Khác với lần điều tra Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ trước, lần này là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến, và còn là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương cấp Bộ trưởng đích thân ra điều tra, có thể thấy sự việc rất nghiêm trọng.
Việc điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh luôn nằm trong phạm vi của tỉnh Yến, Bí thư Hạ là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tất cả đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát của tỉnh, cho nên Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ mới có thể ung dung thoát thân. Nhưng tính chất lần này hoàn toàn không giống vậy, Ủy ban Kỷ luật Trung ương trực tiếp phái người đến, từ đó có thể thấy sự việc gây ra lớn rồi.
E là Bí thư Hạ chạy trời không khỏi nắng rồi, bởi vì từ trước đến giờ khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra một người, chưa bao giờ nghe được là có vụ điều tra sai, đương nhiên cũng có khả năng sẽ có án sai, nhưng Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã công khai điều tra rồi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Vì Quyền uy và uy nghiêm của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, có nhầm thì cũng đâm lao thì phải theo lao.
Hơn nữa nói thật ra thì, quan chức ngày nay, có ai lại không có chút sơ hở nào bị lọt vào tay người khác?
Bởi vậy, bên trong Thành ủy thành phố Tần Đường, gần như tất cả mọi người đều có suy nghĩ chung, Bí thư Hạ vừa mới thăng chức làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thì bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra rồi, là Bí thư Hạ đi cửa sau hay là đắc tội quá nhiều người để mà bị người ta chơi xấu?
Không ít ánh mắt đều nhìn hướng về phía Chương Quốc Vĩ.
Thủ đoạn của Thị trưởng Chương khá, giữa sự lặng lẽ mà mở màn bằng Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, tuy là cuối cùng không làm gân cốt Bí thư Hạ bị thương, nhưng vẫn làm cho Nam Hân Vũ bị điều đi. Tuy nói Nam Hân Vũ điều chuyển, Lục Minh đến thay thế, nhưng Lục Minh ra tay thành công hóa giải quyền uy của Lưu Kiệt Huy, làm cho y mất tác dụng. Trong lần ra tay này, tuy Bí thư Hạ thắng nho nhỏ, Thị trưởng Chương thất bại nho nhỏ, nhưng trên thực tế thì Thị trưởng Chương lại chẳng tổn thất mấy.
Chẳng qua là bớt đi một con tốt mà thôi, y đứng ẩn đằng sau, chưa bị tổn hao một cọng tóc.
Hóa ra đều cho là Bí thư Hạ “trảm rơi đầu” Phó Nghĩa Nhất, cố sức giữ lại Lương Thu Duệ, bảo vệ được Nam Hân Vũ, một loạt hành động đều rất linh hoạt, đẹp mắt, vô cùng chấn động lòng người. Lại vừa mới điều chỉnh xong nhân sự quận huyện Tần Đường, chủ trì công việc toàn diện, đứng vững gốc rễ, và mượn tay Lục Minh đá bay Lưu Kiệt Huy, làm cho y trở nên người sống như chết. Tiếp đến Thị trưởng Chương ngoài thần phục ra, còn có thể có thủ đoạn nào phản kháng lại?
Không ngờ rằng, người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương nói đến là đến.
Sau khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương thông báo Tỉnh ủy, tin tức nhanh chóng được truyền khắp Tần Đường.
Đồng thời, điện thoại giữa thành phố Tần Đường và Tỉnh ủy rối loạn lung tung, hoàn toàn làm rối loạn điều lệ.
Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Cao Tấn Chu đầu tiên.
– Hạ Tưởng, hiện tình hình khẩn cấp, mối quan hệ giữa tôi và cậu cũng không xa lạ, cậu nói thật với tôi…
Giọng Cao Tấn Chu vô cùng cấp bách.
Hạ Tưởng nghe ra Cao Tấn Chu là thật lòng quan tâm và yêu quý hắn, rất cảm động:
– Phó chủ tịch tỉnh Cao, chỉ một câu nói, bất cứ lúc nào tôi đều kiên trì một quan niệm, chính là thường xuyên tu đức vì chính trị, thường xuyên nghĩ đến cái hại của lòng tham, thường xuyên kiềm chế bản thân.
Cao Tấn Chu quen biết Hạ Tưởng nhiều năm, nên cực kỳ tín nhiệm Hạ Tưởng, liền kiên định nói một câu:
– Trên tỉnh có tôi thì cậu không cần lo. Làm tốt chính mình, bình tĩnh ứng phó, mặc kệ gió có thổi theo hướng nào chăng nữa bản thân vẫn ngay thẳng bất động.
Hạ Tưởng cười thoải mái:
– Cám ơn Phó chủ tịch tỉnh Cao đã động viên, trong lòng tôi hiểu ạ.
– Cũng xin Phó chủ tịch tỉnh Cao yên tâm, một số người nhảy qua nhảy lại đều là diễn quá nhập tâm, quên mất một điều, diễn kịch đâu hay bằng ngồi xem…
Vừa buông điện thoại xuống, Hồ Tăng Chu liền gọi tới, giọng gấp gáp:
– Hạ Tưởng, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Hạ Tưởng an ủi ngược lại:
– Bí thư Hồ quen biết tôi sắp 10 năm, ông cũng biết rõ con người tôi rồi nên xin hãy tin tưởng tôi, và tiếp tục ủng hộ công việc của tôi.
Dường như Hồ Tăng Chu khẽ thở phào một tiếng:
– Nghe lời cậu nói là tôi yên tâm rồi. Có điều chuyện lần này gây ra to quá, lại là Thôi Hướng đích thân đến điều tra. Trí nhớ của Phó chủ nhiệm Thôi rất tốt…Cậu phải cẩn thận hơn.
Đương nhiên Hồ Tăng Chu sẽ không nói xấu trực tiếp Thôi Hướng, trí nhớ tốt là chỉ tính thù dai.
Hạ Tưởng lĩnh hội:
– Tôi sẽ tiếp đãi tốt lần vi hành này của Phó chủ nhiệm Thôi, dù sao người ta là lãnh đạo cấp trên.
Người thứ ba gọi điện tới là lãnh đạo Tỉnh ủy, chính là nhân vật số một tỉnh Yến Phạm Duệ Hằng.
Thái độ của Phạm Duệ Hằng điềm tĩnh hơn, có điều vẫn có chút lo lắng:
– Hạ Tưởng, có thể qua được không?
Không phải là y không tin vào Hạ Tưởng, mà là từ trước đến giờ vụ án nào mà Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra mặt đều sẽ trở thành thiết án, chưa bao giờ có thất bại.
Cho dù là sai, cũng sẽ đâm lao theo lao, bởi vì phải giữ gìn tính nghiêm túc và tính quyền uy của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Lần này Thôi Hướng dẫn đầu, đích thân ra mặt là minh chứng cho việc y quyết tâm lật đổ Hạ Tưởng. Bởi vì với cấp bậc của Hạ Tưởng, đường đường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cán bộ cấp Phó tỉnh của nhiệm kỳ mới, Ủy ban Kỷ luật Trung ương không thể nói điều tra là có thể đi điều tra được.
Phải có đầy đủ chứng cớ mới có thể dùng danh nghĩa Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra mặt, bởi vì nếu bản thân Hạ Tưởng trong sạch, Ủy ban Kỷ luật Trung ương phải gánh chịu trách nhiệm tương ứng, cuối cùng là bắt buộc phải có lời giải thích cho Hạ Tưởng và Tỉnh ủy tỉnh Yến.
Người càng đi xa hơn, còn muốn truy cứu trách nhiệm của người phụ trách liên quan.
Cũng chính là nói, lần này Thôi Hướng đến, chắc chắn là tự cho rằng có chứng cớ trong tay, muốn đưa Hạ Tưởng gông vào cùm pháp lý.
Tuy nhiên, đến cấp bậc của Phạm Duệ Hằng, cũng biết rõ thành phần “đấu tranh chính trị” chiếm hơn nửa nhân tố. Thôi Hướng một là không ưa Hạ Tưởng, hai là rất có thành kiến về tỉnh Yến, bởi vì y ở tỉnh Yến luôn không được đắc chí, cuối cùng không vượt qua được bước quan trọng ở tỉnh Yến.
