Hạ Tưởng quan sát vài lần, không thể phủ nhận một điều các mỹ nữ mỗi người mỗi vẻ, nhỏ xinh quyến rũ, người thì mảnh mai gợi cảm, người thì hơi đầy đặn, thật đúng là cảnh đẹp ý vui khiến người ta không thốt nên lời.
Điều quan trọng là, người đã xinh đẹp như hoa thì không nói, còn có làn da trắng nõn nà. Cái gọi là một trắng che trăm xấu, đàn ông thích làn da trắng của phụ nữ, huống chi lại là làn da trắng của người đẹp.
Đèn trong phòng hơi mờ, vì hơi mờ nên mới cảm giác mờ ám, sự mờ ám của ngọn đèn mới khiến các mỹ nữ lộ được vẻ quyến rũ của mình. Hạ Tưởng chỉ ngồi tựa vào ghế sô pha không nói gì, Từ Tử Kỳ hai mắt đăm đăm, hận một điều không có nhiều tay để ôm hết bảy tám mỹ nữ vào lòng.
Tuyệt sắc giai nhân đều hội tụ tại đây, sự duyên dáng của phái nữ Giang Nam, sự sáng sủa của phái nữ phương Bắc đều có cả, mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.
Từ Tử Kỳ ngẩn người một lúc, bỗng nhiên nhận thức được điều không đúng của mình, Thị trưởng Hạ không hề động tĩnh gì, y quay đầu, thấy Thị trưởng Hạ ngồi tựa vào ghế, biết các cô gái này đều không vừa mắt Thị trưởng Hạ, đành phải nuốt giọng, ra hiệu cho tất cả đi ra để, chọn một tốp khác vào.
Lần này lại một tốp mỹ nữ được đưa vào, sắc cũng đẹp mà dáng người cũng chuẩn, Từ Tử Kỳ nhìn đến nỗi suýt chút nữa tròng mắt rơi ra ngoài, y lăn lộn ở Thiên Trạch lâu như vậy, còn không biết thật sự ở hoa uyển có đội ngũ mỹ nữ đẳng cấp như vậy, nếu nhấm nháp một chút, chắc chắn là mỹ vị nhất đẳng nhất nhân gian.
Chỉ tiếc, rất đáng tiếc, Thị trưởng Hạ không gật đầu. Từ Tử Kỳ như muốn bốc hỏa, bề ngoài mồ hôi chảy ròng ròng, nếu Thị trưởng Hạ không hài lòng, thì việc nịnh bợ hôm nay coi như không hoàn thành, không biết Thị trưởng Hạ có ý gì?
Ngây người ra một lúc, Từ Tử Kỳ đột nhiên vỗ đùi, sao lại có thể quên Hoa Tam Kỳ, thật là, với con mắt của Thị trưởng Hạ, các mỹ nữ tầm thường làm sao đáp ứng được, chỉ có Hoa Tam Kỳ mới đủ khả năng.
Từ Tử Kỳ lại phất tay để các cô gái ra ngoài, người bảo kê không biết người ngồi trên sô pha với dáng vẻ lười biếng là Thị trưởng, liền có chút không vui bĩu môi, mắng một câu:
– Nhìn quá cao, cũng không sợ đói chết hay sao.
Từ Tử Kỳ tức giận, Hạ Tưởng liền ho một tiếng, ngăn y lại. Sở dĩ hôm nay Hạ Tưởng đến hoa uyển, cũng vì muốn gặp Hoa Tam Kỳ, đồng thời, cũng có dụng ý khác nữa. Không phải hắn giống Từ Tử Kỳ đến đây để mở rộng tầm mắt, hắn cũng biết Từ Tử Kỳ đã bỏ rất nhiều công sức, chỉ tiếc, hắn không phải là một hình tượng lãnh đạo như trong lòng Từ Tử Kỳ..
Hắn muốn dùng người nào, chỉ cần nhìn vào năng lực và lập trường của người đó, không xét đến quan hệ cá nhân, đương nhiên người đó cũng phải có đạo lý đối nhân xử thế, hắn có con mắt nhìn người. Có người chỉ là thành viên tổ chức chính trị, có người là thành viên tổ chức kinh tế, có người chiếu cố quan hệ cá nhân trong công việc, có người chỉ giải quyết việc chung không cần đi sâu vào mối quan hệ cá nhân. Bởi vậy dường như tất cả những người cố ý muốn tiếp cận hắn, hầu như không có mấy người thành công, vì hắn không lui tới những tụ điểm ăn chơi, cũng không uống rượu, bình thường luôn bình tĩnh tỉnh táo, trong mắt mọi người hắn luôn giữ được phong thái tự tin và có thái độ định liệu trước.
Nếu nói hôm nay hắn đồng ý đến đây với Từ Tử Kỳ chỉ tính là một nốt nhạc đệm, sau khi nhận được tin nhắn của Lưu Nhất Cửu và Bành Vân Phong, liền quyết định coi đây là một cơ hội, đột phá một lần.
Thời gian không đợi ai, lập trường các ủy viên thường vụ thành phố Thiên Trạch hết sức quan trọng, nếu họ không tán thành chỉnh hợp Thiên Cương, bước tiếp theo sẽ không có cách nào mở ra cục diện. Bởi vì thể chế chính trị hiện tại chính là, Hội nghị thường vụ là cơ quan quyết định cao nhất của một Thành phố, hễ là sự kiện trọng đại, phải được hội nghị thường vụ thảo luận thông qua mới được.
Bí thư và Thị trưởng, bề ngoài là sự tách biệt về Đảng và Ủy ban, mỗi người quản lý một mảng, nhưng Bí thư là nhân vật số một, có thể lấy bất cứ lý do gì để can thiệp vào việc của chính quyền, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai, chế độ Hội nghị thường vụ cũng là cơ hội để Bí thư danh chính ngôn thuận can thiệp vào việc của chính quyền, đại sự phải trình Hội nghị thường vụ nghiên cứu thông qua, chỉnh hợp Thiên Cương tất nhiên là đại sự, Hội nghị thường vụ không thông qua sẽ không thể thực thi được.
Ủy ban nhân dân tỉnh có cuộc họp về tinh thần chủ đạo, nhưng cũng không phải là mệnh lệnh hành chính, sau khi Hội nghị thường vụ thông qua, mới chính thức bắt đầu chỉnh hợp. Chính trị là chính trị, lúc đó hội nghị chỉnh hợp cũng yêu cầu rõ ràng các thành phố, thị xã, huyện cùng với xí nghiệp đều lĩnh hội tinh thần của Ủy ban nhân dân tỉnh, ý là muốn từng địa phương triển khai tốt công tác của mình.
Trong các Ủy viên thường vụ của thành phố Thiên Trạch, Hạ Tưởng chỉ nắm chắc có hai ba người thôi, bởi vậy hắn còn cần phải làm rất nhiều việc, bất kể là thuyết phục hay là áp dụng đường cong cứu quốc thủ pháp, ra tay rõ ràng hay ra tay ám muội, có thể nắm được điểm mấu chốt chính là điều quan trọng.
Hôm nay, Từ Tử Kỳ có khả năng đảm đương vị trí là một độc thủ của người khác mà y lại không hay biết gì, Hạ Tưởng đâm lao cũng phải theo lao, làm một kế phản gián.
Có lẽ biết đâu lại tạo cơ hội cho một ủy viên thường vụ nào đó cũng không chừng.
Hạ Tưởng lấy lại tinh thần, thấy được ánh mắt lo lắng của Từ Tử Kỳ, liền khẽ mỉm cười:
– Đều là những hàng bình thường, chẳng lẽ không có gì mới lạ sao? Không có ý nghĩa gì cả.
Hóa ra Thị trưởng Hạ muốn điều mới lạ, ánh mắt Từ Tử Kỳ lại sáng lên:
– Nhân vật chính ở hoa uyển là Hoa Lê Hoa, còn được gọi là Hoa Tam Kỳ…
Y hớn hở kể chuyện về những điểm thú vị của Hoa Lê Hoa cho Hạ Tưởng nghe, cứ như bản thân mình đã được trải qua.
Sắc đẹp của Hoa Lê Hoa Hạ Tưởng cũng đã có nghe qua, nghe đồn cũng nhiều, đừng quên gần đây Thị trưởng Hạ và Vương Sắc Vi lui tới khá thân thiết, những nơi giao tế ở thành phố Lang sao có thể không nghe về Hoa Tam Kỳ? Hơn nữa bản thân Vương Sắc Vi cũng rất hiếu kỳ về Hoa Tam Kỳ
– Ồ?
Hạ Tưởng giả bộ hứng thú,
– Có ý tứ, là một người đẹp, bán nghệ không bán thân, ha ha, khiến người ta rất muốn chờ đợi.
Lãnh đạo nói chuyện là như vậy, Từ Tử Kỳ hiểu ngay lập tức liền hiểu ra. vội cười nói ngay:
– Tôi đi hỏi một chút.
Nói là hỏi một chút, nhưng thật ra y ra bên ngoài để gọi điện thoại, bởi vì nói đến Hoa Tam Kỳ y mời không nổi, liền gọi điện để xin ý kiến. Khoảng 5 phút sau mới có được câu trả lời, đồng ý cho Hạ Tưởng và Hoa Tam Kỳ gặp mặt.
Từ Tử Kỳ rất vui mừng, Thị trưởng Hạ và Hoa Tam Kỳ gặp mặt, y ở giữa sắp xếp việc này, Thị trưởng Hạ một khi đã cao hứng, trong lòng Thị trưởng Hạ y nhất định sẽ có vị trí rất quan trọng, y sẽ trở thành một trợ thủ không thể thiếu trong công việc và cuộc sống của Thị trưởng Hạ, như vậy tiền đồ của y sẽ rộng mở hơn.
Tuy nhiên cũng không khỏi hâm mộ Thị trưởng Hạ có cơ hội gặp mặt Hoa Tam Kỳ, người bình thường mà có tiền cũng chưa chắc có cơ hội như vậy.
Không bao lâu sau đã được bố trí thỏa đáng – Hoa Tam Kỳ ở trong căn phòng hoa chi mộng đợi Thị trưởng Hạ – không, đợi ông chủ Hạ đại giá.
Hạ Tưởng bước một cách ung dung, theo sau một cô gái rất xinh đẹp dẫn đường, đi đến phòng hoa chi mộng. Từ Tử Kỳ thì được dẫn đến xuân chi mộng, chỉ có một chữ khác nhau nhưng hàm ý khác nhau rất nhiều.
Xứng đáng với cái tên hoa chi mộng, hoa bay giống như giấc mộng, là một tiểu viện độc lập, trong viện rất có nhiều hoa tươi, nổi bật nhất là hoa dạ hương, hương thơm ngào ngạt, khung cảnh hữu tình.
Đẩy cửa đi vào, có một cô gái đứng giữa nhà, mặc một chiếc váy liền màu trắng, tĩnh như xử nữ, nhạt mà nhẹ nhàng, nhất là trong phòng trang hoàng màu trắng nền nã, mang phong cách cổ, còn có bức họa, lại có bình phong, cảnh sắc chung của bức tranh đều là các màu của đóa hoa, toàn bộ phòng được bố trí khung cảnh như mơ, quả đúng là hoa chi mộng.
Hoa Tam Kỳ vuốt làn tóc mây, cao chừng 1m65, đứng thẳng, ánh mắt nhu thuận, bàn tay trắng nõn đang đánh đán, động tác thong thả mà mềm nhẹ, nhất cử nhất động giống như đang múa, uyển chuyển mà nhiều vẻ, thái độ tao nhã không thể hình dung được.
Cho dù trong phòng ánh sáng mờ ảo, nhưng Hạ Tưởng vẫn có thể thấy rõ dung mạo của Hoa Tam Kỳ, cực kỳ thanh lịch, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt như quả hạnh nhân, mày liễu, mang nét đẹp cổ điển, chỉ có điều thần sắc u ám, khiến người ta tiếp xúc lại liên tưởng đến Vương Chiêu Quân.
Hạ Tưởng đứng cách Hoa Tam Kỳ khoảng chừng 3m, vừa lúc có một cái ghế bành, hắn liền ngồi xuống mở lời:
– Tiểu Hoa, đàn khúc Cao sơn lưu thủy đi.
Hoa Tam Kỳ ngẩn người ra, có lẽ cũng cũng ít khi thấy một thanh niên nhàn nhã đến đây, hơn nữa cũng rất đẹp trai, khí chất không hề tầm thường chút nào, liền nhẹ giọng hỏi:
– Không biết tiên sinh muốn nghe đàn tranh hay đàn tỳ bà.
– Đương nhiên là đàn tranh, khúc Cao sơn lưu thủy bằng đàn tranh mới thú vị.
Hạ Tưởng cười đáp.
– Không biết tiên sinh muốn nghe khúc Cao sơn lưu thủy theo trường phái nào?
Hoa Tam Kỳ tiếp tục hỏi, có ba trường phái Cao sơn lưu thủy, một là phái Sơn Đông, một là phái Chiết Giang, còn lại là phái Hà Nam. Sở dĩ có ba phái bởi vì làn điệu hoàn toàn khác nhau, kỹ xảo diễn tấu thì không khác biệt.
Kỳ thực Hoa Tam Kỳ thấy cách nói chuyện của Hạ Tưởng không hề tầm thường, cũng cố ý thử thách sự hiểu biết của hắn. Thanh cao thật hay giả thanh cao, thử là biết.
Sơn Đông tranh phái diễn tấu theo phong cách chất phác tao nhã, Hà Nam tranh phái giản dị mộc mạc, với nội tại trầm lắng, mãnh liệt, tạo nên sự đặc sắc, tài nghệ cao siêu, được người ta coi là cao siêu quá ít người hiểu. Mà Chiết Giang tranh phái có làn điệu mượt mà như nước chảy.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm:
– Nếu là tri âm Cao sơn lưu thủy thì nên diễn tấu theo tiết tấu cao, đặc sắc.
Sắc mặt Hoa Tam Kỳ biến đổi.
Cô đã gặp vô số người, nhưng đây là người đầu tiên am hiểu về đàn tranh, những khách lui tới trước kia đều phần lớn là những người học đòi, ra vẻ biết nhiều nhưng thực ra không biết cái gì cả.
Hạ Tưởng thấy Hoa Tam Kỳ ngẩn người, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn, hắn thật ra không nghiên cứu nhiều về đàn tranh, nhưng vì Vệ Tân là sinh viên ưu tú Học viện Âm nhạc, hắn có nghe qua Vệ Tân nói về đàn tranh, tự nhiên liền nhớ trong lòng, không ngờ hôm nay lại phát huy công dụng.
Khúc đàn tranh du dương cất lên, Hạ Tưởng bỏ hết những suy nghĩ lung tung, tập trung thưởng thức nhạc. Đời người bôn ba bận rộn, được hưởng một chút nhàn rỗi cũng nên thả lỏng một chút.
Khúc nhạc dứt, Hạ Tưởng như tỉnh lại từ giấc mộng, nhẹ nhàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
– Lợi hại, quả nhiên tài nghệ rất tuyệt. Tiểu Hoa, danh tiếng tam kỳ của cô nổi tiếng Thiên Trạch, thứ nhất là bằng cấp cao, thứ hai là trinh nữ, thứ ba là bán nghệ không bán thân, điều thứ nhất và điều thứ ba tôi đều tận mắt chứng kiến, còn điều thứ hai…
– Điều thứ hai thì anh lập tức biết thật giả…
Hoa Tam Kỳ đứng dậy, chiếc váy trắng rơi xuống, lập tức lộ ra một thân thể hoàn mỹ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |