Vốn cho rằng quốc khánh năm nay, cho đến hiện tại, ngoài hôn lễ của Hứa Quan Hoa vào ngày mai, về cơ bản không có việc lớn nữa rồi, hắn cũng coi như tạm thời qua được cửa của Trần Hạo Thiên, nếu tính thêm Tào Thù Lê thành phu nhân ngoại giao, hắn xem như thu hoạch khá phong phú.
Về cơ bản tính đến hiện tại, hắn cũng không có lòng tiếp xúc với những người khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai muộn nhất là ngày mốt, sẽ chuẩn bị về thành phố Lỗ. Không ngờ vẫn xảy ra phiền toái, Nha Nội lại bày ra một đề khó lớn hơn nữa.
Mãi đến nay, Hạ Tưởng tuy số lần so chiêu phe phản đối không ít, nhưng tiếp xúc mặt đối mặt thật sự rất ít, với Lục Gia Thành còn coi như từng tiếp xúc chính diện mấy lần, với Chủ tịch Quốc hội… mấy năm gần đây hầu như đều không hề gặp mặt.
Chủ tịch Quốc hội đột nhiên đề xuất muốn mời hắn ăn cơm, cách nói rất khéo léo cũng rất khách khí, đương nhiên không thể xem như thật sự là mời hắn ăn cơm, hơn nữa nói cho cùng, suy cho cùng là ý của Chủ tịch Quốc hội hay là ý của Nha Nội hai cách nói – thật sự làm Hạ Tưởng bất ngờ, bởi vì Hạ Tưởng nghĩ không ra bất kỳ điều kiện tiên quyết nào có thể ngồi đàm luận cùng Chủ tịch Quốc hội.
Còn có một vấn đề chính là, giữa hắn và Chủ tịch Quốc hội, hầu như không có bất kỳ tiếng nói chung nào.
Chủ tịch Quốc hội mời hắn ăn cơm? E rằng không phải là ăn cơm, mà là phiền toái.
Nhưng lại không thể không đi, suy cho cùng không phải là bữa tiệc của Nha Nội, là bữa tiệc của Chủ tịch Quốc hội. Nha Nội đã đưa ra chiêu bài Chủ tịch Quốc hội, thì Hạ Tưởng không có lý do từ chối.
Không đợi Hạ Tưởng trả lời, Nha Nội lại nói:
– Đúng rồi, Tư Phương Chính nói không cẩn thận đụng chạm Phó Bí thư Hạ, ông ấy nói với tôi, hy vọng có thể dọn một bàn tiệc, trực tiếp nhận lỗi với Phó Bí thư Hạ.
Nói là nhận lỗi, kỳ thực là mượn Nha Nội muốn kết giao với hắn, Hạ Tưởng sẽ không để ý tới nhân vật như Tư Phương Chính đâu, hắn cũng không muốn có thêm sự tiếp xúc với y nữa, liền từ chối ngay:
– Chủ tịch Quốc hội thịnh tình mời, tôi thì cung kính không bằng tuân mệnh. Chuyện của Tư Phương Chính thì bỏ đi, cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc, chuyện đều đã qua rồi.
Nha Nội cũng không miễn cưỡng, dù sao cũng đưa lời rồi, y coi như đủ nể mặt Tư Phương Chính rồi, bèn nói:
– Vậy được, 7 giờ tối nay, tôi kính cẩn đợi Phó Bí thư Hạ đến.
Quả đúng thật là một trò hay, Hạ Tưởng lắc đầu cười cười, thầm nghĩ có nên tìm người bàn bạc một chút không, xem xem Chủ tịch Quốc hội mời hắn ăn cơm rốt cuộc phải đối phó như thế nào, đang cân nhắc tìm ai tốt hơn, thỉnh giáo ông cụ Ngô ư? Dường như không ổn. Đúng rồi, hỏi lão Cổ là thích hợp nhất.
Vừa lấy điện thoại, điện thoại lại vang lên không đúng lúc, sở dĩ nói không đúng lúc, không phải là thời gian gọi tới không đúng, mà là người gọi không đúng.
Là cú điện thoại Hạ Tưởng không muốn nghe – Diệp Thiên Nam gọi đến.
Thực ra theo như Hạ Tưởng nghĩ, giữa hắn và Diệp Thiên Nam đã hoàn toàn không có tiếng nói chung – tin rằng về sự việc của Tần Khản, Diệp Thiên Nam không ít lần đứng đằng sau bày mưu tính kế hoặc xúi giục – cũng chẳng cần thiết nói chuyện, chỉ đợi quyết chiến vào thời khắc cuối cùng.
Nhưng do dự một lát, Hạ Tưởng vẫn nghe điện thoại, hắn cũng muốn nghe xem, Diệp Thiên Nam còn có thể ba hoa chích chòe thế nào nữa.
Vừa nghe máy, liền truyền đến lời nói ba phần nhiệt tình ba phần giả tạo bốn phần khách khí của Diệp Thiên Nam:
– Phó Bí thư Hạ, đến Bắc Kinh rồi sao không nói một tiếng? Tôi còn phải mời anh dùng cơm, cũng tiện làm hết thịnh tình của chủ nhà.
Hạ Tưởng trong lòng bỗng cảm thấy ghê tởm, Diệp Thiên Nam hoàn toàn không phải người Bắc Kinh, hiện tại tạm trú ở Bắc Kinh, cũng chỉ là làm quan ở Bắc Kinh, cũng không phải là làm ăn ở đây, ngôn không chính danh không thuận thì thôi, không ngờ lại muốn làm hết thịnh tình của chủ nhà, Hạ Tưởng thật muốn giáp mặt cho y một câu nói – không biết xấu hổ.
Tuy nhiên ráng nhịn, vẫn nhịn được, vẫn cười một tiếng, nói:
– Anh Thiên Nam, không phải không muốn nói với anh, cái chính vẫn là việc nhiều quá, không thể phân thân, thời gian không cho phép. Đợi lần sau, đợi lần sau được rồi.
Diệp Thiên Nam lại không chịu buông, tiếp tục nói:
– Vậy không được rồi, mời nhau không bằng tình cờ gặp, đã để tôi biết anh đến Bắc Kinh rồi, nói gì cũng phải mời anh đi ăn. Tối nay thế nào?
Hạ Tưởng vốn không muốn ghê tởm Diệp Thiên Nam, nhưng Diệp Thiên Nam lại cố ý làm bộ thân thiện khiến hắn thật sự khó mà chịu được, bèn nói:
– Tối nay? Thật sự không được, tối nay có hẹn rồi.
Diệp Thiên Nam liền hỏi:
– Không thể khước từ à?
Hạ Tưởng thấy Diệp Thiên Nam bị lừa, liền dứt khoát nói:
– Khước từ không nổi, Chủ tịch Quốc hội mời, không đi không được…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-17-full/
Trong điện thoại bỗng chốc rơi vào sự im lặng ngắn ngủi, Hạ Tưởng tai khá thính, thậm chí nghe được tiếng Diệp Thiên Nam thở ra một hơi, trong lòng không khỏi cười thầm, hỏi nữa đi, đáng, không muốn làm ông ngột ngạt, ông cứ tự mình chuốc lấy, thật quá đáng, không phải tự mình tìm dây buộc mình sao?
Đã có người đưa mặt đến tận nơi cho đánh, Hạ Tưởng nếu không cố mà đánh nhẹ một cái, cũng thật làm khó sự nhiệt tình của đồng chí Diệp Thiên Nam.
Để Diệp Thiên Nam biết hắn và Chủ tịch Quốc hội sắp mặt đối mặt ngồi cùng nhau, với sự quá nhạy cảm và đa nghi của Diệp Thiên Nam, không những tối nay sẽ ngủ không yên, mà y cũng sẽ chủ động báo cáo tình hình với người khác, do đó có khả năng sẽ khiến đối phương tạo ra phán đoán sai lầm.
Một công đôi việc.
Sau khi im lặng khoảng vài giây, Diệp Thiên Nam mới lại mở miệng, nhưng giọng điệu rõ ràng không thoải mái như lúc nãy, mà là hơi suy sụp, cho dù ngụy trang rất tốt, nhưng không giấu khỏi tai Hạ Tưởng:
– Phó Bí thư Hạ, Chủ tịch Quốc hội mở miệng trước rồi, tôi cũng không tiện gò ép nữa. Đợi khi nào anh có thời gian, lại điện thoại cho tôi được rồi.
Ngắt điện thoại của Diệp Thiên Nam, khóe miệng Hạ Tưởng hiện lên điệu cười xấu, xấu hơi có thuần túy, xấu hơi có suy nghĩ.
Quả không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, Diệp Thiên Nam vừa tắt điện thoại với Hạ Tưởng, liền lập tức gọi một cú điện thoại, nói khoảng mười mấy phút mới ngắt máy, sau đó mới nói với người ngồi đối diện với y:
– Sự việc biến hóa nhanh quá, có phiền phức rồi…
Diệp Thiên Nam ngồi đằng sau bàn làm việc trong một văn phòng bố trí rất tao nhã, chăm chú nhìn người ngồi đối diện với y.
Nếu Hạ Tưởng có ở đó, chắc chắn sẽ hiểu ý cười, bởi vì hắn cũng đoán được quốc khánh năm nay, đồng chí Tần Khản chắc chắc cũng không chịu ngồi yên, cũng sẽ đến Bắc Kinh hoạt động.
Tần Khản đến Bắc Kinh, chắc chắn sẽ không có cao tầng tự mình tiếp đãi, nhưng chắc phải có người tiếp, Diệp Thiên Nam chính là ứng cử viên thích hợp nhất.
Tần Khản phỏng chừng cũng ngồi lâu rồi, đứng dậy, vận động một chút, không đồng ý cười:
– Hạ Tưởng và Chủ tịch Quốc hội gặp mặt không thể nói rõ điều gì, suy cho cùng không phải chung phe cánh, không thể ăn một bữa cơm là có thể gần gũi bao nhiêu.
Lời tuy như vậy, trên mặt y cũng ẩn vẻ lo lắng.
Bởi vì đều rõ, Hạ Tưởng và Chủ tịch Quốc hội gặp mặt là không thể nói rõ điều gì, nhưng ít nhất tỏ rõ hai bên có ý đồ tiếp cận, có thể cùng ngồi ăn cơm, là chứng minh có vấn đề có thể trò chuyện, có tiếng nói chung, đối với phe bình dân mà nói, thật sự là một tin vô cùng bất lợi.
– Bên trên nói thế nào?
Tần Khản lại truy hỏi một câu, y đến Bắc Kinh lần này, vốn nghĩ muốn đích thân gặp mặt Thủ tướng, nhưng Thủ tướng cứ không gặp được, khiến y ít nhiều có hơi bất đắc dĩ, đành phải để mọi chuyện cho Diệp Thiên Nam truyền đạt.
Diệp Thiên Nam khẽ lắc đầu:
– Vẫn cứ một câu thường nói – yên lặng xem thay đổi. Có thể nói gì? Coi như là Hạ Tưởng gặp mặt Tổng bí thư, ai cũng không xen vào được phải không?
Tần Khản trong lòng nổi sóng:
– Hạ Tưởng cũng gặp mặt Tổng bí thư rồi?
Đối với tin Hạ Tưởng nói với Diệp Thiên Nam sắp gặp Chủ tịch Quốc hội, y tự nhiên rõ được là Hạ Tưởng có ý tiết lộ, là cố ý khiến bên mình tạo ra phán đoán sai lầm.
Diệp Thiên Nam cũng tỏ vẻ mặt ngạc nhiên:
– Không biết, không nghe nói.
Tần Khản bình thường trở lại:
– Phỏng chừng Hạ Tưởng cũng sẽ không gặp mặt Tổng bí thư, thời gian quốc khánh Tổng bí thư bận rộn như vậy, làm sao có thể đặt biệt tranh thủ thời gian gặp mặt hắn, hắn lại không phải là nhân vật quan trọng gì…
Câu này nói hơi duy tâm, tuy nhiên Diệp Thiên Nam lại có thái độ phụ họa:
– Nói đúng lắm, tôi cũng không cho rằng Tổng bí thư sẽ đặc biệt gặp mặt Hạ Tưởng, ít nhiều Bí thư Tỉnh ủy muốn gặp mặt Tổng bí thư cũng không có khả năng, Hạ Tưởng chẳng là chỉ là một Phó bí thư tỉnh bình thường…
Hai người nói mấy câu về chuyện của Hạ Tưởng, lại nghĩ tới điều gì, Diệp Thiên Nam nói:
– Nghe nói Trần Hạo Thiên muốn điều Hạ Tưởng đi Lĩnh Nam, đối với tỉnh Tề mà nói là một việc cực tốt, cũng không biết việc này có thành không?
– Có lẽ thành.
Tần Khản mặt mày vui vẻ.
– Hạ Tưởng mà đi, đối với tỉnh Tề mà nói quả thật là một việc tốt, đối với tất cả chúng ta mà nói, cũng là chuyện tốt.
Diệp Thiên Nam lại nghĩ tới điều gì, khẽ lắc đầu:
– Tôi cứ cảm thấy việc không thể thành, bởi vì Trần Hạo Thiên muốn điều Hạ Tưởng, lực cản quá lớn, ít nhất nói từ chủ định, Hạ Tưởng không muốn rời khỏi tỉnh Tề.
Tần Khản lại có suy nghĩ không giống vậy.
– Tôi lại cho rằng Hạ Tưởng bằng lòng rời khỏi tỉnh Tề, suy cho cùng hắn ở tỉnh Tề làm tiếp nữa, cũng không lộ rõ chiến tích, không bằng đi Lĩnh Nam, cùng Trần Hạo Thiên, có thể là một cuộc giao dịch có lợi nhất.
Diệp Thiên Nam nhìn Tần Khản một cái, lại không nói gì, thầm nghĩ thật ra Tần Khản thật sự không nhìn thấu Hạ Tưởng, nhận thức của y về Hạ Tưởng, mãi mãi không bằng mình.
Diệp Thiên Nam đoán đúng rồi, Tần Khản đối với Hạ Tưởng trước sau có phán đoán sai lầm, y vẫn cứ cho rằng Hạ Tưởng không thể đứng trên đại nghĩa quốc gia để quyết định hướng đi, nói cách khác, không thể vì đại cục tỉnh Tề mà từ bỏ việc đi Lĩnh Nam đánh bóng tên tuổi, Tần Khản đương nhiên cho rằng Hạ Tưởng nếu đi Lĩnh Nam, là ít nhiều muốn mạ vàng dnah tiếng, suy cho cùng có Trần Hạo Thiên trông nom, hẳn là mọi việc không cần lo.
Đương nhiên, Tần Khản cũng không phải không nghĩ qua Hạ Tưởng vì đối phó với y mà nhất định phải ở lại tỉnh Tề, nhưng ý nghĩ chỉ là thoáng qua, bởi vì y tin rằng một chính khách sẽ không vì ân oán cá nhân mà từ bỏ tiền đồ tốt đẹp.
Chẳng qua là…y chung quy không nhìn thấu Hạ Tưởng, không chỉ có y, Diệp Thiên Nam cũng không nhìn thấu Hạ Tưởng, bởi vậy mới tạo thành phán đoán sai lầm từ đầu đến cuối của y về Hạ Tưởng, mà mang đến hậu quả không thể cứu vãn.
Hạ Tưởng đương nhiên không biết lúc Diệp Thiên Nam điện thoại cho hắn, Tần Khản cũng ở ngay bên cạnh cùng nghe, lúc hắn đến địa điểm đã hẹn với Nha Nội, là sáu giờ rưỡi tối, đến trước nửa tiếng.
Suy cho cùng là gặp mặt với Chủ tịch Quốc hội, không thể đến muộn, phải thể hiện thái độ.
Địa điểm đã hẹn là một câu lạc bộ, thấp thoáng ở giữa nhà cao tầng, lại vô cùng yên tĩnh khó tìm, quả thật là một chỗ yên lặng nơi ồn ào.
Hạ Tưởng vừa mới dừng xe xong, còn cho rằng sẽ đợi một lát nữa Chủ tịch Quốc hội mới tới, không ngờ vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Nha Nội và Chủ tịch Quốc hội đã có mặt rồi, không khỏi khiến hắn thầm nhủ, đến thật nhanh, cuối cùng Nha Nội đầy đủ thành ý, hay là hôm nay là một bữa Hồng Môn Yến long trọng?
Lại đảo mắt qua, không khỏi sửng sốt, sau lưng Chủ tịch Quốc hội còn có hai người, đều là người quen, đằng sau hai người quen, còn có một người, cũng là người quen, nếu nói hai người quen ở phía trước không khiến Hạ Tưởng giật mình, thì người quen ở phía sau thật sự khiến hắn ngây cả người – sao lại là cô ta?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |