Chỗ đứng càng cao lại càng phải chú ý đến hình tượng nghiêm chỉnh của bản thân, mặc dù Hạ Tưởng còn trẻ nhưng cũng phải ra vẻ một chút, lúc thì bày đặt điệu bộ của lãnh đạo tỉnh, lúc thì mang quyền uy ra để ra oai, cần khen ngợi thì khen ngợi, cần phê bình góp ý thì phê bình góp ý, nhất định phải khiến cho mọi người ai cũng cảm thấy sự hiền hòa và thân thiết của hắn với bọn họ.
Cũng không dễ dàng gì, Hạ Tưởng thầm cảm thán.
Sự quy phục của Chu Minh Hồng cũng nằm trong dự kiến, vì sự việc của Chu Minh Nhã mà anh ta trở nên tàn tạ, vậy mà cuối cùng Chương Quốc Vĩ cũng không giúp được gì, chính Hạ Tưởng đã bảo Mạnh Thiên Nguyên rút lại kịp thời, Mạnh Thiên Nguyên mới không làm to chuyện lên. Vì vậy, Chu Minh Hồng rất cảm kích đối với Hạ Tưởng.
Chủ yếu cũng là do Hạ Tưởng hiện là Ủy viên thường vụ Tỉnh, với danh tiếng nổi như cồn của hắn ở Tần Đường thì Chương Quốc Vĩ nhất định thất thế, Chu Minh Hồng cũng là người thông minh, biết thời biết thế, liền biết phải gần gũi tiếp cận với Hạ Tưởng rồi.
Phạm Tiến thì lại càng thấy yên tâm hơn, ông ta rất khâm phục tài nhìn xa trông rộng của mình, vào thời khắc quyết định đã đứng cùng chiến tuyến với Bí thư Hạ, đứng vững được trước sự lôi kéo của Lưu Kiệt Huy và Chương Quốc Vĩ, không thay đổi chủ ý, vậy mới có được địa vị vững chắc như ngày hôm nay. Bí thư Hạ một bước nhảy lên làm Ủy viên thường vụ Tỉnh, Tần Đường từ nay về sau nhất định là của họ Hạ, Chương Quốc Vĩ đã trở thành quá khứ rồi.
Thường Công Trị cũng mừng thầm, may mà y sớm đã nghiêng về phía Bí thư Hạ, chứ không phải là đứng trung lập nghiêng về phía Chương Quốc Vĩ.
Những người khác càng không cần phải nói, báo cáo công việc cũng được, chúc mừng Bí thư Hạ thăng chức cũng tốt, tất cả đều có thái độ rất tốt, chỉ hận một nỗi không thể moi tim ra cho Hạ Tưởng xem.
Hạ Tưởng thì không bị chiến thắng làm mụ mị đầu óc, bởi hắn biết bề ngoài thì Chương Quốc Vĩ hoàn toàn thất thế, nhưng không có nghĩa là Chương Quốc Vĩ đã chấp nhận thất bại, cuộc chiến giữa hai người sẽ chuyển từ ngoài sáng vào trong bóng tối, cũng có nghĩa là trận chiến sau cùng sẽ là một trận đối đầu nảy lửa.
Bởi vì Tần Đường vẫn còn một thế lực lớn là Ngưu Lâm Quảng, vẫn còn một Lưu Kiệt Huy phiền phức lượn tới lượn lui.
Thái độ của Chương Quốc Vĩ đã rõ ràng, đối kháng chính diện thì y đã không còn cửa thắng nào nữa, vậy thì y chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn cũ, tiếp tục đứng sau thúc đẩy mọi chuyện.
Hạ Tưởng cũng biết, việc hắn thăng chức thành Ủy viên Thường vụ Tỉnh, Chương Quốc Vĩ bề ngoài thì chúc mừng, trong lòng thật ra rất đố kị, thậm chí là hận thù.
Bởi lý do công bố ra ngoài là, bởi vì tỉ trọng kinh tế của Tần Đường tăng lên, buộc phải để Bí thư lên làm Ủy viên Thường vụ Tỉnh. Chương Quốc Vĩ nhất định sẽ nghĩ, nếu không phải là hắn cướp mất vị trí Bí thư Thành ủy của y thì giờ này y đã là Ủy viên Thường vụ Tỉnh rồi.
Trên quan trường, khi anh chặn đường của người khác, ngồi vào vị trí của người khác thì còn nghiêm trọng hơn là cướp vợ của người ta.
Hướng gió của Tần Đường thay đổi, Hạ Tưởng như mặt trời giữa ban trưa.
Tần Đường vào tháng 3, gió xuân ấm dần, tiết trời đổi mới, cây liễu thêm xanh, lòng người thay đổi.
Sau một quãng thời gian biến động, thế cục của Tần Đường dần ổn định, trở lại quỹ đạo như lúc ban đầu. Đương nhiên, bề mặt thì yên bình nhưng không giấu nổi dòng chảy ngầm phía dưới. Sau khi Hạ Tưởng lên chức Ủy viên Thường vụ thì mọi chuyện đã không thể nào trở về như cũ được nữa. Tỉnh Yến lại có một vài lần điều chỉnh nhân sự nho nhỏ không gây chú ý với người đời.
Trong Hội nghị hội đồng nhân dân, Chu Duệ Nhạc đã chính thức được chọn là Chủ tịch Thành phố Đan Thành, ngoài ra còn có một thông tin rất dễ khiến người ta lướt qua không để ý đó là Bành Dũng được chọn làm Phó Thị trưởng thành phố Đan Thành.
Bành Dũng là ai? Sơ yếu lí lịch rất mơ hồ cũng rất đơn giản, thậm chí còn không đề cập đến những kinh nghiệm chính mà ông ta đã có trước đây, nhưng vẫn có người chỉ nhìn hình ảnh thoáng qua chốc lát trên TV mà nhận ra Bành Dũng chính là Trưởng ban thư ký Tỉnh cũ.
Nghe đồn là Bành Dũng bị bãi miễn chức vụ, hóa ra chỉ là giáng chức, đến Đan Thành đảm nhận vị trí Phó thị trưởng tầm thường, vậy ai là người đỡ đầu cho ông ta?
Bành Dũng bị giáng chức, vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh do Bành Vân Phong – Phó thị trưởng thành phố Thiên Trạch đảm nhận.
Tin tức Bành Vân Phong đảm nhiệm vị trí Trưởng ban thư ký tỉnh lan ra làm cho không ít người kinh ngạc. Hay cho một Bành Vân Phong, tốc độ thăng chức nhanh đến kinh người, hơn 1 năm trước vẫn còn là Trưởng ban thư ký thành phố Thiên Trạch, sau đó do sự đề bạt của Hạ Tưởng mà đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thành phố Thiên Trạch, chẳng bao lâu đã lại nhảy lên thành Trưởng ban thư ký tỉnh.
Cứ như là ngồi tên lửa, từ Cục trưởng lên Giám đốc sở chỉ trong vòng có hơn 2 năm ngắn ngủi.
Những người biết chuyện thì đều rõ là sau lưng lại có bóng dáng của Hạ Tưởng.
Nhưng những người đó không biết rằng, đằng sau việc Bành Dũng bị giáng chức, cũng là ý đồ của Hạ Tưởng, là hành động cụ thể của hắn để thông qua Thường vụ tỉnh, cũng có nghĩa là, trong Hội nghị Thường vụ tỉnh Yến, bươc đầu của Hạ Tưởng đã coi như vững bước.
Hạ Tưởng chuẩn bị sau khi tan ca sẽ đi thư giãn một lát, ra ngoại ô câu cá, vẫn còn chưa sắp xếp xong đồ đạc thì đã nhận được 3 cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên là Bành Dũng gọi đến.
– Bí thư Hạ, cám ơn anh đã đề bạt…
Giọng của Bành Dũng rất suy sụp, anh ta từ lúc bị bãi nhiễm chức vụ đến được giáng chức để dùng tiếp, cũng coi như là nhặt được của báu, nếu không phải là Hạ Tưởng thì sau khi bị bãi nhiễm chức vụ, cuộc đời chính trị của anh ta gần như cũng coi như là kết thúc, suy cho cùng, anh ta cũng không có ai nâng đỡ.
Nhưng bị giáng chức để dùng tiếp thì khác, chỉ cần người vẫn còn đứng trên đài thì anh ta vẫn còn cơ hội thăng tiến, dù sao y cũng có cấp bậc, cũng có lý lịch kinh nghiệm đầy đủ. Sự cố an toàn ở huyện An theo thời gian cũng sẽ bị người đời lãng quên, hai ba năm sau cũng sẽ trở thành lịch sử, mà cũng đúng lúc kinh nghiệm của anh ta cũng đã đầy đủ, đến lúc đó thuận theo thời thế việc anh ta đảm nhiệm vị trí Thị trưởng thành phố cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Cái ơn đề bạt của Hạ Tưởng với anh ta là rất lớn.
Vì vậy, Bành Dũng muốn cảm ơn Hạ Tưởng, là xuất phát từ tận đáy lòng, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này phải theo sát bước của Bí thư Hạ, vì Bí thư Hạ mà cống hiến sức lực.
Bí thư Hạ là Ủy viên Thường vụ tỉnh, mặc dù trong Thường vụ tỉnh xếp hàng gần cuối, nhưng lời nói rất có trọng lượng, theo sát Bí thư Hạ là lối thoát duy nhất của anh ta sau này.
Hạ Tưởng chấp nhận lời cảm ơn của Bành Dũng, hắn nảy ra ý nâng đỡ Bành Dũng, một là vì sai lầm của Bành Dũng không đến nỗi phải để anh ta bị bãi miễn chức vụ, hai là hắn muốn lôi kéo lòng người. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, có lý do để tin rằng, từ giờ Bành Dũng sẽ chỉ trung thành với mình hắn, chỉ đâu đánh đó.
– Phó thị trưởng Bành, ngành công nghiệp và nông nghiệp của Đan Thành vốn không phải là quá yếu kém, rất có triển vọng. Đồng chí Duệ Lạc là một người có thực lực, con người anh ta thật thà, cẩn thận, tôi hi vọng anh có thể phối hợp tốt với anh ta trong công việc, làm tốt nhiệm vụ của mình, trên cương vị mới lập được nhiều thành tích hơn.
Lời của Hạ Tưởng, có nghĩa đen, cũng có nghĩa bóng, hắn tin rằng Bành Dũng có thể hiểu được.
Bành Dũng đảm nhiệm vị trí Trưởng ban thư kí Tỉnh, đã rèn luyện được bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác, nghe âm thanh để nhận biết, lập tức hiểu ngay ý đồ của Hạ Tưởng:
– Xin Bí thư Hạ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tích cực, chủ động phối hợp tốt với công việc của Thị trưởng Chu.
Điều Hạ Tưởng cần chính là sự liên kết phối hợp giữa Bành Dũng và Chu Duệ Nhạc, hắn mỉm cười mãn nguyện. Thủ đoạn chính trị của Chu Duệ Nhạc còn non nớt, bốc đồng, Bành Dũng thì lại quá mềm mỏng, không đủ khí phách, hai người có thể tương hỗ lẫn nhau.
Đặt điện thoại của Bành Dũng xuống thì đã đến giờ tan ca, vừa định bước ra ngoài thì lại nhận được cuộc gọi của Phó Tiên Phong.
– Hạ Tưởng, trước tiên xin chúc mừng cậu, giờ đã đuổi kịp tôi rồi, tôi rất đố kị với cậu đấy.
Phó Tiên Phong nói đùa.
– Bệnh cúm của Tiên Tiên lại nặng thêm rồi, bảo nó về Bắc Kinh nó lại không chịu, đành phải nhờ cậu đi thăm nó vậy.
– Tôi tan ca rồi sẽ đi ngay. Gần đây nhiều việc quá, cũng nên đi thăm Tiên Tiên rồi.
Hạ Tưởng thầm có chút áy náy, vì bệnh tình của Phó Tiên Tiên từ lần trước Mã Vân gây rối đến giờ vẫn không khỏi hẳn, quả thật là hắn đã lơ là với cô.
Tiểu Ma Nữ hung hăng trước kia, giờ bôn ba bận rộn, ngày càng gầy đi, vì ai mà bận rộn vì ai mà vất vả? Hạ Tưởng bất giác có chút xót xa, đối với Phó Tiên Tiên, hắn vẫn còn chút ràng buộc trong lòng.
– Vậy thì nhờ cả vào cậu, đứa em gái này của tôi đúng là không làm cho người ta yên tâm được.
Phó Tiên Phong ậm ừ vài câu rồi cúp máy. Hạ Tưởng cũng nghe ra rằng, anh ta dường như còn chuyện gì muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Thôi, không đi câu cá nữa, đi thăm Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng đang định đứng dậy thì chuông điện thoại lại reo, hắn vốn không định nghe, nhưng khi nhìn thấy số từ Bắc Kinh gọi đến liền nghe máy.
– Tối nay tôi đến Tần Đường, cậu sắp xếp cho tôi một khách sạn.
Là Cổ Ngọc, giọng điệu rất cương quyết.
– Lúc nào tôi tới sẽ gọi điện cho cậu.
Từ Bắc Kin đến Tần Đường cũng chỉ hơn 2 tiếng, Hạ Tưởng tay cầm điện thoại, vẻ mặt bất đắc dĩ, cảm giác làm Ủy viên Thường vụ Tỉnh vẫn chưa kịp tận hưởng hết, trước mặt Cổ Ngọc, địa vị của hắn vẫn chỉ như cũ mà thôi.
Hạ Tưởng sai Từ Tử Kỳ đi sắp xếp khách sạn, sau đó hắn đi thăm Phó Tiên Tiên, không đi không được, mấy năm nay mặc dù Phó Tiên Tiên không nói gì nhưng chỉ cần hắn đi đến đâu là cô theo đến đó, tâm ý của cô thế nào còn cần phải nói ra sao?
Thật sự là không cần nữa.
Hạ Tưởng vẫn như ngày bình thường, khi ra ngoài rất cẩn thận, hắn bảo tài xế đưa đến nhà khách của Thành ủy, sau đó xuống xe lại bắt xe khác để đi, nhưng hắn không để ý thấy sau mình có một cái đuôi bám theo.
Gia Cát Phách Đạo đích thân theo dõi Hạ Tưởng.
Tuy nhiên cho dù Gia Cát Phách Đạo có đứng trước mặt Hạ Tưởng, chưa chắc hắn đã nhận ra, bởi vì một tay của y vẫn bó bột, nửa bên mặt vẫn sưng to, lại đeo kính đen, trông như Kungfu Panda.
Chiếc xe mà Gia Cát Phách Đạo ngồi là xe taxi, loại taxi phổ biến nhất, gần đây Hạ Tưởng nhiều việc, lại thêm bệnh tình của Phó Tiên Tiên và sự có mặt của Cổ Ngọc làm rối loạn tâm trí nên cũng thiếu cảnh giác.
Thật ra với cấp bậc của Hạ Tưởng thì có thể trang bị cảnh vệ, nhưng suy cho cùng đây là việc riêng, đến cả tài xế cũng không cho đi theo thì càng không thể dùng nhân viên cảnh vệ được.
Gia Cát Phách Đạo theo dõi Hạ Tưởng đến tận xưởng may mặc Phân Đạt Kì, thấy Hạ Tưởng một mình đi vào cổng, y bèn gọi điện cho Ngưu Lâm Quảng:
– Tổng giám đốc Ngưu, Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên quả nhiên là có tư tình với nhau, một mình hắn bí mật đến gặp Phó Tiên Tiên rồi, giờ hắn chỉ có một mình, có cần đợi đến lúc hắn ra rồi cho hắn một trận không?
Mặc dù Gia Cát Phách Đạo không biết ai là thủ phạm đứng sau vụ việc ở huyện An, nhưng tuyệt đối là có liên quan đến Hạ Tưởng. Bị ngâm nửa ngày trong hố phân là điều sỉ nhục lớn nhất đời hắn, thù này không trả, quyết không làm người.
Nhưng Ngưu Lâm Quảng lại điềm tĩnh nói:
– Đánh cho một trận, vứt vào hố phân, đó đều là những thủ đoạn hạ lưu thôi, chúng ta phải phá Hạ Tưởng một cách quang minh chính đại…Cậu cứ nghe lời tôi, theo kế hoạch mà hành động.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |