– Được rồi, tôi nói. Cô đừng có trách tôi nói thật đó nhé?
Hạ Tưởng nghĩ thầm ai sợ ai. Tôi còn không sợ cô xấu hổ sao? Dù sao mình cũng còn men say chưa hết nên nói ra cũng không sao.
– Đám bạn cười tôi nói sẽ cắn đứt thằng bé của tôi.
Liên Nhược Hạm đột nhiên mới hiểu ra thứ trong lời Hạ Tưởng nói là gì. Cô có thể khẳng định nó không bị cắn đứt, vì bây giờ nó đang ưỡn lên đụng đụng vào bụng dưới của cô, nó rất cứng và nóng giống như muốn tuyên bố với cơ thể của cô về sự tồn tại của nó, cũng như có ý muốn tiến thêm một bước.
Cô vừa xấu hổ vừa khẩn trương đẩy Hạ Tưởng, mình cũng lui vào sau dựa vào cửa. Cô lúc này mới cảm thấy hai bên vú mình bị chèn quá mức khiến nó biến hình. Cô thẹn quá hóa giận dùng tay ôm ngực rồi nói:
– Hạ Tưởng, anh là đồ lưu manh, tôi hận anh.
Liên Nhược Hạm nghĩ mình lớn như vậy còn chưa bị đàn ông ôm qua, càng chưa từng bị đàn ông dùng thứ kia đẩy đẩy vào cơ thể cô. Cô hận không thể giết Hạ Tưởng, nước mắt cũng bắt đầu tuôn chảy.
Hạ Tưởng bị Trương Tín Dĩnh mắng là đồ lưu manh nhiều lần, nhưng đây là cô vu oan cho hắn. Bây giờ lại bị Liên Nhược Hạm mắng là lưu manh nhưng thật ra hắn cũng oan uổng. Hắn lùi ra sau một bước thấy Liên Nhược Hạm dùng hai tay che ngực như một con cừu non bị ức hiếp. Hạ Tưởng muốn cười lại không thể cười:
– Liên Nhược Hạm, tôi nghĩ cần phải giải thích rõ ràng tình hình vừa nãy mới được. Thứ nhất là cô chủ động gõ cửa tiến vào rồi chủ động nhào vào lòng tôi. Thứ hai tôi bị cô ôm nên đành phải ôm lại cô do lễ phép, đồng thời cũng vì an ủi cô. Thứ ba chỗ đó của đàn ông thường xuyên không nghe lệnh, nó tự động biến hoá, có đôi khi đầu óc không thể khống chế. Hơn nữa trước và sau khi cô vào thì nó vẫn như vậy. Cô ôm tôi thì nó càng bị kích thích hơn và vẫn không chịu xuống. Không thể trách tôi, nó không nghe lời tôi.
– Anh còn nói nữa, mau mặc quần áo vào rồi nói chuyện với tôi. Tôi hận anh chết được.
Liên Nhược Hạm bị lời này của Hạ Tưởng làm cô không tự chủ nhìn vào bên dưới của hắn. Hạ Tưởng lúc này chỉ mặc mỗi quần lót, chỗ đó đang cao tướng lên khiến cô xấu hổ vội vàng nhắm mắt lại.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lấy chiếc chăn quấn vào người. Quần áo của hắn ném trên mặt đất nên mặc vào sẽ rất phiền phức. Liên Nhược Hạm mở to mắt, trên mặt cô vẫn đầy vẻ tức giận. Cô cũng lấy một chiếc chăn khác mà khoác lên người, sau đó đầy tức tối trừng mắt nhìn Hạ Tưởng. Sau đó cô ngồi đối diện với hắn mà nói:
– Anh đúng là đồ xấu xa, lưu manh vô sỉ. Nhân lúc người lâm nguy mà làm loạn. Cả người anh toàn thứ ghê người. Anh …
– Cô mắng đủ chưa?
Hạ Tưởng không nhịn được cơn giận trong lòng.
– Chưa, chưa, chưa.
Liên Nhược Hạm đứng lên ra vẻ muốn phân rõ phải trái, cô trông đầy điêu ngoa nhưng lại có vẻ đáng yêu, thêm vào đó là sự hiếu thắng:
– Tôi phải mắng anh, mắng chết anh. Anh có thể làm gì tôi? Anh dám làm gì chứ?
Cô trợn mắt, trong mắt lộ rõ một tia khiêu khích và uy hiếp, còn có một tia tức giận không thể khống chế.
Hạ Tưởng bị chọc giận nên đứng dậy mà lạnh lùng nói:
– Tôi cảnh cáo cô. Liên Nhược Hạm cô không nên không biết rõ trắng đen. Chuyện này là do cô tự chuốc. Cô đêm khuya vào phòng tôi, tôi có ý tốt an ủi cô vậy mà cô lại như thế hả, vậy mà còn bị cô mắng. Được rồi, bây giờ mời cô ra khỏi phòng tôi. Tôi có trần truồng ngủ cũng là tự do của tôi.
Liên Nhược Hạm giận tím mặt mà đứng bật dậy, chiếc chăn trên người rơi xuống mà cô cũng không thèm để ý:
– Hạ Tưởng, anh dám vô lễ với tôi như vậy, anh có tin tôi gọi một cuộc điện thoại là chặt đứt tiền đồ của anh, cho anh thành kẻ trắng tay không?
Hai chiếc giường rất gần nhau, giữa hai người coi như gần trong gang tấc. Cho dù Hạ Tưởng chín chắn, trưởng thành hơn người cùng tuổi nhưng lại bị sự điêu ngoa, không phân rõ trắng đen của Liên Nhược Hạm làm cho máu dâng lên. Hắn đột nhiên tức tối lao tới trước đè Liên Nhược Hạm xuống bên dưới. Hai tay đè chặt hai tay cô, mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô:
– Tôi tin Liên Nhược Hạm cô là người có thần thông, có thể muốn làm gì thì làm một kẻ nhỏ nhoi như tôi. Nhưng cô có tin là bây giờ tôi có thể có được cô. Cho dù cô giết tôi thì cả đời cô cũng không thoát khỏi sự thật là bị tôi cưỡng gian không?
Nói xong Hạ Tưởng không quan tâm gì hết mà hung hăng hôn mạnh vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Liên Nhược Hạm bị giữ chặt nên không thể né tránh. Chẳng qua cô ngậm chặt miệng, mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, cô hận không thể dùng ánh mắt giết chét Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cảm thấy đôi môi mềm mại, ẩm ướt và ấm áp của cô có một chút lạnh lẽo. Hắn đưa đưa đầu lưỡi ra cảm nhận một chút. Hắn cảm thấy cơ thể bên dưới từ từ mềm đi, hắn liền nghiêng người đứng lên, hai tay khoanh trước ngực mà lạnh lùng nói:
– Được rồi đó, tôi đã hoàn toàn ức hiếp cô, cô muốn xử lý tôi thế nào thì tùy.
Váy ngủ của Liên Nhược Hạm chỉ che được quần lót, đôi chân trắng muốt lộ ra trước mặt Hạ Tưởng. Hơn nữa cô ngửa mặt nằm trên giường đúng là quá hấp dẫn đối với một người đàn ông.
Chẳng qua Liên Nhược Hạm tất nhiên không để cho Hạ Tưởng tiếp tục thưởng thức. Cô xoay người ngồi dậy, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn Hạ Tưởng rồi nói:
– Tôi sẽ nhớ mãi chuyện hôm nay. Tôi sẽ còn quay lại, mời anh phải nhớ kỹ.
– Vậy cô có còn ở đây nữa không? Mời cô về phòng, tôi buồn ngủ rồi.
– Tôi không về, tôi không về.
Liên Nhược Hạm không biết vì cái gì mà lại cáu kỉnh ngồi xuống giường, một lần nữa lấy chăn khoác lên người:
– Có giỏi thì anh đè lên tôi lần nữa, xem tôi có tha cho anh không?
Lời này đúng là cố ý khiêu khích, Hạ Tưởng cũng đang tức nên bác lại ngay:
– Không đè lên cô nữa, tư thế đó của cô làm người ta rất không thoải mái.
– Anh….
Liên Nhược Hạm tức đến tóe lửa. Thấy Hạ Tưởng ra vẻ không bỏ qua thì cô cũng tức tối:
– Anh còn là đàn ông không? Sao hẹp hòi hơn phụ nữ vậy, đúng là trẻ ranh.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-1-full/
Khi Liên Nhược Hạm tỉnh lại thì cô sửng sốt mất mấy giây rồi vội vàng kéo chăn, thấy váy ngủ vẫn không bị làm sao, cô lúc này mới thở phào một tiếng. Hạ Tưởng không thấy đâu, chỉ thấy có một tờ giấy trên tủ đầu giường viết vài dòng:
– Đồng chí Liên Nhược Hạm, số điện thoại của tôi là … nghỉ ngơi cho khỏe.
Liên Nhược Hạm vừa tỉnh lại thì thấy câu như vậy thì tức giận đến độ dở khóc dở cười, cô xé tờ giấy thành nhiều mảnh:
– Đồ đàn ông chết tiệt, cho rằng tôi không dám xử lý anh sao? Anh chờ đó.
Cô vung tay ném mấy mảnh giấy xuống đất rồi lại mỉm cười:
– Còn biết đắp chăn cho mình, a, còn có cả nước sôi để nguội, bữa sáng, không ngờ cũng khá quan tâm.
Hạ Tưởng đi trên đường hít thở không khí trong lành. Hắn gọi cho Lý Đinh Sơn. Hắn biết Lý Đinh Sơn có thói quen dậy sớm, quả nhiên vừa gọi thì bên kia đã nghe máy.
Hạ Tưởng nói chuyện gặp mặt Cao Hải với Lý Đinh Sơn. Đồng thời cũng không giấu việc giới thiệu Lý Hồng Giang với Cao Hải. Đương nhiên tình hình cụ thể và tin tức liên quan tới Công ty xây dựng Phương Nam thì hắn không thể nói.
Lý Đinh Sơn cũng quen với việc Hạ Tưởng báo cáo với mình. Y không hỏi nhiều, cũng không tỏ vẻ cho thấy có hứng thú với việc Lý Hồng Giang và Cao Hải gặp mặt. Bởi vì có chuyện khác làm y thấy phức tạp:
– Tiểu Hạ, Sử Khiết gọi điện cho tôi, nói muốn gặp tôi. Tôi lấy lý do không có thời gian mà từ chối. Cô ấy từ chỗ Cao Hải biết cậu tới Thành phố Yến nên nói dù như thế nào cũng phải để cậu đến nhà một chuyến. Đây vốn là việc riêng của tôi thì không nên làm phiền cậu.
Hạ Tưởng vội vàng nói:
– Bí thư Lý nói gì vậy? Trong mắt tôi chỉ cần là chuyện của ngài thì việc công, việc tư đều là việc của tôi. Ngài nói cho tôi biết Dì Sử đang ở đâu và thời điểm nào thì có thể tới? Tôi sẽ lập tức đi tới đó.
Lý Đinh Sơn có chút xấu hổ không muốn làm phiền Hạ Tưởng. Y đây là không muốn lộ một mặt chân thật kia của mình với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng muốn giải bài toán khó cho Lý Đinh Sơn, hắn cho rằng Lý hai người Đinh Sơn và Sử Khiết nhiều năm như vậy vẫn chưa lấy người khác, điều này chứng minh vẫn còn tình cảm. Hơn nữa hắn cũng đoán Lý Đinh Sơn vẫn nhớ tình cũ. Hai người còn có một đứa con nhưng có lẽ Lý Đinh Sơn còn do vì hôn nhân hoặc là sợ Sử Khiết một chút nên mới vậy.
Sử Khiết ở tại khu nhà số 1 Tỉnh ủy, đây là nơi ở mà cho cán bộ Tỉnh ủy mà tỉnh Yến xây dựng đầu tiên. Mặc dù nơi này cũ hơn khu nhà số 2, số 3 nhiều, nhưng khu số 1 này có hoàn cảnh thanh nhã, cây cối um tùm, hơn nữa lại rộng nhất. Từ ngoài đường ồn ào tiến vào trong khu nhà Tỉnh ủy số 1 với gió mát hiu hiu, chim hót líu lo. Hạ Tưởng cảm thấy mình lạc vào thế giới thần tiên.
Ánh mắt lạnh lùng của cảnh vệ ngoài cửa làm cho Hạ Tưởng rất khó chịu. Giống như hắn đến đây gây chuyện vậy. Sau khi đăng ký rồi gọi điện xác nhận thì cảnh vệ mới cho đi vào. Bảo vệ ở đây đúng là không thua gì bên trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố. Quyền lực mang tới rất nhiều ưu đãi, không những bên ngoài mặt đã rất oai phong mà ngay cả người nhà cũng được bảo vệ khá an toàn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |