Nhìn kỹ mà nói, ánh mắt cũng thật có vài điểm giống Nghiêm Tiểu Thì, đáng tiếc Ngưu Lâm Quảng thần khí uy phong, ngạo mạn vênh váo ở Tần Đường, đối với Nghiêm Tiểu Thì thèm nhỏ dãi ba thước. Còn phải e sợ quyền thế, không dám có mộng tưởng nữa. Nhưng vẫn không quên được sự quyến rũ của Nghiêm Tiểu Thì, bèn tìm một người để thay thế.
Cô gái tự xưng là Hoa Tam Đóa, từ sau khi Hoa Tam Kỳ của Thiên Trạch rạng danh ở tỉnh Yến, những cô gái trong giới làn chơi, đều lấy biệt danh có chữ Hoa làm họ, Hoa Nhất Tỷ Hoa Nhị Muội Hoa Tam Đóa, vân vân. Tất cả đều cho Hoa là đẹp, bất kể là Hoa dại hay là Hoa núi, dù sao đều là tạp hoa đủ loại màu sắc.
Đôi bàn tay thô kệch của Ngưu Lâm Quảng đang chạy trên người của Hoa Tam Đóa, gã thấy thân thể của Hoa Tam Đóa mềm mạị như gái mới lớn, da thịt chắc nịt, hai chân quíu chặt, liền nhắm tịt mắt lại, cười dâm loạn ba tiếng:
– Hoa Tam Đóa, nghĩa là Hoa Mai nở ba lần?
– Đáng ghét!
Hoa Tam Đóa dùng sức uốn éo, đón ý thuận theo đôi bàn tay tài lộc của Ngưu Lâm Quảng.
– Cái gì gọi là Hoa Mai nở ba lần, em thật không biết.
– Không biết?
Ngưu Lâm Quảng càng cười nhộn nhạo hơn
– Vậy thì tôi phải hỏi cô rồi, cô là trinh nữ phải không?
Hoa Tam Đóa thẹn thùng mỉm cười:
– Ngài nói em không phải thục nữ đi, em lại chưa kết hôn. Nói em là trinh nữ đi, ngài cũng biết em đang hành nghề gì mà.
Ngẫm nghĩ một lúc, bèn nói ra một lời nói thật
– Xem như phó trinh là được rồi.
“Phụt…” một tiếng, Ngưu Lâm Quảng mém chút nữa phun quyên ngụm rượu lên người của Hoa Tam Đóa, mẹ, một cô gái còn là phó trinh, đạo lý gì đây? Gã ha ha cười lớn,
– Tôi biết thân thể cô không còn trinh nữa, nhưng mà không sao, chơi là phải hứng thú, cái cần là nhịp tim, chỉ dựa vào câu nói phó trinh của cô vừa nãy, hôm nay tiền boa thưởng 1.000 nhân dân tệ.
– Ây da, cám ơn ông chủ.
Hoa Tam Đóa vui mừng liền uốn éo thân thể nhiệt tình hơn nữa, y như một con rắn nước.
Ngưu Lâm Quảng nhiệt tình dâng cao, đang muốn cầm súng lên đạn, điện thoại liền reo lên không đúng lúc, gã vốn không muốn nghe, nhưng không nghe không được, bởi vì Gia Cát Phách Đạo đang ở bên ngoài theo dõi Hạ Tưởng chắc hẳn là có tình hình mới.
– Thế nào rồi?
Ngưu Lâm Quảng rất có hình tượng mà trần như nhộng nghe điện thoại.
– Chụp được ảnh song phi rồi?
– Đâu chỉ song phi, chủ tịch Ngưu, Bí thư Hạ sở thích lớn quá, phải là tam phi chứ.
Gia Cát Phách Đạo biết rõ Ngưu Lâm Tưởng chấm Hoa Nhài Bạc rồi nên cố ý châm dầu vào lửa, bởi vì mấy lần Ngưu Lâm Quảng nói đòi ra tay với Hạ Tưởng, đến cuối cùng sấm gầm thì lớn nhưng mưa thì nhỏ, dường như Ngưu Lâm Quảng có chút kiêng kị đối với Hạ Tưởng, hôm nay Gia Cát Phách Đạo vì thù riêng, muốn nhuốm cho ngọn lửa trong lòng Ngưu Lâm Quảng bùng cháy lên.
– Tam phi, lại thêm người nào nữa?
Tâm trí của Ngưu Lâm Quảng hoàn toàn nằm trên người của Hoa Tam Đóa, không hề biết mình đã bị Gia Cát Phách Đạo cho vào bẫy.
– Trần Lợi!
Gia Cát Phách Đạo nếu như đối diện với Ngưu Lâm Quảng, bị lấn át bởi uy quyền bạo ngược của Ngưu Lâm Quảng, có lẽ không dám nói dối không chớp mắt, nhưng hiện giờ đang gọi điện thoại, gan của gã cũng lớn hơn nhiều.
Tuy rằng gã là tay chân của Ngưu Lâm Quảng, nhưng mà người có chút tự phụ như gã, vốn cho rằng bản thân túc trí đa mưu hơn nhiều so với Ngưu Lâm Quảng, Ngưu Lâm Quảng chẳng qua là một lão già thô kệch thôi. Làm sao có thể so sánh với người văn võ song toàn như gã?
Bởi vì Gia Cát Phách Đạo biết, gã hiện giờ như đấu bò, trong tay một miếng vải đỏ, hướng về Ngưu Lâm Quảng mà đong đưa.
Ngưu Lâm Quảng chỉ là một con bò dễ nổi giận thôi.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Gia Cát Phách Đạo, Ngưu Lâm Quảng vừa nghe đã nổi trận lôi đình:
– Cái gì? Hạ Tưởng dám cướp người đàn bà của tao? Hiện giờ hắn đang ở đâu? Trần Lợi đang ở đâu?
Buông điện thoại Gia Cát Phách Đạo xuống, Ngưu Lâm Quảng lập tức gọi cho thiếu gia Thang và Tu La, để bọn họ lập tức đến nhà hàng Trần Gia Câu, tìm cơ hội ra tay cướp Trần Lợi về rồi tính. Về phần Gia Cát Phách Đạo, vẫn tiếp tục làm y theo kế hoạch gây phiền phức cho Hạ Tưởng.
Tu La cũng là trợ thủ đắc lực dưới tay Ngưu Lâm Quảng, bởi vì thân thủ không tồi, xuống tay đủ nhẫn tâm cũng nổi tiếng giống với cái tên Tu La vậy.
Tuy nhiên Ngưu Lâm Quảng vẫn còn chút tỉnh táo, không muốn làm to chuyện, căn dặn phải làm tất cả mọi việc trong âm thầm lặng lẽ, không để người khác phát hiện.
Sau khi dặn dò xong, thì một chút hứng thú cũng không còn nữa, quay đầu lại nhìn phó trinh Hoa Tam Đóa, tiện tay rút ra mười mấy tấm vé quăng lên người cô ta:
– Mặc quần áo vào, nhanh chóng đi khỏi.
Lại ngồi một mình một hồi, vẫn là cảm thấy không thỏa đáng, liền thử gọi điện thoại cho Lưu Kiệt Huy, còn tưởng Lưu Kiệt Huy ở thủ đô, không ngờ lại ở Tần đường, Ngưu Lâm Quảng liền nói:
– Có chút việc khẩn cấp, một chốc nữa gặp mặt nói chuyện.
Lưu Kiệt Huy vừa đoán biết ngay là chuyện của Hạ Tưởng, đương nhiên còn muốn gì hơn, gã gác điện thoại Ngưu Lâm Quảng xuống, ngẫm nghĩ một hồi, lại gọi điện cho Chương Quốc Vĩ:
– Quốc Vĩ, ra đây ngồi chút? Có tí việc cần thương lượng với ông, rất quan trọng. Lâm Quảng vừa mới gọi điện thoại đến, có thể liên quan đến Hạ Tưởng…
– Tôi ra mặt không hay cho lắm.
Chương Quốc Vĩ không muốn lộ diện.
– Nghe Lâm Quảng nói, nắm được nhược điểm gì đó của Bí thư Hạ.
Lưu Kiệt Huy hiện giờ cũng không tức giận nữa, Chương Quốc Vĩ khi cần thì lợi dụng, không cần thì vứt đi, hơn nữa gian trá xảo quyệt, gã cũng quen với giọng điệu của Chương Quốc Vĩ rồi. Đối phó Chương Quốc Vĩ, hứa hẹn lợi lộc luôn có tác dụng hơn là ăn nói nhỏ nhẹ.
Quả nhiên, Chương Quốc Vĩ động lòng rồi:
– Cũng nên ngồi với Lâm Quảng một chút rồi, chủ yếu vẫn là có chút chuyện muốn nói với ông, được thôi, lão Lưu, ông nói địa điểm, tôi sẽ qua đó.
Bỏ điện thoại xuống, Lưu Kiệt Huy cười nham hiểm, trong nụ cười, lạnh lùng mà ác liệt.
Hạ Tưởng dùng cơm cùng Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc. Trong bữa ăn, biểu hiện của hai cô gái xinh đẹp không những vô cùng điềm đạm nho nhã, mà còn cực kỳ thục nữ, đoan trang thanh lịch, cười không hé răng, giọng nói nhỏ nhẹ, khiến cho Hạ Tưởng mở rộng tầm mắt, nếu không phải vì hắn quen biết với Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc thời gian không ngắn, sớm hiểu rõ tính cách hai người này, nói không chừng còn thực sự nghĩ rằng hai người là tiểu thư khuê các bản tính dịu dàng thùy mị.
Hai người đều là tiểu thư khuê các thì có thật, nhưng một người nóng nảy bướng bỉnh, một người đơn giản tùy hứng. Tuyệt đối không phải bộ dạng thục nữ trước mắt khiến người khác không thể chê vào đâu được.
Đàn bà đều biết diễn kịch, Hạ Tưởng lại lần nữa lĩnh hội được ý nghĩa thật sự của câu nói này.
Nhưng mà còn đỡ, hai người ngoài việc ngầm so bì cao thấp xem ai đoan trang hơn ai ra, cũng không xảy ra chuyện không vui nào, khiến Hạ Tưởng âm thầm thở phào một cái. Nhưng chỉ là sau khi dùng cơm xong Cổ Ngọc muốn về khách sạn nghỉ ngơi, Phó Tiên Tiên lại nằn nặc đòi đưa cô ấy về khách sạn, nhằm để Hạ Tưởng biết rằng, bệnh của Phó Tiên Tiên đã hoàn toàn khỏi rồi, từ đây hắn có thể đưa ra kết luận, bệnh của đàn bà, nhiều lúc uống giấm còn nhiều hơn uống thuốc nữa.
Cổ Ngọc rốt cuộc đơn thuần, nghĩ không ra lý do tốt hơn để cự tuyệt Phó Tiên Tiên, đành phải đồng ý thôi.
Hạ Tưởng, Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên một hàng ba người, từ biệt Hoa Nhài Bạc, đi ra khỏi nhà hàng Trần Gia Câu, lúc này mới khoảng gần 12 giờ, cảnh đêm ở Tần Đường, đang là giờ cao điểm nhất của cảnh ăn chơi đàng điếm.
Khạch sạn đặt cho Cổ Ngọc là khách sạn lớn Quang Hoa, cấp bốn sao, cách nhà hàng Trần Gia Câu một đoạn xa. Bởi vì Cổ Ngọc chạy xe đến, cuối cùng thống nhất, để Hạ Tưởng lái xe của Cổ Ngọc, để Cổ Ngọc ngồi xe của Phó Tiên Tiên.
Được rồi, cứ tùy ý các cô an bài là được. Hạ Tưởng đã quyết định hôm nay chỉ đóng vai trò tiếp khách.
Xe vừa nổ máy, phía sau liền có một chiếc xe taxi lẳng lặng bám theo.
Một chiếc xe taxi bám theo đám người Hạ Tưởng. Một chiếc khác nấp trong bóng tối không động đậy, chính là chờ Trần Lợi tan ca.
Sau khi Hạ Tưởng đi không lâu, Trần Lợi cũng chuẩn bị về nhà, cô lái một chiếc Audi rất khiêm tốn, sau khi nổ máy xe, mới đi không xa, phía sau một chiếc taxi liền lén lút bám theo.
Nếu bình thường, Hoa Nhài Bạc chắc chắn sẽ để ý phía sau. Cô ta đã tập thành tính cẩn thận đề phòng. Nhưng hôm nay vì sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tưởng, khiến cô ấy tâm thần hoảng loạn, không ngờ lại không chú ý tới sau lưng có đuôi bám theo.
Nếu như Hạ Tưởng xuất hiện một mình thì thôi, hắn còn đi chung với Phó Tiên Tiên, Cổ Ngọc, làm cho cõi lòng Hoa Nhài Bạc vốn đã cố gắng bình lặng, lại không gió mà dậy sống.
Hạ Tưởng, là người đàn ông mà cả đời cô yêu hận lẫn lộn nhất.
Cũng là chuyện trùng hợp. Hôm nay Tiêu Lương ra ngoài làm việc, không như mọi khi tiếp ứng Hoa Nhài Bạc giữa đường, chính bởi vì một loạt những điều trùng hợp ngẫu nhiên, mới dẫn đến việc xảy ra cuộc xung đột đụng độ.
Trong lòng Hoa Nhài Bạc rất hoảng loạn, ngay cả lái xe cũng có chút mất kiểm soát. Tuy nói rằng cô ấy không dám dành nhiều cảm tình cho Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng lại là người đàn ông khiến cô ta rung động, đồng thời cũng là người không cách nào có thể dứt bỏ được.
Chỉ có điều Hạ Tưởng đi cùng hai người đàn bà, còn là xuất hiện trước mặt cô ta cùng lúc với hai cô nàng xinh đẹp, cô ấy giả vờ như không có chuyện gì, kỳ thực trái tim đã bấng loạn lên rồi.
Hạ Tưởng chết tiệt, làm người ta vui mừng làm người ta buồn rầu, làm cho người ta thêm nhiều ưu sầu.
Lúc chạy đến một nơi dòng người xe cộ qua lại cũng ít, Hoa Nhài Bạc đột nhiên phát hiện có điều không ổn, nhìn từ kính chiếu hậu, một chiếc xe taxi cứ bám theo suốt từ phía sau, trời tối, không nhìn rõ khuôn mặt của tên tài xế, nhưng trực giác cảm thấy, trong bóng đêm dường như có một đôi mắt u ám, đang nhìn cô ta như hổ rình mồi.
Nguy rồi, bị người theo dõi rồi?
Hoa Nhài Bạc trong lúc cấp bách, đạp mạnh chân ga muốn chạy, không ngờ đột nhiên lại có một chiếc taxi giết đến từ phía trước. Chặn ngay đường trước mặt, một trước một sau, nhốt cứng cô ta ở giữa.
Vài người thanh niên cường tráng bước xuống từ hai xe, đến phía trước xe, gõ gõ cửa sổ một cách rất lịch sự, nói:
– Trần Lợi, nếu cô hợp tác, chúng tôi sẽ không thô lỗ. Cô là người thông minh, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, sẽ không phải chịu chút thiệt thòi nào.
Hoa Nhài Bạc biết khó thoát nạn rồi, cũng không hoảng loạn, cũng không sợ hãi, chỉ là bình tĩnh bước xuống xe, lạnh lùng mà nói:
– Các anh sẽ phải hối hận những việc các anh đã làm hôm nay!
Một câu nói đã chọc cười mấy người, mấy người đó liền cười ha hả:
– Cô bé đừng nói lời độc địa, vô dụng thôi, ở Tần Đường, ban ngày của Hạ Tưởng, ban đêm của Ngưu Lâm Quảng, hiện giờ là ban đêm, là Tần Đường của Ngưu Lâm Quảng! Lại nói, Hạ Tưởng hiện giờ đang chơi song phi, hắn cũng không lo đến cô đâu, ha ha. Thành thật chút. Nếu không nghe lời, tay chân chúng tôi sẽ không thành thật đâu.
Nước mắt của Hoa Nhài Bạc không nhịn được nữa chảy ra ngoài, cô ta là bị mấy người trước mặt dọa đến phát khóc. Khóc là bởi vì hình ảnh trong trí tưởng tượng, rằng Hạ Tưởng và hai cô gái xinh đẹp kia cuốn quít lấy nhau, cắn răng một cái:
– Tôi đi theo cái anh!
Dưới sự bi thương và tủi nhục, cô ta hạ quyết tâm, chẳng may không giữ được trong sạch, cô ta sẽ chết cho Hạ Tưởng xem.
Để Hạ Tưởng hối hận suốt đời.
Đáng thương thay cho Hạ Tưởng đâu có cuốn quít với hai cô nàng xinh đẹp, một cô cũng không có! Hắn cùng Phó Tiên Tiên đưa Cổ Ngọc đến khách sạn, tới phòng rồi, Cổ Ngọc rõ ràng có chuyện muốn nói với Hạ Tưởng, nhưng Phó Tiên Tiên cứ lì mặt ra không chịu đi, nhất mực làm bóng đèn điện.
Hạ Tưởng muốn để Phó Tiên Tiên ra ngoài tránh đi một chút, để Phó Tiên Tiên xuống lầu mua gói thuốc, Phó Tiên Tiên lại nói Hạ Tưởng không hút thuốc, mà cô ấy lại là bệnh nhân, càng không thể đi. Khiến cho hắn không còn cách nào khác.
Đang lúc nghĩ cách muốn tách Phó Tiên Tiên ra, ngoài cửa truyền đến tiếng động ồn ào, lại đan xen âm thanh quen thuộc, lập tức khiến Hạ Tưởng sinh lòng cảnh giác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |