Toàn bộ kiểm tra phòng thì còn gì nữa, việc làm ăn xem như hết cách rồi, người phục trách các khu vực vui chơi giải trí cũng biết, cảnh sát đến, không phải cố ý tìm việc, chính là có mục đích khác, liền đeo bộ mặt tươi cười hỏi rõ ràng, khi hỏi, quả nhiên là muốn luc soát thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng.
Được, Ngưu Lâm Quảng bị chấn chỉnh rồi, tuy nói Ngưu Lâm Quảng không thể dây vào, nhưng cảnh sát càng không thể dây vào hơn, khu vực vui chơi giải trí đều trực tiếp nói cho cảnh sát biết thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng ở phòng nào, không nói không được, nếu cảnh sát lục soát từng phòng một, ít nhất cũng khiến bọn họ một tháng không được kinh doanh.
Tuy nhiên cũng có khu vui chơi giải trí không phối hợp với cảnh sát, tự nhận có hậu đài vững chắc, có Phó cục trưởng bao che, cho rằng cảnh sát chỉ là phô trương thanh thế, không dám làm gì bọn họ, không ngờ cảnh sát mặc kệ bảy ba hai mốt, không tìm ra thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng thề không dừng lại, liền lần lượt kiểm tra các phòng. Kết quả hễ nơi nào không phối hợp với công tác của cảnh sát, thì đều là tình cảnh hỗn loạn, một vùng lộn xộn.
Mặc kệ là biện pháp nào, tất cả mọi cảnh sát sau khi tìm thấy thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng, nếu là đang chơi gái điếm thì phạt tiền. Nếu phát hiện có thuốc gây nghiện dạng viên nhỏ, lập tức tạm giam, một chút cũng không được nể nang.
Có người còn đùa giỡn, nói là Ngưu tổng thế nọ thế kia, còn có người càng càn quấy hơn, nói là nếu cảnh sát dám bắt gã, thì sẽ diệt cả nhà cảnh sát, kết quả liền bị cảnh sát ngay lúc này bắt lên xe cảnh sát đánh cho một trận.
Cảnh sát Tần Đường từng nghe đại danh Ngưu Lâm Quảng thì biến sắc, đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ như thế, bắt giữ thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng, không một chút nương tay, hơn nữa còn không nể nang gì.
Một đêm, Ngưu Lâm Quảng hao binh tổn tướng, Thang Đại Thiếu gãy chân, Tu La hai vai bị thương nặng, cả đời tàn phế, Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương biệt vô âm tín, vô sô bọn lâu la lớn nhỏ bị đánh, bị bắt, tổn thất gần 1/5.
Gia Cát Phách Đạo trở thành người sống sót duy nhất.
Ngưu Lâm Quảng nổi điên, cho dù gã không biết là ai ngầm hạ độc thủ, nhưng biết khẳng định có hai người liên quan đến, một là Trần Lỵ, hai là Hạ Tưởng.
Khi trời sáng, Gia Cát Phách Đạo trở về đến Thực nghiệp Trung Thiên, mang toàn bộ những ảnh chụp về Hạ Tưởng về.
Kỳ thật sớm từ tối hôm qua, y đã gửi ảnh chụp cho Hách Tư Vị qua mạng, tuy nói Gia Cát Phách Đạo tự nhận là thông minh hơn người, thiếu chút nữa là độc nhất vô nhị, nhưng vẫn chưa hiểu biết nhiều lắm về mạng internet, nên để Hách Tư Vị xử lý.
Hách Tư Vị là người có bằng cấp cao nhất ở Thực nghiệp Trung Thiên.
Gia Cát Phách Đạo trốn ở bên ngoài một đêm, sau khi gặp Ngưu Lâm Quảng mới biết, trong một đêm, Thực nghiệm Trung Thiên tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Gia Cát Phách Đạo cũng giật mình kinh hãi.
Ai đã ra đòn mạnh này, con mẹ nó khốn nạn, không ngờ vừa ra tay đã làm tàn phế Thang Đại Thiếu và Tu La, Tu La cũng được xưng là mãnh tướng, sao lại bị người ta làm cho tàn chứ?
Nếu nói cảnh sát kiểm tra trực tiếp, đả kích bọn tay sai là sự ra tay của Hạ Tưởng, vậy thì độc thủ ngầm là do ai gây nên? Không hẳn là Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không có thủ hạ đắc lực ở Tần Đường, vả lại Tần Đường cũng không hẳn tồn tại một thế lực ngầm khổng lồ, hơn nữa ra tay rất chuẩn và mạnh, không lưu lại một chút dấu vết gì, bản thân tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, không ngờ ngay cả việc đối phương là thần thánh phương nào cũng không biết rõ.
Quá kỳ lạ, quá bất lực.
Ba người Ngưu Lâm Quảng, Gia Cát Phách Đạo, Hách Tư Vị ngồi tròng phòng làm việc, ánh nắng bình mình luồn qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, vốn nắng sớm tươi đẹp của buổi sáng mùa xuân, len vào trong mắt mấy người họ, lại mang mùi vị thê lương.
Ai cũng không ngờ được là, cùng lúc Hạ Tưởng ra tay chính diện, vẫn còn một thế lực ngầm không biết tên, đồng thời ra tay, hơn nữa còn đánh trúng chỗ đau của Ngưu Lâm Quảng.
Lẽ nào nói, Trần Lỵ là bạn gái của nhân vật lớn nào đó ở thủ đô?
Ngưu Lâm Quảng tối hôm qua vốn định tràn trề hứng thú đi làm chú rể, cho rằng có thể tung hoành ngang dọc trên cơ thể của Trần Lỵ, không ngờ đã bị cảnh sát nhìn chòng chọc, gã cũng không ngốc, lập tức nghĩ ra là thủ đoạn của Hạ Tưởng, liền gọi điện thoại cho Chương Quốc Vĩ, nhưng Chương Quốc Vĩ cũng không có cách gì. Bây giờ mệnh lệnh của Hạ Tưởng có sức mạnh rất lớn ở Cục công an thành phố, Phó cục trưởng không nghe lời trước đây, bây giờ vẫn có thể không nghe theo lệnh, nhưng không dám công khai phản đối.
Đương nhiên, vẫn có ý thoái thác của Chương Quốc Vĩ, Chương Quốc Vĩ trước nay không đối kháng trực diện với Hạ Tưởng, y không muốn làm cái đích cho người ta bàn tán.
Vốn không làm được chú rể đã khiến Ngưu Lâm Quảng tấm tức, không ngờ còn tổn binh hao tướng, gặp phải đòn phủ đầu, có phải đều là thủ đoạn của Hạ Tưởng hay không vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng Ngưu Lâm Quảng lại muốn đem toàn bộ sự tức giận của mình trút lên người Hạ Tưởng.
Nếu không phải Hạ Tưởng phái người theo dõi gã, gã không chỉ được làm chú rể chiếm được Trần Lỵ, nói không chừng chưa chắc đã có tổn thất lớn như thế, Hạ Tưởng đúng là người mang họa, không ngờ hại gã tổn thất thê thảm như vậy.
Ngưu Lâm Quảng dưới cơn thịnh nộ, rút ra một khẩu súng ngắn từ trong ngăn kéo, lắp vào một viên đạn, hướng về phía cửa sổ bóp cò, chỉ nghe một tiếng “Pằng” vang lên, trên cửa sổ xuất hiện một lỗ thủng.
Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị giật mình hoảng sợ, Ngưu tổng đã nổ súng thật, vừa rồi nếu ngắm trúng người, khẳng định là đã có án mạng.
Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị biết rõ tính cách của Ngưu Lâm Quảng liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của đối phương, bởi vì bọn họ đều rõ, Ngưu Lâm Quảng đã nổi giận đến bên bờ của sự bùng phát.
Sự phẫn nộ của Ngưu Lâm Quảng được chia làm ba cấp độ, thứ nhất khi nổ súng, không lắp đạn, hai là lắp đạn giấy, ba là đạn thật. Cấp độ dần dần tăng lên, một khi lắp đạn thật, đã chứng minh gã quả thực đã đụng đến sát tâm, muốn giết người.
Quả nhiên, Ngưu Lâm Quảng âm trầm nói:
– Tôi không tin vẫn không trị được Hạ Tưởng… Không phải là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thì thật có thể đảo lộn được Tần Đường sao? Đã đến lúc Hải Quân ra mặt rồi.
Gia Cát Phách Đạo trong lòng thoáng thấy sợ, muốn nói gì nhưng lại không mở miệng được.
Hách Tư Vị nhìn Gia Cát Phách Đạo một cái, thầm nghĩ đến cả quân sư quạt mo cũng không dám khuyên Ngưu Lâm Quảng, y càng không dám nhiều lời, tuy nhiên trong lòng lại lo lắng, Ngưu Lâm Quảng thật sự muốn phát cuồng rồi.
Hải Quân là ai? Hải Quân là một thuộc hạ mà Ngưu Lâm Quảng đắc ý nhất, là bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp, không chỉ bản lĩnh rất cao, điểm chủ yếu nhất là, Hải Quân là một tay súng bắn tỉa.
Một tay bắn tỉ trăm phát trăm trúng.
Hải Quân dưới tay của Ngưu Lâm Quảng, là một vũ khí lợi hại nhất, bí ẩn nhất và khác loại nhất, từ khi hắn nương nhờ vào Ngưu Lâm Quảng, chỉ mới ra tay hai lần.
Một lần là giúp Ngưu Lâm Quảng diệt trừ đối thủ lớn nhất Mã Tự Đại, Hải Quân mai phục ở một căn gác mục nát bỏ hoang, ba ngày ba đêm, cuối cùng khi Mã Tự Đại đi ngang qua, chỉ tích tắc trong năm giây, một phát bắn xuyên qua cổ Mã Tự Đại đang ngồi trong xe.
Mã Tự Đại đang trên đường đưa tới bệnh viện đã bỏ mạng.
Lần thứ hai là xử lý một ông chủ Bắc Kinh không nộp tiền bảo kê.
Cũng là do Hải Quân nấp ở bên lề đường cao tốc vừa đúng một tuần, mới đợi được ông chủ Bắc Kinh trở về Bắc Kinh để làm việc. Y tính toán tỉ mỉ tốc độ gió và tốc độ của xe, một phát súng bắn ra, bắn trúng lốp, khi chiếc xe đang đi với vận tốc 120km/h, lập tức không khống chế được, sau khi cuộn tròn mấy vòng, cả xe và người đều đi tong.
Hai lần ra tay, hai lần trúng mục tiêu, hơn nữa không để lại một chút dấu vết gì, tài bắn súng bình tĩnh, kiên nhẫn và đáng sợ của y, đã khiến y trở thành quân át chủ bài thần bí nhất của Ngưu Lâm Quảng.
Đương nhiên, Hải Quân không tùy tiện ra tay hành động, phần lớn thời gian của y đều ở trong căn phòng phía sau Thực nghiệp Trung Thiên, bình thường giống như một người gác cổng, người bình thường đều không biết sát thủ át chủ bài của Ngưu Lâm Quảng chính là y.
Bởi vậy, Ngưu Lâm Quảng đề xuất Hải Quân ra mặt, quả thực đã khiến Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị giật mình kinh hãi, bắn chết Bí thư Thành ủy, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là một chuyện lớn chấn động cả nước, tuyệt đối sẽ dẫn phát ra một loạt hậu quả nghiêm trọng, thậm chí có thể khiến Tần Đường đảo lộn hoàn toàn.
Gia Cát Phách Đạo tuy rất muốn Hạ Tưởng gặp xui xẻo, nhưng vẫn chưa có gan làm loạn đến bước bắn chết Hạ Tưởng, y như hít phải một hơi khí lạnh, thầm nghĩ Ngưu Lâm Quảng hơn phân nửa là đã điên rồi.
Hách Tư Vị có suy nghĩ giống Gia Cát Phách Đạo, tuy nhiên y nghĩ xa hơn, thậm chí lập tức đã nghĩ đến con đường lui, ngộ nhỡ chuyện xảy ra thật, y có lẽ càng chuồn sớm càng tốt. Nếu không sẽ chết chung hố với Ngưu Lâm Quảng không chừng, y không nỡ rời xa Tiểu Quỳ.
Bây giờ trên cơ bản Hách Tư Vị đã lấy được lòng Tiểu Quỳ, Tiểu Quỳ cũng có ý chấp nhận y, y thật không muốn điên cuồng làm loạn cùng với Ngưu Lâm Quảng, bởi vì giết Bí thư Thành ủy mà bị bắt, nói không chừng chưa cần qua thẩm phán đã bị chính quyền xóa bỏ trực tiếp rồi.
Ngưu Lâm Quảng hiển nhiên không ý thức được hai người đa mưu túc trí dưới tay mình đã tâm tư dao động, vẫn đắm chìm trong cơn phẫn nộ không thể tự thoát ra được:
– Đương nhiên, không thể trực tiếp để Hải Quân ra tay giết Hạ Tưởng, như vậy thì quá lộ liễu rồi, đã thành một sự kiện chính trị, ai cũng không chạy thoát được. Sẽ để cho Hải Quân nghĩ cách tạo ra một vụ tai nạn ô tô, hoặc là một sự cố bất ngờ, thì vấn đề không lớn, ví dụ như Bí thư Hạ đi đâu đó thị sát, đột nhiên trên đầu rơi xuống một vật đập chết hắn, hắn cũng để lại một tiếng thơm là hi sinh vì nhiệm vụ…
Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị lại nhìn nhau, hai người vẫn không dám tiếp lời.
Lúc này, hai người Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị luôn khinh thường nhau lại có tâm ý giống nhau đến hiếm thấy, đều cho rằng Ngưu Lâm Quảng đã hoàn toàn không khống chế được.
Ngưu Lâm Quảng cũng nhận thức được hình như Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư vị không hứng thú lắm, gã đảo đảo mắt, lại nói tiếp:
– Phách Đạo, Tư Vị, chuyện này hai người trước tiên bàn luận với Hải Quân một chút, tính toán một phương án, rồi xin Chương Quốc Vĩ một chút tin tức về lộ trình gần đây của Hạ Tưởng, xem có cơ hội không. Phải bàn bạc kỹ hơn, tìm ra một cơ hội thích hợp nhất, tuy nhiên trước mắt quan trọng hơn chính là, mấy tấm ảnh chụp có thể lấy ra làm gì với nó được không?
Nói đến ảnh chụp, Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị mới tiếp lời, hai người đều thao thao bất tuyệt mà nói rất nhiều, kiến nghị của Gia Cát Phách Đạo là trực tiếp tung lên mang, trước tiên tạo thành sự ảnh hưởng không tốt mới được.
Hách Tư Vị lại cho rằng nên đệ trình lên cấp trên trước, gây sức ép từ trên xuống dưới thì càng tốt.
Bởi vì tung lên mạng, dường như có thể dẫn phát sự phẫn nộ của cư dân mạng, nhưng không bài trừ được Hạ Tưởng có thủ đoạn phản chế, rất nhanh có thể bình ổn lại những tin tức tiêu cực, nói không chừng còn có thể dựa vào đó để lợi dụng, chuyển hóa thành hiệu quả xúc tiến trực diện.
Dù sao nội dung của những bức ảnh, không có sức thuyết phục mạnh mẽ.
Cuối cùng Ngưu Lâm Quảng vẫn áp dụng đề nghị của Hách Tư Vị, quyết định trước mắt đệ trình những bức ảnh lên cấp trên… Sự tình, đang không biết đi theo hướng nào, càng ngày càng nghiêm trọng!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |