Không biết trong điện thoại nói cái gì, biểu tình nam nhân có thêm vài phần kinh ngạc, lông mày cũng nhíu lại.
Ước chừng qua nửa phút, điện thoại cúp máy, tầm mắt Cố Quân Diệc một lần nữa trở lại trên người Tô Huyên, sau khi quét nàng lên xuống một vòng, thản nhiên nói:
“Muốn bị quấy rối đúng không, được, đi thôi!”
Tô Huyên mờ mịt đuổi theo, trong lòng cân nhắc anh nói vậy là có ý gì, thời gian năm năm, trực tiếp đem nam sinh ưu tú thanh tuyển năm đó, biến thành bộ dáng cao thâm khó lường như bây giờ, trách không được tuổi còn trẻ đã khiến mấy vị tiền bối trong giới kinh doanh kiêng kỵ, tâm Cô đại boss như kim đáy biển a.
Nghĩ tới đủ loại khả năng, thậm chí còn hoài nghi Cố Quân Diệc sẽ kéo nàng đến khe núi bán để trút giận, nhưng Tô Huyên tuyệt đối không nghĩ tới, đại boss lại lái xe đến trước cửa một khách sạn, là một khách sạn năm sao nổi tiếng trong thành phố, trên lầu còn có đủ loại phòng tình nhân độc đáo.
À, từ quấy rồi trực tiếp nhảy thẳng đến bước cuối cùng luôn sao?
Tô Huyên thường xuyên mơ thấy cùng đàn ông làm tình, không có lúc nào là không nhớ thứ kia của Cố Quân Diệc, trong nháy mắt liền nghĩ sai lệch, nàng nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ Cố đại boss cũng muốn phát tiết một chút? Có lẽ nên suy nghĩ theo một hướng tốt, anh cũng rất hoài niệm thân thể của nàng?
Cũng không phải lần đầu tiên ân ái, cũng không phải là lần đầu tiên cùng nam nhân đến khách sạn, nhưng Tô Huyên lại đột nhiên có chút luống cuống tay chân, trên khuôn mặt nhỏ bé cũng mang theo chút hồng nhuận, lại mang theo vài phần chờ mong mở miệng: “Cố tổng, trực tiếp như vậy… không tốt ~~~”
Nghe thấy nàng nói như vậy, trên mặt Cố Quân Diệc đầu tiên là hiện lên một tia khó hiểu, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, khóe miệng người đàn ông nổi lên một đường cong, tao nhã, mê người, nhưng cũng vô cùng trào phúng.
Anh cơ hồ là gằn từng chữ mở miệng: “Cô yên tâm, tôi không có ý nghĩ gì đối với cô đâu, tôi sợ… bẩn!”
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: http://truyensexhay.org/nu-nhan-to-gia/
Trước một tủ quần áo tinh mỹ cầu kỳ, Tô Huyên mặt không biểu tình thử quần áo.
A, xã giao thì nói xã giao, đổi lễ phục liền đổi lễ phục, làm sao nàng biết bên cạnh khách sạn chính là một nơi tùy chỉnh lễ phục cao cấp!
Nghe nói vốn dĩ là Trịnh Kỳ Nhiên đi, nhưng vợ anh đột nhiên bị bệnh, đi không được, khách hàng này rất quan trọng, bởi vậy cho dù Cố Quân Diệc không thích xã giao, vẫn là đuổi vịt lên giá.
Người trong bộ phận quan hệ công chúng đều đã tan tầm, cả công ty chỉ còn lại Tô Huyên vừa mới không biết sống chết khiêu khích Cố Quân Diệc, kết quả là, tiểu đội xã giao tạm thời này đã thành lập xong.
Giờ này khắc này, đứng trước gương thử quần áo, cho dù là hoa phục châu báu có sức hấp dẫn cao nhất đối với nữ nhân, cũng không cách nào làm cho Tô Huyên cao hứng, phản ứng vừa rồi của Cố Quân Diệc, mỗi một chữ anh nói, đều nhắc nhở nàng một hiện thực, đó chính là…
Anh hận nàng.
Cũng có lẽ không chỉ là hận, còn có ghét bỏ, còn có hối hận, còn có chán ghét, tóm lại đều là cảm xúc không tốt lắm. Tô Huyên không thể không thừa nhận, Cố Quân Diệc từng yêu nàng như mạng trước kia, đã sớm không còn nữa, bị nàng tự tay đẩy ra.
Có lẽ từ lúc nàng không nhịn được, lựa chọn dục vọng, vứt bỏ tình cảm, tất cả đều đã định trước.
Đang vô cùng uể oải, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô:
“À, trời ạ~~ bảo bối, nghe lời tôi đi, em mặc mẫu mới nhất của tôi, tuyệt đối đẹp mắt, có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả đàn ông!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nữ nhân Tô gia |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 22/01/2023 03:33 (GMT+7) |