– Cô, cô, cô…
Nửa ngày vẫn không nói nổi một câu đầy đủ.
Hạ Tưởng xoa tay. Tiếu Giai thật lợi hại, lời nói như châu ngọc, lại như một con dao găm đoạt mạng, trúng chỗ yếu hại của Trương Tín Dĩnh. Tuy rằng Trương Tín Dĩnh rất mãnh liệt nhưng sao có thể ăn nói được như Tiếu Giai. Trương Tín Dĩnh lắp bắp nửa ngày, đột nhiên òa lên khóc lớn:
– Hai người đều là lưu manh, một nam lưu manh, một nữ lưu manh, một đôi nam nữ lưu manh …
Trương Tín Dĩnh quay người bỏ chạy, mấy thứ trong giỏ trúc bị rơi ra ngoài cũng không thèm để ý, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Tiếu Giai thở phào một hơi nhìn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng tỏ vẻ cảm kích muốn cả đêm ở với cô không rời lại bị Tiếu Giai khéo léo từ chối. Lý do của cô rất đầy đủ: Cô không muốn Phùng Húc Quang biết sẽ sinh ra suy nghĩ này khác, lại càng không muốn Lý Đinh Sơn sinh ra tâm lý bất mãn với Hạ Tưởng.
Tiếu Giai biết rõ, Lý Đinh Sơn không có ấn tượng tốt đối với mình, chỉ ôn hòa như đối với người xa lạ. Với sự thông minh của cô, sao không đoán được sự e dè trong lòng Lý Đinh Sơn chứ? Khẳng định là ông ta không muốn Hạ Tưởng và cô có gì gút mắc.
Tuy rằng Hạ Tưởng rất muốn một đêm triền miên với Tiếu Giai nhưng hắn cũng biết quả thật Tiếu Giai đã suy nghĩ cho hắn. Hơn nữa, nếu quả thật mình qua đêm với Tiếu Giai, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Lý Đinh Sơn sẽ lưu lại khúc mắc. Phải nhịn! Nếu đàn ông không kiềm chế được nửa người bên dưới, hơi một chút là động dục, sớm muộn gì cũng sẽ té ngã trong quan trường.
Quả nhiên một lát hắn trở về chỗ ở với Cổ Hợp, Cổ Hợp liền vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng cười nói:
– Có phải Tiếu Giai cố ý tới tìm cậu hay không? Tôi còn tưởng rằng tối nay cậu không trở lại, không ngờ ý chí vẫn còn khá kiên định.
Hôm sau, Hạ Tưởng xin phép Lý Đinh Sơn, lấy danh nghĩa dẫn Phùng Húc Quang và Tiếu Giai chọn đất xây nhà xưởng, chuẩn bị đi tới xã Cổ Trại. Mục đích lần này rất rõ ràng, chính là muốn lựa chọn một địa điểm thích hợp. Một khi tin tức về làng du lịch Tam Sơn được khẳng định, sẽ chính thức đề xuất với huyện nhận thầu núi hoang, sau đó khởi công xây dựng nhà máy.
Phùng Húc Quang quyết tâm triển khai dự án nhà máy thực phẩm, lại khuyên bảo Tiếu Giai trợ giúp hắn một tay. Tiếu Giai chỉ lắc đầu cười, không nhận lời Phùng Húc Quang.
Bước đầu lựa chọn xây dựng nhà máy ở giữa xã Cổ Trại và Cổn Long Câu, cách xã Cổ Trại 2km, xa Cổn Long Câu một chút, khoảng 5km. Nếu gần Cổn Long Câu thêm chút nữa thì quá mức hoang vắng, cũng không tiện cho việc vận chuyển, đành phải xây ở trung gian.
Xem địa điểm xong, tới trưa họ ăn bữa trưa thôn quê ngay tại quán ăn của xã Cổ Trại. Hoàng Hải chạy trước chạy sau vô cùng ân cần. Ấn tượng của Phùng Húc Quang đối với y vô cùng tốt, chuẩn bị sau khi xây dựng nhà máy xong, việc đầu tiên là thu nhận y vào làm đội trưởng bảo vệ nhà máy. Cần phải làm tốt quan hệ giữa nhà máy và thôn dân xung quanh.
Vốn Hạ Tưởng còn muốn mời hai người đi dạo một chuyến tới hoa hải nguyên (thảo nguyên hoa), không ngờ Phùng Húc Quang và Tiếu Giai đều đồng thanh tỏ vẻ không hứng thú, khiến hắn có chút buồn bực. Phùng Húc Quang là một người đàn ông không thích thảo nguyên hoa thì còn dễ hiểu, Tiếu Giai là mỹ nữ lại không thích, trừ việc nói chuyện kinh doanh, cô không hề có hứng thú với thứ gì khác. Điều này khiến Hạ Tưởng phải cảm thán, nếu phụ nữ muốn trở thành một người mạnh mẽ, cho dù là mỹ nữ cũng là một việc không thú vị cho lắm.
Ăn trưa xong, lái xe dạo một vòng quanh huyện Bá, đề tài của hai người thủy chung không rời khỏi kinh doanh. Tiếu Giai không có hứng thú đối với nhà máy gia công thực phẩm, lại muốn Hạ Tưởng cung cấp tài liệu liên quan của huyện Bá cho cô xem qua một lần, tìm kiếm cơ hội kinh doanh thích hợp. Hạ Tưởng thấy bộ dạng nghiêm túc say mê của Tiếu Giai, cũng cảm thấy buồn cười nhưng đành phải chịu đựng, lại không thể nói trước cho cô biết tính toán của hắn, đành phải để mặc cô suy tính, cho cô động cân não cũng tốt.
Trong suy tính của Hạ Tưởng, xây dựng nhà máy thực phẩm là bước đầu tiên, bước thứ hai chính là phát triển khách du lịch, khai phá làng du lịch, đẩy thảo nguyên hoa ra thị trường. Bước thứ ba cũng là kế hoạch lâu dài, thực thi phải mất hai, ba năm. Hắn muốn tranh thủ khoa học kỹ thuật phát triển nông nghiệp, để cho tối thiểu 50% nông dân huyện Bá được lợi.
Đương nhiên tất cả đều dựa trên điều kiện tiên quyết là làng du lịch Tam Sơn khởi công đúng hạn, đường nối huyện Bá tới Bắc Kinh được khai thông. Nếu không thì hết thảy không phải bàn nữa.
Thấy hai người đều không có hứng thú, Hạ Tưởng đề nghị quay về thị trấn chờ tin tức Bắc Kinh. Vừa trở lại nhà khách huyện ủy, vừa xuống xe liền bất ngờ gặp một người quen – Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trương Thục Anh.
Trương Thục Anh mặc đồng phục đi làm, trang điểm nhẹ nhàng, dù tuổi không còn nhỏ nhưng trang điểm và ăn mặc rất khéo, tóc tai gọn gàng, vẫn giữ được vẻ duyên dáng.
Dưới bóng chiều tà, trong đầu Hạ Tưởng đột nhiên nhớ tới một câu thơ cũ, cảm thấy dùng trên người Trương Thục Anh khá thích hợp, tuy rằng trên thực tế cô còn chưa tới 40 tuổi, còn xa mới tới mức hoa tàn bướm rã.
Trương Thục Anh không đi một mình, bên cạnh đang nói chuyện với cô chẳng phải Trương Tín Dĩnh thì là ai? Hạ Tưởng rất không muốn gặp Trương Tín Dĩnh nhưng nếu đã gặp thì không cách nào tránh thoát, đành phải kiên trì tiến lên nói chuyện.
– Xin chào Phó trưởng ban Trương! Sao hôm nay lại tới thị sát công tác huyện Bá vậy? Không đi ra ngoài thành tiếp đón phó trưởng ban Trương, thất lễ, thất lễ…
Ngoài miệng Hạ Tưởng nói năng rất khách khí nhưng trong lòng hắn hiểu lúc này Trương Thục Anh tới đây khẳng định không phải vì công việc, bởi vì huyện không hề nhận được thông báo.
Trương Thục Anh đang nói chuyện với Trương Tín Dĩnh, nghe thấy phía sau có người gọi mình, nhìn lại lập tức sắp mặt giãn ra, tươi cười vô cùng thân thiết:
– Tiểu Hạ à, vừa khéo nhỉ! Đừng khách khí với tôi như vậy, tôi cũng không phải tới thị sát công tác, là tới thăm người thân, đồng thời tới thảo nguyên một chuyến. Cậu cũng biết, ở trong thành phố lâu ngày, hai mắt đều xám xịt, mờ cả đi…
Những lời này khiến Hạ Tưởng muốn nhíu mày, may mắn là cô lại chú ý thấy Phùng Húc Quang và Tiếu Giai sau lưng hắn, hơi sửng sốt, lại hỏi:
– Hai vị này là…?
Khác với Trương Tín Dĩnh khi mới gặp Tiếu Giai, tuy cũng bị kinh ngạc vì vẻ đẹp của Tiếu Giai, nhưng ánh mắt Trương Thục Anh chỉ dừng lại trên mặt Tiếu Giai không đến một giây đã chuyển dời sang người Phùng Húc Quang. Phùng Húc Quang thuộc dạng người cao lớn, to béo, vừa nhìn thấy, ánh mắt Trương Thục Anh liền nóng lên, nhìn chằm chằm Phùng Húc Quang không rời.
Trương Tín Dĩnh lườm Hạ Tưởng một cái, giơ tay che ngực theo bản năng, cũng may vẫn để cho hắn chút mặt mũi, chỉ cúi đầu hừ khẽ:
– Tiểu lưu manh, thối sắc lang!
Trên thế giới có hai loại hoa si. Thứ nhất là loại cực kỳ thèm khát đàn ông, vừa nhìn thấy đàn ông sẽ muốn nhào tới, chủ động si mê. Một loại khác là cực kỳ tự kỷ, tự cho mình là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, đàn ông chỉ cần nhìn mình một cái là sẽ có ý đồ bất lương với mình, đồng thời có nhu cầu về phương diện kia. Kỳ thật đó chỉ là cô ta tự lừa mình dối người, là ảo tưởng mà thôi.
Hiển nhiên, Trương Tín Dĩnh thuộc loại hoa si thứ hai.
Tuy nhiên nói thật, tuy rằng bộ dạng Trương Tín Dĩnh không kiều diễm như Tiếu Giai nhưng cũng được tính là dễ nhìn. Khuôn mặt tinh xảo mê người, dáng người cân đối, tỷ lệ thích đáng khiến người ta không bắt lỗi được điểm nào. Cô mặc một chiếc áo váy dài tay, trên có thêu một đóa hoa đỏ thẫm, vừa thấy còn tưởng rằng thiếu nữ dân tộc thiểu số xinh đẹp.
Mỹ nữ có gai không sợ, chỉ sợ mỹ nữ chính là gai. Tuy nhiên Hạ Tưởng mặc kệ cô ta, chỉ quay người nhiệt tình giới thiệu Trương Thục Anh với Phùng Húc Quang và Tiếu Giai. Hắn chỉ nói hai người là bạn hắn ở thành phố Yến, tới huyện Bá du ngoạn. Phùng Húc Quang và Tiếu Giai tự nhiên ngầm hiểu, cũng phụ họa Hạ Tưởng nói vài câu khách sáo.
Ánh mắt Trương Thục Anh càng không ngừng quét tới quét lui trên người Phùng Húc Quang…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |