Thế nhưng, những gì diễn ra ngay sau buổi tối lịch sử ấy, lại là một chuỗi những sự việc nằm ngoài trí tưởng tượng của tôi. Về bản chất, Uyển My của tôi là một cô nàng khá hiền lành, đấy là tôi nghĩ thế, ngoài hiền lành thì còn rất hòa đồng, vui vẻ, lúc nào cũng nở nụ cười, đặc biệt là luôn biết quan tâm đến người khác, đã làm việc gì thì sẽ làm cho đến cùng, chỉ khi nào thành công thì mới thôi. Cơ mà, không rõ là do tính cách hồi còn nhỏ giờ mới hiển lộ, hay là do quãng thời gian xa nhau đã khiến nàng thay đổi theo hướng… thật khó giải thích như vậy. Uyển My với tôi, giờ đây, ngoài việc vẫn xinh đẹp như mọi khi, nàng còn bất ngờ “xuất đầu lộ diện”, một phiên bản Uyển My đích thực mà tôi nghĩ đây mới chính là phiên bản chuẩn xác nhất của nàng. Một cô gái tràn đầy tự tin, lạnh lùng và điềm tĩnh đến kinh ngạc, người có thể hủy diệt bất cứ ai chỉ bằng lời nói và sự thông minh của mình. Từ chỗ luôn xem nàng là một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng cần sự che chở, nay ánh mắt tôi hướng về Uyển My quả thực đã quay ngoắt 180 độ, vì kẻ cần được chở che, dường như chính là tôi mới phải. Những ngày đầu tiên, khi mới tiếp xúc với nàng, rồi với ba mẹ của nàng, tôi đã tự đặt câu hỏi rằng, tại sao Uyển My dễ thương như vậy mà ba của nàng lại quá… khó tính và bảo thủ như thế, nhưng rồi thì có lẽ giờ đây, tôi đã có cho riêng mình một câu trả lời, rằng “hổ phụ thì sẽ sinh hổ tử”, không bao giờ có sự khác biệt như tôi nghĩ được đâu. Ở trong trường hợp này, tôi thiết nghĩ Uyển My thậm chí đã vượt hơn hẳn so với ba của nàng về độ… sắc sảo, khả năng ứng biến cũng như đối đáp cực kỳ khủng khiếp mà tôi chưa bao giờ được trông thấy một người như thế. Đối mặt với nhạc phụ, tôi dẫu có sợ hãi đôi chút vì áp lực, thế rồi khi trở về, tôi lại cảm thấy như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng với Uyển My thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Dù tôi không phải nạn nhân chính thức của nàng, và chỉ đứng bên cạnh hóng hớt câu chuyện, vậy mà nỗi ám ảnh và sự căng thẳng vẫn bám theo tôi cho đến tận lúc này khi được chứng kiến đại tiểu thư nhà tôi quần thảo và hành hạ cô bạn Tuyết Mai một cách… không thể diễn tả được bằng lời. Nếu đổi lại là tôi ở vị trí của Tuyết Mai, có lẽ tôi đã không thể chịu nổi thảm cảnh, và thậm chí sẽ làm những điều ngu xuẩn hơn nhiều rồi, hic hic. Không biết Tuyết Mai có phải trải qua những ám ảnh nặng nề giống như tôi hay không, hoặc có lẽ là còn nặng hơn như vậy nữa, nhưng ngay lúc này thì tôi thật sự cảm thấy có đôi chút… thương xót dành cho nàng, và Uyển My… cũng vậy chăng:
– Em nói gì vậy? – Tôi trố mắt ngạc nhiên trước đề nghị của Uyển My…
– Em bảo là sáng mai, đi học, anh xin lỗi Tuyết Mai giúp em – Nàng vẫn kiên định…
– Thật… thật à?
Uyển My nhìn thẳng vào mắt tôi, nàng nở một nụ cười… bí hiểm:
– Ừm, thật, gì đâu mà sợ.
– Có phải… em không vậy? – Tôi ngờ vực…
– Phải em không là sao? Em thấy bạn ấy cũng… tội, nên thôi cũng không đành ép người quá đáng, hì.
Dù rằng tôi là người yêu của Uyển My, nhưng quả thực cũng phải… khẽ bật cười khi nghe nàng nói câu này, vì nếu mà nàng không ép người quá đáng, thì làm gì có chuyện Tuyết Mai ấm ức phát khóc lên như thế, cơ mà tóm lại rằng, tôi cũng chẳng có quyền hành gì trong chuyện này, nàng bảo sao thì tôi ngậm tăm nghe vậy thôi chứ còn làm gì được nữa:
– Mà anh nghĩ Tuyết Mai chắc sẽ… không đi học ngày mai đâu…
Tôi lắc đầu ngao ngán, kể ra niềm tin của tôi cũng hoàn toàn có cơ sở. Ai đời mới hôm nay bị “hành hạ” lên bờ xuống ruộng giữa bàn dân thiên hạ, sức mấy mà ổn định nổi tâm lý để trở lại ngay ngày hôm sau. Nếu là tôi, chắc có khi tôi… xin chuyển lớp luôn chứ học hành gì mà nổi nữa:
– Cứ tin em, bạn ấy sẽ đến thôi! – Uyển My cười tự tin…
– Sao em biết?
– Thì cứ nghe lời em đi, em đảm bảo Tuyết Mai vẫn sẽ có mặt!
– Nhưng… xin lỗi kiểu gì chứ?
– Anh chỉ cần xin lỗi một cách chân thành, ngôn từ thì tùy ý anh quyết định, và nhắn với Tuyết Mai rằng em hẹn gặp lại bạn ấy một ngày gần nhất, nhưng mà có lẽ sẽ lâu hơn dự kiến – Uyển My nháy mắt lém lỉnh, không rõ thâm ý trong đó là gì…
Uyển My nói chắc như đinh đóng cột, cứ như thể nàng biết chắc rằng Tuyết Mai vẫn sẽ đi học vào ngày mai vậy, thật là có đôi chút lạ lùng. Đành rằng xin lỗi là chuyện nên làm, nhưng điều khiến tôi khó hiểu ở đây là vế sau trong câu nói của nàng, tại sao phải “hẹn gặp lại”, mà tại sao lại còn là “lâu hơn dự kiến”:
– Nhưng… anh không hiểu?
– Anh không cần hiểu, chuyện con gái, vậy hen?
– Ừ… ừ… thì đành vậy! – Tôi xuôi xị, dù sao cũng sẽ chẳng khai thác được gì hơn nếu như Uyển My không muốn cho tôi biết…
– Mà còn nữa, từ giờ anh cứ tự nhiên bình thường với Tuyết Mai đi, em cho phép đấy! – Nàng cười tít mắt, sao mà đáng sợ quá vậy…
– Gì… là sao?
– Tuyết Mai của anh không đáng ngại với em, nên chẳng sao cả! – Uyển My nhún vai, điệu bộ vô cùng tự tin…
– Vậy… vậy à?
– Nhớ nói với người ta đó, quên là em biết đấy nhé! – Nàng nhéo mũi tôi…
– Ái da, đau, anh nhớ rồi mà!
– Hi, ngoan lắm, giờ ngủ đi, mai em sẽ đưa anh đi học, rồi em đi công chuyện, trưa em ghé đón, nhé?
– Công chuyện gì thế?
– Chiều về em kể cho, ngủ đi, lắm chuyện!
Ngày xưa thì tôi cũng chẳng nghĩ quá nhiều, nhưng gần đây, chính xác là từ cái đợt Uyển My “nhắc khéo” Ái Quyên, tôi có đôi lúc cũng muốn hỏi thẳng nàng, nhưng rồi lại chần chừ không dám, vì tôi không chắc Uyển My có thực sự giống như tôi nghĩ hay không. Và rồi thì qua màn tập dợt với Tuyết Mai, tôi đã có thể khẳng định tương đối chắc chắn được rằng, Uyển My nhà tôi quả thực rất… không bình thường:
– Uyển My nè, có khi nào em thấy mình… hơi… tự cao… thái quá không? – Tôi dè dặt…
– Cũng có, nhưng anh biết gì không? – Uyển My khẽ nhún vai…
– Biết gì chứ?
– Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh, còn kẻ yếu, sẽ tự khắc luồn cúi thôi, hì hì.
– …
Tôi há hốc mồm sững sờ, còn nàng thì vẫn vô tư cười tít mắt, nhưng ẩn giấu đằng sau nụ cười đó có lẽ là một cô gái không hề đơn giản một chút nào, thậm chí là còn có phần vô cùng… khó hiểu nữa. Đã có nhiều khi tôi xem nàng là một cô công chúa nhỏ bé, lúc nào cũng chỉ biết mè nheo với tôi, nhưng qua thời gian, khi chúng tôi càng ngày càng gắn bó hơn, Uyển My cũng theo đó mà thay đổi, hoặc là bộc lộ bản thân, tôi không dám chắc, nhưng cũng chính vì thế tôi sẽ không nói điều đó là tích cực hay tiêu cực, vì bản thân tôi vẫn luôn tự hào về cô bạn gái giỏi giang của mình, dù nàng có làm đúng hay làm sai đi chăng nữa, tất cả cũng đều chẳng quan trọng, vì mọi thứ nàng làm, chung quy cũng chỉ vì tôi.
Uyển My rúc đầu ngực rồi ôm tôi chặt cứng như mọi lần, áng chừng không muốn để tôi tiếp tục đào bới sâu thêm vào công việc gì đó của nàng, dù rằng tôi cũng đang vô cùng tò mò, thế nhưng Uyển My nói 1 là 1, 2 là 2, đã không muốn tiết lộ thì đừng có mà… hóng hớt, bằng không hậu quả khôn lường, hừm hừm. Đêm hôm đó nói chung là một đêm ngủ khá ngon với tôi, với Uyển My bé nhỏ của tôi luôn túc trực bên cạnh, dẫu rằng trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những dòng suy nghĩ về thái độ của nàng từ sáng tới giờ, làm sao một người có thể ban sáng mới lạnh tanh như thế, vùi dập người khác đến thê thảm, ấy vậy mà đêm xuống lại như biến thành một con người khác, cảm thấy hối hận và dường như muốn… xin lỗi nạn nhân của mình, thật không thể nào mà hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ, hây dà.
Trải qua 2 ngày mưa gió âm ỉ, hôm nay tiết trời đã trong xanh trở lại, đem theo một màu xanh dịu mát của bầu trời khiến tâm trạng của tôi trở nên khoan khoái lạ thường. Như một thói quen, tôi dạo này đã không còn thức khuya dậy muộn nữa mà đã trở thành một thằng Phong sinh sống vô cùng điều độ và khoa học. Tầm 5h45 phút, tôi đã bật dậy, chẳng cần báo thức, lao ra khỏi giường trước khi cúi xuống và khẽ thơm lên đôi gò má xinh xắn của Uyển My trong lúc nàng vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn ấm nệm êm. Uyển My có thói quen khi ngủ rất hay cuộn tròn người lại, co ro cúm rúm nhìn đến là tội, thật đúng là con gái dễ thương nhất chỉ có là lúc họ đang ngủ mà thôi, còn khi tỉnh dậy, thì mọi chuyện xem chừng là một… diễn biến hoàn toàn khác:
– Ư… ưm… bǎobèi! Bǎobèi! – Uyển My mè nheo, mắt vẫn nhắm tịt…
– Hả? Gì vậy? – Tôi ngồi xuống gần nàng, vừa đủ để cho Uyển My ngồi hẳn dậy, ôm cổ tôi, vẫn không chịu mở mắt…
– Mua đồ ăn sáng cho em đi!
– Em muốn ăn món gì?
– Bún, hoặc phở gì đó, một món nước, nếu phở thì anh mua ở quán phở số 2 trên đường Đinh Tiên Hoàng giúp em, em chỉ thích ăn quán đó thôi, hen?
– Uầy, thế thì phải… đợi hơi lâu nhé, quán đó hơi xa.
– Không sao, vậy thì em… ngủ thêm một tẹo, hihi – Nàng thè lưỡi, đã chịu mở mắt rồi…
– Vậy ngủ thêm đi, anh mua về rồi ăn!
– Bái bai, bǎobèi của mình, đi cẩn thận nhơ, yêu bạn yêu bạn! – Uyển My hôn lên lòng bàn tay rồi thổi về phía tôi phù phù, đây có phải là cô nàng đanh đá hôm qua không vậy trời?
Nói đoạn, Uyển My lại nằm lăn ra giường tiếp tục giấc ngủ… dở dang, còn tôi thì lao ngay vào toilet làm vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt tút lại vẻ đẹp trai vốn có trước khi phi xuống dưới nhà để tập luyện qua loa vài đường cơ bản, gọi là khởi động cho ngày dài vật vã. Dạo trước thì tôi chỉ tập thể dục theo những bài vở thông thường để thư giãn gân cốt, cơ mà gần đây tôi đã chuyển sang ôn lại các kỹ năng mà Chương sư phụ chỉ dạy trên lớp Muay Thai, dù ít dù nhiều, nó cũng khiến trình độ đánh đấm của tôi được nâng lên một tầm cao mới, dẫu dạo này tôi cũng ít khi ra tay. Buổi sáng trong lành ở bên trong khoảng sân rộng thênh thang của nhà Uyển My quả thực là một cảm giác không khác gì lạc vào tiên cảnh. Có hồ nước đang róc rách chảy, có vườn cây xanh xào xạc tiếng lá, văng vẳng đâu đó là âm thanh của những chú chim đang thi nhau hót chuyền cành ríu rít và dĩ nhiên là cả bầu không khí tuyệt vời của buổi sớm mai, tất cả hòa quyện đem đến cho một con người đang dần dần lấy lại sinh khí như tôi một cảm giác thật tuyệt vời và dịu êm, ước gì nó cứ kéo dài mãi thì tốt biết bao.
Bình thường thì tôi sẽ ăn sáng ở nhà, một là mẹ tôi nấu món gì đó cả gia đình cùng ăn, hai là mẹ tôi đi tập thể dục buổi sáng về sẽ ghé mua đồ ăn, còn thứ ba nữa là tôi sẽ tót lên trên trường và ăn uống ở căn tin trường luôn, dù sao căn tin trường tôi bán đồ ăn cũng phải gọi là ngon nhức nách, thua gì nhà hàng đâu kia chứ. Vì sáng nay Uyển My vẫn còn đang ngủ, và nàng cũng muốn tôi mua đồ về hai đứa cùng ăn sáng, thành ra tôi quyết định phóng xe ra ngoài mua tạm một món nào đó cho nàng ăn. Tôi thì buổi sáng tôi khoái ăn mấy món gì đó khô khô, kiểu như xôi, bánh mì, bánh cuốn, cơm tấm chẳng hạn, cho nó nhanh gọn lẹ, đỡ phải bày vẽ như phở, bún bò, rất bất tiện, chỉ có thể ngồi im một chỗ mà ăn, không như những loại kia. Cơ mà hôm nay Uyển My về, tôi quyết định sẽ mua phở bò cho nàng tẩm bổ, dù sao thì phở cũng là món mà Uyển My rất thích, và ban nãy nàng cũng đã nói đích xác tên quán phở mà nàng muốn ăn. Quán này theo tôi biết thì cũng đã khá lâu đời, chủ quán là người gốc Bắc, đã sinh sống ở SG được nhiều năm, vị phở cũng khá đậm đà, chỉ mỗi tội là phở ở Sài Gòn thì dẫu sao cũng sẽ không ngon được như phở ở Hà Nội mà thôi, hương vị mấy chục năm dĩ nhiên phải khác đi nhiều rồi. Nhưng mà vừa rồi Uyển My có nói nàng ăn bún hoặc phở, nhưng ngay sau đó lại chỉ hẳn tên của quán phở, thế chẳng khác nào nàng đang muốn tôi… mua đúng tô phở ở đó, nên vì là hơi xa, nàng đã nói giảm nói tránh đi một chút, để cho tôi đỡ cảm thấy… bị sai vặt. Nếu quả thực như thế, tôi lại một lần nữa cười trừ vì độ tinh tế của cô người yêu xinh đẹp, đúng là không tìm được đâu ra người thứ 2 như nàng, hờ hờ.
Sau một hồi lựa qua chọn lại, tôi đã rủng rỉnh được 2 tô phở tái nạm bò viên thơm điếc mũi cùng một phần trứng chần đặc biệt dành riêng cho đại tiểu thư ở nhà. Quán phở và nhà Uyển My thì cách nhau khoảng tầm 40 – 45 phút đi xe máy, tính cả đi và về, phần lớn là do kẹt xe, chứ quãng đường thì cũng không quá xa đến mức như vậy. Cũng may là tôi đi từ khá sớm, người dân chưa đổ ra đường quá nhiều, chứ bằng không thì em bé của tôi lại phải chịu đói mất thôi. Mọi chuyện thật ra cũng chẳng có gì đáng nói khi tôi xuất sơn đi mua phở và ù ù cạc cạc một mình từ quán phở về đến nhà. Nhưng rồi thì, một diễn biến khó lường đã bất ngờ xuất hiện, khi tôi đang mải mê hát hò vu vơ trên đường mang phở về cho tiểu thư Uyển My, thì từ hướng ngược lại, chẳng biết tình cờ hay cố ý, một tiếng kêu đinh tai nhức óc của con xe phân khối lớn đen tuyền đang từ từ đi ra, cách con hẻm quẹo vào nhà Uyển My chỉ khoảng tầm 50m. Và ngay khi nhìn thấy chiếc xe phân khối lớn đó, theo bản năng, tôi nhanh chóng xác nhận người ngồi trên xe, có một thân hình… bé nhỏ quen thuộc, dù đội mũ bảo hiểm, quần áo khoác che kín mặt, tôi vẫn có cảm giác đây chính là… Tuyết Mai, cô bạn tóc xoăn xinh xắn và duyên dáng của tôi. Cái dáng người này thì có vẻ đúng là con gái, và chỉ trong khoảnh khắc lướt qua rất vội, tôi đã kịp trông thấy được biển số xe của người đó, dù chỉ trong chớp mắt, và dĩ nhiên đúng là số xe của Tuyết Mai. Não tôi lúc này nhảy số liên tục, hàng loạt những phương án được xuất hiện trong đầu, nhưng dường như không có phương án nào là có cảm giác khả thi ngay lúc này. Ban đầu thì tôi nghĩ đó chỉ là tình cờ, nhưng có vẻ như không hẳn là tình cờ cho lắm, vì nhà của Tuyết Mai theo tôi biết thì không ở gần đây, hơn nữa, bây giờ cũng chưa tới giờ học, mà kể cho có tới giờ học đi chăng nữa thì nàng ta cũng gần như sẽ không đi ra ngoài vào giờ này, vì lúc nào chẳng đi trễ. Bằng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi đã có đôi chút… nghi vấn, có lẽ nào Tuyết Mai đến đây, để gặp… Uyển My? Chẳng hiểu nữa, nhưng rõ ràng là hai người đó không thể nào gặp nhau, vì mới hôm qua còn xích mích vang trời kia mà. Tôi vừa đi vừa nghĩ, nghĩ đến mức khi bánh xe đã va phải cánh cổng sắt màu đen nhà Uyển My, tôi mới hoàn hồn đưa tay lên bấm chuông:
– Anh về rồi hả? Hì, đi đường có mệt không?
Uyển My đón tôi ở trước cổng bằng một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên sự hài lòng. Hôm nay đường không đông lắm nên tôi đi chỉ mất khoảng 40 phút cả 2 chiều, vẫn dư sức kịp thời gian ăn uống:
– Cũng không mệt gì, gần mà, em dậy lúc nào đấy?
– Thì em dậy được khoảng… 5 phút rồi, xuống chờ anh về đây.
– Đói bụng chưa? Vào nhà ngồi đi, anh hâm nóng lại rồi ăn nhé?
– Ừm, hì hì, nay bǎobèi của mình giỏi ghê!
– Lúc nào chẳng giỏi, hờ hờ.
Nhờ những lời nói đường mật và những cử chỉ quá đỗi đáng yêu của Uyển My, tôi dường quên béng luôn những nghi ngờ ban nãy về Tuyết Mai, tự trấn an bản thân mình rằng có lẽ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, và hoàn toàn không đáng quan ngại, vậy thôi. Mà hơn thế nữa, tôi cũng không dám mở miệng ra hỏi han về Tuyết Mai trước mặt nàng, dù sao thì giữa hai người này vẫn còn sự hiềm khích, dẫu Uyển My có muốn tôi xin lỗi đi chăng nữa, đó cũng là một điều có lẽ đã nằm trong tính toán của nàng, còn ngoài ra, tất cả những thứ khác, không nên xảy ra một chút nào.
Ăn uống xong xuôi, Uyển My lại chở tôi ngược từ nhà nàng về nhà tôi để sửa soạn chuẩn bị đi học. Phải nói rằng ngoài việc nói chuyện rất được lòng người lớn ra, Uyển My còn vô cùng tinh tế và hiểu chuyện, chẳng thế mà nàng còn để ý được cả những thứ rất nhỏ trong nhà, dù rằng tôi ở đó hằng ngày nhưng cũng chẳng biết cái quái gì đã xảy ra nữa:
– Cô ơi, con thấy hoa với trái cây trên bàn thờ ông địa hơi bị héo một tẹo, con có ghé mua một ít trái cây mới với hoa mới luôn đây ạ!
Khỏi phải nói, mẹ tôi hài lòng tuyệt đối về sự tỉ mỉ cũng như sự quan tâm của Uyển My dành cho gia đình nhà… chồng, thành ra lại bắt đầu kiếm cớ quay sang mà… miệt thị tôi như thường lệ:
– Cái thằng kia, mày có thấy gì không? Bé My nó để ý từng chút từng chút, vậy mà có thằng con trai lớn to đầu không nhờ được gì, nuôi mày đúng là tốn cơm, tốn gạo.
– Hì, Phong con trai hơi lơ đễnh tí thôi cô ơi, mấy chuyện này cứ để con lo, cô ra ngồi nghỉ đi ạ – Uyển My cười tít mắt, không chỉ mê hoặc tôi mà còn mê hoặc luôn mọi người…
– Kiếp trước chắc mày cứu người nhiều lắm con ạ!
Mẹ tôi chỉ bỏ nhỏ một câu, tuy không phải thông minh sáng dạ được như Uyển My nhưng tôi cũng có thể hiểu được rằng ý của mẹ tôi là gì. Rõ ràng nếu kiếp trước tôi không cứu nhân độ thế dữ lắm thì kiếp này không bao giờ có chuyện tôi gặp được “thánh nhân” của cuộc đời tôi như Uyển My, vậy nên, gì thì gì, cũng phải cố gắng mà sớm rước nàng về thôi, không thể chờ đợi thêm được nữa rồi:
– Hờ hờ, mẹ thấy con dâu của mẹ thế nào? – Tôi mãn nguyện…
– Dĩ nhiên là tốt gấp mấy lần mày rồi, khỏi phải khoe!
Mẹ tôi nằm an trí trên chiếc ghế tựa bằng gỗ, tỉ mẩn xem chừng Uyển My đang cắm hoa và sắp xếp dĩa trái cây để đặt lên bàn thờ:
– Anh đi thay đồ đi rồi còn đi học nữa, sao còn đứng đó?
– Ừa… ừa… đi nè, đi nè!
Tôi gãi đầu cười trừ rồi từ từ chuồn lên phòng, đi ngang qua dì Hạnh cũng đang hớt hải từ trên xuống để đi làm:
– Hihi, sợ vợ!
– Kệ con!
Dạo này không biết vì lý do gì mà có vẻ dì Hạnh yêu đời hơn thường lệ, cứ lâu lâu lại thấy nhắn tin rồi tủm tỉm cười một mình. Cái vấn đề chính ở đây là việc ngay cả khi thằng Đức trời đánh bạn tôi vẫn đang ngồi cạnh đó, bà ấy vẫn lẳng lặng cắm đầu vào điện thoại, không còn chăm chú cho bộ phim sướt mướt trên màn hình như trước nữa. Nói ra thì sợ thằng Đức buồn, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng đã có một anh nào đó lọt vào mắt xanh của dì tôi rồi, còn không đâu nữa thì có thể là do… bà ấy trúng số, hehe, chả biết nữa, hy vọng là thằng bạn tôi không bị tan vỡ con tim một lần nữa, nó đã trả giả vì cái sự ngu ngục, đũa mốc chòi mâm son của mình rồi kia mà.
Hôm nay là thứ 7, bọn tôi chỉ học có 1 môn, trong khoảng 2 tiếng đồng hồ là sẽ xong xuôi, vậy nên tôi cũng không muốn Uyển My phải lao tâm khổ tứ vì tôi, lái xe đi đường xa chỉ để đưa đón tôi về nhà, thành ra là:
– Em nghỉ đi, anh tự đi được rồi, chạy lên chạy về mất công lắm.
– Không sao đâu, em cũng đang rỗi mà.
– Được không, cỡ 10h là xong rồi đó.
– Chẳng sao, em đi xe hơi chứ có đi xe đạp đâu mà anh lo, hihi…
Nàng nói tôi mới mới chợt nhớ ra, đúng là Uyển My đưa tôi đi bằng con xe Merc sang chảnh của nàng, chứ có phải đội nắng đội mưa như bọn tôi đâu mà lo sợ gì sất:
– Mà chút nữa ra về, anh đi cùng Quyên với Ngân luôn nhé?
– Là sao, Quyên với Ngân thì liên quan gì ở đây? – Tôi nhíu mày khó hiểu…
– Em mời hai người đi ăn trưa, sẵn nói chuyện một chút, lâu rồi không gặp, hì.
– Nhưng hai người đó đi… xe máy mà, sao đi chung với mình được?
– Anh khỏi lo, em báo trước rồi, hai bạn đi Grab lên, còn trưa thì em đèo, vậy hen, đi thôi!