Nhưng bất kể thế nào, Phạm Duệ Hằng cho rằng hành động lần này của Thôi Hướng là không sáng suốt. Bởi vì tuy Ủy ban Kỷ luật Trung ương rõ ràng nắm được chứng cớ nhất định, nhưng chắc chắn chứng cớ không hoàn toàn đầy đủ, nếu không thì đã trực tiếp đưa Hạ Tưởng đi rồi, chứ không phải đến Tần Đường điều tra tìm chứng cớ. Thậm chí nếu chứng cớ xác thực, còn có thể không thông báo cho tỉnh Yến mà trực tiếp bắt giam Hạ Tưởng.
Nếu đã không bắt giam Hạ Tưởng, lại không mời Hạ Tưởng đến Bắc Kinh phối hợp điều tra đã chứng minh chứng cớ trong tay Ủy ban Kỷ luật Trung ương không có gì là hùng hồn, nhưng vẫn là phái Thôi Hướng đích thân ra mặt, cũng chứng minh một điều không chỉ có Thôi Hướng muốn trừng trị Hạ Tưởng, nội bộ Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng có người muốn xử lý Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại đắc tội ai rồi?
Phạm Duệ Hằng rất bất lực, là Bí thư Tỉnh ủy, dưới mình có một cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ nhất toàn quốc không phải là chuyện tốt, rất dễ trở thành tiêu điểm cho giới truyền thông truy đuổi, áp lực của y cũng lớn lắm.
Nếu điều chuyển Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến thì tốt rồi…xem cơ hội thôi. Phạm Duệ Hằng âm thầm đề ra ý định, khi nào thời cơ thích hợp, vẫn nên giới thiệu Hạ Tưởng cho tỉnh anh em khác, ai mà muốn thì người đó bốc đi.
Hạ Tưởng lại không rõ hắn đã làm cho Phạm Duệ Hằng cảm thấy đau đầu, cảm nhận được ý thân thiện của Bí thư Phạm liền trả lời kiên định:
– Xin Bí thư Phạm yên tâm, chuyện của tôi, tôi sẽ xử lý tốt.
Ý là sẽ không gây phiền phức cho Tỉnh ủy.
Tiếp theo sau, các vị lãnh đạo tỉnh ở Tỉnh ủy có quen thân với hắn đều gọi điện đến hỏi một số chuyện, bỗng chốc, văn phòng của Hạ Tưởng trở thành đường dây nóng của Tỉnh ủy.
Cũng chính vì đó là Hạ Tưởng, nếu đổi là người khác bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra, lãnh đạo tỉnh đều tránh còn không kịp, sẽ còn gọi điện cho hắn chắc? Nằm mơ!
Các lãnh đạo Tỉnh ủy đều gọi điện hỏi thăm một lượt, và cuộc điện thoại mong chờ của Tống Triêu Độ cuối cùng cũng gọi tới.
– Hạ Tưởng, mấy năm trước cậu bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi, trong lòng tôi vẫn tự tin. Bây giờ Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến uống trà với cậu, tôi ở tỉnh Cát Giang uống cùng cậu một chén.
Lời nói của Tống Triêu Độ vĩnh viễn là điềm tĩnh có sức ảnh hưởng, mang lại cho Hạ Tưởng sự động viên và dũng khí cực lớn, hắn nói:
– Cám ơn Bí thư Tống.
Với Tống Triêu Độ không cần nhiều lời, nói đủ là được.
Quả nhiên, Hạ Tưởng vừa dứt lời, Tống Triêu Độ liền cúp điện thoại rất dứt khoát.
Lại nhận điện thêm vài cuộc điện thoại nữa, cuối cùng cũng đã hết.
Hạ Tưởng hơi hơi có chút lo âu, giờ đã dần dần bình tâm trở lại. Đối với cú hích chí mạng cuối cùng của Chương Quốc Vĩ, trong lòng cũng có kế sách đại khái ứng phó lại.
Chắc chắn là cú hích cuối cùng rồi, Hạ Tưởng cũng biết rõ, thủ đoạn của Chương Quốc Vĩ có tầng tầng lớp lớp, cao đến tận Ủy ban Kỷ luật Trung ương thì tương đương với cháy nhà ra mặt chuột, bởi vì đối với một quan chức mà nói, con đường cùng cũng chẳng qua là bị bắt giam.
Chiêu giết người lớn nhất của Chương Quốc Vĩ đã xuất ra, nói cách khác kết quả cuối cùng chính là chết cũng không thôi? Nhưng vấn đề là, ngoài mấy tấm hình ra, Chương Quốc Vĩ còn có chứng cớ gì có thể tiễn hắn vào chỗ chết?
Nếu nói hắn là tham quan, chuyện đùa, vậy thì cả thiên hạ không có quan thanh liêm rồi. Tính từ đầu đến cuối, từ bước đi đầu tiên vào chốn quan trường đến nay, đến bây giờ món quà hắn nhận được mà quy ra thành tiền thì không vượt qua 100 nghìn tệ. Nếu như những món quà qua lại như thuốc, rượu, trà, đường được coi là hối lộ để bắt giam cán bộ cấp Phó tỉnh, phỏng chừng đây sẽ là vụ án điều tra buồn cười nhất từ ngày Ủy ban Kỷ luật Trung ương được thành lập.
Hạ Tưởng mở cửa sổ, không khí mùa xuân ùa vào, hương hoa thơm nồng nàn trong gió, mùa xuân đến rồi…
Mùa xuân đến, nhưng mùa xuân của chính trị vẫn mãi chưa đến, vẫn còn một lần khảo nghiệm cực kỳ ác liệt.
Buổi chiều, Thôi Hướng xuất hành đến Tần Đường. Hạ Tưởng, Chương Quốc Vĩ và toàn thể Ủy viên thường vụ Thành ủy đều xếp hàng nghênh đón nhiệt liệt.
Mấy năm không gặp, Thôi Hướng già đi rõ nhiều, mái tóc đã điểm bạc, tinh thần cũng không tốt lắm, có điều trong ánh mắt xẹt qua ánh hào quang sôi nổi. Bình thường khi người ta gặp chuyện hỉ, chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, nhưng với nhân vật chính trị lại là khi có cơ hội đả kích đối thủ thì mới là lúc có tinh thần sảng khoái.
Cảnh chào đón Thôi Hướng được làm cũng khá đầy đủ, y bắt tay Hạ Tưởng, xúc động nói:
– Bí thư Hạ, tôi đến Tần Đường không phải là điều tra cậu mà đến, là muốn nói chuyện với cậu, ôn lại chuyện cũ, cậu không phải có tâm lý chống đối nhé. Phải tin tưởng sự công bằng và nghiêm túc của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cũng phải tin tưởng tôi yêu quý cậu, tôi và cậu là bạn cũ đó.
Hạ Tưởng cũng cười:
– Hoan nghênh Phó chủ nhiệm Thôi đến Tần Đường chỉ đạo công tác, cũng hoan nghênh anh điều tra cá nhân tôi, có sai thì sửa, không sai thì nhắc nhở bản thân không được mắc lỗi như vậy.
Dù sao đều là những câu so chiêu không để lại dấu vết, lời trước mặt có nói đẹp hơn cũng chỉ là câu cửa miệng, dao đâm sau lưng mới là chuyện thật sự.
Bố trí ổn thỏa cho Thôi Hướng, y cũng được sắp xếp ở nhà khách Thành ủy, Hạ Tưởng tạm thời quay về Thành ủy để mở họp. Rất rõ ràng, việc Thôi Hướng đến Tần Đường đã thổi nên cơn lốc vòi rồng. Trong lúc Hạ Tưởng chủ trì cuộc họp, có thể cảm nhận được tâm trí người bên dưới bất định, tinh thần không yên.
Cũng phải, nếu hắn thật sự có vấn đề, bộ dạng có nghiêm nghị ngồi ở ghế trên thuyết giảng đi nữa thì ai nghe chứ?
Ngoài dự đoán của mọi người là, sau khi Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương Thôi đến Tần Đường, đến ngày thứ ba rồi vẫn chưa tìm ai nói chuyện, mà là nhàn tản đi ngao sơn ngoạn thủy. Đầu tiên là đến vùng ven biển, rồi lại đến núi hoa đào thưởng thức hoa đào, tâm trạng thoải mái dường như không phải là đến điều tra tìm chứng cớ, cứ như là đang đi nghỉ dưỡng vậy.
Ngày thứ tư, thái độ Thôi Hướng thay đổi, vừa thay đổi là tác phong tự đắc, chính thức thông báo Hạ Tưởng, yêu cầu Hạ Tưởng phối hợp điều tra, tiếp nhận tra vấn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |