“Thúc tới đó nhìn cỏ bị cắt là biết… À đúng, cháu tới đó bị ngã, liềm cắt vào tay, chảy bao nhiêu máu.” Tiêu Lão Tam tức phụ đưa cánh tay to khỏe ra, trên đó có vết thương mới: ” Cháu bị thương ở chỗ Tam Lão Thạch.”
“Ừ, từ chỗ chúng ta tới đó mất một bữa cơm, nếu muốn tới nhà Ngưu Thị giết người rồi mới đi lấy có sẽ mất thêm hai bữa cơm nữa… Được, được, ngươi cũng không có tội.” Tề đại thúc vuốt râu, tính toán gì cũng quy đổi ra thời gian bữa cơm:
Lãnh Nghệ nhắc ông ta: “Tề đại thúc, phải chứng minh được ở chỗ Tam Lão Thạch có máu đã.”
Tiêu Lão Tam thoải mái nói: “Không phải dễ quá à, kiếm người đi là biết.”
Tôn thị nói: “Vậy để ta đi.”
Lãnh Nghệ muốn có hai người xác nhận với nhau cho đảm bảo, nói thêm: “Cần thêm một người nữa, phiền cha Bàn Nha huynh đệ đi một chuyến được không ạ.”
Cha La Bàn Nha đồng ý, đi cùng Tôn thị.
Tề đại thúc mắt gườm gườm nhìn phu thê La Bàn Nha: “Vậy chỉ còn phu thê ngươi không có gì chứng minh.”
La Bàn Nha mặt mày đau khổ: “Cháu ngủ thật mà, ngủ thì lấy gì chứng minh.”
Chợt có một đứa bé trọ trẹ nói: “Cháu thấy cha cháu ngủ trong phòng.”
Mọi người quay đầu nhìn, đó là tiểu nhi tử của La Bàn Nha, chân đất đứng đó, thi thoảng quệt nước múi.
Trác Xảo Nương ngồi xuống, hiền hòa hỏi: “Cháu thấy cha cháu lúc nào?”
“Lúc mặt trời vừa ra, cháu tới chỗ cha cháu lấy bánh dầy nướng ăn, lúc cháu đang lấy bánh thì cha trở mình, rơi cả gối xuống đất, cháu hết hồn.”
La Bàn Nha sung sướng ôm lấy nhi tử ăn vụng: “Con ngoan, con ngoan cứu cha nó rồi, ha ha, đại thúc, đấy nhé, cháu không giết Ngưu Thỉ.”
Tề đại thúc gật gù: “Trẻ con không biết nói dối.”
Thực ra trẻ con không thể làm chứng, nhưng Lãnh Nghệ thấy đứa bé này còn nhỏ lắm, chưa đủ hiểu chuyện này có ý nghĩa gì để chủ động giúp cha nó, với lại hắn cũng không có thời gian dạy con mình nói dối, xem như đáng tin.
Vì vậy còn lại mỗi một người.
Bàn Nha tức phụ thấy mọi người chuyển sang nhìn mình chằm chằm thì sực nhớ ra chỉ còn mình không ai làm chứng, bò dậy khóc lóc kêu oan: “Cháu không giết hắn, cháu không giết hắn, cháu còn chạy đi báo mọi người mà, nếu cháu giết, cháu đã giả vờ không biết rồi.”
Tiêu Lão Tam xì một tiếng: “Ai biết có phải vừa ăn cắp vừa la làng không?”
“Tiêu Lão Tam, coi như ta nhìn thấu mặt ngươi rồi, quân chó má ném đá xuống giếng.”
“Thôi đi còn cãi à, lần trước ngươi kể suýt bóp vỡ trứng Ngưu Thỉ đúng không?”
“Đúng.”
“Thế sao hắn vẫn cho ngươi tới lấy phân trâu?”
“Ta không biết, ta biết làm sao được, ngươi thích tin thì tin, không tin thì thôi.”
“Tin cái chó gì.” La Bàn Nha nhớ lại chuyện tức phụ mình bị Ngưu Thỉ giở trò thì sôi máu, vung tay tát tức phụ: ” Con tiện nhân.”
La Bàn Nha tức phụ không vừa, nổi điên xông vào cào cấu, người khác vội can ngăn, Trác Xảo Nương buồn bã nhìn cảnh đó, sau chuyện này chẳng biết ai giết người, tình cảm làng xóm hỏng hết rồi.
Mãi lâu sau lý trưởng dẫn dân tráng vội vàng tới nơi, thôn của ông ta xảy ra án mạng, ông ta phải chịu trách nhiệm, sợ tới mặt tái mét, vừa tới nơi nghe Tề đại thúc kể lại chuyện, lệnh dân tráng trói La Bàn Nha tức phụ lại, giải lên nha môn.
Lãnh Nghệ ngăn cản: “Khoan!”
Lý trưởng nhìn Lãnh Nghệ lạ mặt, tức thì cảnh giác: “Ngươi là ai, sao ở đây, có lộ dẫn không?”
“Ta là Lãnh Lục Lang, ngươi thôn Khổ Lý, đi hái thuốc, đây là lộ dẫn của ta.” Lãnh Nghệ lấy lộ dẫn ra chứng minh mình được đi đường, thời ấy ai đi khỏi nơi cư trú mà không có lộ dẫn do quan phủ cấp cho thì nhất luật coi là phạm nhân bỏ trốn bắt lại, y là tri huyện mà, làm giấy này quá dễ:
Lý trưởng xem đi xem lại, đúng là lộ dẫn có đại ấn của tri huyện đại lão gia, không có vấn đề thì trả cho y: “Vừa rồi ngươi nói khoan là sao?”
Lãnh Nghệ chắp tay một cái nói: “Hoài nghi La Bàn Nha tức phụ chỉ là mọi người đoán tùy tiện với nhau mà thôi, có phải hay không phải do người nha môn nói mới chuẩn. Lý trưởng vẫn nên phái người tới huyện nha tới phá án thì hơn. La Bàn Nha đáng nghi nhưng không phải người duy nhất đáng nghi, còn nhiều người như vậy lắm, nếu là người nơi khác làm thì sao, đừng nên bắt nhầm người vô tội của quý thôn chứ, nhất là nữ nhân, nên cẩn thận là hơn.”
Lý trưởng cũng không muốn trong thôn mình có kẻ giết người, nếu là người thôn khác thì tốt quá, lời này hợp ý ông ta, gật đầu liên hổi: “Phải phải, không nên bắt vội, phái người báo án đã.”
La Bàn Nha tức phụ thấy Lãnh Nghệ nói đỡ cho mình thì cảm kích lắm, cảm ơn mãi. La Bàn Nha tuy đánh nhau với tức phụ, nhưng thấy tức phụ sắp bị bắt cũng hoảng, giờ nhờ có Lãnh Nghệ mà không bị bắt, cũng cảm ơn.
Mọi người về nhà thì Tôn thị và cha La Bàn Nha đi kiểm tra dấu máu về, nói đúng là có máu tươi, có cả mảng cỏ lớn bị cắt, có nghĩa là Tiêu Lão Tam tức phụ không nói dối.
Bận rộn cả sáng về nhà đã trưa.
Lãnh Nghệ muốn ở lại xem vụ án này rốt cuộc thế nào, nói không chừng ở thêm vài ngày, không thể ăn ở miễn phí, đưa Tề đại thúc ít tiền, ông ta từ chối mãi rồi cũng nhận.
Trác Xảo Nương giúp Tôn thị làm cơm, Lãnh Nghệ đi thăm Mã tiều phu.
Mã tiểu phu ngồi dựa vào vách tường, tinh thần sa sút, bếp không đốt lửa, nhà rất lạnh, vừa thấy Lãnh Nghệ đi vào vội hỏi: “Lúc ta đang ngủ nghe thấy Bàn Nha Tức Phụ la hét cái gì mà Ngưu Thỉ chết rồi, rốt cuộc là sao?”
“Ngưu Thỉ bị xô xuống hố phân mà chết…” Lãnh Nghệ kể vắn tắt chuyện đã xảy ra:
“Hả, chẳng lẽ là Bàn Nha tức phụ làm sao? Nữ nhân đó thật ác độc.”
“Không chắc, đợi người nha môn tới, chân thế nào, có đau không? Hôm qua có sốt không? Sốt là phải cẩn thận đấy.”
“Không sốt, ta khỏe lắm, chút vết thương này không làm gì được đâu.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 270 |
Ngày cập nhật | 20/11/2024 05:55 (GMT+7) |