Đám người Tiểu Hồng cười ha ha, nhao nhao tỏ vẻ sẽ nể mặt Tô Huyên, về sau đây chính là hậu cung số 1 của Tô tỷ.
Mọi người vui vẻ hớn hở, ngược lại xua tan vài phần khó chịu trong lòng Tô Huyên.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Huyên nhận được điện thoại của bà ngoại Tô, còn chưa nói gì, bà ngoại cư nhiên giống như thần toán tử, giọng nói ôn hòa xuyên qua đường dây điện thoại truyền tới:
“Bạn trai nhỏ đã trở về?”
Trái tim Tô Huyên chậm lại, gần như ngay lập tức trả lời: “Dạ, nhưng không phải của con, bây giờ là của người khác!”
Bà ngoại Tô sửng sốt một chút, ngược lại nở nụ cười: “Vậy tháng này không trở về sao?”
Tô Huyên mím môi, nửa ngày không trả lời được.
Bà ngoại Tô tựa hồ đã sớm đoán được, ngữ điệu ôn hòa nhưng cũng kiên định:
“Huyên Huyên, nếu như đã là số mệnh, chúng ta cũng không cưỡng cầu… Thời gian năm năm, coi như là có một cái công đạo! Tháng này bà phải đi đến chỗ kia, ngay cả khi con trở về, cũng là vô ích mà thôi!”
Sau khi điện thoại cúp máy, tâm tình Tô Huyên càng thêm nặng nề.
Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo một hướng, đều nói đoạn mối tình đầu chấp nhất năm năm này đã đến cuối cùng, thậm chí từ năm năm trước, cũng đã nên sớm buông tay, nhưng Tô Huyên để tay lên ngực tự hỏi, biết rằng mình vẫn không muốn buông tha.
Nhìn thời gian, cách cuối tháng còn có 10 ngày, liền đem 10 ngày này làm thời hạn cuối cùng, nếu như trong 10 ngày này, hết thảy vẫn như bây giờ, thậm chí còn tệ hơn, vậy thì coi như tất cả đều là một giấc mộng, tương lai còn có rất nhiều soái ca đang chờ nàng, cái gì Cố Quân Diệc, gặp quỷ đi!
Sau khi hạ quyết tâm, tâm tình Tô Huyên tốt hơn không ít, buổi chiều thoáng nhìn thấy Hạ Nhuế Nhuế người gặp người thích đến, không những không có chút khó chịu, ngược lại thu thập tư liệu trong tay, mang theo nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám chiếc răng, gõ cửa tổng giám đốc.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc, nhưng cảnh tượng đối mặt hôm nay lại hoàn toàn bất đồng.
Vẫn là phong cách tối giản màu xám đen trắng, một người khí thế lạnh lùng cũng ở phía sau bàn làm việc xem tài liệu, nhìn như không có gì khác biệt so với trước kia, chỉ có điều, trên sô pha có thêm một cô gái đang nằm ngủ trưa, trên người còn phủ một tấm chăn mỏng manh, trên bàn cũng là trà sữa và những món tráng miệng hoàn toàn không hợp với Cố Quân Diệc, cả phòng làm việc cái gì cũng không thay đổi, nhưng lại có thêm vài phần mềm mại.
Tô Huyên đi lên trước, văn kiện vừa đưa qua, người đàn ông giương mắt lên nhìn, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, liền phất phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài.
Có chuyện gì vậy? Sợ làm ồn ảnh hưởng đến bạn gái nhỏ của anh ta? Hay là chán ghét đến mức liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn nàng?
Tô Huyên mỉm cười, không những không rời đi, ngược lại còn vòng qua bàn làm việc, trực tiếp đến trước người Cố Quân Diệc.
Cách nhau nửa mét, lông mày của người đàn ông nhíu lại, từ thân thể đến biểu tình, đều biểu đạt một từ… kháng cự.
Tô Huyên giống như không phát hiện, đôi môi đỏ mọng diễm lệ hướng về phía tiểu công chúa trên sô pha: “Thế nào, văn phòng play, mệt mỏi?”
Cố Quân Diệc bị lời nói của Tô Huyên làm cho sửng sốt, sau đó đầu ngón tay phát run, rõ ràng đè nén tức giận.
Văn phòng play?! Nàng không thể nghĩ đến thứ gì khác trong đầu nàng ấy sao!!!
“Đi ra ngoài!”
Tô Huyên giả vờ không nghe thấy, cố ý nhìn đồng hồ trên tường, bừng tỉnh đại ngộ:
“Ai nha, không đúng, từ lúc nàng ấy tiến vào đến bây giờ cũng chỉ 42 phút, tôi nghĩ, dựa theo kinh nghiệm trước kia, thời gian này còn chưa đủ để Cố tổng chúng ta khai vị thức ăn ~~~”
Quả thực không có lời nào nàng không dám nói!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nữ nhân Tô gia |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 22/01/2023 03:33 (GMT+7) |