thấm được chữ nào vào đầu, mà quả thật là tôi thấy cũng chẳng có cái quái gì khác nhau mấy giữa mấy loại mà Uyển My vừa nêu lên:
– Khác chứ, em thích kiểu Shawl này, nhìn lịch lãm, anh mặc lên chắc đẹp đó!
– Ế, màu này đẹp nè Uyển My, mà sao không có quần! – Tôi khựng lại vài giây…
– Đó là Blazer, không phải Suit, kiểu này thường dùng để phối đồ, nếu anh thích thì lấy cũng được, nhưng trước mắt phải lấy 1 bộ Suit hoặc Tuxedo đã! – Uyển My kiên định…
– Éc, thế xem thử Tuxedo đi, đây hả?
– Đúng rồi, giỏi ghê, hì, nói 1 hiểu 10.
– Thề luôn, giống y xì đúc chẳng khác gì cả! – Tôi đâm sốc, vì đúng là chẳng thấy khác gì thật…
Dường như đã quá chán nản trong việc giải thích với tôi rằng những loại trên có sự khác nhau, Uyển My kéo tay tôi ra trước một dãy đồ đen, nhìn y như đồ chú rể:
– Tuxedo được dùng như một lễ phục truyền thống chỉ mặc vào những dịp thực sự đặc biệt. Thiết kế của Tuxedo có phần ve cổ áo luôn phải may bằng vải satin bóng, áo có thể may một hoặc hai hàng khuy và trang phục này chỉ được sử dụng vào những bữa tiệc hay sự kiện trang trọng diễn ra sau 6 giờ tối.
– Ặc, có cả vụ sau 6 giờ nữa à? – Tôi sửng sốt…
– Đó là ngày trước thôi, ngày đó thì Tuxedo cổ điển là trang phục chỉ tầng lớp quý tộc mới có dịp mặc. Nhưng sau này Tuxedo được sử dụng nhiều hơn và hiện nay các chú rể thường mặc Tuxedo trong đám cưới của mình.
– Đừng nói là em tính… cầu hôn anh nhé?
– Bậy bạ, cái đó là anh phải làm, không phải em! – Uyển My có đôi chút không bằng lòng…
– À… ừ… thì… anh đùa mà, hehe. Bộ này đeo thêm con đồng hồ em tặng thì còn gì bằng nữa!
Mặc dù đã học qua lớp thiết kế được một thời gian và đứng đầu lớp suốt quãng thời gian đó, thế nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng Uyển My hoàn toàn… rất có nguyên tắc, tức là những cái gì nàng đã định sẵn trong đầu thì cứ thế mà triển khai theo, không có chuyển thay đổi hay bổ sung gì hết:
– Không! Vì tính trang trọng của Tuxedo nên khi mặc Tuxedo có một điểm cần phải chú ý đó là không đeo đồng hồ. Bởi vì, mọi người cho rằng việc xem thời gian trong một bữa tiệc quan trọng là điều rất bất lịch sự đối với chủ bữa tiệc.
– Trời, rắc rối dữ vậy, mặc đồ thôi mà! – Tôi cười khổ…
– Ngoài ra, bắt buộc luôn phải thắt cravat hoặc nơ khi mặc Tuxedo. Vì đây là yêu cầu bắt buộc phải có khi mặc Tuxedo, em thấy anh đeo nơ lụa màu đen là đẹp nhất, đơn giản nữa, hì.
Tôi lúc này đích thị là trâu xem bản đồ, không hiểu gì cả, vậy nên cứ lựa chọn trong vô thức mà thôi:
– Cái này mặc áo trong giống mặc Suit hả?
– Không, Tuxedo thì sẽ không bao giờ mặc chung với áo sơ mi lộ cúc vì điều đó làm giảm đi sự tinh tế của bộ đồ. Vì vậy, khi mặc Tuxedo anh sẽ phải chọn áo sơ mi có giấu cúc mặt trong.
– Nhất thiết phải vậy hả?
– Không, tùy anh, bây giờ cũng không cần phải đúng như vậy, hì hì…
Tôi chỉ tay đến đâu, nàng đọc vanh vách đến đó, rõ ràng sự hiểu biết này quả thực quá kinh dị, tôi đồ rằng nàng cũng đã phải tìm hiểu và đi lựa đồ kiểu này rất nhiều lần rồi, thành ra mới nắm được hết tất thảy những kiến thức như vậy:
– Sao em rành lựa Âu phục quá vậy? Bộ hay mua lắm hả?
– Cũng không thường xuyên, ngày trước em cũng có đi mua với… bạn…
Không để Uyển My nói dứt câu, tôi nhảy vào táp ngay như chó táp… ruồi:
– Bạn nào? Bạn nào? Khai nhanh!
Tôi nhéo mũi Uyển My khiến nàng nhăn nhó:
– Randall đó!
– Đệch, lại là thằng đó, tức quá đi mà! – Nghe thấy tên Randall, tôi lại nghiến răng ken két…
– Xấu tính, chuyện cũ rồi mà!
– Cũ gì mà cũ, nó còn lảng vảng gần em còn gì…
– Kệ người ta, em đâu có quan tâm – Uyển My nhún vai…
– Gru, tức quá đi mất!
Uyển My dường như đã quá quen với việc tôi cảm thấy cay cú khi nhắc về Randall, vậy nên nàng không mảy may bận tâm đến nữa, lảng nhanh sang chuyện khác:
– Bǎobèi, lấy cái này đi, đẹp nè!
Nàng đưa cho tôi xem một bộ Tuxedo đúng chuẩn kiểu chú rể với phần ve áo được may bằng vải bóng lộ viền hẳn ra ngoài tạo cảm giác khá sang trọng, đẳng cấp, ở túi ngực còn có trang trí thêm một miếng vải màu trắng, đi kèm với đó là một chiếc áo sơ mi cao cổ trắng giấu nút áo và chiếc nơ bằng lụa đen nho nhỏ:
– Bạn ơi, cho tụi mình thử bộ này nhé!
– Dạ, chị cho em hỏi anh nhà cao và nặng bao nhiêu ạ?
– Ừm, 1m80 và khoảng 76 – 77kg, đúng không anh?
– Ơ… ờ… đúng, đúng rồi… tầm đó…
– Vậy anh chị đợi em một chút ạ!
Đợi cô bạn nhân viên đi khuất vào phía trong, tôi mới lắp bắp thắc mắc, làm thế quái nào mà Uyển My nhớ được chỉ số cơ thể tôi vậy nhỉ:
– Sao em… biết?
– Chiều cao của anh thì em đã biết, còn cân nặng thì đợt đầu gặp thì anh có nói anh gần 80kg, em đoán là khoảng 78 hoặc 79 gì đó, cách đây vài tuần thì anh khoe mới giảm được 2kg, vậy là 76 – 77kg rồi, nhỉ?
Uyển My nhìn tôi mỉm cười hiền từ, còn tôi thì lạnh hết cả sống lưng, không ngờ đến cả cái tiểu tiết như vậy mà Uyển My cũng nhớ được, thật đúng là con người này không bình thường chút nào, phải gọi là “thánh nhân” của cuộc đời tôi mới đúng. Nuốt nước bọt đánh ực một cái, tôi lò dò theo chân Uyển My để lựa thêm vài mẫu nữa trước khi thử đồ cho tiện.
Vòng qua vòng lại, thử đồ vào rồi lại thay đồ ra, quanh đi quẩn lại chắc cũng phải cả tiếng đồng hồ, tôi mới được tha bổng sau khi Uyển My ưng ý chấm cho tôi 1 bộ Tuxedo như bên trên và thêm 1 bộ Suit kiểu Shawl Lapel như nàng mong muốn. Dù rằng tôi cũng chưa kịp hỏi xem nàng mua cho tôi mấy bộ đồ kiểu này để nhằm mục đích gì, tôi vẫn phải cố gắng vui vẻ mà thay đồ liên tùng tục để Uyển My đánh giá, tầm này mà để bà cô này giận lên thì đúng là tôi đến cháo cũng không có mà ăn chứ đừng nói là cơm:
– Vậy bạn gói giúp mình 2 bộ này nhé, để mình chuyển khoản, đi anh!
Uyển My chậm rãi tiến ra phía ngoài rồi khoanh tay khoanh chân ngồi đợi cô nhân viên đóng gói bỏ vào hộp, còn tôi thì vẫn lẽo đẽo theo sau như một anh tài xế thứ thiệt:
– Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì? – Uyển My thắc mắc…
– À… ừ… mà em mua đồ cho anh làm gì vậy?
– Anh cũng lớn rồi, em nghĩ anh nên có vài bộ kiểu này để đi đám tiệc, nhìn sẽ đứng đắn, trưởng thành hơn, mà dáng anh cũng to cao, mặc Suit vào sẽ rất hợp đó! – Nàng nháy mắt…
Đành rằng Uyển My nói đúng, cơ mà sao tự dưng nghe cái câu “anh cũng lớn rồi”, tôi có cảm giác mình giống như một thằng trẻ trâu đang được mẹ dạy bảo vậy nhỉ:
– Đám tiệc?
– Ừm, chiều mai đi học về, đi đám cưới với em – Nàng thản nhiên đáp…
– Ủa đám cưới ai?
– Anh họ của em, con trai chị gái ruột của ba em, em gọi bằng bác!
– Vậy à, sao hồi giờ không thấy em nhắc?
Nàng lắc đầu, thở dài:
– Thật ra bác em với ba em cũng ít có nói chuyện, vì ngày xưa ba em không thích bác lấy ông chồng hiện tại của bác, nghe bảo hai người đó có mâu thuẫn gì em chẳng rõ. Sau này thì hai người cũng ít khi gặp nhau lắm, chỉ có em thì vẫn thường xuyên giữ liên lạc với bác, nên bác biết em về, có mời em đến dự cho vui…
– Ra là vậy, mà dạo nọ anh đâu có thấy em ghé thăm bác đâu đúng không?
– Ừm, em không biết ba em với bác trai có khúc mắc gì, nhưng mỗi lần nhắc đến thì ba giận dữ lắm, thành ra em cũng không dám cãi lời, em cũng chỉ hỏi han bác em thôi, còn cũng ít gặp lắm, nói anh họ vậy chứ hồi giờ em cũng chưa gặp nhiều, có hồi còn bé thì gặp được một lần nhưng em cũng không nhớ lắm, ngày xưa nhà em ở ngoài Bắc mà, sau này thì em đi Mỹ tuyệt nhiên là không biết thêm thông tin gì luôn – Uyển My thành thật…
– Mà nếu vậy anh đi… có kỳ không? – Tôi lo lắng…
– Có mình ở đây, ai dám bắt nạt bǎobèi của mình? – Nàng nghiêng đầu, cười tít mắt, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ gò má của tôi, sao mà nó… đốn tim thế không biết nữa…
Quả nhiên trên cái cõi đời ô trọc này, việc một thằng con trai chẳng có điểm nào nổi bật như tôi mà lại được một cô tiểu thư xinh đẹp, tài sắc vẹn toàn đem lòng yêu mến, thật chắc có khi tôi tu cả trăm kiếp trước cộng lại giờ mới hưởng thành quả cũng nên, chứ không ai có thể may mắn được như vậy cả:
– Ừ… thì… đi – Tôi khẽ bối rối…
– Hì hì, đỏ mặt rồi kìa. Vậy ha?
– Ủa nhưng mà sao anh tưởng tối mai em bay…
– Ban đầu em cũng định vậy, mà tự dưng có đám cưới nên em quyết định ở hết tuần này luôn, cũng thêm 1 ngày nữa chứ mấy, với lại sẵn Chủ Nhật giải quyết xong ít chuyện, hi.
– Chuyện gì nữa hả? – Tôi đâm lo lắng, tự dưng có cảm giác chẳng lành…
– Bí mật, rồi anh sẽ biết. Về nhé?
Uyển My nhận lấy 2 túi đồ từ tay cô bạn nhân viên rồi chuyển sang cho tôi, trong khi nàng bận bịu với công việc thanh toán. Nhìn Uyển My xõa tóc dài óng ả, cộng thêm cặp kính tròn và kiểu ăn mặc sang trọng, nhìn nàng giờ đây giống hệt như một phú bà thực sự, đang trong quá trình… bao nuôi cho một thằng trai trẻ ở nhà quê mới lên là tôi, không có gì đặc biệt ngoại trừ vóc dáng và… nhan sắc, hê hê. Nàng thì lịch sự, kiểu cách, tôi thì tuy không lôi thôi nhưng nhìn vào đã thấy sự khác biệt rất lớn, một bên là nước mưa, một bên là nước… mắm. Ở cái vị trí của tôi ngay giờ này thì đám thanh niên tụi tôi vẫn hay gọi với cái tên thân thương là “Sugarbaby”, dù rằng tôi dĩ nhiên không hề “baby” cho lắm, còn Uyển My dĩ nhiên sẽ là “Sugarmommy”, tiếng Việt chúng ta có thể gọi một cách ngọt ngào hơn là “mẹ đường” và “bé đường”, hờ hờ.
Lúc này cũng đã rơi vào tầm hơn 4h rưỡi chiều, sau khi khệnh khạng xách 2 túi đồ ra khỏi cửa hàng, tôi cũng tỏ ra biết điều bằng cách muốn tự được trả tiền cho 2 món đồ trên, dù sao thì tôi cũng có tiền chứ chẳng phải hạng chỉ biết ngồi không ăn bám người yêu, mà người yêu giàu thì lại càng không được như thế, vì tôi không muốn ai coi thường mình, thậm chí phải ngưỡng mộ tôi vì tôi dám tự tin… theo đuổi một cô tiểu thư thực sự:
– 2 Bộ này bao nhiêu vậy Uyển My?
Nàng dường như đã có sự đề phòng, vì có lẽ Uyển My thừa hiểu tính tôi hơi bị sĩ diện hão, thành ra nàng tỏ ra khá lấp lửng:
– Không bao nhiêu đâu, em tặng anh mà, kỳ cục ghê!
– Uầy, không được, em tặng anh cái đồng hồ đắt tiền như thế rồi giờ lại còn thêm 2 bộ này nữa, anh thấy… ngại lắm!
– Thế em là gì của anh? – Nàng cười khúc khích…
– Thì là… người yêu – Tôi thành thật…
– Còn gì nữa, chỉ người yêu thôi sao?
– Thì… là… vợ… tương lai – Tôi bối rối…
– Vậy thì em mua đồ cho chồng em không được à? – Nàng nháy mắt…
– Ơ… ơ… được… nhưng… mà…
– Vậy thì được rồi, không nhắc nữa hen?
Nếu bạn chưa biết cảm giác khi có một cô người yêu thông minh, xinh đẹp, ăn nói khéo léo là như thế nào, thì để tôi kể cho bạn nghe về Uyển My nhà tôi, một khi nàng đã muốn làm điều gì thì không ai có thể cản được, đồng thời khi nàng đã quyết tâm mở miệng bàn luận về một sự việc nào đó, tốt nhất bạn có thể làm đó là im lặng, lắng nghe và vui vẻ chấp nhận, vì dù có cố gắng cách mấy đi chăng nữa bạn cũng sẽ không phải là đối thủ của cô ấy đâu, hãy tin ở tôi, một người đã từng trải, hic hic.
Chúng tôi có mặt tại nhà của tôi vào lúc khoảng 5h chiều, đúng giờ lành tháng tốt để phục vụ cho công việc… nấu nướng. Bản thân tôi ngày thường cũng được đặc cách không tham gia vào công cuộc này, phần vì tôi làm ăn khá ẩu tả, phần khác là vì mẹ tôi cũng khá thích nấu nướng, và bà luôn muốn tự mình làm từ A đến Z, vì hễ cứ có người khác động vào là y như rằng mẹ tôi sẽ cảm thấy không vừa ý, thật là khó tính hết sức, chỉ cho đến khi:
– Hai cô cháu mình đi siêu thị mua ít đồ về nấu cơm nhé My!
– Dạ, vậy để con đưa cô đi, sẵn xe con cũng đang ở ngoài!
– Ừ, vậy cũng được, lần đầu tiên được đi xe hơi đi chợ!
Mẹ tôi cười tươi hưởng ứng, đúng là cô con dâu vàng bạc đá quý, bảo sao mẹ tôi cưng nàng như cưng trứng, hứng nàng như hứng hoa, và yêu thương nàng như yêu thương… vợ của con trai mình vậy.
Hôm nay gia đình tôi đã trở lại với trạng thái… thưa thớt người hơn so với hôm qua, cụ thể là gia đình anh chị 2 tôi cùng với con bé Blue kháu khỉnh thì mắc bận công việc không thể ăn chung, cũng may là vẫn còn có thêm dì Hạnh và Uyển My. Ủa mà thằng Đức thì hôm nay lạ lùng là chẳng thấy đâu:
– Cái đuôi của dì đâu rồi?
– Đuôi gì? Sao tui biết?
– Chắc nó chán dì rồi, ai bảo dì… lạnh lùng quá, chậc chậc – Tôi lắc đầu tặc lưỡi, ra chiều tiếc nuối dữ lắm…
– Kệ tui, lo thân ông đi kìa!
– Con làm sao?
– Tắm rửa thay đồ rồi xuống sắp mâm đũa ra đi, hôm nay rửa chén luôn nha!
Dì Hạnh đưa tay véo mũi tôi, cười tươi như hoa:
– Ơ, dì không thương con nữa à?
– Mắc gì?
– Sao dì nỡ bắt con… rửa chén? – Tôi trưng ra bộ mặt sầu thảm, nhìn giả tạo hết sức…
– Rửa cho quen, sau này còn chăm sóc vợ iu, nay tui có công chuyện, vậy nha, tui đi tắm đây!
– Ơ… dì! Dì!
Đợi dì Hạnh lên được một lúc, tôi cũng lọ mọ khóa cửa rồi tót lên phòng sửa soạn quần áo, tắm rửa theo như kế hoạch sau khi cất gọn gàng 2 bộ đồ sang xịn mịn vào một góc trang trọng của căn phòng. Khoảng gần nửa tiếng sau thì mẹ tôi và Uyển My cũng đi chợ về. Hôm nay ba tôi còn bận việc ở công ty chưa giải quyết xong, thành ra bữa cơm đã thiếu vắng đi nhiều cuộc trò chuyện, cũng như những tiếng cười nói rôm rả cũng vơi bớt so với hôm qua, dù rằng tôi vẫn cảm thấy… đã đủ hạnh phúc rồi:
– Mai mẹ khỏi nấu cơm cho tụi con, con đi đám cưới với Uyển My!
– Ừ, mẹ biết rồi! – Mẹ tôi không tỏ ra bất ngờ…
– Ủa sao mẹ… bình thản vậy?
– Con dâu tao kể rồi, mày khỏi bao đồng!
– Ơ kìa…
Tôi ngượng chín mặt còn Uyển My và dì Hạnh thì được một phen cười khúc khích, đúng là tôi bao đồng thật, quên béng mất việc từ lúc Uyển My có mặt thì tôi đã trở thành… con ghẻ quốc dân, không ai thèm động lòng thương xót nữa.
Bữa ăn tối hôm đó kết thúc dạt dào tình cảm, mặc dù cũng không có quá nhiều chuyện để nói ngoại trừ việc mẹ tôi tích cực hỏi han tình hình của nàng ở Mỹ, thiếu điều bà muốn xách vali sang đó để được ở gần cô con dâu quý hóa mà thôi. Dì Hạnh thì ngay sau khi buông đũa đã xin phép lên phòng sửa soạn đồ đạc để ra ngoài, lâu lắm mới thấy bà ấy đi ra đường vào buổi tối, thật đúng là có chuyện lạ, đã vậy còn không phải đi chung với thằng Đức nữa, xem ra có nhiều điểm nghi vấn đây, hừm hừm.
Mỗi khi cuộc đời tôi sóng yên biển lặng, tôi ít khi nào nhận ra được điều đó, chỉ cho đến khi ở trên tột đỉnh vinh quang, nóc nhà của… hạnh phúc, tôi mới mơ hồ cảm thấy được sự hiện diện của nó, mỗi tội là những lúc như vậy, tôi cũng đồng thời… bắt đầu lo lắng về một mối hiểm họa bất ngờ sẽ xuất hiện và phá tan bầu không khí thiên đường trong lòng tôi, dù cho tôi thực sự chẳng bao giờ biết được thứ gì sẽ xảy ra, lần nào cũng như lần nấy. Ngày hôm nay, sau một màn đôi co mang tính “lịch sử” giữa Uyển My và Tuyết Mai, tôi đồ rằng mọi thứ đã tạm thời… chấm dứt để nhường chỗ cho quãng thời gian… êm ả trở lại. Và đúng là mọi thứ xem ra rất thuận buồm xuôi gió, chỉ cho đến giờ ngủ, nơi mà tôi và Uyển My mới có dịp hiếm hoi… mặt đối mặt trong ngày, từ đó chông gai mới bắt đầu… ló đầu vào mà hỏi thăm:
– Kể cũng hay nhỉ, làm như trời giúp em hay sao đó, lỡ hồi sáng thầy Thái không gọi tên Tuyết Mai thì em làm sao?
Như một thói quen khó bỏ, tôi ngồi xếp bằng ngay ngắn, còn Uyển My thì ngồi hẳn lên chân tôi, quắp hai chân ra sau lưng, ôm lấy tôi như chưa từng được ôm, và cho tôi trải nghiệm luôn mùi hương thơm ngào ngạt từ mái tóc của nàng:
– Bạn thực sự nghĩ là vô tình hả, bǎobèi ngốc nghếch của mình? – Uyển My thì thầm vào tai tôi…
– Ủa chứ sao?
– Bạn có thấy lúc thầy Thái nhìn xuống chỗ tụi mình đang ngồi không?
Uyển My nhắc tôi mới nhớ, hình như có vài giây là tôi thấy thầy Thái đang gật gù gì đó trong khi nhìn xuống khu vực chỗ ngồi của tôi, Uyển My và Tuyết Mai:
– Ừ… hình như là có… mà sao vậy?
– Tuyết Mai bị thầy gọi tên, là vì mình nói với thầy đó, hì hì – Uyển My lại cười, và tôi lại được một phen… lạnh gáy…
– Là… là… sao?
– Thì thầy nhìn xung quanh, xong em chỉ tay về phía Tuyết Mai, người đang bận… cắn móng tay, và thế là mọi chuyện, diễn ra vậy đó!
Đúng là tiểu thư nhà tôi suy nghĩ hơn người, đã vạch ra kế hoạch thấu đáo nhưng ứng biến cũng có thể gọi là thượng thừa, vì đúng là không còn cách nào khác hiệu quả hơn trong trường hợp đó:
– Mà sao em biết Tuyết Mai… không trả lời được, nhìn người ta tự tin như vậy, lỡ đâu… biết đáp án thì sao?
– Đoán thôi, vì một người tự tin sẽ biểu hiện khác, sẽ khoan thai, đầu ngẩng cao, giống như anh với em vậy đó, còn đằng này, Tuyết Mai dù vẫn tỏ ra không quan tâm, thế nhưng điệu bộ nhìn quanh dáo dác đó, em không nghĩ rằng bạn ấy biết câu trả lời, và em muốn thử thôi, hì.
– Anh công nhận là em… đáo để thật, vậy mà cũng nghĩ ra được, cơ mà lỡ Tuyết Mai trả lời đúng thì em tính sao? – Tôi gật gù tán thưởng, tiểu thư nhà tôi đích thị là có 1 không 2…
– Về căn bản khi nhìn thấy Tuyết Mai, cách bạn ấy đi học trễ giờ, cách sửa soạn tập vở, cũng như thái độ trong lúc học, thì em đã đoán được phần nhiều rằng bạn ấy không phải là một người… giống như em, và anh rồi. Mà một khi đã như vậy, thì trong giờ học, kiểu gì em cũng sẽ có cách để bạn ấy phải thể hiện sự… lơ đễnh của mình ra thôi, còn nếu không, em sẽ khiến Tuyết Mai phải tự xuất đầu lộ diện… làm một người tức giận thì đâu có khó, nhỉ?
Uyển My kể đến đâu, tôi lại phải kìm nén cảm xúc đến đó, vì chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với một đối thủ tầm cỡ như nàng thôi, tôi đã ướt hết cả… áo vì mồ hôi đầm đìa rồi, sức mấy mà dám đương cự lại.
Nhưng mà mọi việc nếu chỉ đến như thế, thì tôi quả thực không mấy… ngạc nhiên, vì tôi biết Uyển My một khi đã làm gì thì sẽ làm cho ra ngô ra khoai, gạo xay thành cám, Tuyết Mai dù có… chạy đằng trời, Uyển My cũng sẽ có cách để mà đuổi theo rồi… hành hạ cô bạn tóc xoăn xinh đẹp của tôi, dễ gì mà thoát được khỏi tay nàng. Cái thứ khiến tôi ngạc nhiên nhất trong ngày hôm nay, chính là câu nói sau đây của Uyển My, nó không chỉ khiến tôi… trố mắt vì… sốc, mà thậm chí còn khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung, vì thực sự là không tài nào có thể… phân tích nổi nữa, vì nó đi ngược lại hoàn toàn với những gì nàng đã nói và làm trong ngày hôm nay, một hành động không giống như sự… lạnh lùng mà Uyển My đã bày tỏ lúc ban sáng:
– Ngày mai, anh xin lỗi Tuyết Mai… giúp em nhé!
Cái gì nữa vậy trời???
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 96 |
Ngày cập nhật | 20/11/2024 05:35 (GMT+7) |