Như không muốn để tôi tiếp tục đào bới sâu thêm vào kế hoạch của mình, Uyển My phát lệnh lên xe để nàng đưa tôi đi học. Mà kể ra cũng… oai, lần đầu tiên tôi được ngồi xe sang đi học, cái cảm giác mà ngày còn bé tôi vẫn luôn ao ước được trải nghiệm. Nhưng mà nói gì thì nói, dẫu vẫn mong được trải qua cái cảm giác đó, bản thân tôi cũng không thích lắm việc đưa đón con em bằng xe hơi, vì nó khiến cho đứa con của mình trở nên… xa cách hơn với chúng bạn, vì xe hơi thì có thể nhiều người cũng có, nhưng không phải ai cũng thích khoe khoang theo kiểu nhất định phải đưa con đến trường để mọi người nhìn thấy như vậy. Tôi biết có rất nhiều người mua xe hơi chẳng phải là để phục vụ cho việc đi lại mà chủ yếu chỉ để phông bạt, khoe của với thiên hạ mà thôi, và tôi dĩ nhiên không bao giờ nằm trong số đấy, vì tôi không thấy có gì tự hào khi khoe rằng mình có xe hơi, vì đầy người cũng có mà, nhỉ?
Nhớ ngày còn nhỏ, vì lo sợ đường phố đông đúc, ba mẹ nhất quyết đưa đón tôi đi học bằng xe máy, hôm nào bận quá thì nhờ ông chú Năm xe ôm đưa đi, chứ không bao giờ dám cho tôi đi xe đạp, dù rằng lên lớp 3 là tôi đã đạp xe phà phà rồi. Chính vì lẽ đó, hồi xưa mà cứ thấy đứa nào được đi xe hơi đi học là tôi… cay cú dữ lắm, phải gọi là ghen tị mới đúng chứ, vì có xe hơi vào thời điểm những năm đầu 2000 thì gia đình đó phải gọi là giàu nứt đố đổ vách rồi. Nhưng đúng là ghét của nào thì trời trao của đó, sau hơn 15 năm nằm gai nếm mật, cuối cùng tôi cũng đã được thử qua cái cảm giác khoan khoái như vua khi được “tài xế riêng” đưa đến tận cổng trường bằng xe hơi rồi, kể cũng… thích nhưng sao vẫn ngại quá đi mất:
– Có việc cần làm đấy nhé, xin lỗi Tuyết Mai, chờ Ngân và Quyên, nhớ chưa chàng? – Uyển My kéo cửa kính xe xuống, mỉm cười nhìn tôi. Hôm nay nàng lại đeo kính tròn, nhìn vẫn đáng yêu và ra dáng… bà chủ…
– Ừ… anh nhớ rồi, lát nữa gặp, giờ em đi đâu?
– Em có chút công chuyện, tẹo nữa gần về thì báo em, vậy hen?
– Ủa mà anh đi ăn chung chứ? – Tôi ngờ vực…
– Không, 3 đứa tụi em thôi, em sẽ đưa anh về nhà rồi mới đi – Uyển My thẳng thừng…
– Ơ… hic… em bỏ rơi anh hả? – Tôi đâm thất vọng cùng cực, sao lại bỏ tôi ở nhà cơ chứ…
– Hì, chuyện con gái, anh đi không tiện đâu, chiều về em kể cho nhen!
– Nhưng mà…
– Thế thôi nhé, em đi có việc, anh vào lớp đi!
– …
Không rõ có chuyện gì khúc mắc hay không, cơ mà từ lúc về nước đến giờ, tôi cứ thấy hành tung của Uyển My có chút gì đó bí ẩn thì phải, dù rằng nàng không nói ra, nhưng bản thân tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được, dẫu sao chúng tôi cũng đã bên nhau được kha khá thời gian rồi mà. Thời gian trước khi nàng về Mỹ, tôi thấy Uyển My luôn vui vẻ, tương đối dịu dàng và ít khi nào tỏ ra… đanh đá như đợt này. Ngày trước nhớ hồi tôi còn bị thằng Nhật tặng cho mấy đạp giữa lớp, Uyển My cũng đâu có thể hiện một cách… hung hăng như mấy bữa nay đâu. Dĩ nhiên lúc ấy thì tôi với nàng chưa là gì cả, vậy nên nàng không thể đứng ra mặt bảo vệ tôi một cách lộ liễu như thế được, còn bây giờ thì hoàn toàn khác, mọi người đều đã biết, mà “hồ ly tinh” theo lời của nàng, hẳn là cũng cần biết, hic hic. Chưa giải đáp được hết những chuyện thắc mắc đó thì một thắc mắc mới lại đến. Hà cớ gì mà nàng lại rủ hai cô bạn kia đi ăn trưa mà không… dắt tôi đi cùng nhỉ, bộ có chuyện gì khó nói trước mặt tôi hay sao đây? Tôi lúc này y hệt như thằng nhóc 10 tuổi bị mẹ bắt ở nhà học bài không được đi chơi chung với ba mẹ vậy, quá ư là buồn tủi, hic hic.
Hôm nay tôi đi hơi trễ một chút, nhưng không phải là trễ giờ vào lớp, mà là trễ so với thói quen của tôi hằng ngày, vì cơ bản thì đi xe hơi luôn luôn kẹt hơn so với đi xe máy, thành ra sau này dù gia đình có xe hơi sẵn đó, tôi vẫn thường xuyên đưa vợ con đi dạo phố bằng xe máy, tiện lợi, dễ di chuyển, có kẹt xe thì cũng luồn lách đánh võng được, đỡ mất công ngồi im chờ thời, mệt mỏi dữ lắm.
Trên đường đi lên lớp, tôi lại bắt gặp những ánh mắt đang nhìn mình một cách… không mấy thiện cảm, có lẽ là do cơ sự ngày hôm qua giữa tiểu thư nhà tôi và Tuyết Mai, dù rằng tôi cũng không phải hung thủ chính, nhưng suy cho cùng, liên quan thì vẫn cứ là liên quan, Uyển My không ở đây, thì tôi phải chịu trận thay, là rõ. Những tiếng ồn ào, xầm xì bỗng chốc im bặt trong giây lát ngay khoảnh khắc tôi bước chân vào lớp, rồi lại bùng lên một cách dữ dội hơn ngay sau đó, tất cả chỉ bởi vì, đúng như những gì mà Uyển My nói, Tuyết Mai, thực sự… đang ở đây, và còn hơn như thế nữa, nàng vẫn ngồi yên vị tại vị trí cũ, tức là… bên cạnh tôi. Khỏi phải nói là tôi lúc này đang khó xử đến nhường nào, vì rõ ràng bọn tôi vẫn là hai người bạn khá… hợp tính, nhưng rồi bất thình lình lại phải chia đôi chiến tuyến sau màn khẩu chiến sặc mùi thuốc súng giữa hai nàng ngày hôm qua. Tôi thì dĩ nhiên phải đứng về phía Uyển My, con dâu tương lai của mẹ tôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa tôi thù ghét hay nghĩ xấu gì về Tuyết Mai cả, chỉ là trong khoảnh khắc ngặt nghèo, tôi không tìm được cách nào tốt hơn nữa:
– Hai đứa hùa nhau ăn hiếp nhỏ Mai, tội nhỏ Mai thiệt chứ!
– Ừ, nhìn mặt thằng này là thấy không ưa rồi, cứ gái đẹp là nó bu vào chứ tốt đẹp gì đâu!
– Mà nói chung là cũng mất dạy đi, đang quen nhỏ kia rồi lại còn muốn quen nhỏ này, nên đánh ghen là chuyện bình thường thôi!
– Hôm qua nó còn đòi đập điện thoại tao mà, mẹ cái thằng thích thể hiện!
Những lời châm chọc, đá xoáy, thậm chí chửi thẳng mặt tôi cứ thế tuôn ra không ngớt, phần nhiều là đến từ đội ngũ… mới nhập lớp giống Tuyết Mai, có một vài đứa thì học chung với nàng từ mấy học kỳ trước, thành ra ghét lây sang tôi luôn. À quên mất cái thằng hôm qua cầm điện thoại quay phim Tuyết Mai và Uyển My cãi nhau, biết vậy tôi đập nát cái điện thoại ngu xuẩn của nó ra, hôm nay lên đập nốt cái… bản mặt đần độn của nó là xong, đỡ phải nhức đầu. Về căn bản thì giờ tôi đang ở trong tình thế không lấy gì làm tốt đẹp. Nói tôi là người xấu cũng được, nhưng là kẻ chịu trận áng chừng cũng chẳng sai, chỉ là tôi không đủ khả năng để giống như Uyển My, tức là dùng cái khí lực của mình mà áp đảo quần thần, và ngay cả khi có đứa nào dám chống đối, tôi cũng không đủ thông minh và nhạy bén như nàng để đối đáp, mà tức lên rồi thì chỉ có lao vào đấm nhau mà thôi, hừm hừm:
– Chào… chào… cậu!
Tôi bẽn lẽn ngồi xuống bên cạnh Tuyết Mai, nơi nàng dù vẫn liếc sang nhìn tôi nhưng không để lộ bất cứ cảm xúc nào ra bên ngoài:
– Tuyết… Tuyết Mai…
– …
– Cậu… cậu… ổn… à cậu… ăn sáng chưa?
Tôi sợ mất mật, tự dưng đổi luôn câu hỏi sau khi nàng quay sang lườm tôi một cú sắc lẹm:
– Ăn rồi, Uyển My nhà cậu đâu?
Trái với dự đoán của tôi, Tuyết Mai lại đáp trả tôi gần như là ngay lập tức chứ không ngó lơ như tôi nghĩ. Và càng bất ngờ hơn nữa vì Tuyết Mai thẳng thừng đề cập đến Uyển My mà chẳng có một chút gì gọi là e sợ và chịu khuất phục như ngày hôm qua. Dĩ nhiên thì so với những người con gái khác, Tuyết Mai là một cá thể khá… đặc biệt, nàng có một tâm hồn luôn luôn tích cực, một khuôn mặt ưa nhìn và một nụ cười má lúm răng khểnh cực kỳ duyên dáng. Và để tôn vinh thêm tất cả những nét đẹp đó, mái tóc xoăn của Tuyết Mai thực sự đã khiến tôi xao xuyến một thời gian, dù rằng lúc này đây, nàng không cười nhiều như dạo nọ, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng cuốn hút. Ấy thế nhưng, sự thu hút đó dường như vẫn chưa là gì nếu so với sự… can đảm của nàng ngày hôm nay, và điều này đã khiến tôi quả thực không thể tin vào tai mắt của mình nữa:
– Cậu… hỏi thật đấy à?
– Thật chứ không lẽ đùa, Uyển My nhà cậu đâu, gọi lên đây, tôi chưa chịu thua mà!
– Uyển My… ừm… bận rồi – Tôi thành thật…
– Bận? Miệt thị người khác thậm tệ rồi bây giờ trốn ở nhà là sao? Cô này hay nhỉ?
Tôi không biết Tuyết Mai có đang thực sự tỉnh táo khi nói đến chuyện này hay không, cơ mà với cái khả năng thực chiến… tệ hơn cả tôi như vậy thì tôi chắc chắn đến 1000% rằng có đấu đến 5 tỷ năm nữa thì Tuyết Mai vẫn sẽ phải khóc nấc mà bỏ về thôi:
– Cậu… không sợ à?
– Sợ gì chứ, tại hôm qua tôi… chưa kịp chuẩn bị, hôm nay sẽ khác, gọi lên đây đi! – Nàng quả quyết, mặt đầy sinh lực…
– Tôi khuyên cậu thật đấy, bỏ đi, không được đâu! – Tôi nhìn Tuyết Mai đầy cảm thông, đúng là nàng ta bị ám ảnh quá hóa điên mất rồi…
– Cô ta đâu rồi?
– À… ừm… Uyển My chỉ về chơi vài ngày thôi rồi sẽ đi, nên là… chắc sẽ không gặp lại – Tôi nói bằng giọng buồn bã…
– Đi đâu cơ?
– Mỹ, chuyện kể ra thì hơi dài, có thời gian tôi sẽ nói cho cậu nghe, tóm lại là không gặp nữa, yên tâm, với cả… cậu cũng đừng nghĩ về chuyện trả thù trả đũa làm gì, khuyên thật, cậu… không không phải đối thủ của Uyển My đâu…
Tuyết Mai hừ nhạt, áng chừng dù không thích nghe nhưng vẫn phải miễn cưỡng mà đồng ý với quan điểm vừa rồi của tôi. Nàng lườm tôi vài giây rồi lại quay đầu sang lọ mọ nghiên cứu bài vở trên máy tính. Hôm nay là tiết thực hành, vậy nên thầy cô giáo ít khi nào kiểm tra bài cũ lắm, nhưng có lẽ do sự vụ hôm qua, thành ra Tuyết Mai có đôi chút đề phòng. Vậy cũng tốt, dù sao việc luôn luôn sẵn sàng cho việc trả bài sẽ giúp bản thân người học giữ vững được lượng kiến thức cũng như ngày càng trau dồi nó hơn nữa trong quá trình theo đuổi môn học đó. Nói ở một khía cạnh khác, dường như Uyển My đang… giúp Tuyết Mai đấy chứ nhỉ?
Trong lúc bối rối không biết nói gì, tôi lại tình cờ nhớ đến buổi sáng hôm nay, nơi mà tôi bắt gặp Tuyết Mai đang cưỡi con xe phân khối lớn của nàng đi ra từ hướng nhà của Uyển My, dù rằng không chắc là mọi thứ có liên quan gì tới nhau hay không. Tính tôi thì vốn khá cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, phần nhiều vì tôi rất sợ mất lòng người khác, thành ra ít khi nào tôi ăn nói bạt mạng, chỉ trừ những lúc nóng giận, vậy nên, hiện tại, dù rất tò mò, tôi cũng không dám mở miệng hỏi han về hành tung của nàng.
Tuyết Mai hôm nay có vẻ chừng mực và điềm đạm hơn hẳn ngày thường, dù sao sự vụ hôm qua cũng có phần khó xử với nàng, ấy vậy mà hôm nay vẫn đủ lạnh lùng để đến lớp, quả thực là khiến tôi thực sự có cái nhìn khác về cô bạn tóc xoăn đáng yêu này. Và rồi điều gì đến cũng phải đến, sau một vài phút đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định nghe theo sự sắp xếp của Uyển My và lời khuyên nhủ từ Ái Quyên mà làm một việc tôi nên làm, theo một cách chân thành và… tâm trạng nhất có thể:
– Tuyết Mai, cho tôi xin lỗi chuyện hôm qua nhé, lỗi tại tôi không nói cho cậu biết sớm, đừng giận hen?
Tuyết Mai nở một nụ cười duyên dáng nhìn tôi, có vẻ nàng không lấy gì làm giận dỗi cả:
– Tôi giận cậu làm gì chứ, hâm à?
– Ờ thì… vậy tốt. À quên nữa, với cả Uyển My nhờ tôi chuyển lời cho cậu, rằng hẹn gặp cậu một ngày gần nhất, nhưng chắc sẽ lâu hơn dự kiến…
Việc một người không phải thủ phạm đứng ra xin lỗi thì đúng là có hơi bất thường, nhưng nếu xét trên khía cạnh người này là… người yêu của hung thủ, thì mọi thứ lại trở về với đúng hướng đi của nó. Cơ mà, thái độ của Tuyết Mai, mới là thứ khiến tôi tiếp tục phải đặt thêm nhiều câu hỏi, vì cách nàng phản ứng, nó quá ư là… lạ lùng, và phần trăm cao là nó xuất hiện ngay sau khi nàng nghe được lời… truyền đạt của Uyển My. Chỉ sau khoảng vài giây, Tuyết Mai tròn mắt nhìn tôi, gương mặt nàng lộ rõ vẻ hoang mang:
– Sao… cô ta…
Sao là sao chứ???
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 97 |
Ngày cập nhật | 21/11/2024 05:35 (GMT+7) |