Thật sự là niềm vui bất ngờ rất lớn.
Thậm chí có thể gọi là nét bút thần.
Dường như là may mắn, kỳ thật cũng không hẳn vậy, Hạ Tưởng rõ ràng, nếu không phải hắn đối nhân xử thế lâu dài, cũng trọng tình ý, không phải người dùng được thì đặt trước còn người không dùng được thì cho về sau, cũng không bị Diệp Thạch Sinh coi là người có thể kết giao, sẽ không giữ hắn lại gặp mặt Tổng bí thư.
Vì Diệp Thạch Sinh đưa ra quyết định như trên, mạo một sự nguy hiểm chính trị nhất định. Cho dù Diệp Thạch Sinh tự biết lên cao là vô vọng, nhưng nếu không phải là người ông vô cùng khẳng định, cũng sẽ không giới thiệu gặp mặt với Tổng bí thư.
Bởi vậy, Hạ Tưởng vô cùng cảm tạ một lần quyết định nảy sinh ý tưởng lâm thời của Diệp Thạch Sinh, có khả năng vì tiền đồ của hắn, dẹp yên những chướng ngại vật lớn nhất.
Người đều là động vật có tình cảm, cô Tề có hảo cảm với hắn, Tổng bí thư cũng không có thành kiến, trước kia ấn tượng hắn để lại cho Tổng bí thư cũng không kém, tốt lại thêm tốt, tất sẽ có rất tốt.
Đặc biệt là Tổng bí thư nói với Diệp Thạch Sinh một câu so sánh có ý vị sâu xa, càng làm cho trong lòng Hạ Tưởng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cố bình tình, cố thoải mái, Hạ Tưởng dù sao cũng mới là Bí thư Thành ủy, hơn nữa hiện tại gặp phải vấn đề làm thế nào đem đại bộ phận Bí thư Thành ủy bóp chết ở nấc từ Giám đốc sở lên Phó tỉnh, là một lần nâng cao rất quan trọng.
Sau khi tiến vào Phó tỉnh, thế giới trước mắt sẽ rộng lớn hơn rất nhiều, bước chân cũng vững vàng hơn.
– Tiêu Ngũ, ngày mai hãy đi Thiên Trạch, tối nay ở lại Bắc Kinh.
Hạ Tưởng quyết định, lại ở lại Bắc Kinh thêm một đêm, tu bổ lại một số quan hệ không thường xuyên qua lại.
Buổi chiều, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn gặp mặt, lại hẹn Dịch Hướng Sư đã quay về Bắc Kinh cùng tới, làm người trung gian, Hạ Tưởng giới thiệu Lý Đinh Sơn và Dịch Hướng Sư làm quen với nhau.
Dịch Hướng Sư đã làm quan ở Bắc Kinh bao năm, mạch máu ở Bắc Kinh rất rộng, dụng ý của Hạ Tưởng hiển nhiên là để Dịch Hướng Sư thích hợp mà giới thiệu một số quan hệ với Lý Đinh Sơn, cũng tốt để cho con đường của Lý Đinh Sơn rộng mở thêm một chút.
Buổi tối, Tiền Cẩm Tùng đúng lúc quay lại Bắc Kinh, Hạ Tưởng lại cùng Lý Đinh Sơn và Tiền Cẩm Tùng ăn một bữa cơm. Lý Đinh Sơn và Tiền Cẩm Tùng cũng quen biết nhau, không cần phải hàn huyên nhiều.
Trong bữa tiệc đã nói đến Trần Phong, Trần Phong tạm thời có việc không đến Bắc Kinh – vào lễ mừng năm mới, trên cơ bản tất cả các nhân viên quan trọng cấp Bộ và cấp Tỉnh đều đến thủ đô để qua lại, không đến Bắc Kinh, làm gì có tiền đồ – Hạ Tưởng liền gọi điện nói chuyện với Trần Phong, việc của Trần Phong khá là dây dưa, liền nói với Hạ Tưởng, ông lúc nào cũng duy trì liên hệ với hắn.
Lúc chia tay, Tiền Cẩm Tùng bắt tay Hạ Tưởng, nói một câu Hạ Tưởng vẫn luôn chờ mong:
– Hạ Tưởng, nói một câu đại ý thế này, tôi cũng xem như nhìn thấy cậu trưởng thành, đối với cậu, với tỉnh Yến, với nhân dân tỉnh Yến, rất có cảm tình. Việc cậu muốn làm, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ cậu.
Nếu là người ngoài, là một Chủ tịch tỉnh hoặc Bí thư Tỉnh ủy Hạ Tưởng mới quen, nói ra những lời trên, chính là những lời khách sáo không có dinh dưỡng, nhưng lời nói phát ra từ miệng Tiền Cẩm Tùng thì hoàn toàn khác nhau, tuy ông không chỉ rõ là chuyện gì, nhưng hai người trong cuộc đối thoại đều biết việc đó là gì.
Hạ Tưởng liền nắm chặt tay Tiền Cẩm Tùng:
– Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Tiền.
Lời không nhiều, nhưng tay rất dùng sức, đã biểu lộ lòng biết ơn chân thành.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng đón Tào Thù Lê, cùng đồng hành với Lý Đinh Sơn, trở về thành phố Yến.
Khi đi Thiên Trạch, không gặp được Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm đã quay về Bắc Kinh, đoàn tụ với gia đình. Hạ Tưởng gọi điện thoại đi, Liên Nhược Hạm nói ông cụ đã nói rồi, nếu Hạ Tưởng vào mùng năm không đến Bắc Kinh gặp cụ, thì sẽ ăn gậy.
Hạ Tưởng mỉm cười, ông cụ hiện tại đối với hắn, quả thật có cảm tình. Cũng đúng, trong ba đời nhà họ Ngô, không có nhân tài. Với thế lực và bước tiến đáng tin cậy của hắn bây giờ, ông cụ Ngô ngoài những tiếp xúc lâu dài mà có thân tình ra, nhiều hơn là còn ký thác sự kỳ vọng.
Có lẽ, thẳm sâu trong lòng ông cụ còn có lý tưởng chính trị chưa thực hiện được, muốn vào lúc thời cơ thích hợp, đợi khi hắn đạt đến một cấp bậc nhất định, có khả năng sẽ đem trọng trách đặt lên vai hắn.
Tống Triêu Độ lễ mừng năm mới năm nay không trở về thành phố Yến, chỉ ở Bắc Kinh, tuy nhiên cũng phải đến mùng năm mới đến. Hạ Tưởng quyết định sẽ chờ sau khi từ Đan Thành trở về, sẽ quay lại Bắc Kinh gặp Tống Triêu Độ.
Năm sau người muốn gặp còn rất nhiều, nếu có khả năng, hắn vẫn muốn gặp lại Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thực. Chủ yếu phải xem thời gian đã cho phép chưa, có Mai Thái Bình ra mặt dẫn kiến, mời được hai người đó không phải là chuyện khó, tiền đề là, nếu hai bên thời gian đều đúng lúc.
Tết âm lịch năm 2009, nhất định sẽ bận rộn mà phong phú, phải đặt tốt nền móng cho nhiều việc, bởi vì Hạ Tưởng biết, tết âm lịch qua đi, nói không chừng một loạt điều chỉnh nhân sự sẽ làm người ta đáp ứng không xuể, sẽ càng làm loạn rất nhiều kế hoạch định ra từ trước.
Đúng rồi, thời gian tết, nhất thiết còn phải gặp Phạm Duệ Hằng.
Trên đường trở về thành phố Yến, Hạ Tưởng đã gọi điện cho Phạm Tranh, nói là muốn đến nhà chúc tết, Phạm Tranh hiển nhiên đồng ý, y rất rõ với thế cục của tỉnh Yến bây giờ, cũng biết sự lôi kéo của Tôn Tập Dân đối với Hạ Tưởng, liền rất nhanh đồng ý, nói là đợi điện thoại của y, y chuẩn bị một bữa tiệc tại nhà.
Phạm Tranh cũng thành thục hơn nhiều rồi, Hạ Tưởng cười, Phạm Tranh nghiêm chỉnh trịnh trọng mà đề xuất mở tiệc, cũng không có quan hệ gì với địa vị dần dần lên cao của hắn.
Con người khi đến một vị trí nhất định, cho dù là bạn thân mật khăng khít trước đây, cũng sẽ sản sinh những cảm giác khoảng cách và sự kính nể nhất định. Nhớ ngày đó, khi hắn mới quen Phạm Tranh, mới chỉ là cấp Phó cục trưởng, bây giờ đã là Bí thư Thành ủy Tần Đường, cán bộ cao nhất của một thành phố thực sự, so với lúc ấy khác nhau một trời một vực.
Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng, nhưng thận phận và địa vị kèm theo, khiến vầng hào quang vô hình của hắn càng ngày càng lớn.
Và chói mắt.
Tào Thù Lê gầy hơn, tuy nhiên cũng không tồi, dịu dàng như xưa, cùng với Hạ Đông nói chuyện không ngừng ở phía sau. Hạ Tưởng ngồi ở ghế trước, tâm tư có chút phiêu xa, bởi vì kế hoạch tài chính của Liên Nhược Ham rất có xu thế quả cầu tuyết, đã bước đầu đàm thỏa mua mấy ngân hàng, bước tiếp theo còn muốn nuốt gọn cổ phiếu của những trùm dầu mỏ, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê trước đây vẫn luôn an tâm ở nhà giúp chồng dạy con, bây giờ dưới sự khu động lực lượng vốn, nghiễm nhiên đã trở thành cặp tuyệt sắc mà giới đầu sở tài chính nghe danh phải biến sắc.
Thật sự là tình thế mạnh hơn người, Hạ Tưởng quay đầu nhìn cô bé Lê với nét mặt điềm tĩnh và đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng, không sai, vẫn là người vợ nhỏ bé và hắn yêu thương, vẫn là người mẹ thân thiết và chu đáo của Hạ Đông, chỉ có điều vô hình trung vẫn thay đổi nhiều, trong khí chất có thêm phần trầm tĩnh và quyết đoán.
Đúng vậy, trong tay nắm số tiền trên hàng trăm tỷ đô la Mỹ, trong lúc nói chuyện có thể quyết định sự sinh tử của một công ty loại hình lớn, nói thật, trong mắt Hạ Tưởng, Tào Thù Lê thậm chí còn phong quang vô tận hơn cái chức Bí thư Thành ủy của hắn nhiều.
Bởi vì thị trường tư bản là thị trường của thế lực tối cao trắng trợn, ai có tiền, kẻ đó nắm giữ quy tắc, ai có năng lực hô mưa gọi gió, độ tự do lớn hơn quan trường nhiều. Chí ít hắn thân là Bí thư Thành ủy, bên dưới có rất nhiều người khiến hắn không vừa mắt, hắn cũng không thể muốn làm gì là làm.
Nhưng nếu Liên Nhược Hạm ở Bắc Kinh ngắm được khách sạn nào rồi, thì bàn tay lớn khẽ vung là có thể mua đứt nó. Cho dù ở Mĩ ngắm được ông ty thị trường nào đó, chỉ cần có đủ tiền có đủ sự kiên nhẫn và sách lược thành công, thì giống như có thể từng ngụm từng ngụm mà thâu tóm thành công.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng có tự tin từng bước xâm chiếm thế lực của Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường.
Chỉ đợi sau tết, thì sẽ có mấy trận chiến không khói thuốc đồng thời khai hỏa.
Vừa đến thành phố Yến, sau khi chia tay với Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng liền đưa vợ con trở về căn nhà đã xa cách rất lâu.
Vẫn là trong sân ký túc xá của Ủy ban Xây dựng tỉnh trước đây, trong sân đã đậu kín xe, cấp dưới cũ, đồng nghiệp và rất nhiều mối quan hệ nghe tin lập tức hành động trước kia của Tào Vĩnh Quốc đều đến. Đường đường là Chủ tịch của một tỉnh, cho dù không phải là Chủ tịch tỉnh Yến, vẫn khiến rất nhiều người đổ xô vào, lấy việc có thể tặng quà và nói vài câu làm vinh.
Hạ Tưởng vừa xuất hiện lập tức cũng bị vây kín, chuyện đùa, Bí thư Thành ủy 33 tuổi – kỳ thật Hạ Tưởng sớm đã 33 tuổi rồi, hắn vẫn luôn dựa vào lịch âm để tính tuổi cho mình – ai sẽ nói sẽ không tiền đồ rộng lớn? Chính là nấu chết kinh nghiệm lý lịch, cũng có thể nấu cả Chủ tịch tỉnh, cũng có thể vượt qua Tào Vĩnh Quốc, bởi vì Hạ Tưởng mới là dòng tích ưu trong mắt mọi người.
Thật vất vả để tiễn chân hết tốp người này đến tốp người kia, Hạ Tưởng còn không kip nói với cha vợ mấy câu, hai người lúc này quyết định, không ngại trời đã muộn, lập tức khởi hành về Đan Thành, nếu không, cả đêm đừng hòng được yên tĩnh.
Không ngờ, hai tiếng sau đã đến Đan Thành, tuy không có ai vây quanh, nhưng lại xảy ra một xung đột bất ngờ…
Sự tình, không ngờ là do Trần Khiết Văn mà nên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |