Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Nuôi sói trong nhà » Phần 117

Nuôi sói trong nhà


Truyện đã hoàn thành

Phần 117

Chẳng lẽ hàng xóm bên cạnh quên mang theo chìa khóa? Không, lúc này tôi không khỏi nghĩ đến một người, đó chính là con trai tôi, nó đã “mất tích” tròn bốn năm: Tư Kiến. Chỉ là người này không giống nó, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng dáng người quá lớn, so với Tư Kiến lớn hơn nhiều, rốt cuộc là ai đây? Lúc này hắn đang ngồi ở đầu cầu thang, chắn đường đi, tôi cùng Khả Hân hoàn toàn không có chỗ để đi.

“Anh bạn, tỉnh dậy…” Lúc này tôi đành phải tiến lên đẩy nhẹ anh ta. Anh ta vẫn chưa tỉnh, cũng không có phản ứng, ngược lại tiếng ngáy hình như còn lớn hơn trước.

“Anh bạn, tỉnh dậy, ngủ ở chỗ này sẽ cảm lạnh đấy…” Lần này tôi không khỏi tăng thêm sức mạnh, nhưng có vẻ như dùng sức quá lớn, anh ta vốn ôm hai đầu gối để giữ cân bằng, khi tôi đẩy, anh ta suýt ngã nhào xuống đất.

“Ah… Fuckyou… Who push me?” Đúng lúc này, người đàn ông phản ứng rất nhanh, đứng dậy và nhìn xuống tôi với ánh mắt giận dữ.

Tôi cứ nghĩ người đàn ông này rất cao lớn, nhưng sau khi hắn đứng lên, tôi phát hiện tôi đã đánh giá thấp hắn, hắn cao hơn tôi một cái đầu và đang đứng trên bậc thang, vì vậy trong cao hơn tôi nhiều.

Tôi hiểu tiếng Anh nên hiểu những gì hắn nói, dù sao tôi cũng là phóng viên và thường xuyên ra nước ngoài, tiếng Anh của tôi có thể đạt đến trình độ phiên dịch viên, điều hắn vừa nói là: Mẹ kiếp, ai đẩy tôi? Khi thấy rõ mặt của hắn, tôi và Khả Hân đều ngây ngốc tại chỗ mà hắn cũng sững sờ ngây dại.

Người đàn ông này không phải ai xa lạ chính là Tư Kiến! Tuy rằng dáng người đã thay đổi, nhưng diện mạo không có biến hóa nhiều, chẳng qua là trưởng thành hơn, trên mặt còn có râu, điểm này tôi cũng không ngạc nhiên, dù sao tôi cũng có râu, phải cạo hàng ngày.

Bốn năm không gặp, hắn cao lớn hơn nhiều, trưởng thành hơn, thành thục hơn, khuôn mặt không còn ngây ngô và ấu trĩ nữa, một cỗ khí tức nam nhân trải dài trên mặt, thật nam tính…

“Bố… vâng… các người… con xin lỗi… con không biết… con đã chờ lâu rồi… rất lâu rồi…” Tư Kiến ở phía đối diện là người phản ứng đầu tiên. Chỉ thấy hắn vội vàng đi xuống cầu thang với nụ cười tươi trên môi. Có lẽ ở nước ngoài quá lâu, hắn nói tiếng Trung có chút ngượng, đây là bình thường, cần phải một thời gian ngắn là có thể phục hồi.

“Tư Kiến, con về từ lúc nào? Sao lại ngủ gật ở đây?” Lúc này trong lòng tôi rất phức tạp, có vui mừng, dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt của tôi. Nhiều đêm, trong mộng hình bóng Tư Kiến lóe lên, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút sợ, dù sao những bóng ma ám ảnh đó có lẽ cả đời tôi cũng không thể tiêu trừ.

“Con… về được… hơn một tiếng… chìa khóa của con… mở… không… không mở được nữa!” Dường như Tư Kiến rất sốt ruột, trong tay vẫn còn cầm chìa khóa.

Lúc này tôi mới vỗ ót, ổ khóa cửa mới thay cách đây nửa năm, bởi vì bị mất chìa khóa cho nên tôi đã thay khóa cửa cho an toàn. Xem ra Tư Kiến chờ ở cửa hơn một tiếng đồng hồ, từ Mỹ bay về cũng mất mấy tiếng, nó quá mệt nên ngủ ở cửa đợi.

“Mau vào nhà đi…” Tôi vội vàng xẹt qua cạnh Tư Kiến mở cửa, sau đó quay đầu lại bảo hắn vào. Hắn xách vali bước vào, mà lúc này Khả Hân vẫn còn ngây ngốc đứng đó, mắt vẫn dừng lại trên người hắn, trong mắt hàm chứa lệ quang, nếu như không phải nàng khống chế, có lẽ nước mắt đã chảy xuống.

Khi nàng thấy tôi nhìn nàng, nàng vội vã chạy lên cầu thang và đưa tay quẹt khóe mắt. Bất quá trong lòng tôi không có ý trách nàng, dù sao nhiều năm không gặp mặt, mũi tôi cũng có hơi cay cay. Sau bốn năm, đã loãng đi rất nhiều thứ, bao gồm cả những vết thương kia.

“Con ăn cơm chưa?” Sau khi vào nhà, tôi nói với Tư Kiến. Chúng tôi đã ăn rồi, không biết nó có ăn chưa.

“Đã ăn… trên máy bay…” Tư Kiến trả lời đã ăn một suất trên máy bay.

“Khả Hân, chuẩn bị chút cơm đi…” Tôi nói với Khả Hân. Nàng gật gật đầu, cuối cùng nhìn Tư Kiến rồi đi vào bếp.

Khả Hân đang nấu ăn trong bếp, thỉnh thoảng lau khóe mắt, mặc dù nàng quay lưng về phía tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Sau khi trò chuyện với Tư Kiến một hồi, cuối cùng tôi cũng hiểu được đại khái. Bốn năm trước, sau khi rời khỏi nhà, hắn lại theo đội bác sĩ điều trị trong hai tháng và được Lãnh Băng Sương gửi đến Hoa Kỳ tiếp nhận giáo dục phương Tây. Lần này hắn có một kỳ nghỉ dài nên về thăm chúng tôi.

Trước kia khi hắn nghỉ phép, đều làm việc ở Mỹ để kiếm tiền, dựa theo yêu cầu của Lãnh Băng Sương và chính hắn, hắn từ từ học được cách tự lập, tự mình làm việc bán thời gian để trợ cấp học phí. Từ lời nói và cử chỉ của hắn, tôi cảm giác được hắn thật sự đã trưởng thành, đã thật sự trở lại bình thường, ăn nói từ từ, mặc dù vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng đã không còn khí chất lời nói cùng cử chỉ như trước nữa.

“Tư Kiến, sao con nói tục tĩu vậy?” Trò chuyện đến cuối, mối quan hệ của tôi và Tư Kiến thân thiết hơn rất nhiều, tôi không thể không hỏi, bởi vì tôi không phải là một người thích chửi thề, tất nhiên muốn con trai mình cũng vậy.

“Con xin lỗi, con không biết là bố. Con… cho nên nói những lời tục tĩu cũng là bị bức bách… như một phương sách cuối cùng. Bố có biết không? Ở nước ngoài, loại người như con hay bị bắt nạt, những sinh viên địa phương luôn… bắt nạt… cho nên con học cách mắng người, thậm chí còn đánh nhau, hết cách thôi, con phải tự bảo vệ mình…” Tư Kiến lộ ra một tia áy náy, nhưng nói đến thời điểm cuối cùng, trong mắt hắn hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, làm cho người ta nhìn thấy cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Tôi có thể xác định bốn năm ở nước ngoài này nhất định là hắn phải chịu không ít khổ sở, đương nhiên tôi cũng biết đi nước ngoài nhất định sẽ bị khi dễ. Vô thân vô cố, Lãnh Băng Sương vì muốn rèn luyện hắn, phỏng chừng cũng sẽ không cho người trợ giúp, hết thảy đều phải dựa vào chính hắn, cho nên mới có hôm nay, cũng là bình thường, dù sao quá trung thực, nhất định sẽ bị khi dễ.

“Khả Hân dọn dẹp phòng Tư Kiến đi…” Nhìn Tư Kiến đang ăn cơm, tôi nói với Khả Hân. Nàng vẫn ngồi bên cạnh tôi, nghe chúng tôi trò chuyện.

“Không cần, ăn xong, tự con làm…” Tư Kiến đặt bát đũa xuống và chạy về phòng ngủ của mình, tựa hồ như tranh thủ muốn tự mình dọn dẹp phòng.

Tư Kiến mở cửa phòng, lại phát hiện bên trong chỉnh tề ngăn nắp, tôi cũng đi theo đến phòng của hắn. Bốn năm nay, căn phòng này là cấm địa, trên cơ bản tôi chưa từng đặt chân đến, nhưng lúc này lại phát hiện căn phòng được thu thập chỉnh tề. Tôi không kìm được đưa tay sờ lên bàn học, phát không có nhiễm một hạt bụi, không phải tôi thu dọn, như vậy chỉ có Khả Hân.

“Cảm ơn bố mẹ, phòng của con không có thay đổi chút nào, hơn nữa vẫn sạch sẽ như vậy, xem ra bố mẹ vẫn luôn quét dọn phòng cho con, chờ con về…” Sau khi Tư Kiến nhìn thấy những điều này, không khỏi nở một nụ cười, nói với chúng tôi. Lúc vừa rồi, tôi dùng dư quang nhìn Khả Hân, khi tôi dùng ngón tay vuốt mặt bàn, trong mắt nàng hiện lên một tia không tự nhiên. Xem ra nàng thường xuyên đến phòng hắn để dọn dẹp, chỉ là thừa dịp tôi không có ở nhà, bởi vì bốn năm nay tôi không xem video, cho nên không phát hiện ra điểm này. Nghĩ đến điều này, trong lòng tôi vẫn khó tránh khỏi có chút mắc nghẹn.

Những ngày sau đó, trong nhà đột nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên, không phải tại sao khác, đột nhiên có thêm Tư Kiến, hơn nữa lần này hắn trở về mang theo rất nhiều quà cho chúng tôi. Sau mấy ngày ở chung, một nhà ba người rốt cục trút bỏ rất nhiều ngăn cách, giao tiếp giữa hai người cũng tương đối bình thường, chỉ là lời nói giữa hai người vẫn còn tương đối ít.

Vào ngày hôm sau khi Tư Kiến trở về, tôi mang hắn đi gặp Lãnh Băng Sương. Không tại sao khác, chúng tôi đều nợ nàng quá nhiều, dù sao thì những chi phí của hắn ở nước ngoài đều do nàng phụ trách, đối với ân tình này, phỏng chừng cả đời này tôi cũng không trả được.

Bởi vì lúc này là trong thời kỳ nghỉ, Khả Hân làm thầy giáo đương nhiên cũng nghỉ, hơn nữa còn nghỉ mùa đông, cho nên hai người nhàn rỗi, mà công việc của tôi, hoàn toàn không có ngày nghỉ. Ở nhà làm bạn với Tư Kiến ba ngày sau, tôi lại phải đi làm để nuôi sống gia đình. Lúc đầu, bởi vì ám ảnh tâm lý trước kia cho nên trong lòng tôi vẫn có chút suy nghĩ lung tung, nhưng thừa dịp nghỉ trưa, nghĩ tới Tư Kiến, tôi không khỏi yên tâm, hắn đã trưởng thành, không xúc động như bốn năm trước nữa, đã đến tuổi trưởng thành, nó đã bước tới giai đoạn thanh niên, còn Khả Hân trải qua cảm giác tái hợp với tôi, cũng sẽ không giống như trước kia. Khi hai người ở nhà một mình tương kính như tân, tuy rằng thường xuyên nói chuyện, nhưng luôn giữ một khoảng cách thích hợp…

Một tuần sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Lãnh Băng Sương, yêu cầu tôi đến biệt thự của nàng để gặp…

Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://truyensexhay.org/nuoi-soi-trong-nha/

Lúc này tôi có chút kỳ quái, tôi có cảm giác ngữ khí của Lãnh Băng Sương trong điện thoại có hơi khác lạ, cũng không biết là tại sao. Sau khi tan sở, tôi gọi điện cho Khả Hân và đi gặp Lãnh Băng Sương.

Khả Hân biết rõ quan hệ của tôi và Lãnh Băng Sương, cho nên quan hệ của ba người chúng tôi tương đối mẫn cảm, nàng vẫn không biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào, nhưng tôi có thể cảm giác được mỗi lần tôi cùng Lãnh Băng Sương gặp mặt riêng, trong mắt nàng hiện lên một tia cô đơn, đương nhiên cũng có ghen tuông, bất quá đây là bản chất của con người.

Khi tôi đến biệt thự của Lãnh Băng Sương, phát hiện nàng cũng không có ở cửa nghênh đón tôi như trước kia, tôi hỏi quản gia, mới biết được nàng đang ở trong thư phòng. Khi tôi mở cửa thư phòng, tôi thấy nàng đang ngồi thất thần trên ghế, không có phản ứng gì cho đến khi tôi bước vào cửa.

“Xin lỗi, nhất thời quên mất thời gian, không có đến cửa đón anh…” Sau khi nhìn thấy tôi đến, Lãnh Băng Sương vội vàng đứng dậy, trên mặt mang theo một tia áy náy, hình như có chút bối rối.

“Không sao, tôi cũng không phải là con nít, không cần nàng mỗi lần đi nghênh đón. Đúng rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?” Tôi ngồi xuống bên cạnh Lãnh Băng Sương nói. Vừa mới vào cửa, tôi thấy tâm tình nàng có chút không đúng, không biết nàng bị làm sao, lấy hiểu biết của tôi đối với nàng, nàng chưa từng có bộ dáng ngơ ngác này, mất hồn mất vía, tôi cảm giác được chắc hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.

“Không có gì, chỉ là…” Lúc này Lãnh Băng Sương nhìn tôi có chút do dự không nói. Tôi càng thêm kinh ngạc, nàng luôn luôn có hành động mạnh mẽ kiên quyết, chưa bao giờ làm “nàng dâu” như vậy, ấp a ấp úng.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy bộ dáng của nàng, tôi không khỏi có chút sốt ruột, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Có thể làm cho Lãnh Băng Sương khó xử như thế, nhất định là có liên quan đến tôi, chẳng lẽ là chuyện của Khả Hân hoặc Tư Kiến? Có điều gì xảy ra mà tôi không biết?

“Anh đi du lịch với tôi được không?” Hít sâu một hơi, Lãnh Băng Sương tựa hồ như trở nên kiên định hơn, nói.

“Cái gì? Để làm gì?” Tôi bị lời nói của Lãnh Băng Sương làm cho sững sờ, nhất thời phản ứng không kịp.

“Chỉ bồi tôi đi du lịch giải sầu, tôi muốn đến những nơi muốn đến nhưng chưa bao giờ đến…” Tựa hồ như Lãnh Băng Sương có chút xấu hổ. Nếu như bình thường, bất luận kẻ nào cũng sẽ không tin, băng sơn mỹ nhân lại lộ ra loại tư thái này.

“Băng Sương, không phải tôi không muốn đi cùng nàng, chỉ là… Tư Kiến vừa mới trở về, bây giờ tôi đi du lịch… cũng không tiện, hơn nữa…” Tôi thực khó xử vào lúc này. Dù sao Lãnh Băng Sương đã giúp tôi rất nhiều lần, tôi nợ nàng quá nhiều, trong lúc nhất thời không biết nên từ chối như thế nào, cuối cùng tôi không nói ra là tôi đã có gia đình, cùng nàng đi du lịch, vậy tôi đặt Khả Hân ở đâu? Mặc dù nàng đã từng có lỗi với tôi, nhưng tôi không muốn có lỗi với nàng.

“Tôi biết, điều này làm cho anh khó xử, nhưng mà…” Trên mặt Lãnh Băng Sương lộ ra một tia tế nhị xin lỗi, cũng mang theo một tia áy náy, thế nhưng lời cũng chỉ nói đến một nửa, cũng không có nói tiếp những lời sau.

“Anh có nhớ đã từng hứa với tôi không?” Lãnh Băng Sương dừng lại vài giây, sau đó thay đổi biểu tình, phảng phất như là một nàng con gái bách biến, khi nói ra câu này lại trở nên mạnh mẽ hơn.

“Đương nhiên là nhớ…” Lời hứa này tự nhiên tôi nhớ rõ, tôi đã từng đáp ứng Lãnh Băng Sương, đây cũng là một tảng đá nặng trong lòng tôi, tôi vẫn muốn trả nợ, thế mà nàng vẫn kéo dài, không có đưa ra yêu cầu gì.

“Vậy thì dùng yêu cầu này để triệt tiêu lời hứa đi? Thế nào?” Lúc Lãnh Băng Sương nói những lời này, trên mặt có vẽ không tự nhiên, mắt cũng không dám nhìn tôi, những lời này không thể nghi ngờ là một uy hiếp. Nàng hoàn toàn không phải là người như vậy, nhưng chuyện gì khiến cho nàng phải như vậy?

Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi có một chút tủi thân, không phải vì chuyện gì khác, tôi không thích bị người ta ép buộc, nhưng tôi lại là một người tuân thủ lời hứa, cuối cùng tôi chỉ có thể gật đầu.

Sau khi tôi ra khỏi biệt thự của Lãnh Băng Sương, tôi đi trên đường với nhiều câu hỏi trong lòng, tại sao nàng lại rủ tôi đi chơi với nàng vào lúc này? Chẳng lẽ muốn phá hư tình cảm của tôi và Khả Hân? Không đúng, tôi tin nàng không phải là người như vậy, lúc trước tôi cùng Khả Hân tái hợp, không phải cũng là nhờ công lao của nàng sao? Tất cả mọi thứ đều không phải là mâu thuẫn với chính mình? Lúc này điều tôi nên làm nhất chính là nói với Khả Hân như thế nào, điều này tựa hồ như là một vấn đề nan giải.

“Đã về…” Lúc vào cửa, tôi thấy Khả Hân ngồi ở trước bàn ăn chờ tôi ăn cơm, còn Tư Kiến thì đang ngồi trên ghế sofa xem TV, hết thảy đều như thường ngày. Thấy tôi vào cửa, nàng vội vàng lấy dép lê cho tôi rồi nói.

Trải qua mấy ngày ở chung như vậy, trên cơ bản đã không còn rào cản gì, dù sao đã nhiều năm trôi qua, Tư Kiến cũng đã trưởng thành, đối diện nhau không còn ẩn chứa phần ngượng ngùng kia.

“Hai người chờ tôi làm gì? Ăn trước đi…” Tôi nhìn các món ăn trên bàn đều được bọc bằng tấm cách nhiệt, không khỏi thở dài nói.

“Là Tư Kiến nhất định muốn chờ anh…” Khả Hân nhìn Tư Kiến nói. Nghe câu này, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một tia ấm áp, dù sao cũng là hài tử của mình, lần này hắn trở về, rốt cục tôi có cảm giác làm cha.

Sau khi ăn cơm xong, tôi nằm trên giường, mở mắt suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện với Khả Hân? Trước kia gặp Lãnh Băng Sương thì không sao, nhưng bây giờ là tôi hẹn hò với nàng, hơn nữa lần này tôi không nghĩ là thời gian sẽ ngắn, tôi nên mở miệng nói với Khả Hân như thế nào đây? Nó có gây ra rạn nứt trong mối quan hệ của chúng tôi không? Khó khăn biết bao để tình cảm của chúng tôi quay lại với nhau. Cho dù nàng có đáp ứng, giữa hai chúng tôi cũng sẽ xuất hiện khoảng cách mới, tôi làm việc gì cũng có nguyên tắc, chuyện này đã vượt qua điểm giới hạn của tôi, nhưng bởi vì lời hứa kia…

“Hai ngày nữa anh đi công tác…” Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi nói với Khả Hân nằm bên cạnh, khoảnh khắc tôi nói ra câu này, tôi thực sự hối hận trong lòng, bởi vì tôi đã nói dối. Đúng vậy, cuối cùng tôi không thể nói sự thật với nàng, không phải là tôi bị lương tâm cắn rứt, mà là không hy vọng nàng có suy nghĩ lung tung, cũng không hy vọng tình cảm của chúng tôi thật vất vả mới có lại được sẽ sứt mẻ. Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng, hiện tại tôi rất quý trọng tình cảm của Khả Hân bây giờ.

“Ồ… Vậy ngày mai em soạn đồ cho anh…” Sau khi Khả Hân nghe tôi nói, rõ ràng là nàng rất ngạc nhiên, game điện thoại di động vẫn đang tiến hành, nhưng nàng không chú ý, gật đầu trả lời.

Khả Hân không hỏi tôi đi công tác bao lâu, cũng không hỏi khi nào tôi rời đi, cũng không hỏi tôi cụ thể đi đâu. Nếu như trước kia, những thứ này nàng nhất định phải hỏi, nhưng hiện tại nàng không hỏi và tôi có thể hiểu được nguyên nhân, dù sao nàng cũng đã từng cùng Tư Kiến phát sinh loại quan hệ này, nhất là mấy ngày sau khi tôi đi công tác, nàng sẽ lại ở một mình với hắn, nếu như hỏi tôi quá nhiều, sẽ có một loại cảm giác thăm dò hư thực.

“Ừ…” Sau khi trả lời, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại và kiểm soát hơi thở của mình, không muốn cho Khả Hân cảm thấy bất thường.

Đây có thể là lần đầu tiên tôi nói dối với Khả Hân, hơn nữa còn đi du lịch với một người phụ nữ khác sau lưng nàng! Đây có tính là vụng trộm không? Nhưng tôi lại không có sự lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể cam đoan với lòng mình, tuyệt đối sẽ không cùng Lãnh Băng Sương phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cùng nàng một lần đó, không phải là do tôi tự nguyện, tôi muốn khống chế chính mình, cho dù sau này Khả Hân có phát hiện ra tất cả những chuyện này, tôi cũng có thể nói với lương tâm trong sáng rằng tôi chưa bao giờ tự nguyện chạm vào Lãnh Băng Sương.

Đến chiều ngày hôm sau, tôi nhận được thông báo của Lãnh Băng Sương đêm nay xuất phát, tôi hơi bất ngờ, bởi vì tôi không nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy.

Tôi trở về nhà, lấy hành lý và rời khỏi nhà với ánh mắt bất đắc dĩ xa nhà. Lúc tôi rời nhà, Tư Kiến đã dặn tôi nhiều lần phải giữ gìn sức khỏe, gọi bố từng chút từng chút, khiến cho tôi tràn ngập áy náy với cảm giác tội lỗi.

Khi đến nơi Lãnh Băng Sương, nàng đã chờ tôi ở đó rồi.

“Xin lỗi, tôi biết trong lòng anh không muốn, nhưng… đi thôi… yên tâm đi, tôi sẽ cho người giám sát nhà anh, không để cho anh lo lắng…” Sau khi nhìn thấy tôi, trên mặt Lãnh Băng Sương lộ ra một tia áy náy nói, đồng thời mắt không dám nhìn tôi.

“Không cần, bảo người của cô đừng quấy rầy họ, về sau đừng để người ta điều tra sự riêng tư của nhà tôi…” Sau khi nghe Lãnh Băng Sương nói, không biết có phải vì trong lòng mình có cảm xúc bất mãn hay không, giọng điệu của tôi có chút lạnh lùng.

“Ồ, được…” Lãnh Băng Sương nghe ngữ khí của tôi, sắc mặt ửng đỏ rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Sở dĩ tôi không cho người của Lãnh Băng Sương giám thị nhà tôi, một là thời gian dài như vậy, đối với hai người tôi đã có lòng tin, hiện tại trong nhà hết thảy đều đi vào quỹ đạo, thứ hai, cho dù có xảy ra chuyện, tôi cũng không hy vọng người ngoài biết.

Chiếc máy bay đặc biệt của Lãnh Băng Sương cất cánh, tôi nhìn thành phố từ cửa sổ máy bay, cuối cùng bay càng lúc càng cao cho đến khi chỉ còn thấy những đám mây bên dưới…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Thông tin truyện
Tên truyện Nuôi sói trong nhà
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 16/02/2024 12:19 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Sóng gió gia tộc
Nhã Nhi không hề biết rằng, từ khi cha nàng bắt đầu vừa bước vô phòng, thì ở bên ngoài sân, Lưu Dục đã ngay lập tức áp sát cửa sổ phòng ngủ. Chu Hạo kín đáo khẽ vén tấm rèm cửa sổ sang một bên, tạo ra một khe hở để Lưu Dục nhìn vô trong khi nàng đang khoác tay gã kéo vô phòng. Không bao...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Truyện dịch
Con dâu, con gái - Tác giả Ngọc Linh
Nhẹ nhàng là đến mức như thế nào hả con? Thì miễn nhẹ là được mà, hì hì, con thích chầm chậm chui ra chui vào cái lỗ đó. Sướng không thể nào chịu được. Tôi khẽ cười mà ngồi xuống thì Thơm mới đứng dậy mà nói: Công nhận là làm cái kiểu bao này sướng hơn kiểu bao hồi trước bác ạ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Truyện bú cặc Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Võ Lâm Truyền Kỳ
Thiên Phong mơ màng tỉnh lại, cảm nhận ngực mình có dị vật gì đó ấm áp, cúi đầu xuống nhìn thì hắn cười khổ không ngớt. Hóa ra cô nàng nữ hài Mộng Nghiên đang nằm trong ngực hắn ngủ say sưa, khóe môi còn chảy cam lộ nữa chứ, Thiên Phong thầm than sao mà giống lúc ở Sương Lâm Sơn cùng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện sắc hiệp
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân