Khi tan họp, Lý Đinh Sơn ngồi không nhúc nhích, chờ khi mọi người đi ra ngoài hết mới đi. Bí thư Ủy ban Kỷ luật Dương Phàm cố ý lưu tại cuối cùng, đến khi chờ mọi người ra hết mới đột nhiên nói với Hoàng Bằng Phi đứng phía trước:
– Trưởng ban Hoàng, thời gian trước Ủy ban Kỷ luật nhận được quần chúng tố cáo, nói là Mạnh Vân có vấn đề kinh tế, trải qua Ủy ban Kỷ luật âm thầm điều tra, không có chứng cớ cho thấy đồng chí Mạnh Vân có hành vi tham ô nhận hối lộ.
Giọng Dương Phàm không lớn, tuy nhiên cũng đủ khiến Lý Đinh Sơn nghe được rành mạch, cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Lý Đinh Sơn sửng sốt, còn chưa nghĩ ra Dương Phàm ám chỉ cái gì, đã thấy Dương Phàm quay người đi ra khỏi phòng họp, chỉ để lại Hoàng Bằng Phi vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc đứng tại chỗ, sắc mặt biến đổi mấy lần, cũng không dám quay đầu lại nhìn Lý Đinh Sơn chút nào, vội vàng đi thẳng.
Chờ Hoàng Bằng Phi nói với Lưu Thế Hiên sự tình vừa rồi, tâm tình vui vẻ vì toàn thắng của Lưu Thế Hiên lập tức biến mất sạch. Y cầm chén nước trong tay ném thẳng xuống đất, hung tợn nói:
– Dương Phàm đột nhiên làm như vậy là muốn uy hiếp tôi hay là muốn ưu đãi gì? Mẹ nói, có chuyện không nói trước mặt lại nói sau lưng. Thật là con mẹ nó quá tiểu nhân.
Hoàng Bằng Phi không nói tiếp, nghĩ thầm rằng ông cũng chơi sau lưng Lý Đinh Sơn lại không cho phép người khác chơi sau lưng mình. Mắng người khác là tiểu nhân kỳ thật cũng là mắng chính mình.
Đương nhiên nghĩ là vậy nhưng y vẫn kiên nhẫn chờ Lưu Thế Hiên hết giận, sau đó nghĩ biện pháp. Tuy Dương Phàm chỉ thuận miệng nói ra nhưng lời phát ra từ miệng Bí thư Ủy ban Kỷ luật, sau lưng có mục đích gì liền có ý vị vô cùng sâu xa, hơn nữa lại đúng vào thời kỳ đấu tranh mấu chốt với Lý Đinh Sơn. Y nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, thấy Lưu Thế Hiên bình tĩnh lại rất nhiều, mới dám cẩn thận hỏi:
– Không nghe nói Dương Phàm và Lý Đinh Sơn lui tới nhỉ? Sao hắn ta lại nói giúp cho Lý Đinh Sơn?
Lưu Thế Hiên ý thức rằng mình vừa thất thố, đột nhiên nhớ tới từ sau khi Lý Đinh Sơn tới, số lần mình nổi giận càng ngày càng nhiều, không phải là một dấu hiệu tốt. Nổi giận nghĩa là không khống chế được ý nghĩ. Không khống chế được nghĩa là biểu hiện của sự thiếu tự tin. Chẳng lẽ từ sau trong đáy lòng, mình thật sự hơi sợ Lý Đinh Sơn?
Lưu Thế Hiên không trả lời vấn đề của Hoàng Bằng Phi mà chìm vào trầm tư.
Có thể nói lúc này sau khi hội nghị chấm dứt, tất cả mọi người đều nghĩ, sự chấn động bất an của cục diện chính trị huyện Bá vì Lý Đinh Sơn đến dường như lại một lần nữa trở lại quỹ đạo trước kia. Thế cục huyện Bá không vì có một Bí thư huyện ủy hàng không tới mà có chút thay đổi nào, vẫn là một mình Lưu Thế Hiên độc chiếm một đường. Chủ tịch huyện Thạch lựa chọn im lặng và nhường nhịn. Sau lần giao chiến thất bại trên hội nghị thường vụ, Bí thư Lý hẳn là cũng sẽ cam chịu sự độc quyền của Lưu Thế Hiên chứ?
Hạ Tưởng theo sát phía sau Lý Đinh Sơn trở lại phòng làm việc, đóng chặt cửa lại, thấy sắc mặt Lý Đinh Sơn không tốt cũng không nói gì, trước hết rót cho ông ta một cốc nước, sau lại tự rót cho mình một cốc, uống một ngụm, sau đó rút sơ yếu lý lịch của Tiết Á Kiệt ra xem vài lần mới hỏi:
– Bí thư Lý, sơ yếu lý lịch Tiết Á Kiệt không nhìn ra vấn đề gì, vì sao ngài lại điểm ra tên của anh ta? Chẳng lẽ nhìn ra gì sao?
Lý Đinh Sơn uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút, lại rút thuốc ra hút, trầm mặc một lát sau mới bất mãn nói:
– Ngô Anh Kiệt rất vô dụng, trên hội nghị không dám nói một câu nào, vậy mà còn muốn đi theo tôi à? Kẻ hai mặt như vậy ai dám dùng?
Tình huống lúc đó, tuy rằng Ngô Anh Kiệt có đề xuất ý kiến phản đối cũng vô dụng, nhưng ít ra cũng phải biểu lộ thái độ hướng về Lý Đinh Sơn, vậy mà y lại vào trận lùi bước quả thật khiến người ta rất thất vọng. Hạ Tưởng cũng không hy vọng gì về y, loại cây cỏ đầu tường, gặp đâu dựa đó, chỉ có thể lợi dụng, không thể trở thành tâm phúc. Đáng tiếc là hiện tại trên hội nghị thường vụ, Lý Đinh Sơn vẫn không có một người nào có thể thật sự tin tưởng.
– Tuy nhiên không phải là không có thu hoạch. Ít nhất cấp phó phòng của cậu cũng được giải quyết. Tham gia công tác hơn một năm lên tới phó phòng, cũng không tính là chậm. Đề bạt Trương Tín Dĩnh cũng được, phải nể mặt Trương Thục Anh một chút, hơn nữa cũng không gây trở ngại gì đối với chúng ta. Tiết Á Kiệt là ai thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng khẳng định là người của Lưu Thế Hiên hoặc Hoàng Bằng Phi, muốn đề bạt lên à, không có cửa đâu!
Lý Đinh Sơn vẫn không dễ dàng tiêu giận, vừa lúc có một cơ hội tốt tới tay mà không tận dụng, chẳng phải là quá yếu đuối sao?
Hạ Tưởng nhìn không ra sơ yếu lý lịch của Tiết Á Kiệt có vấn đề gì, chính là bởi vì hắn không quen ai ở đại học tỉnh Yến. Lý Đinh Sơn cầm lấy sơ yếu lý lịch của Tiết Á Kiệt từ tay Hạ Tưởng, chỉ mấy chỗ:
– Năm xxx là sinh viên đại học tỉnh Yến đã làm phó chủ tịch hội sinh viên. Năm yyy tại, trường đoàn thanh niên cán bộ tỉnh ủy làm cán sự 3 năm. Khi tôi còn làm trưởng chi nhánh của báo, vẫn thường xuyên tới diễn thuyết ở đại học tỉnh Yến, cực kỳ quen thuộc với hiệu trưởng và các sinh viên nổi tiếng của trường, cũng đã tiếp xúc không ít với cán bộ và sinh viên, nhưng trong ấn tượng lại không hề có Tiết Á Kiệt này! Năm yyy, tôi vừa xây dựng công ty, Văn Dương cũng vừa lúc đó điều từ tỉnh đoàn đến. Tôi cũng thường đi lại với người của tỉnh đoàn, trên cơ bản đều quen biết người ở đó, cũng không nhớ là có Tiết Á Kiệt.
Giả tạo lý lịch? Hạ Tưởng sửng sốt. Thực sự có người to gan lớn mật như vậy, vì thăng quan mà dám làm giả lý lịch để được đề bạt làm cán bộ. Ban tổ chức cán bộ làm ăn kiểu quái gì không biết? Trước khi giới thiệu, đề bạt cán bộ, chẳng lẽ không tới trường học và các ban ngành liên quan chứng thực lý lịch một chút sao?
– Tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề, cho nên lúc ấy mới đề xuất lên, không ngờ Lưu Thế Hiên lại tiếp nhận, muốn cùng đề bạt cả Tiết Á Kiệt và Trương Tín Dĩnh. Y vội vã tỏ thái độ như vậy, có thể thấy được khẳng định Tiết Á Kiệt có quan hệ gì đó với y. Lưu Thế Hiên thao túng hội nghị thường vụ khiến tôi sượng mặt, còn muốn mượn cơ hội đề bạt Tiết Á Kiệt. Tính toán khá hay đó. Chờ sau khi tôi điều tra ra lý lịch của Tiết Á Kiệt là giả, xem tôi xử lý y thế nào.
Lý Đinh Sơn đập bàn, hiển nhiên nhớ mãi không quên cảnh tượng trên hội nghị thường vụ vừa rồi, quả thật tức giận không nhẹ.
Hạ Tưởng đột nhiên mỉm cười:
– Bí thư Lý, Tiết Á Kiệt là cán bộ ưu tú do Phó chủ tịch huyện Lưu đề xuất, lại trải qua ban Tổ chức cán bộ nghiêm khắc xét duyệt, nhất định phải thuận lợi trở thành cán bộ cấp phó phòng mới có thể biểu hiện sự cao minh của Phó chủ tịch huyện Lưu!
Lý Đinh Sơn lập tức sửng sốt, suy nghĩ một chút, cũng cười nói:
– Được đó, Tiểu Hạ, cậu còn hư hỏng hơn cả tôi nữa.
Kỳ thật biện pháp của Hạ Tưởng cũng không thể gọi là hư hỏng mà chỉ có thể nói là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Tiếp đó, Lý Đinh Sơn gọi điện thoại tới đại học tỉnh Yến, gặp trưởng phòng quản lý sinh viên Đằng Vĩnh Vượng, nhận được câu trả lời chính xác là từ khi thành lập tới giờ, đại học tỉnh Yếu chưa có sinh viên nào tên là Tiết Á Kiệt làm phó chủ tịch hội sinh viên, thậm chí ngay cả sinh viên tên là Tiết Á Kiệt cũng không có. Sau nữa, ông ta lại gọi điện thoại lên trường cán bộ đoàn thanh niên tỉnh ủy, cũng nhận được câu trả lời tương tự, tra không ra người như vậy!
Tâm tình Lý Đinh Sơn tốt lên rất nhiều:
– Vậy tôi sẽ giả vờ là không biết gì cả. Dù sao tôi cũng mới tới huyện Bá, chưa quen biết ai, hơn nữa việc thẩm tra lý lịch là việc của ban Tổ chức cán bộ. Tôi lại không biết đồng chí Tiết Á Kiệt, đúng không nào?
– Đúng vậy. Việc xét duyệt cán bộ cấp phó phòng không tiến hành nghiêm túc, không ngờ xuất hiện tình huống làm giả lý lịch. Trưởng ban tổ chức cán bộ đã nghiêm trọng không làm tròn bổn phận.
Hạ Tưởng căng mặt lên, ra vẻ nghiêm túc đáp lời.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, truyền tới giọng của Thạch Bảo Lũy:
– Bí thư Lý!
Thạch Bảo Lũy tới là để nhắc nhở Lý Đinh Sơn mau chóng liên hệ với công ty ở tỉnh thành đề xuất xin nhận thầu núi hoang, bởi vì Lưu Thế Hiên đang thúc giục ông ta, nóng lòng khiến ông ta có câu trả lời thuyết phục về việc công ty Thương mại Bối Hà đề xuất xin nhận thầu núi hoang. Thái độ của Thạch Bảo Lũy đã cực kỳ rõ ràng ám chỉ nghiêng về phía Lý Đinh Sơn. Ông ta không muốn thấy Thương mại Bối Hà nhận thầu Cổn Long Câu. Nhưng nếu không có công ty khác cạnh tranh, lại bị Lưu Thế Hiên thúc giục, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý. Cho dù đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận thì kết quả thế nào mọi người đều rõ ràng. Bởi vì tất cả đều biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Lý Đinh Sơn, Thạch Bảo Lũy đứng dậy cáo từ, khi tới cửa dường như nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm một câu:
– Mẹ của Tiết Á Kiệt là một đồng chí kỳ cựu ở cơ quan Ủy ban nhân dân. Đúng rồi, hình như tên là Hoàng Bằng Lệ.
Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng liếc nhau, hiểu ý cười cười.
Ngay trước mặt Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Phùng Húc Quang. Vừa nối máy, trong điện thoại đã truyền đến tiếng ồn ào, Phùng Húc Quang lớn tiếng nói:
– Ngượng ngùng với ông em. Hôm nay siêu thị chính thức khai trương, bận chết người. Chuyện nhà máy thực phẩm tôi đã bảo cấp dưới làm ra phương án. Cái gì? Sự tình khẩn cấp à? Được, được rồi. Trong vòng ba ngày tôi sẽ phái người tới!
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-1-full/
Sau khi kết thúc hội nghị thường vụ, Dương Phàm đột nhiên nói với Hoàng Bằng Phi rằng Mạnh Vân bị người tố cáo. Lúc ấy Hạ Tưởng cũng nghe được. Hắn cho rằng đây là Dương Phàm thể hiện thiện ý với Lý Đinh Sơn. Nhưng Dương Phàm và Lý Đinh Sơn tiếp xúc không nhiều lắm, trên hội nghị thường vụ Dương Phàm cũng không tỏ thái độ rõ ràng, về sau lại đột nhiên tỏ vẻ như vậy là nhằm mục đích gì? Hạ Tưởng suy nghĩ mãi cũng không nắm được trọng điểm đành hỏi Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn cũng không rõ dụng ý của Dương Phàm là thế nào.
Kế tiếp Hạ Tưởng lại bàn bạc một hồi với Lý Đinh Sơn, làm thế nào ứng phó với sự độc quyền và các thủ đoạn của Lưu Thế Hiên. Hai người lại xem xét lại tất cả các thường vụ một lần, cho rằng nếu Dương Phàm đã thể hiện thiện ý, khả năng có thể lôi kéo được. Thạch Bảo Lũy thì chỉ cần có chút chiến tích phân cho ông ta, khẳng định cũng sẽ đứng cùng một phía với Lý Đinh Sơn. Vương Toàn Hữu thì bởi vì có quan hệ của Tào Thù Lê, ít nhiều cũng sẽ có thiên hướng về phía Lý Đinh Sơn nhưng cụ thể có thể ra sức tới mức nào thì trong lòng Hạ Tưởng không tự tin cho lắm, bởi vì Mễ Huyên chưa bao giờ nói chuyện về ba mình, hiển nhiên là cố ý như vậy. Trưởng ban chỉ huy Quân sự Quách Lượng, Phó chủ tịch huyện Triệu Kiến Tô thái độ mơ hồ, cũng là đối tượng có thể tranh thủ. Ngô Anh Kiệt là cây cỏ đầu tường, chỉ cần Lý Đinh Sơn chiếm thế chủ động, y khẳng định sẽ lại dựa vào.
Nếu Phó bí thư Trịnh Khiêm và Lưu Thế Hiên liên kết, vậy chính là địch thủ của Lý Đinh Sơn. Cuối cùng Lý Đinh Sơn quyết định, tự mình tiếp xúc với Trịnh Kiêm xem có thể mở ra cánh cửa nào hay không. Hạ Tưởng thì phụ trách chiêu đãi Tào Thù Lê và Mễ Huyên thật tốt, đồng thời mau chóng chứng thực chuyện Phùng Húc Quang tới huyện Bá đầu tư.
Nếu mâu thuẫn với Lưu Thế Hiên đã thể hiện ra, vậy rốt cục sẽ phải tranh đấu với y.
Lý Đinh Sơn tin rằng chiến tích nhà máy thực phẩm đã khiến Thạch Bảo Lũy rung động, vậy thì hạng mục du lịch thảo nguyên tiếp theo sau càng khiến ông ta chủ động dựa vào mình. Đến lúc đó có phần chiến tích to lớn như vậy, Phó chủ tịch huyện Triệu Kiến Tô vốn đang thái độ không rõ ràng hẳn là cũng sẽ tâm động. Hiện tại thì yêu cầu tiến bộ của ông ta chính là thường vụ Phó chủ tịch huyện, cũng rất cần có chiến tích.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |