Tiếu Giai thấy Hạ Tưởng trở về bình an vô sự, lúc này mới yên lòng. Mặc dù cô cũng biết Hạ Tưởng hơi có bản lĩnh nhưng cô cũng không rõ ràng lắm bối cảnh thực sự của Hạ Tưởng. Tiếu Côn vừa thấy Hạ Tưởng về liền giơ ngón tay cái lên:
– Anh rể, anh quá lợi hại. Phóng viên báo tỉnh tới, Dư Chấn Sinh còn dám mạnh mồm. Nhưng phóng viên thì người ta không hề sợ hắn ta, lập tức gọi điện thoại tới cục Giám sát kỹ thuật và Ủy ban nhân dân quận. Rất nhanh cục Giám sát kỹ thuật cho nhân viên chuyên nghiệp tới. Sau khi kiểm tra thì toàn bộ rau quả đều đủ tư cách. Thằng cha đó thấy không còn cách nào đành phải cho xe của chúng ta vào chợ, tuy nhiên nó còn nói, về sau chỉ cần là xe rau quả của chúng ta, mỗi xe sẽ đều kiểm tra. Hiện tại xem như qua một cửa nhưng về sau thì làm sao bây giờ?
Hạ Tưởng vỗ vai y nói:
– Đừng sợ, có anh đây.
Tiếp đó hắn liền gọi điện thoại cho Cao Hải.
Cao Hải nghe xong, cũng không hỏi nhiều:
– Chỉ một trưởng phòng quản lý thị trường nho nhỏ mà cũng dám chọc giận cậu à? Ngay cả Thư ký Vũ mà cậu cũng dám ra mặt chống lại thì còn sợ gì ai? Quận Bắc Thương hả? Để tôi gọi điện thoại hỏi Chủ tịch quận một chút. Nếu báo tỉnh đã chờ một kết quả xử lý, tôi nghĩ quận Bắc Thương khẳng định sẽ cẩn thận xử lý.
Cúp điện thoại của Cao Hải, Hạ Tưởng đi thẳng vào phòng làm việc của Dư Chấn Sinh. Dư Chấn Sinh còn hung hăng nói to:
– Mời anh lập tức ra khỏi phòng làm việc của tôi.
Hạ Tưởng ngồi bắt chéo chân trên ghế:
– Phòng làm việc này thuộc về phòng Quản lý thị trường, không phải của riêng anh. Mặt khác còn phải nhắc nhở anh một chút, Trương Chí Cường đã bị miễn chức.
Dư Chấn Sinh lập tức toát mồ hôi hột:
– Sao lại thế? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Anh có lai lịch thế nào?
Lúc này dường như y mới hiểu được:
– Báo tỉnh là do anh mời đến?
Hạ Tưởng thản nhiên gật đầu:
– Không sai, tôi còn mời người khác nữa, có lẽ sẽ đến ngay bay giờ thôi.
– Người anh em, hiểu lầm, mọi người chỉ là hiểu lầm thôi.
Dư Chấn Sinh cảm thấy không ổn vội nhún nhường:
– Là tôi không đúng, là tôi không nên thấy sắc đẹp liền nảy lòng tham. Người anh em, thả cho tôi một lần được không?
– Chậm rồi!
Hạ Tưởng lắc đầu.
– Báo tỉnh sẽ theo dõi đưa tin chuyện này. Rất không may, anh lại là tấm gương phản diện.
Đang nói chuyện, điện thoại đổ chuông. Dư Chấn Sinh nhận điện thoại, như bị sét đánh đứng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới thốt lên một câu:
– Xong rồi, hết thảy đều xong rồi
Dư Chấn Sinh bị miễn đi chức tổ trưởng, khai trừ Đảng viên, chuyển giao cơ quan tư pháp xử lý. Dư Chấn Sinh gào khóc tại chỗ:
– Tôi biết sai rồi còn không được sao? Tôi tham ô tiền nhưng chưa tiêu, toàn bộ nộp vào công quỹ không được sao? Tha cho tôi, cho tôi làm lại một lần.
Đáng tiếc là có những sai lầm không thể nào tha thứ được.
Tiếu Côn bội phục sát đất đối với Hạ Tưởng.
Buổi tối có xe tới, Tiếu Côn liền ở lại trong chợ đón xe, Hạ Tưởng và Tiếu Giai cùng nhau về nhà. Dọc theo đường đi, Tiếu Giai không hề nói gì, cúi đầu suy nghĩ, bộ dạng rầu rĩ không vui. Hạ Tưởng nói đùa:
– Em có gì thì đã có anh lo lắng hộ, sao em lại không vui chứ?
Tiếu Giai miễn cưỡng cười:
– Càng ngày em càng cảm thấy anh lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của em. Có phải anh có chỗ dựa rất cứng, có bản lĩnh rất lớn hay không?
Hạ Tưởng mỉm cười, yêu quý vuốt đầu cô:
– Đừng nghĩ nhiều như vậy. Em chỉ cần biết rằng, bất cứ lúc nào gặp khó khăn đều có thể tới tìm anh.
Tiếu Giai bỗng nhiên mỉm cười thần bí:
– Hiện tại em có một khó khăn cần anh hỗ trợ, không biết anh có thể đáp ứng hay không?
– Là cái gì? Chỉ cần anh có thể làm được!
– Nhất định anh có thể làm được, hơn nữa còn có thể hoàn thành rất nhẹ nhàng.
Tiếu Giai mỉm cười vẻ gian xảo.
Hạ Tưởng cảm thấy tò mò:
– Nói nghe một chút nào.
– Em muốn sinh một đứa con cho anh.
Hạ Tưởng sửng sốt, không hiểu vì sao Tiếu Giai đột nhiên có ý tưởng này. Hắn lại bắt đầu vò đầu, sau đó lại vuốt mũi, còn chưa kịp chạm vài mũi đã bị Tiếu Giai giơ tay ra nắm mũi hắn. Cô cười nói:
– Em vuốt mũi giúp anh. Quên đi, em chỉ nói vậy thôi, anh có thể nghĩ kỹ trước, khi nào thông suốt thì trả lời em. Nghĩ một năm, em chờ anh một năm, nghĩ mười năm, em sẽ chờ anh mười năm.
Ba ngày sau, Báo chiều tỉnh Yến đưa ra một bài viết gần như chiếm hết một trang báo, đưa tin về việc hệ thống công an có vấn đề về mặt tố chất, cảnh sát nhân dân chấp pháp dã man, cá biệt có trường hợp quản lý thị trường hỗn loạn, thu nhận hối lộ, nhiễu loạn trật tự kinh doanh bình thường, v.v… Giọng điệu của bài báo cực kỳ nghiêm khắc khiến Hạ Tưởng chấn động. Trong lòng hắn thầm hiểu, chỉ chút chuyện nhỏ của hắn đã bị các nhân vật tầng cao lợi dụng đầy đủ, trở thành một mồi lửa.
Bởi vì hắn rõ ràng thật sự, chỉ bằng một phóng viên bình thường như Đỗ Đồng Quốc, cho dù viết ra bản thảo như vậy, nhưng nếu không được cấp trên gật đầu, cũng không thể dùng ngôn ngữ phê phán nặng nề như vậy. Phóng viên có quyền giám sát nhưng không thể khoa tay múa chân vào việc của chính phủ được.
Hạ Tưởng vội vàng gọi điện thoại cho Đỗ Đồng Quốc, kết quả không ngoài suy đoán của hắn. Đỗ Đồng Quốc cũng nói sau khi y giao bản thảo lên, chủ biên không nói gì cả, không ngờ khi đăng báo thì bản thảo đã được trau chuốt lại, chênh lệch một trời một vực so với bài viết lúc trước của y. Y cũng không biết là chuyện gì xảy ra hết. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, liền khuyên y không cần phải nói, cũng không cần phải hỏi gì cả, cứ chờ thăng chức là được.
Đỗ Đồng Quốc bán tín bán nghi. Hai ngày sau, y được đặc biệt đề bạt lên làm trưởng phòng phóng viên cũng cho y tiếp tục theo mục tin này. Đỗ Đồng Quốc vô cùng bội phục Hạ Tưởng dự tính chuẩn xác.
Tuy Hạ Tưởng không hoàn toàn hiểu rõ chuyện này nhưng cũng có thể đoán được: một trận đánh nhau này đã dẫn phát một loạt các sự kiện, đã bị những người có tâm tư kín đáo đẩy lên thành sự kiện có tính chính trị cao độ, chuyển biến thành một trận gió lốc chính trị.
Trần Phong đọc bài viết của Báo chiều tỉnh Yến xong, giận tím mặt, đập bàn tại chỗ, gọi cục trưởng cục công an thành phố Yến là Lăng Tùng Bình tới mắng một hồi, sau đó bảo y lập tức triển khai hoạt động chỉnh đốn tác phong công tác của toàn bộ công an, cảnh sát, không được để thành phố Yến mất mặt, không thể bôi đen hình tượng của thành phố Yến. Lăng Tùng Bình có nỗi khổ mà không nói nên lời, đành phải cúi đầu ai oán, không dám cãi lại.
Ngay sau đó, Báo chiều tỉnh Yến lại ngầm điều tra mấy đồn công an, phát hiện vấn đề tương tự. Tiếp đó ban Tuyên giáo tỉnh ủy chỉ thị cho tất cả các cơ quan truyền thông, bao gồm cả đài truyền hình tỉnh và Nhật báo tỉnh Yến, đều công khai đưa tin đồn công an cơ sở có các hành vi trái với pháp luật, không được giấu diếm, không sợ mất mặt. Mấy ngày sau, phó cục trưởng công an thành phố Tôn Định Quốc mang đội công an mặc thường phục, lại phát hiện một số vấn đề nữa. Sau khi trải qua xác minh, gần như tất cả đều liên quan tới Cục trưởng công an thành phố Lăng Tùng Bình.
Hạ Tưởng làm người ngoài cuộc đứng xem, thấy trong chuyện này có chút manh mối. Đến khi hắn tìm Cao Hải hỏi một câu, lại càng thêm kết luận phán đoán trong lòng.
Hạ Tưởng hỏi chính là:
– Cục trưởng Lăng Tùng Bình là người của ai?
Cao Hải cười đáp:
– Cục trưởng Lăng luôn đi lại gần gũi với Thành ủy.
Lăng Tùng Bình là người của Bí thư Thôi, vậy mà từ trước tới giờ không hề nghe thấy Trần Phong nói gì. Hóa ra Trần Phong đã sớm muốn động tới y, nhưng Lăng Tùng Bình đối nhân xử thế cẩn thận, rất có uy tín trong hệ thống công an, cho nên Trần Phong không tìm thấy điểm xuống tay. Vừa lúc đồn công an Bắc Ninh xảy ra chuyện nhỏ, sau khi Đỗ Đồng Quốc nộp bản thảo bài báo, trong lúc vô ý bị người phụ trách biên tập của báo thuộc ban Tuyên giáo tỉnh ủy nhìn thấy. Người này có quan hệ không tồi với Tào Vĩnh Quốc, liền gọi điện thoại nói cho Tào Vĩnh Quốc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |