Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu như hai con chó rớt nước quay lại phòng, gặp Lãnh Nghệ cũng đang mặt đưa đám ngồi đó hai tay sờ soạng lên trên bàn trống, cứ như làm thế có thể tìm lại đồ đánh mất. Giả chưởng quầy và đám khách trọ nghe thấy động tĩnh tụ tập ở cửa, châu đầu ghé tai nghe ngóng đại lão gia mất gì, nhưng không ai biết.
Vũ bộ đầu nhìn đại lão gia như người mất trí thì sợ lắm, sợ đại lão gia bị đả kích quá lớn mà phát điên, vỗ vỗ mạnh lên lưng y gọi: “Đại lão gia, đại lão gia.”
“Á.” Lãnh Nghệ giật mình hoàn hồn:
Vũ bộ đầu hỏi vội: “Giờ chúng ta phải làm sao?”
Lãnh Nghệ ngơ ngác một lúc, sực tỉnh: “Còn làm sao, đây là Ba Châu, mau mau đi báo nha môn tri phủ.”
“Để thuộc hạ đi.” Tống bộ đầu rẽ đám đông chạy ra ngoài:
Hành động của nha môn tri phủ rất nhanh, ít nhất là tới khách sạn rất nhanh. Hơn nữa Liêu tri phủ còn đích thân dẫn người, quan phục chính chu, thần thái uy nghi, rầm rầm rộ rộ vô cùng khí thế. Vừa xuất hiện một cái, tức thì người khách sạn đang bàn tán xôn xao tức thì im re.
Đám nha dịch nha môn tri phủ tay lăm lăm gậy đứng dọc từ cổng vào, còn bao vây khách sạn, xua đuổi người không liên quan tiếp cận.
Liêu tri phủ không thèm để ý tới chưởng quầy khách sạn quỳ nghênh đón, rảo bước tới thẳng phòng khách, thấy Lãnh Nghệ ngồi đó như người mất hồn, ngay cả ông ta vào cũng chẳng đứng lên thi lễ, không trách, còn đồng đình, gọi: “Lãnh tri huyện, Lãnh tri huyện.”
Gọi mấy tiếng Lãnh Nghệ mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liêu tri phủ, giọng như muốn khóc: “Thuế, thuế… Bị đạo tặc lấy mất rồi.”
Liêu tri phủ tới, vỗ vỗ vai y an ủi: “Đừng quá đau lòng, bản phủ nhất định toàn lực truy tìm đạo tặc, nhất định tìm tiền thuế về.”
“Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân.” Lãnh Nghệ rối rít nói:
Liêu tri phủ quan sát gian phòng Lãnh Nghệ đang ở, định gọi người, nhưng nhìn quanh một hồi không thấy đâu, lớn giọng chất vấn: “Thang bộ đầu đâu rồi, sao xảy ra chuyện lớn thế này mà chưa tới?”
Ngưu bộ đầu của môn tri phủ khom người đáp: “Thang bộ đầu trước đó nói, đi ăn khuya, thuộc hạ phái người gọi rồi.”
“Còn không mau bắt đầu tra xét đi, còn đứng ngây ra đó làm cái gì.”
Lúc này đám nha dịch đứng tạo dáng mới được Ngưu bộ đầu bố trí đi kiểm tra, bản thân hắn khách khí hỏi Lãnh Nghệ: “Lãnh tri huyện, ngài đặt tiền thuế trong phòng, xin hỏi có ai làm chứng không?”
Lãnh Nghệ chỉ Vũ bộ đầu: “Hắn và sư gia của bản huyện có thể làm chứng… Phải rồi, phu nhân và Đổng sư gia sao còn chưa về?”
Vũ bộ đầu mới nhớ ra, có vẻ đi hơi lâu rồi, ở đây xảy ra chuyện thế này, khỏi khỏi làm người ta sợ bóng sợ gió, vội vàng sai mấy tạo đãi đi tới quán ăn mà đại lão gia yêu cầu để đón về.
Ngưu bộ đầu khoảng ba sáu ba bảy, mặt đỏ gay như Quan Công, có lẽ vì thế mà cũng cố tình nuôi chòm râu rất dài cho giống, vuốt râu hỏi Vũ bộ đầu: “Lúc đó ngươi thực sự thấy tiền thuế ở trong phòng Lãnh tri huyện chứ?”
“Vâng!” Vỗ bộ đầu khẳng định chắc nịch: ” Trừ bọn ta ra còn có một tên ăn mày nhỏ, đại lão gia bảo nó đi gọi ta, sau đó còn thưởng cho nó năm đồng.”
Vừa nói tới đó liền có giọng nói trẻ con truyền từ đám đông hóng chuyện ngoài cửa, lúc này bị đám bộ khoái nha dịch đồn thành đống bên cửa: “Đúng đấy ạ, lúc này cháu có ở đó.”
Bên ngoài hành lang, trước cửa phòng của Lãnh Nghệ có đám người lố nhố, gồm cả khách trọ lẫn tiểu nhị trong quán, nghe thấy chuyện ồn ào thì lên xem náo nhiệt. Sau đó người nha môn tri phủ tới yêu cầu ai ở đâu ở nguyên tại chỗ đâm ra kẹt ở đây. Trong số họ có thằng bé chín mười tuổi, ăn mặt rách rưới, tóc tai bù xù nhưng đôi mắt sáng, cho thấy đây là đứa bé lẻm lỉnh hoạt bát.
Vũ bộ đầu chỉ ngay nó: “Đúng rồi, chính thằng bé đó.”
Ngưu bộ đầu bảo bộ khoái cho thằng bé đi vào, cố tình hỏi: “Ngươi nhìn thấy bạc ở trong rương à?”
Thằng bé này loanh quanh trong thành ăn xin, nên dạn dĩ hơn nhiều trẻ con cùng tuổi, chẳng những chẳng sợ sai dịch nha môn, lại vì đột nhiên được tham gia vào sự kiện lớn mà hưng phấn, thế này nó có thể kể cho đám bạn… À không, nếu kể cho khách trọ ở khách sạn, nó có khi kiếm được nhiều tiền thưởng: “Không phải bạc, mà là vàng ạ, đầy chặt một rương, lúc đó đại lão gia còn ngửa mặt lên, hắt xì một cái rất to nữa.”
“Nói vậy là tiền mất sau khi ngươi đi.” Ngưu bộ đầu tiếp tục hỏi: ” Ngươi rời phòng lúc nào?”
“À, chưa lâu lắm, chắc nửa canh giờ thôi.”
“Sau đó ngươi ở đâu?”
“Cháu ạ?” Thằng bé ăn mày chỉ bản thân, ngạc nhiên: ” Cháu là ăn mày, tất nhiên cháu ở dưới đại sảnh ăn xin rồi, bình thường mọi người chỉ cho cháu đồ ăn thừa, thi thoảng có người cho một đồng. Vị đại lão gia này cho cháu 5 đồng, đây là số tiền lớn nhất cháu từng được cho…”
Ngưu bộ đầu không thèm để ý tới lời lải nhải của nó nữa, đuổi ra khỏi phòng, quay sang hỏi Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu: “Các ngươi khi đó ở đâu?”
Hai người hổ thẹn cúi đầu, bọn họ lần trước đã để mất tiền thuế, tuy là tiền giả thôi, nhưng thất bại là thật, hết sức bé mặt. Rồi đại lão gia vất vả gian nan trèo đèo lội suối tự mình mang tiền thuế tới, tin tưởng giao cho họ trông coi, thế mà bọn họ lần nữa đánh mất. Vũ bộ đầu Không dám nhìn ai nữa rồi: “Bọn ta canh ở cửa, các huynh đệ khác ở dưới nhà tuần tra… Tất cả là tại bọn ta vô dụng, bảo vệ không chu toàn, để người ta… Ta, ta cõ lỗi với đại lão gia, có lỗi với các huynh đệ…”
Nói rồi không ngừng vả miệng mình chan chát.
“Ngươi còn nhiều thời gian tự trách mình.” Ngưu bộ đầu cản hắn lại: ” Các ngươi luôn đứng ở đây không rời đi đâu à?”
Hai người cùng gật đầu.
“Thế có từng nghe thấy trong phòng có tiếng động gì không?”
Vũ bộ đầu có chút tức giận: “Nếu nghe thấy chẳng lẽ bọn ta lại lờ đi?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 250 |
Ngày cập nhật | 18/11/2024 05:55 (GMT+7) |