Chu Minh Hoành trở lại trên chỗ ngồi, vẫn chưa ngồi nóng mông thì phát hiện bất thường, anh ta liền tỏ ra vô cùng kỳ lạ, hướng đến Lương Thu Duệ hô to một tiếng:
– Bảo vệ Bí thư Hạ.
Sự yếu đuối của Chu Minh Hoành và Lương Thu Duệ làm sao có thể so sánh với thân thủ của Hạ Tưởng, hắn làm sao cần bọn họ bảo vệ? Mắt nhìn thấy biển quảng cáo rất lớn đang nhào tới, bao phủ cả khu vực khách mời bên trong, Hạ Tưởng trở nên gấp rút.
Cũng may mà trời mưa, hàng ghế khách quý bị đẩy lùi lại ba mét, nếu còn ở chỗ cũ, biển quảng cáo không chỉ đập trúng hắn, còn gần như đập trúng tất cả nhân viên trên hàng ghế khách quý.
Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ của Hạ Tưởng thông ra, liền phỏng đoán là sự cố có người dựng lên, kế hoạch rất ác độc, dụng tâm rất hiểm ác, sắp xếp rất tỉ mỉ.
Bởi vì một chút va đập mà làm chết mấy cán bộ, khẳng định sẽ được xử lý là sự cố bất ngờ, nhìn cũng không ra được là lần thiết kế tỉ mỉ này là nhằm vào hắn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hạ Tưởng phải đưa ra phán đoán, chắc chắn là một vụ việc mưu sát do có người cố ý làm ra.
Điều cần thiết là đối diện với giới truyền thông đông đảo ngay trước mặt, để miệng lưỡi của giới truyền thông cũng nhận định là bất ngờ. Cấp trên cũng đúng lúc có thể thuận nước đẩy thuyền nhận định là bất ngờ. Vậy thì hắn chết cũng không minh bạch.
Mưu kế hay, phương pháp hay, chẳng trách gần đây Chương Quốc Vĩ khiêm tốn đến mức dường như không tồn tại vậy, chẳng trách Ngưu Lâm Quảng trong lúc thực lực toàn quân sắp tổn thất lớn, vẫn có thể biết cách giữ bình tĩnh, hóa ra còn có một tuyệt chiêu như vậy.
Hạ Tưởng cuối cùng trong thời gian ngắn đã nghĩ thông suốt nhiều tình tiết, đột nhiên tách tách ra khỏi sự bảo vệ của Chu Minh Hoành và Lương Thu Duệ, di chuyển lên trước một bước, xem chuẩn hướng biển quảng cáo rơi xuống, bỗng nhiên dốc sức, dùng hết sức lực đẩy nó về phía trước.
Nhân viên bảo vệ của Hạ Tưởng, còn có những nhân viên an ninh ở đây cũng đều chạy đến kịp thời, cùng dốc sức với Hạ Tưởng, gắng sức đẩy biển quảng cáo sang bên cách một mét.
Cũng chính khoảng cách một mét giữa sự sống và cái chết, để biển quảng cáo rơi xuống chỗ không có người, một tiếng vang ầm ầm làm nổi lên một trận cuồng phong.
Giá đỡ của biển quảng cáo được làm bằng kim loại, bộ phận in ấn chỉ phun hình quảng cáo lên bề mặt, nếu không phải Hạ Tưởng ra tay kịp thời, một bên khung của biển quảng cáo sẽ nện lên bục khách quý, mấy người ngồi trên khán đài, chỉ có thể chết thê thảm!
Không hề nói khoa trương chút nào, sự ra tay kịp thời của Hạ Tưởng đã cứu được tính mạng của tất cả mọi người trên khán đài.
Lại nhìn những người trên bục khách quý, ngoài Chu Minh Hoành có chút trấn tĩnh ra, những người khác đều bị dọa tới mức trợn mắt há hốc mồm. Lại nhìn Hạ Tưởng, ngẩng đầu đứng ở giữa sân, vẻ mặt kiên định, gió lớn thổi loạn tóc của hắn, nước mưa làm ướt mặt hắn, nhưng hắn ngạo nghễ mà đứng, trên mặt không hề sợ hãi, dường như vừa rồi chỉ là làm một việc nhỏ không đáng kể gì.
Máy ảnh trong tay không ít những phóng viên ở đây đều bắt lại được cảnh tượng này!
Càng có không ít phóng viên nhìn thấy mà sửng sốt!
Đúng vậy, bọn họ đã nhìn thấy nhiều tai nạn, bình thường các lãnh đạo ở trên khán đài vênh váo tự đắc, chốc lát thì trở nên nhát gan như chuột, chỉ muốn chui vào gầm bàn trốn nạn, càng có rất nhiều người ở hiện trường sợ tới mức mặt không còn giọt máu.
Cũng có những thuộc hạ bao quanh lãnh đạo, hô to:
– Để lãnh đạo đi trước! Mọi người lui sang một bên.
Gặp đâu được lãnh đạo giống như Hạ Tưởng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, sự sống và cái chết ở trước mặt, không hề sợ hãi, thấy nguy hiểm mà xông lên, hai tay đẩy, tạo ra con đường sống, chẳng những không lùi bước và chạy trốn, ngược lại cứu cả cấp dưới.
Phải biết rằng, Hạ Tưởng là lãnh đạo cao nhất ở đó, theo nguyên tắc ‘ưu tiên người cao nhất’, hắn nên được mọi người bảo vệ, nhưng hắn lại bảo vệ tất cả mọi người.
Hiện trường lúc đầu là yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió hòa cũng tiếng mưa, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, không biết là ai ngẩng đầu hô lên một tiếng:
– Bí thư Hạ, anh Hạ, Bí thư tốt của chúng ta, Bí thư tốt của nhân dân.
– Anh Hạ!
– Bí thư Hạ!
Tiếng la hét phía dưới thành một hồi, kéo dài không thôi, lúc này, Hạ Tưởng dùng hành động của hắn chinh phục tất cả mọi người ở đây.
Cũng đã chinh phục Chu Minh Hoành và Lương Thu Duệ cũng như các lãnh đạo chủ chốt liên quan của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường.
Một tiếng “Anh Hạ”, hét lên thân mật, hét ra tiếng lòng của tất cả mọi người, trong mắt của bọn họ, Hạ Tưởng lại không phải là ủy viên thường vụ tỉnh ủy kể cả bề trên, mà là một thanh niên có da có thịt đầy sức sống, thân thiết mà chân thật giống như anh chàng nhà hàng xóm.
Sau sự việc này, Hạ Tưởng tạo dựng được uy tín lớn trong cảm nhận của giới truyền thông.
Hạ Tưởng lại không tỏ vẻ nhiều, chỉ bình tĩnh hướng xuống phía dưới vẫy tay, sau đó hướng sang người bên cạnh hạ giọng chỉ bảo vài câu, rồi nhanh chóng rời khỏi buổi lễ.
Phó Tiên Tiên cũng bị dọa đến ngây người, xảy ra việc lớn, suýt nữa làm người ta bị thương, bản thân cô làm ban tổ chức, phải gánh vác trách nhiệm chính trị nghiêm trọng. May mà là Hạ Tưởng, đổi sang lãnh đạo khác, nhà máy trang phục Fenda Qi cũng đừng nghĩ lại tiếp tục hoạt động ở Tần Đường.
Biển quảng cáo được cố định chắc chắn, làm sao lại đột nhiên rơi xuống? Không thể!
Đúng lúc Phó Tiên Tiên không hiểu thì Lương Thu Duệ vẫn chưa hoàn hồn lại giải thích mấy câu, rồi quay người đi, cũng khiến cô có chút yên tâm. Cô biết Hạ Tưởng sẽ không trách cô, nhưng trong lòng cô cũng khó chịu. Nếu vì việc của cô mà làm hại Hạ Tưởng, cả đời cô khó mà yên lòng.
Hạ Tưởng vôi vàng trở lại Thành ủy, lập tức triệu tập cuộc họp kín, những người tham dự cuộc họp có Chu Minh Hoành, Hoàng Đắc Ích và Lương Thu Duệ. Đã sai Hoàng Đắc Ích phong tỏa hiện trường kịp thời, bước đầu điều tra rõ ràng, chỗ đinh ốc và mối hàn cố định của biển quảng cáo có dấu vết bị người khác phá hỏng, nhiều chi tiết tập hợp lại, đưa ra được một kết luận thống nhất.
Hiện tại Chu Minh Hoành khâm phục Hạ Tưởng sát đất, không chỉ vì Hạ Tưởng có hào quang quyền lực, mà còn có sức hấp dẫn về nhân cách. Hiện tại hai tay của Hạ Tưởng vẫn còn chảy máu, hắn cũng không để ý băng bó, vẫn bình tĩnh chỉ huy.
– Tôi đề nghị, bước hành động tiếp theo chỉ giới hạn trong mấy người chúng ta biết, phải tránh để lộ tin tức…
Chu Minh Hoành to gan chốt một câu.
Nếu là Lương Thu Duệ đề xuất tránh Chương Quốc Vĩ, Hoàng Đắc Ích cũng sẽ không cảm thấy có gì lạ, nhưng lại là do Chu Minh Hoành đề xuất đầu tiên, khiến cho anh ta không khỏi liếc nhìn Hạ Tưởng.
Không thể không khâm phục sức hấp dẫn từ nhân cách của Bí thư Hạ, khiến cho Chu Minh Hoành cũng hoàn toàn nghiêng theo, cũng khiến trong lòng Hoàng Đắc Ích vui sướng, may mà sớm dựa vào Bí thư Hạ, Thị trưởng Chương bây giờ thực sự thành kẻ cô độc.
Sự việc bất ngờ lần này, cũng khiến cho Hoàng Đắc Ích nổi cơn giận dữ, bởi vì mặc dù không có bằng chứng chứng minh Chương Quốc Vĩ nhúng tay vào, nhưng có thể khẳng định một điều là, Chương Quốc Vĩ biết trước một vài điều gì, cho dù Thị trưởng Chương có thái độ cam chịu, cũng đã làm vượt quá giới hạn.
Cam chịu chính là túng quẫn, vượt qua đường biên giới của một quan chức chính phủ nên có!
Hoàng Đắc Ích vô cùng khinh miệt Chương Quốc Vĩ, anh ta tin rằng lựa chọn vào lúc này là đúng lúc, đảo hướng hoàn toàn sang Hạ Tưởng, cũng là sự thất vọng hoàn toàn đối với Chương Quốc Vĩ.
Cuối cùng mấy người thống nhất đi đến thỏa thuận, lập ra một loạt phân công công tác. Mặc dù Chu Minh Hoành không nói gì về việc dựa dẫm vào và lòng trung thành, nhưng anh ta dùng hành động để bộc lộ quyết tâm.
Một tiếng sấm rền vang, mưa lớn tầm tã trút xuống Tần Đường, chào đón trận mưa xối sả đầu tiên vào hạ. Ngoài cửa sổ mưa xối sả, mấy người Hạ tưởng ở bên trong, trong lòng nóng như lửa đốt, quyết định châm lên một ngọn lửa lớn ngút trời ở Tần Đường.
Đến tối, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong, giọng điệu của Phó Tiên Phong hơi dồn dập và phẫn nộ:
– Hạ Tưởng, anh có sao không? Là do ai làm? Là Ngưu Lâm Quảng sao?
Sau chuyện xảy ra, Phó Tiên Tiên đã thông báo cho Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong nghe nói Phó Tiên Tiên suýt nữa bị thương, liền hết sức phẫn nộ.
Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh, mặc dù sự phẫn nộ trong lòng cũng mãnh liệt như mưa xối sả bên ngoài, nhưng hắn vẫn kiềm chế cảm xúc:
– Phó Chủ nhiệm Phó, vấn đề của Tần Đường do tôi giải quyết, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho Tiên Tiên chịu một chút tổn thương nào.
Phó Tiên Phong lại nói một câu khiến Hạ Tưởng vừa cảm động, vừa rùng mình:
– Hạ Tưởng, tôi cũng rất quan tâm đến an nguy của anh. Nhưng anh yên tâm, bất kể những người sau lưng là ai, chỉ cần gã đụng đến tôi, tôi sẽ có cách khiến gã biến mất!
Giọng nói hung tợn của Phó Tiên Phong vẫn còn vang vọng bên tai, Hạ Tưởng lại có được tin tức từ Lương Thu Duệ
– Tiểu Qùy vừa mới gọi điện thoại đến, Hách Tư Vị đang ở chỗ của cô ấy!
Tin tức tốt, việc này không nên chậm trễ, Hạ Tưởng lập tức thông báo cho Hoàng Đắc Ích, hộc tốc chạy đến chỗ của Tiểu Qùy, giữ Hách Tư Vị lại.
Tần Đường, một đêm mưa to, một đêm hoảng loạn, một đêm lòng người thay đổi.
Khi trời sáng, truyền đến tin tức, Hách Tư Vị đã bị Hoàng Đắc Ích khống chế, đồng thời khai ra người tạo ra vụ tai nạn xe cộ và sự việc biển quảng cáo là Hải Quân, là quân bài lớn nhất của Ngưu Lâm Quảng, một tay súng trăm phát trăm trúng!
Hiện nay điểm mấu chốt nhất là, Hải Quân đi đâu không rõ.
Hách Tư Vị mở miệng như đẩy đổ quân bài domino vậy, sau đó Thang Đại Thiếu khai ra Ngưu Lâm Quảng.
Mặt khác theo như Hách Tư Vị tiết lộ, gã và Gia Cát Phách Đạo chuẩn bị đến gặp Hoàng Đắc Ích, thì bị Ngưu Lâm Quảng phái người giữ lại, sau khi đem về công ty Công Nghiệp Trung Thiên, chia nhau đánh một trận, còn chưa kịp xử lý bọn họ thì Ngưu Lâm Quảng đã vội vàng đi thủ đô.
Về sau gã lén chạy được ra ngoài, chuẩn bị gặp mặt Tiểu Qùy, muốn đưa Tiểu Qùy chạy khỏi Tần Đường, thì bị Hoàng Đắc Ích bắt lại. Ngưu Lâm Quảng hiện tại ở đâu, Gia Cát Phách Đạo ở đâu, gã không hề hay biết.
Hạ Tưởng lập tức gặp mặt Hoàng Đắc Ích, quyết định lập tức thực thi lệnh bắt giữ Ngưu Lâm Quảng, có chứng cứ, và lời khai của Hách Tư Vị, hoàn toàn có thể tiến hành xử trí Ngưu Lâm Quảng.
Hoàng Đắc Ích không có ý kiến khác, khi bố trí sắp xếp, nhận được tin tức nói
Công ty Công Nhgiệp Trung Thiên hiện tại không có người nào, Ngưu Lâm Quảng không biết đi đâu, Gia Cát Phách Đạo cũng không có tin tức, Hải Quân cũng như trâu đất lặn xuống biển. Ba nhân vật chủ chốt, cùng một lúc biến mất vô căn cứ!
Gia Cát Phách Đạo cũng không tồi, sau này nói sau. Ngưu Lâm Quảng là đầu đảng tội ác, nhất định phải bắt quy án, quan trọng nhất là Hải Quân, là một cao thủ xuất quỷ nhập thần, bình tĩnh đến đáng sợ, một ngày còn chưa loại bỏ được gã, tất cả mọi người đều nằm trong nguy hiểm.
Hoàng Đắc Ích đảm bảo theo quân lệnh với Hạ Tưởng, cam đoan trong vòng nửa tháng, tìm được tung tích của Ngưu Lâm Quảng, bắt được Hải Quân, nếu làm không được, anh ta sẽ tiếp nhận bất kỳ hình phạt nào của Thành ủy.
Đang lúc Hạ Tưởng và Hoàng Đắc Ích bàn bạc bố trí bước tiếp theo, trong Tỉnh và thủ đô, đồng thời phát sinh ra hai việc lớn.
Một là, trong tỉnh triệu tập hội nghị về hệ thống pháp luật chính trị của toàn tỉnh, yêu cầu các Bí thư Đảng ủy Công an nhất định phải đích thân tham gia. Thứ hai là, Bộ thương mại của thủ đô có một hội nghị liên tịch, mời Thị trưởng của các thành phố trên cả nước tham gia, Chương Quốc Vĩ phải đích thân đi tham gia hội nghị.
Bề ngoài là sắp xếp một hội nghị rất bình thường, kỳ thực suy nghĩ một cách cẩn thận, Chương Quốc Vĩ thì không đếm xỉa đến. Nhưng trợ thủ đắc lực của Hạ Tưởng là Hoàng Đắc Ích cũng bị dùng kế điệu hộ ly sơn, hơn nữa Ngưu Lâm Quảng không rõ tung tích, Hải Quân giống như âm hồn xuất quỷ nhập thần, sự việc rất khả nghi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |