– Nhưng Chủ tịch Quan tỏ vẻ ủng hộ, tuy tạm thời phương án bị gác lại, nhưng bất cứ lúc nào cũng được nhắc lại, mấu chốt điều kiện tiên quyết là Ngô Tài Dương phải ủng hộ.
Đúng vậy, nếu Ngô Tài Dương không ủng hộ, người khác ủng hộ cũng không có ý nghĩa lắm, bởi vì Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tổ chức Trung ương.
Trừ khi Tổng bí thư và Thủ tướng đều tỏ thái độ, nhưng ở đây Tổng bí thư và Thủ tướng không cho thấy rõ lập trường, Hạ Tưởng suy nghĩ rồi hỏi một vấn đề mấu chốt:
– Chủ tịch Quốc hội có thái độ thế nào?
Ký ức của Hạ Tưởng về Chủ tịch quốc hội hãy còn mới mẻ, trong ấn tượng, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng có mối quan hệ thân thiết, dĩ nhiên đó chỉ là cảm giác của riêng hắn, trên thực tế lập trường của các nhân vật chính trị là rất khó thấy rõ, trừ khi mối quan hệ của họ gần gũi đến một mức độ nào đó.
– Không tỏ thái độ gì.
Mai Thái Bình thở dài, vỗ vai Hạ Tưởng:
– Kế tiếp là dựa vào cậu thôi, chỉ cần cậu nghĩ ra biện pháp thuyết phục Ngô Tài Dương, tôi có thể cam đoan có 3, 4 Ủy viên bộ Chính trị tỏ thái độ ủng hộ, lại nhờ nhà họ Khâu ra mặt, lại có thể thêm được 2, 3 phiếu, mấu chốt là lập trường nhà họ Ngô vừa thay đổi, nếu Ngô Tài Dương đồng ý, anh ta có thể kéo theo 5,6 người ủng hộ, cậu lại nói chuyện điều kiện với Phó Tiên Phong, đến lúc đó bốn gia tộc đều ủng hộ cậu, không tin là anh không thể trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Trừ phi Tổng bí thư hoặc Thủ tướng có người bác bỏ cậu.
Mai Thái Bình nói nhẹ nhành khéo léo là vậy, nhưng Hạ Tưởng chỉ phân tích đơn giản một chút, cảm thấy khó khăn rất lớn, bởi vì để Ngô Tài Dương đồng ý, chắc chắn phải có điều kiện, có khắc nghiệt hay không tạm thời không nói, cho dù hắn và Ngô Tài Dương có thỏa hiệp được với nhau, cuối cùng bốn gia tộc lớn hợp lại đưa hắn đến vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, nhưng như thế có nghĩa hắn đã dựa vào thế lực gia tộc, đồng nghĩa với việc từ nay về sau cắt đứt với tầng lớp bình dân.
Có lẽ Tổng bí thư cũng không để ý lắm với việc lập trường nửa này nửa kia của hắn, nhưng Thủ tướng chắc chắn không như vậy, giữa Thủ tướng và thế lực gia tộc có mâu thuẫn sâu sắc, nhất thời rất khó hòa giải, hơn nữa đấu tranh chính trị trong đó chưa hề dừng lại, từ lúc hắn rời Thiên Trạch, trong vấn đề hướng về thế lực bình dân hay thế lực gia tộc, tạm thời chuyện đó đã lắng đi, không ngờ với một chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lại khiến hắn gặp phải lựa chọn khó khăn thế này.
Từ Giám đốc sở đến phó tỉnh, lập trường không rõ ràng, không đứng tốt vào đội ngũ, chắc chắn không được Hội đồng nhân dân ủng hộ. Cấp phó tỉnh thuộc cán bộ trực quản Trung ương, sẽ là đội quân dự bị cho lãnh đạo quốc gia, nếu không có lập trường chính trị rõ ràng, sẽ không có ai đứng sau hỗ trợ.
Ngô Tài Dương phản đối hắn cũng vì lý do hắn và thế lực gia tộc không đứng chung một chỗ, Ngô Tài Dương tuyệt đối sẽ không vì liên quan đến Liên Nhược Hạm mà ủng hộ hắn vào vị trí phó tỉnh.
Thỏa thuận chính trị, nhất là cấp phó tỉnh trở lên không thể nào xem nhẹ được.
Khó khăn này rất lớn, nếu hắn hướng về thế lực gia tộc thì có khả năng Thủ tướng sẽ phủ quyết hắn. Còn hắn dựa vào thế lực bình dân thì Ngô Tài Dương cũng sẽ kiên quyết phản đối.
Nhưng phải có lựa chọn, có cơ hội thăng chức, nói Hạ Tưởng không mong đó là nói dối, ai lại không muốn mình được lên chức cơ chứ? Tuy rằng hắn mới 32 tuổi, nhưng có thể trở thành một người còn có tốc độ hỏa tiễn hơn cả Cổ Thu Thật cũng khiến hắn rất thỏa mãn, rất vinh dự, có thể được lưu danh sử sách.
Chẳng qua, để một Bí thư Thành ủy 32 tuổi đi lên vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thật sự hơi khó. Bởi vì với lý lịch và kinh nghiệm của hắn, thì cần có người đứng sau ra mặt, kéo hắn lên, một mình tự thân thì không thể được.
Một mình thân cô thế cô muốn tự lên cũng không lên được, không có cây thang không lên được.
– Hạ Tưởng, cậu có thể nghĩ cho kỹ bước tiếp theo nên đi như thế nào cho tốt.
Mai Thái Bình nhìn thấy vẻ khó xử của Hạ Tưởng,
– Lão Cổ bị bệnh rồi, Thủ tướng còn một nhiệm kỳ nữa cũng về hưu rồi, hiện tại ông cụ Ngô còn khỏe mạnh.
Gợi ý của Mai Thái Bình sao Hạ Tưởng lại không biết? Chẳng may Lão Cổ không còn nữa, hắn coi như mất đi trụ cột lớn, ba năm nữa Thủ tướng không còn nhậm chức nữa, sự ảnh hưởng sẽ nhanh chóng biến mất, nhưng ông cụ Ngô nếu không có biến cố gì xảy ra, còn có thể sống đến 8 năm hay 10 năm nữa, thế lực nhà họ Ngô đang dần mạnh lên. Hơn nữa thời đại Quan Viễn Khúc đã đến, tính về lâu về dài, theo khuynh hướng thế lực gia tộc là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng đó lại vi phạm vào nguyên tắc và lý tưởng ban đầu của hắn.
Theo góc độ chính trị mà nói, hiện nay hoàn toàn có lợi cho thế lực gia tộc, theo thế lực gia tộc cam đoan có thể có ích lợi lớn nhất, Hạ Tưởng là người trong chốn quan trường, người trong quan trường, việc phải bảo đảm hàng đầu chính là lợi ích chính trị. Nói thật, đối mặt với sự hấp dẫn lớn như vậy, niềm tin và lý tưởng lại trở nên mỏng manh, bởi vì nếu trong tay không đủ quyền lực, niềm tin và lý tưởng chỉ nói suông mà thôi.
Hôm nay Mai Thái Bình mời Quan Viễn Khúc ra mặt, thực ra điều cần thiết chính là khiến hắn hiểu ra vấn đề, thời đại thế lực gia tộc đã đến. Thủy triều lên rồi xuống, đó đã là quy luật rồi.
Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ tới Liên Nhược Hạm, nhớ tới quỹ Liên Tưởng đang ngày càng phát triển lớn mạnh – hoàn toàn không có quan hệ gì với máy tính Liên Tưởng, hoàn toàn là kết quả tâm huyết của Liên Nhược Hạm – hắn tự tin mỉm cười, cho dù mượn thế lực gia tộc để đạt được mục đích chính trị của mình thì có sao đâu? Chờ hắn đủ lớn mạnh thành cây đại thụ, hắn đã đủ bóng có thể hô mưa gọi gió, thì gắn cái nhãn thế lực gia tộc hay thế lực bình dân thì có gì là khác nhau đâu.
Miễn là có thể thực hiện được kế hoạch và lý tưởng của mình, nhất thời không nên tính toán kỹ làm gì. Trong nháy mắt Hạ Tưởng ra một quyết định ảnh hưởng đến cả đời hắn, từ khoảnh khắc này về sau, hắn phải gắn với cái nhãn thế lực gia tộc, lấy thân phận của một gia tộc thế lực, mượn sức mạnh của thế lực gia tộc để tranh thủ đạt được cơ hội trước mắt.
Hạ Tưởng bưng ly trà, cười tủm tỉm:
– Nói ra tôi cũng được tính là học trò của Chủ tịch Quan, vừa rồi tôi đã muốn lấy trà thay rượu, kính ông ấy một ly.
– Nói hay lắm, Viễn Khúc chỉ ra ngoài gọi điện, anh ta quay lại ngay bây giờ đấy.
Mai Thái Bình cười, y biết Hạ Tưởng đã nghĩ thông suốt, liền nắm tay Hạ Tưởng:
– Chỉ cần qua bước quan trọng này, với tài năng của cậu, cam đoan rằng con đường sự nghiệp sẽ không còn gì trở ngại nữa.
Không bao lâu sau, Quan Viễn Khúc liền trở lại, nghe thấy Hạ Tưởng nói lấy trà thay rượu kính y một ly, y rất vui vẻ cụng ly với Hạ Tưởng và còn nói:
– Có cơ hội ngồi cùng nhau, tôi xem tửu lượng của cậu thế nào.
– Có bao nhiêu độ lượng là có bấy nhiêu tửu lượng.
Mai Thái Bình cùng cười:
– Nào, cùng cạn một ly.
Ba người nâng chén, không khí thật vui vẻ.
Sau khi Hạ Tưởng chia tay Quan Viễn Khúc và Mai Thái Bình, lập tức đến gặp ông cụ Ngô, lại không biết, ở Tần Đường đang xảy ra chuyện liên quan đến lợi ích của hắn.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-11-full/
Nga Ni Trần đến Tần Đường.
Tiêu Ngũ đích thân quay về thành phố Yến mời Nga Ni Trần, sau mấy giờ gặp mặt nói chuyện với Nga Ni Trần, Nga Ni Trần thở dài một tiếng nói:
– Hạ Tưởng này, có lúc công chính nghiêm minh, có khi lại rất thực dụng, khiến cho người ta rất khó nắm bắt. Nhưng bất kể là thế nào, hắn đối với Tiểu Mạt Tiểu Lỵ quả thật hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi giúp hắn một lần.
Ngay lập tức Nga Ni Trần theo Tiêu Ngũ đến Tần Đường – các thủ tục liên quan đã được hoàn thành, trên thực tế Nga Ni Trần có thể tự do, không bị ai giám sát cả – tuy nhiên y cũng ra điều kiện trao đổi với Tiêu Ngũ, chính là khiến Hạ Tưởng phải bảo vệ cả đời Hoa Nhài Vàng, Bạc. Tiêu Ngũ cũng không xin ý kiến của Hạ Tưởng liền đồng ý, bởi vì y biết Hạ Tưởng biết đối nhân xử thế, thực ra trong lòng y biết rõ, nếu Nga Ni Trần không ra điều kiện thì Hạ Tưởng cũng sẽ chủ động gánh vác trọng trách đối với Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần còn chưa đến Tần Đường liền đã xảy ra chuyện, vừa rời Bắc Kinh liền nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ.
– Tiêu Ngũ, không thấy Tiểu Quỳ đâu nữa.
Từ Tử Kỳ biết quan hệ giữa Tiêu Ngũ và Bí thư Hạ, một số chuyện không tiện làm phiền đến Bí thư Hạ thì có thể gọi cho Tiêu Ngũ xử lý.
Tiểu Quỳ bất ngờ mất tích, cũng là Từ Tử Kỳ tình cờ phát hiện ra. Y đi đến văn phòng Ủy ban nhân dân bàn bạc việc, khi đi ngang qua phòng Hành chính, phát hiện ra Tiểu Quỳ không có ở đó, nghĩ thầm rằng Tiểu Quỳ vừa mới đi làm không lâu, vẫn trong thời gian thử việc sao lại không có mặt ở văn phòng? Bởi vì phòng hành chính có khá nhiều việc vặt, bất cứ lúc nào lãnh đạo cũng có việc sai khiến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |