Không trung dường như tới lúc tận thế. Từng nấm vân rất lớn va chạm vào chỗ đả kích, trong phút chốc tất cả ánh sáng đều mất đi. Năng lượng vốn phát ra dưới đại điện này bị đánh thành bột phấn xông lên trời cao.
Đại điện khiến rất nhiều người cảm thấy hít thở không thông, chỉ trong chốc lát, nó đã hoàn toàn bị phế bỏ. Dưới lực lượng mãnh liệt đánh vào đã bị dập nát.
– Chạy mau!
Đám võ giả đang đứng vây xem không kịp nhìn kết quả, một đám thi triển thân ảnh đến mức tận cùng, tránh né kình khí bởi hai năng lượng đả kích bạo phát.
Lâm Thiên Uy thật sự không ngờ được hai bên giao phong sẽ thành như thế. Nhìn đại điện đã bị hoàn toàn hủy diệt, miệng hắn thoáng run rẩy một hồi. Đấu khí trong cơ thể tuôn ra ra, phòng ngự những kình khí đả kích.
Vị trí Nghệ Phong và đám người Lâm Long đứng thẳng, sớm đã không thấy rõ. Kình khí khắp bầu trời đã chắn tầm mắt của bọn họ. Cho dù là hồn lực thấu nhập trong đó, cũng hoàn toàn bị đánh tan.
Một đám nhanh chân chạy cực xa, nhìn đại điện đã bị san thành đất bằng, một đám trợn mắt nhìn.
Khu vực kia, dường như đã trở thành nơi diệt thế. Trong không gian, từng vết rạn khủng khiếp không ngừng xuất hiện. Những tiếng va chạm, nổ mạnh không ngừng vang lên. Nhưng mặc dù như thế, mọi người vẫn nín thở, chăm chú nhìn không chớp mắt vào giữa sân.
Sự tàn phá bừa bãi như vậy, kiên trì suốt một giờ. Trong một giờ, phần lớn những người này thậm chí còn không chớp mắt. Băng Ngưng nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh nhìn giữa sân.
Khi không gian vốn tàn phá bừa bãi dần dần bình phục lại, ngược lại một đám hít một hơi lạnh. Nơi đại điện vừa rồi đã bị hủy diệt, chỉ còn lại một hố to, sâu trên trăm mét.
Mà đám người Nghệ Phong, giờ phút này lại lọt trong hố to. Một đám quần áo rách nát, trên người đầy vết máu. Có người hoặc đứng hoặc nằm, còn Nghệ Phong lấy một tay chống đỡ vẫn đứng ở đó.
– Khụ khụ…
Nghệ Phong khẽ ho vài câu. Trong tiếng ho khan, máu không ngừng từ trào ra miệng của hắn. Băng Ngưng thấy vậy liền kinh hãi, lắc mình mấy cái, bay như tên bắn đến bên cạnh Nghệ Phong, sốt ruột muốn đỡ lấy Nghệ Phong.
Nghệ Phong đẩy tay Băng Ngưng ra, đưa tay lau máu trên khóe miệng, ngay lập tức nhìn thẳng vào Đoạn Vũ và Tiêu Thiên nói:
– Một ván này, ta thắng. Các ngươi không có ý kiến gì chứ?
Đám người Tiêu Thiên cười khổ, lau khóe miệng đang trào máu, không kiên trì nổi, co quắp ngồi dưới đất:
– Một ván này! Chúng ta thua.
Xôn xao!
Một câu này, khiến bốn phía ồ lên một mảnh. Một đám không dám tin nhìn Nghệ Phong.
– Thắng! Không ngờ hắn thật sự thắng! Sao có thể xảy ra chuyện này? Hơn ba mươi võ giả bát giai bao vây tấn công hắn. Không ngờ hắn thắng. Hơn nữa thực lực của hắn chỉ là thất giai.
Một đám nhìn cường giả ngã trên mặt đất, cực kỳ gian nan thừa nhận chuyện này là thực.
Lâm Thiên Uy nhìn Nghệ Phong không ngừng thi châm đối với mình, đồng thời nuốt đan dược, hắn có chút hoảng hốt và không dám chấp nhận. Nghệ Phong thật sự thắng. Một mình hắn khiêu chiến nhiều người như thế, thậm chí ngay cả trận pháp đều thi triển ra, nhưng hắn vẫn thắng.
Nhìn đại điện đã bị hủy diệt, Lâm Thiên Uy thoáng nhìn về phía Lâm quản gia:
– Hắn thật sự làm được. Chiến tích của Liễu Nhiên nhiều năm không ai vượt qua được, nhưng lại bị đệ tử của hắn phá vỡ.
Lâm quản gia cũng cảm thấy chua xót. Đám người Lâm Long tập trung trong một chiêu, hắn không thể toàn thân trở ra. Sao Nghệ Phong có thể tiếp được?
Đương nhiên Lâm quản gia không biết, trong lúc đó Nghệ Phong đã ném ra hai viên Phệ Linh Nộ Bạo. Đan dược tiêu hao một đám to, cuối cùng mượn thức tứ tư Tinh Bạo Thiên Hạ, khiến đám người Tiêu Thiên đã bị trọng thương rơi xuống.
Nhưng sau luân phiên này, cho dù Nghệ Phong có đan dược ủng hộ cũng bị trọng thương không nhẹ.
Đối với tình trạng vết thương như vậy, Nghệ Phong biết mình không thể tránh cho. Dù sao một chiêu kia quá mức khủng khiếp. Cho dù Tịch Diệt Luân Hồi lại thêm Phệ Linh Nộ Bạo đều không thể ngăn cản, khiến hắn không thể không lại thi triển mấy lần Phệ Linh Nộ Bạo.
Nếu không phải hắn có rất nhiều đan dược, sợ là lần này người bị đánh bại chính là hắn.
Sau khi Nghệ Phong nuốt đan dược thấy khí huyết trong cơ thể dần ổn định lại, lúc này Nghệ Phong mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn có thân pháp Mị Ảnh ép mở công kích mạnh nhất, bằng không sẽ không chỉ là chút vết thương nhỏ như vậy.
Thương thế của hắn là thấp nhất trong mọi người. Đây chính là lý do vì sao đám người Tiêu Thiên cam tâm tình nguyện nhận thua.
– Nếu…
Nghệ Phong vừa chuẩn bị nói cái gì, nhưng lập tức sắc mặt liền đại biến, nhìn một vị trí quát to.
– Ngươi tự tìm cái chết!
Sau khi mọi người nghe Nghệ Phong nói một câu này liền dọa tới mức hoảng hốt. Lúc này bọn họ mới phát hiện một đạo nhân ảnh ẩn chứa năng lượng khủng khiếp đánh vào bộ vị quan trọng của Nghệ Phong.
– Đê tiện!
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được mắng to. Đã có người nhân lúc người ta trọng thương để ra tay.
– Kim Ấn Bộ! Ngươi ngây thơ tưởng rằng bản thiếu gia bị chút thương ấy, ngươi có thể làm gì ta cũng không biết sao?
Nghệ Phong hừ một tiếng, không nói những lời dư thừa, một quyền đánh thẳng ra ngoài.
Phụt…
Dưới một quyền này của Nghệ Phong, Kim Ấn Bộ hộc máu bay ngược, hung hăng đập ở phía trên mặt đất, vẻ mặt nhìn Nghệ Phong có phần không dám tin.
– Không có khả năng! Không có khả năng! Tiếp được một chiêu khủng khiếp như vậy, hơn nữa còn đang bị trọng thương, ngươi sao có thể là đối thủ của ta.
Kim Ấn Bộ không thể chấp nhận được chuyện này là sự thực.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng:
– Phế vật!
Một câu này, khiến Kim Ấn Bộ hoàn toàn nổi điên, muốn lại ra tay với Nghệ Phong. Nhưng Băng Ngưng đã kịp phản ứng, sao có thể cho hắn tiếp tục có cơ hội xuất thủ. Một đạo đấu khí đánh thẳng vào người hắn. Miệng Kim Ân Bộ lập tức phun máu tươi.
– Băng Ngưng, phế bỏ tay chân của hắn!
Băng Ngưng nghe Nghệ Phong nói, lập tức đánh ra bốn đạo đấu khí, phế bỏ hoàn toàn chân tay của Kim Ấn Bộ. Kim Ấn Bô kêu lên thảm thiết.
– Giữ lại cái mạng cho ngươi, trở về nói cho sư môn của ngươi biết, món nợ trước đây, không bao lâu nữa, bản thiếu gia sẽ tự mình tới Kim Ưng Tông thăm hỏi.
– Tốt! Tốt! Tốt! Không hổ danh là Tà Đế đương đại. Quả nhiên đủ mạnh, đủ bá đạo, đủ kiêu ngạo tàn nhẫn.
Sau mấy tiếng tốt, một bóng người dừng cách Nghệ Phong không xa, trong tay cầm một cái quạt giấy.
Nghệ Phong nhìn người đột nhiên xuất hiện này liền biến sắc. Từ trên người này, Nghệ Phong không điều tra được thực lực của hắn.
Lâm Thiên Uy nhìn một người này, thoáng nhíu mày, ngay lập tức nghĩ tới điều gì, kinh hãi thành tiếng:
– Người của Tiên Phủ?
– Ha ha, Lâm gia chủ quả nhiên có mắt nhìn người. Gia sư sai ta tới vấn an Lâm gia chủ.
Người vừa tới nhìn Lâm Thiên Uy cười nói, lay động chiếc quạt giấy trong tay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 145 |
Ngày cập nhật | 14/11/2024 03:36 (GMT+7) |