Vốn muốn cho người của Lý Đinh Sơn lấy cuộn phim, rửa ra ảnh chụp rồi gửi lại huyện Bá, vừa lúc có việc trở về, hắn liền tự mình đến lấy, tiện thể nhìn con của Đỗ Song Lâm là Đỗ Đồng Quốc, coi như tăng thêm cảm tình.
Tòa soạn báo chiều của tỉnh Yến ở phía trước vườn hoa trên phố Đông, tuy cùng một công việc nhưng hoàn cảnh kém rất nhiều so với Nhật báo tỉnh Yến. Cũng may là biên tập, phóng viên phần lớn là sinh viên mới được tuyển dụng, so với vẻ già cỗi của Nhật báo thì báo chiều có tinh thần phấn chấn, mang hơi thở cuộc sống hơn rất nhiều.
Hạ Tưởng gặp được người Lý Đinh Sơn ủy thác là Cố Tằng chủ nhiệm ban biên tập. Cố Tằng khoảng trên dưới 50 tuổi, vừa nhìn là biết người phía nam, hắn là một trong những bằng hữu tốt của Lý Đinh Sơn.
Cố Tăng có thái độ khách sáo và hơi giữ khoảng cách với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không để ý, lấy được phim và ảnh liền cáo từ rời đi. Hắn hiện tại không cần kéo gần quan hệ với Cố Tằng, đến lúc cần Lý Đinh Sơn sẽ giới thiệu một ít quan hệ truyền thông, giờ hắn cố ý đi kết giao quan hệ với truyền thông, chẳng những chữa lợn lành thành lợn què mà có thể làm Lý Đinh Sơn không hài lòng.
Phòng Cố Tằng ở tầng ba, hắn phải xuống tầng một tìm Đỗ Đồng Quốc. Đúng lúc Đỗ Đồng Quốc vừa đi phổng vấn ở ngoài về, nghe thấy Hạ Tưởng tìm mình, rất nhiệt tình liền mời đến phòng khách.
Báo Chiều mới thành lập không lâu, điều kiện làm việc rất bình thường, phòng khách chính là từ hành lang ngăn ra một phòng dài và hẹp, bố trí vài cái ghế và bàn, thế là thành chỗ tiếp khách tạm thời.
Đỗ Đồng Quốc và Đỗ Song Lâm đúng là có vài phần giống nhau, Hạ Tưởng liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là con của Đỗ Song Lâm. Đỗ Đồng Quốc hiển nhiên đã đã biết Hạ Tưởng trợ giúp hắn tiến vào Báo Chiều, hơn nữa hắn cũng thấy mình được đãi ngộ tốt hơn một chút so với vài phóng viên khác cùng nhau tiến vào tòa soạn báo, hắn hiểu là được chiếu cố nên hắn mới được làm công việc về tin tức mà hắn thích, đối với Hạ Tưởng là tràn ngập cảm kích.
Nếu không thể trực tiếp cảm tạ Lý Đinh Sơn, hắn liền đem lòng biết ơn dành cho Hạ Tưởng.
Đỗ Đồng Quốc và Hạ Tưởng tuổi xấp xỉ, tự nhiên có chung đề tài, nói chuyện vô cùng hợp ý. Đỗ Đồng Quốc liền đề xuất mời Hạ Tưởng ăn cơm. Hạ Tưởng đã hẹn gặp Cao Hải nên khéo léo từ chối. Rời khỏi tòa soạn báo, hắn ngẫm nghĩ một chút, liền gọi điện thọai cho Lý Hồng Giang.
Lý Hồng Giang từ khi làm việc ở công trường thành phố Giai Gia, cho rằng giám đốc sở Tào và Phùng Húc Quang có quan hệ gì đó, nên rất nhiệt tình tới siêu thị Giai Gia chủ động khởi công xây dựng. Sau khi hoàn thành và đưa vào sử dụng công trình siêu thị Giai Gia, hắn cũng sang hạng mục công trình khác làm người phụ trách.
Hắn vốn nghĩ sẽ để lại ấn tượng cho Giám đốc sở Tào, không ngờ sau vài lần họp cố tình tìm cơ hội nói mấy câu với Giám đốc sở Tào mà ông ấy lại thản nhiên trả lời, cứ như không biết hắn là ai vậy, khiến hắn thất vọng. Trong lòng hắn cân nhắc xem có phải lần trước làm không tốt khiến Giám đốc sở Tào không nhớ mình.
Đáng tiếc là sau này hắn không có cơ hội biểu hiện trước mặt Giám đốc sở Tào, thấy cơ hội thăng quan không có, cũng chỉ biết đau khổ chịu đựng ở công trường, nghĩ không biết khi nào mới có ngày ngẩng đầu lên. Hắn làm Giám đốc quản lý của công ty cũng đã 2, 3 năm, không bị xuống chức, cũng không thăng chức, tình hình cũng không quá tốt.
Lúc điện thoại kêu là Lý Hồng Giang đội mũ bảo hộ khiển trách mấy công nhân vi phạm quy tắc an toàn, trời nóng, tâm tình không tốt, làm cơn tức càng lớn, từ mồm nói toàn là thô tục. Khi mắng xong hắn còn ảo não nói:
– Tôi dù sao cũng là tốt nghiệp đại học, mỗi ngày đều theo các người lăn lộn, hiện tại mở mồm là nói cha nói mẹ. Đừng đứng đó nhìn, mẹ nó, cố mà làm việc đi, làm xong việc thì cút hết đi cho tôi.
Vài người công nhân cũng không muốn Lý Hồng Giang tức giận thêm, liền lập tức giải tán, còn có hai tên lớn mật, cợt nhả mời hắn hút thuốc, hắn liền giơ chân đá cho, không ngờ hai tên chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, lập tức không thấy bóng dáng đâu, làm hắn dở khóc dở cười, hung hăng đi về phía nhà máy, thấy giải tỏa được tức giận trong người. Di động vẫn kêu làm hắn có chút bực mình, không nhìn ai gọi mà nói:
– Ai đấy, trời thì nóng gọi gì lắm thế, không sợ điện thoại của tôi cháy sao?
– Giám đốc Lý, tức giận lớn thế, có phải vừa mắng công nhân xong?
Lý Hồng Giang hoảng sợ, người kia là ai, làm sao mà nói đúng thế, hắn hết nhìn trái lại nhìn phải, không thấy ai rình xem, liền hỏi:
– Coi như anh đoán đúng, rốt cuộc là ai? Có việc gì thì nói mau?
– Lần trước từ biệt ở công trường siêu thị Giai Gia, chớp mắt mà đã hai tháng? Giám đốc Lý đã thăng quan chưa?
Lý Hồng Giang sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, bất ngờ vui mừng mà kêu lên:
– Hạ Tưởng? Ai nha, tưởng là ai, hóa ra là ông em, nghĩ như thế nào lại đến đây? Đừng nói nữa, hiện tại anh còn ở công trường quan sát, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với làm đốc công!
Nói thì nhiệt tình thế, kỳ thật trong lòng không phải không có chút oán Hạ Tưởng. Lúc ấy cho hắn thật lớn mặt mũi, vậy mà hắn quay người đi liền quên luôn. Không đủ để làm bằng hữu.
Hạ Tưởng không đoán cũng biết Lý Hồng Giang không hài lòng, cũng hiểu là hắn thật muốn thăng quan, liền tung mồi.
– Thật ra ngành xây dựng cũng rất có triển vọng, anh nếu tin lời tôi, thì tôi cũng không quên tình nghĩa đâu. Buổi tối có thời gian thì tôi giới thiệu một người cho anh biết? Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố!
Buông điện thoại, Lý Hồng Giang vẻ mặt đỏ bừng như uống rượu, đi đường như người say rượu, đầu nặng chân nhẹ. Hắn đứng tại chỗ quay hai vòng, xác định là đã tỉnh táo, cũng không phải nằm mơ, mới ha hả cười vài tiếng, tự nhủ:
– Không thể tưởng được Lý Hồng Giang ta cũng đến lúc đổi vận, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố? Tuy rằng chức quan nhỏ một chút so với Giám đốc sở Tào, nhưng quyền lực cũng không nhỏ! Thành rồi!
Hiện tại còn cách 2, 3 tiếng nữa mới tới cuộc hẹn với Cao Hải, Hạ Tưởng đứng trên đường do dự không biết có nên gọi cho Tiếu Giai, hắn đang đứng ở một cái ngã tư, bất chợ có một chiếc Audi chưa đăng ký phóng vụt qua đèn đỏ.
Đang ở giữa đường, viên cảnh sát giao thông thường trực thấy vậy liền tức giận, đường như vậy mà dám vượt đèn đỏ đúng là không xem hắn ra gì, không phải xe quân đội thì vênh váo cái gì? Hắn tiến lên ngăn chiếc xe, chào theo quy định, sau đó lễ phép mời người lái đưa giấy phép lái xe.
Hạ Tưởng cách đó không xa nên có thể thấy rõ tình hình. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là một khuôn mặt giận dữ, hắn hai mắt đỏ quạch, ánh mắt mơ hồ, hiển nhiên là uống rượu. Kẻ đó hung tợn nhìn viên cảnh sát giao thông, uy hiếp nói:.
– Đứng sang một bên, mở to hai mắt mà nhìn xem xe của ai mà cũng dám chặn, không muốn làm việc nữa phải không?
Viên cảnh sát đúng là không nhận ra là ai, cũng khó trách, hắn cũng ít xem tin tức về các lãnh đạo của tỉnh và thành phố nên không nhận ra người kia. Hắn lễ phép nói.
– Đồng chí, mời đưa giấy phép lái xe ra, mời xuống xe nhận kiểm tra nồng độ cồn theo quy định.
– Quy định là tao định ra, mày biết cái chó gì!
Người trong xe giận dữ, liền phun một ngùm đờm vào giữa mặt viên cảnh sát, chưa hết hắn còn nhìn chằm chằm vào mã số của viên cảnh sát.
– Tao nhớ kỹ, xe của tao mà mày dám chặn. Đợi đấy, trong vòng 3 ngày mày không còn được làm việc đâu, tao họ Vũ.
Đạp chân ga, lái xe nghênh ngang mà đi.
Có phải Vũ Phái Dũng thư kí của Cao Thành Tùng?
Hạ Tưởng nhận ra người trong xe. Đúng là dựa vào quyền thế của Cao Thành Tùng, Vũ Phái Dũng tại tỉnh Yến hoành hành ngang ngược, hô mưa gọi gió! Hắn kiêu ngạo và thô bạo trong giới chính trị tỉnh Yến không ai không biết không ai không hiểu. Rất nhiều người, thậm chí bao gồm một ít Phó chủ tịch tỉnh, đều giận hắn mà không dám nói gì, chính là bởi vì Cao Thành Tùng biết rõ Vũ Phái Dũng làm xằng làm bậy, nhưng vẫn tận hết sức lực che chở hắn. Nếu Hạ Tưởng không có nhớ lầm, một năm sau, Vũ Phái Dũng đã bị Cao Thành Tùng đỡ tới Sở Giao thông tỉnh làm Giám đốc sở. Sau khi nhậm chức, Vũ Phái Dũng lấy quyền mưu lợi, bốn phía vơ vét của cải, thư tố cáo nhiều như mưa bay về phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhưng đều bị Cao Thành Tùng cưỡng ép áp chế.
Hai năm sau, đêm trước khi Cao Thành Tùng rơi đài, Vũ Phái Dũng rốt cục bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương bắt, cuối cùng phán xử tử hình, rất nhanh đã bị xử quyết. Mọi người thượng tầng tỉnh Yến hình dung Vũ Phái Dũng khi còn sống như thế này: hắn dùng ba năm thời gian, còn người khác phải ba mươi năm. Hắn dùng năm năm thời gian, bằng người khác đi cả đời. Ý là, Vũ Phái Dũng theo đảm nhiệm Cao Thành Tùng thư ký tới nay, ba năm thời gian liền hiện lên cán bộ cấp sở. Làm hai năm Giám đốc sở liền bị xử tử, khi chết mới chỉ 33 tuổi. Trong năm năm, hắn hưởng thụ cuộc sống không còn lại gì.
Trước kia chỉ nghe nói Vũ Phái Dũng kiêu ngạo, hôm nay chính mắt thấy, Hạ Tưởng xem như mở rộng ra tầm mắt. Thân là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, không ngờ bên đường nhổ vào cảnh sát giao thông, ngang ngược cũng như thế mà thôi, chỉ có thể dùng ngạo mạn không chịu nổi để hình dung.
Hạ Tưởng âm thầm cười lạnh, quả nhiên là trên làm dưới theo, bí thư thế nào thư ký thế đó. Từ tố chất của Vũ Phái Dũng liền đó có thể thấy trình độ Cao Thành Tùng. Vũ Phái Dũng này tội đáng tru diệt, Cao Thành Tùng so với hắn chỉ có hơn chứ không kém!
Cảnh sát giao thông đờ ra một lúc lâu, trên mặt có chút bất bình, còn có thương tâm và không cam lòng, rồi lại không có cách nào khác. Vừa rồi hắn đã thấy được bên ghế phụ một đống giấy thông hành đặc biệt, cũng biết đối phương lai lịch không nhỏ. Nhưng lai lịch dù lớn, cũng không thể vượt đèn đỏ còn phun vào mặt người khác, quả thực chính là không coi người khác ra gì! Hắn tức giận bất bình, lấy ra khăn tay lau khô mặt, nghĩ thầm rằng có gì đặc biệt hơn người, cùng lắm thì mặc kệ, chịu con mẹ nó loại chó chết này. Mình chỉ là một cảnh sát giao thông quèn, có ai coi ra gì đâu?
Dòng người đi lại vội vàng, cảnh tượng vừa rồi cũng không có mấy người lưu ý, cho dù xem thì phải làm thế nào đây? Tuy nhiên chỉ là lắc đầu thở dài, thầm mắng một câu đặc quyền giai tầng, thông cảm một chút cho viên cảnh sát giao thông. Hạ Tưởng cũng chỉ thở dài một hơi, đang chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên sửng sốt, có phát hiện viên cảnh sát giao thông không ngờ là người hắn biết: Hà Minh!
Lần trước ở Sở Phong Lâu xung đột với mấy tên côn đồ, Tào Thù Lê gọi điện thoại cho vài người, có cảnh sát hình sự Tôn An, cảnh sát nhân dân Lịch Phi và cảnh sát giao thông Hà Minh, ba người đều cho Hạ Tưởng ấn tượng rất lớn. Vừa nãy hắn chỉ chú ý tới Vũ Phái Dũng bên trong xe, hiện tại mới nhận ra hoá ra cảnh sát giao thông là Hà Minh.
Ấn tượng về Hà Minh cũng không tệ lắm. Đã gặp, liền đi về phía trước an ủi hắn vài câu. Còn không có cất bước, chỉ thấy Hà Minh đột nhiên nổi giận đùng đùng đi về phía có một chiếc ô tô đè vạch liền (lối cho người đi bộ) rống to:
– Cô như thế nào đỗ xe ở đây? Có biết vi phạm hay không? Mời đưa giấy phép lái xe, dừng xe sang một bên!
Đang bực mình không có chỗ trút, có người động mình không thu thập mới là lạ. Hạ Tưởng vừa thấy không khỏi cười rộ lên, người vi phạm không phải ai xa lạ, chính là Liên Nhược Hạm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |