“Cậu thấy thế nào rồi, có còn mệt không, đau chỗ nào không?”
Hắn lắc đầu. Nhưng tôi biết hắn còn mệt mỏi, chỉ là không sốt nữa mà thôi.
“Điện thoại tôi vứt đâu rồi ấy nhỉ, mấy giờ rồi không biết? Trời âm u quá!”
“Mới hơn chín giờ.”
Tôi giật nảy người, hốt hoảng thốt lên.
“C… chín giờ á? Sao cậu không gọi tôi dậy! Có đói không? Chờ chút tôi đi nấu cái gì ăn còn uống thuốc!”
Tôi lật đật buộc lại tóc rồi vội vã xoay người đi. Chưa kịp trèo xuống giường hắn đã nắm tay tôi lôi lại.
“Sao đấy?”
Tôi vì vội vàng, quay ngoắt lại hỏi hắn.
“Cậu thấy khó chịu à?”
Hắn lắc đầu.
“Ôm một cái đi.”
Tôi nhìn hắn, lại quay người lại phía hắn, trườn tới sà vào ngực hắn. Hắn vòng tay ôm lấy tôi thật chặt. Tôi hít hít mũi, ngước lên nhìn hắn.
“Khoan đã, sao người cậu thơm thế?”
Tôi đẩy hắn ra, nhổm dậy sờ tóc hắn. Hắn nhìn tôi, cười cười. Tôi chống tay lườm hắn.
“Cậu muốn chết phải không?”
Hắn lắc đầu.
“Tại vì tôi khó chịu quá, hơn nữa tôi tắm nước nóng, cũng đã sấy tóc rồi này.”
Sáng hắn dậy trước tôi, thấy người có vẻ ổn hơn, lại vì ra nhiều mồ hôi mà dính dính khó chịu. Đầu không gội cũng ngứa ngáy khó chịu và có mùi. Tôi thì không thấy vấn đề gì hết, hắn không tắm mấy hôm cũng được. Thế nhưng hắn thừa lúc tôi ngủ say, đã lén tắm gội rồi!
“Cậu có biết là hôm qua, à không, mới sáng nay thôi, cậu sốt đến bốn mươi độ không hả? Mới đó đã mò đi tắm, lại còn gội đầu?”
Tôi bực mình nhăn nhó nhìn hắn, thực sự muốn đánh hắn, mà lại không nỡ.
Hắn biết tôi tức giận, ngồi hẳn dậy, với tay vén tóc tôi.
“Tôi không sao, cậu đừng…”
Tôi gạt tay hắn ra.
“Mặc kệ cậu!”
Nói rồi tôi bỏ ra ngoài, kệ hắn một mình. Cái tên ngốc đó!
Đánh răng rửa mặt xong, tôi vội vàng nấu đồ ăn trưa, nấu mấy món nhẹ nhàng cho hắn. Tôi đang đứng bếp quấy quấy nồi canh, thì hắn bật chợt ôm lấy tôi từ phía sau.
“Tránh ra.”
Tôi gạt tay hắn ra, hắn vẫn nhất quyết ôm lấy, gục đầu trên vai tôi.
“Thôi nào, tôi xin lỗi. Cậu đừng giận được không?”
Tôi bực mình đánh lên cánh tay hắn đang quấn trên người tôi.
“Chẳng quan tâm, mặc kệ cậu!”
Hắn không nói gì nữa, nhưng vẫn ôm bám lấy tôi không rời. Tôi thực sự bực mình. Tôi lúc nào cũng lo lắng về hắn. Nếu hắn biến mất thì sao, nếu hắn thực sự chết đi thì sao?
“Nhạn.”
Hắn thì thầm khe khẽ tên tôi, chúng tôi ít khi gọi tên nhau, nên mỗi khi nghe gọi tên đều thấy rất lạ. Nhưng tôi vẫn làm lơ, không nói gì.
“Này, Nhạn…”
“Buông tay ra, đừng để tôi đánh cậu.”
Tôi đi qua lại ở bếp để nấu ăn, hắn cứ bám vào người tôi rồi lẽo đẽo đi theo từng bước.
“Thế cậu đánh tôi một lúc cho thoải mái chứ đừng lạnh lùng với tôi như thế. Tôi biết lỗi rồi.”
Tôi hừ mũi một cái, không thèm trả lời. Không phải hắn đang ốm thì hắn no đòn với tôi rồi!
Hắn thấy tôi không nói gì, nên hắn cũng im lặng, có điều vẫn không chịu rời khỏi người tôi. Hắn gục trán lên vai tôi, uể oải nói.
“Tôi mệt quá, đau đầu nữa.”
Hắn ít khi kêu ca như vậy, nên cho dù trong lòng giận dữ thì tôi vẫn rất lo lắng. Tôi mím môi không muốn trả lời, muốn mặc kệ hắn, nhưng cuối cùng lại không đành lòng.
“Sắp nấu xong rồi, chờ một chút. Ăn cơm xong uống thuốc vào sẽ đỡ ngay.”
“Chỗ nào cũng đau.”
Cho dù tôi đánh hắn mạnh thế nào, hay là bị làm sao hắn cũng chẳng mấy khi rên rỉ như vậy. Vừa lúc nấu xong, tôi tắt bếp, rửa tay rồi xoay người về phía hắn. Tôi áp hai tay lên má hắn, nhìn kỹ khuôn mặt nhợt nhạt, dịu giọng hỏi.
“Cơm được rồi đây, ăn xong còn uống thuốc. Cậu đau ở đâu, để tôi xem nào?”
Hắn nhìn tôi chăm chăm, nhàn nhạt nói.
“Đau đầu.”
Tôi kéo hắn ra ghế ngồi, hai ngón cái day day hai bên thái dương hắn.
“Rồi đau chỗ nào nữa?”
“Đau lưng.”
“Đâu nữa?”
Tôi lại đưa tay ra xoa xoa tấm lưng rộng của hắn, biết là chẳng thể khiến hắn khá hơn, nhưng vẫn muốn xoa dịu lòng hắn.
Hắn xòe hai bàn tay ra.
“Đau chân đau tay.”
Tôi lại nắm lấy tay hắn, xoa nắn vuốt ve từng ngón tay.
“Còn đau ở đâu nữa không?”
Hắn gật đầu, đặt tay lên ngực trái.
“Đau ở đây nữa.”
Tôi có chút lo lắng, đặt tay lên ngực hắn xoa xoa.
“Đau như nào, đau nhiều không?”
Hắn gật đầu.
“Nhiều, bởi vì bị cậu giận.”
Tôi dừng tay lại, ngước nhìn hắn. Hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, chẳng có biểu cảm gì, nhưng vẫn khẳng định lại với tôi.
“Đau thật mà.”
Tôi thở dài, chẳng muốn mắng hắn nữa, bởi vì hắn cứ làm trái tim luôn muốn cứng rắn của tôi phải tan chảy. Tôi cụp mắt xuống không nhìn hắn, vẫn xoa xoa ngực hắn. Giờ hắn còn biết kêu đau để nịnh nọt cơ đấy!
“Được rồi, tôi hết giận rồi, thế đã hết đau chưa?”
Hắn cúi sát rạt xuống mặt tôi.
“Hết giận thật chưa? Không đánh tôi như vậy có được không?”
Tôi nhíu mày nhìn hắn.
“Tôi bạo lực đến thế hả, không đánh không được?”
Hắn lắc đầu, kéo tôi vào lòng.
“Không đâu, Nhạn dịu dàng nhất.”
Tôi ở trong ngực hắn không nói gì, phải cố gồng mình lên, vì sợ rằng tôi sẽ tan chảy thật mất thôi.
Tôi vừa dịu dàng hết sức có thể, vừa dọa nạt cáu gắt để bắt hắn đủ khẩu phần, sau đó cho hắn uống thuốc. Hắn ngồi nghỉ một lát rồi lên giường nằm. Tôi dọn dẹp xong vào hắn vẫn chưa ngủ.
“Ngủ đi cho nhanh khỏe. Vẫn phải uống thuốc nữa đấy. Tối nay tôi phải về nhà. Ngày mai cậu có đi làm không? Tốt nhất là nghỉ thêm ngày mai nữa.”
Hắn kéo tôi nằm xuống bên cạnh.
“Mai tôi không nghỉ được, nghỉ lâu sẽ dồn việc lại.”
“Thế mai đi làm vẫn phải uống thuốc. Nhớ uống sau khi ăn trưa và tối, lát tôi ghi chú thuốc lại có. Cậu có làm được không đấy?”
Tôi nghiêm khắc nhìn hắn, hắn bật cười, hôn lên trán tôi.
“Được chứ, tôi có phải trẻ con đâu. Cậu đáng yêu quá.”
Tôi có chút xấu hổ đỏ mặt, chẳng thèm đáp lại mà cúi xuống.
“Muốn hôn cậu một cái quá.”
Hắn ôm tôi rồi nói. Tôi đẩy hắn ra, xoay người nhổm dậy, đặt tay lên ngực hắn, rướn người tới định hôn hắn một cái. Môi chưa kịp chạm tới, hắn đã nhanh tay chặn miệng tôi lại. Tôi bực mình nhìn hắn chằm chằm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nam sinh biến thái |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên |
Tình trạng | Update Phần 52 |
Ngày cập nhật | 02/11/2018 03:39 (GMT+7) |