Đường đường là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, không thể tự hạ thân phận, đi điều tra một vụ án liên quan đến cán bộ cấp Phó tỉnh.
Hắn cũng nghe được tin đồn, có lẽ sẽ điều tra đến vấn đề kinh tế của hắn. Bình tĩnh mà suy xét, vấn đề kinh tế của hắn quả thật trắng như tờ giấy trắng, không có cái gì để điều tra. Chỉ có mối quan hệ với mấy nhà bất động sản, cũng là giao thiệp quân tử với nhau, thậm chí Bất động sản Giang Sơn do chính tay hắn gầy dựng, thì vài năm trước hắn đã tách hẳn ra khỏi nó, bây giờ không hề có liên quan gì về tiền bạc với hắn.
Cổ phần cũng đã được phân chia rạch ròi, cho dù điều tra như thế nào, cũng không thể điều tra được viết tích của hắn.
Bây giờ có kế hoạch lớn về tài chính của Liên Nhược Hạm, lại thêm Hạ Tưởng về mặt kinh tế cũng khá thoáng, hắn với danh nghĩa Tào Thù Lê, đã sớm không còn công ty nào nữa, cũng tức là, thanh bạch, rời xa chốn thương trường.
Hạ Tưởng không tiếp lời Thôi Hướng, ngược lại giơ một tấm hình lên, nhìn qua, hỏi ngược lại:
– Phó bí thư Thôi, người trong hình, anh có quen không?
Thôi Hướng sững người, y khí thế hừng hực muốn chèn ép Hạ Tưởng, dọa Hạ Tưởng một chút, khiến Hạ Tưởng kinh sợ, không ngờ Hạ Tưởng tránh nặng tìm nhẹ, lại hỏi về vấn đề tấm hình, y vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng nhẫn nhịn một lúc, vẫn trả lời:
– Có vấn đề gì không? Người tôi muốn điều tra là cậu, không phải họ. Công việc của Ủy ban Kỷ luật vô cùng nghiêm túc, cậu đừng làm lộn xộn.
Hạ Tưởng thầm mỉm cười.
Thôi Hướng trước kia từng có một thời gian qua lại với nhà họ Phó, sau đó sau khi Phó Tiên Phong thất bại, địa vị của Thôi Hướng ở tỉnh Yến cũng rớt, đối với nhà họ Phó mà nói cũng mất đi giá trị lợi dụng, nên mối quan hệ giữa y và nhà họ Phó cũng trở nên bất hòa.
Hạ Tưởng còn tưởng rằng Thôi Hướng biết Phó Tiên Tiên, không ngờ, tuy Thôi Hướng trả lời rất hồ đồ, nhưng hiển nhiên y không quen Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc. Không quen Cổ Ngọc thì còn có thể hiểu được, trong những tầng lớp trên, những người đã gặp Cổ Ngọc cũng không nhiều, nhưng không quen Phó Tiên Tiên, chỉ có thể nói trí nhớ của Thôi Hướng quá kém, Hạ Tưởng đoán trước đây có lẽ Thôi Hướng cũng đã từng gặp Phó Tiên Tiên.
Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, mấy năm không gặp rồi, Phó Tiên Tiên lại có tính cách thường xuyên thay đổi, trước đây trang điểm hiện đại mà khác người, bây giờ lại quá đứng đắn, chỉ nhìn từ hình cũng khó mà nhận ra.
Nói đi cũng phải nói lại, Thôi Hướng quả thật cũng bị người ta lấy làm súng rồi.
Cho dù là tấm hình, hay là vấn đề kinh tế, Thôi Hướng có xu hướng mè nheo không chịu buông, tuy nói không loại trừ sự căm giận cá nhân của Thôi Hướng trong đó, nhưng cũng nói rõ được một điểm, trong toàn bộ sự việc, sau lưng có một bàn tay lớn thúc đẩy, có người làm lính hầu và vật hy sinh, ví dụ Phó Nghĩa Nhất, có người làm tay trống, ví dụ Thôi Hướng.
Hạ Tưởng không sợ Thôi Hướng, cũng không sợ Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng, nhưng hắn có chút sợ hãi đối với người đứng đằng sau. Cho dù là một người đa mưu túc trí như Chương Quốc Vĩ, hay là một người ngông cuồng tự đại như Ngưu Lâm Quảng, thậm chí ngạo mạn lõi đời như Thôi Hướng, đều cũng chỉ là những quân cờ trong bàn cờ, mà người đang ngồi thong dong buông cần chính là một bàn tay lớn không nhìn thấy được.
Tranh đấu, phức tạp hóa rồi, gian khổ hơn, cũng lớn hơn rồi.
Nhưng cũng phải khâm phục sức mạnh và sự chuẩn bị đầy đủ của đối phương, đụng đến Tập đoàn Viễn Cảnh, Bất động sản Giang Sơn, Bất động sản Thiên An và Dương Uy, cũng không hề đơn giản. Hạ Tưởng gật đầu với Thôi Hướng đang khí thế hừng hực, còn có thể cười được:
– Đều là những mối quan hệ bạn bè bình thường, thực sự không có gì để nói cả.
Hạ Tưởng nghĩ Thôi Hướng sẽ tiếp tục truy hỏi, không ngờ Thôi Hướng nâng tây lên cao, nhẹ nhàng bỏ xuống, sắc mặt ôn hòa hơn:
– Hôm nay nói đến đây thôi, cảm ơn Bí thư Hạ đã phối hợp.
Thôi Hướng bỏ qua như vậy, quả thật khiến Hạ Tưởng đánh giá y cao hơn một chút.
Trong lần hỏi đầu tiên này, nếu coi nó là một lần giao đấu, với đánh giá của Hạ Tưởng, không phân thắng bại. Bởi vì Hạ Tưởng không hỏi được cái gì, hắn cũng không biết được trong tay Thôi Hướng còn những chứng cứ gì chưa đưa ra.
Trở về Thành ủy, Hạ Tưởng phát hiện những người chào hỏi với hắn không còn nhiều như trước nữa, cho dù có người chào hỏi, cũng chỉ vội vàng hỏi một câu, sau đó nhanh chóng rời đi, dường như đang sợ dính phải cái xui của hắn vậy.
Hạ Tưởng cũng không quan tâm, lòng người lạnh nhạt, lòng người thay đổi có thể thấy rõ ràng nhất trong chốn quan trường, nếu không có năng lực tâm lý tiếp nhận nhất định, chắc chắn sẽ chịu u buồn. Cũng may Hạ Tưởng khi đắc thế cũng thản nhiên, khi thất thế cũng thản nhiên, hơn nữa hắn cũng rất phóng khoáng với những người mặt lạnh, với những người nịnh nọt, cũng thong dong ứng đối.
Vừa mới quay về văn phòng ngồi xuống, Trần Vĩ Đông lại đến.
Hạ Tưởng hơi phản cảm đối với Trần Vĩ Đông, lại không tiện lạnh nhạt quá, đành để y đi tìm Từ Tử Kỳ. Nhưng có một điều ít nhiều hắn cũng cảm thấy an ủi là, Trần Vĩ Đông ít nhất không trong thời gian hắn bị điều tra, mà chuyển hướng sang Chương Quốc Vĩ.
Hạ Tưởng quả thật không có thời gian tiếp đón Trần Vĩ Đông, cũng biết những cái Trần Vĩ Đông báo cáo chỉ là những việc nhỏ nhặt, không có chuyện gì lớn, hắn còn chuyện quan trọng phải làm.
Đang định gọi một cú điện thoại lên Bắc Kinh, không ngờ điện thoại vang lên trước, là Tống Nhất Phàm.
– Anh Hạ, em muốn đến Tần Đường tìm anh, bây giờ là thời gian anh gặp khó khăn nhất, em phải ở bên cạnh anh, cho anh niềm tin và dũng khí!
Hạ Tưởng cười khổ, bây giờ Thôi Hướng đang điều tra cuộc sống cá nhân của hắn, lại thêm một Tống Nhất Phàm, không phải lại càng thêm loạn sao? Hắn đành khuyên nhủ Tống Nhất Phàm, bảo cô yên tâm ở Bắc Kinh, không cần đến Tần Đường, hắn sẽ tự ứng phó.
Khuyên can mãi cuối cùng cũng khuyên được Tống Nhất Phàm, không ngờ điện thoại lại vang lên, là Liên Nhược Hạm.
Giọng nói của Liên Nhược Hạm rất nhẹ nhàng, dường như còn có chút đùa giỡn:
– Bị người ta thu quyền thu chức rồi? Hay là trói trên giường? Thật ra theo em nghĩ, Ủy ban Kỷ luật Trung ương nên mở một hội nghị, phàm là những cán bộ Đảng viên có nuôi tình nhân, cấp Cục hạn chế trong 2 người, cấp Sở 5 người, cấp Phó tỉnh 7 người, cấp Tỉnh 10 người, cấp Tỉnh trở lên không hạn chế, chỉ cần sức khỏe cho phép, mệt chết mặc kệ.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Giấm chua này của em là để làm gia vị hay để pha chế rượu, sao anh nghe thấy vị chua này không đúng lắm.
Người Tần Đường nói ngửi mùi vị thành nghe mùi vị, ví dụ sẽ lấy một lọ tương đặt trước mũi bạn, sau đó nói với bạn nghe thử xem mùi vị thơm hay không, Hạ Tưởng đến Tần Đường cũng học được điểm này, liền lấy ra trêu ghẹo Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm giận dỗi:
– Anh còn tâm trí để đùa, em giận đấy!
Cô tức giận, không phải giận hắn, mà giận người khác, sau đó lại nói:
– Sao anh cứ khiến người khác lo lắng vậy, Ủy ban Kỷ luật Trung ương lại đến điều tra anh, lần sau liệu có cả Liên hợp quốc đến điều tra hay không đây?
Hạ Tưởng nghĩ đừng thấy Liên Nhược Hạm là một nữ cán bộ Ủy viên bộ Chính trị, đối với Chính trị quả thật có những lý giải sai lầm, Liên hợp quốc thì không có quyền điều tra hắn. Hắn thấy, Liên hợp quốc giống một cơ quan cãi nhau hơn là một cơ quan quyền lực.
Hạ Tưởng cũng trấn an Liên Nhược Hạm vài câu, không ngờ Liên Nhược Hạm càng nói càng tức giận, cứ muốn cùng Tào Thù Lê đến Tần Đường thăm hắn, phải trút giận cho hắn, muốn kiên định đứng bên cạnh hắn, để cho những người có dụng tâm khác nhìn thấy.
Hắn cũng chỉ có thể khuyên nhủ mà thôi, nhưng cũng không thể khuyên nổi Liên Nhược Hạm bỏ đi ý nghĩ trong đầu.
– Em đã nghe thấy rồi, hình như còn đụng đến cả Tập đoàn Viễn Cảnh? Người nào đó cũng quá không có mắt nhìn rồi, còn uy hiếp đến trên đầu em? Một lát nữa em gửi 10 tỷ cho anh, dọa chết bọn họ.
Liên Nhược Hạm quả thật cũng có việc để tức giận, bởi vì vừa mới nhận tin từ Tập đoàn Viễn Cảnh, nói là Ủy ban Kỷ luật Trung ương đang âm thầm kiểm toán những phương diện có liên quan.
Vốn dĩ kiểm toán sẽ không để Tập đoàn Viễn Cảnh biết, sẽ âm thầm tiến hành, nhưng Viễn Cảnh không phải tập đoàn bình thường, gió thổi có lay liền có người mật báo.
Liên Nhược Hạm liền tức giận.
Lúc mới đầu cô nghe nói có người muốn điều tra Hạ Tưởng, còn chưa tức giận lắm. Lại nghe nói có người muốn điều tra tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng, cô thậm chí còn cười. Chuyện giữa cô và Hạ Tưởng, cho dù Tổng bí thư và Thủ tướng biết, cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, huống hồ là Ủy ban Kỷ luật Trung ương? Là ai ăn no rỗi việc lại muốn điều tra tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng, trong mắt cô, tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng đủ để vượt cửa ải, tùy tiện lấy mấy người chức quan không lớn bằng Hạ Tưởng, nhưng sắc lang lại lớn hơn Hạ Tưởng, thì tác phong sinh hoạt không đoan chính bằng Hạ Tưởng.
Mọi người đều là người có chức, cùng lắm thì vỗ mặt nhau, ai sợ ai? Liên Nhược Hạm cũng biết một đống những chuyện lộn xộn của những lãnh đạo cấp cao.
Nhưng sau khi nghe ngóng, nói ràng Hạ Tưởng một lúc chơi bời với hai cô gái, bị người ta chụp hình được. Còn nói Hạ Tưởng có vấn đề kinh tế, đụng đến mấy nhà khai thác Bất động sản lớn, hơn nữa Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã nắm giữ những chứng cứ xác thực, chuẩn bị lập án đối với Hạ Tưởng, bước tiếp theo có khả năng sẽ bị bắt giam.
Liên Nhược Hạm liền thật sự nổi giận.
Người khác muốn đụng đến Hạ Tưởng thì thôi, quan trường, vốn dĩ là một chốn danh lợi anh tính toán tôi tôi tính toán anh. Hạ Tưởng thân trong chốn quan trường, khó tránh đắc tội người khác. Nhưng có người lại nói muốn dồn Hạ Tưởng vào chỗ chết, liền khiến cô tức giận.
Hạ Tưởng muốn chơi nữ nhân, cho dù muốn chơi với ba cô, cũng để cho người ta chụp hình? Không thể nào! Hạ Tưởng thiếu tiền, tham ô nhận hối lộ, lại càng không có khả năng! Liên Nhược Hạm còn tin tưởng con người Hạ Tưởng hơn cả Tào Thù Lê, biết Hạ Tưởng cũng thích phụ nữ đẹp, nhưng không phải là người tùy tiện với phụ nữ. Càng hiểu Hạ Tưởng không tham tiền, hơn nữa trong vấn đề tiền bạc, trong sạch vô cùng.
Với sự thông minh tài trí của Hạ Tưởng, muốn kiếm tiền, cũng không cần tham ô, nếu hắn làm kinh doanh, bây giờ nắm giữ sản nghiệp mấy tỷ cũng không phải vấn đề lớn.
Lấy một chút ân huệ của các nhà khai thác Bất động sản, là quá xem nhẹ Hạ Tưởng rồi.
Nhưng với tình thế hiện tại, không phải người khác đánh giá thấp Hạ Tưởng, mà là quá nâng cao Hạ Tưởng. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương trực tiếp ra mặt, Hạ Tưởng thật sự đang đối mặt với lần thử thách chính trị lớn nhất từ trước đến nay.
Liên Nhược Hạm quyết định, lúc Hạ Tưởng khó khăn, phải ở bên cạnh hắn, vinh nhục cùng nhau, không xa không bỏ!
Đêm đó, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê cùng đến Tần Đường, ở trong khách sạn Phi Thiên. Hạ Tưởng không kịp gặp mặt họ, lại nhận được điện thoại Tống Nhất Phàm, Tống Nhất Phàm cũng đến.
Tống Nhất Phàm không thể bằng được Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê, cô dù sao cũng chưa bước ra xã hội, Hạ Tưởng liền đích thân đi đón cô, sắp xếp cho cô ở tại khách sạn Vân Thiên.
Vừa mới bố trí ổn thỏa xong cho Tống Nhất Phàm, còn chưa kịp giả vờ phê bình cô vài câu, lại nhận được điện thoại, Dương Uy, Tôn Hiện Vĩ và Chủ tịch đương nhiệm Tập đoàn Viễn Cảnh – Thiểm Liên, Tổng giám đốc đương nhiệm Bất động sản Giang Sơn – Chu Hổ, tất cả đều nhanh chóng đến Tần Đường.
Tất cả những nhà khai thác bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhắc đến tên, đều nhanh chóng có được tin tức, lập tức đến Tần Đường, lên tiếng ủng hộ Hạ Tưởng, thương thảo sách lược ứng đối.
Một cuộc hội ngộ lớn, một cuộc hội ngộ long trọng.
Tần Đường, một màn kịch lớn, bắt đầu mở màn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |